Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 128: Tông Bố Thần




Thương Khâu nói, mở cửa xe chuẩn bị xuống xe, Tống Tịch đột nhiên nói:



"Năm đó...... cậu bắn mũi tên kia, tôi hận không thể đem cậu lột da rút gân, nghiền xương thành tro......"



Thương Khâu dừng một chút, quay đầu lại nhìn Tống Tịch, nói:



"Tôi biết, bởi vì tôi cũng nghĩ như vậy."



Hắn nói, nâng bước đi về phía trước. Tống Tịch lại nói:



"Nhưng hiện tại, tôi chỉ muốn đánh cậu hai cái tát tai. Cậu đã không ngừng cố gắng rồi."



Thương Khâu cười một tiếng, không có quay đầu lại, đi nhanh về phía trước.



Tạ Nhất về nhà liền ngủ. Bởi vì thực mỏi mệt, gần nhất đều tương đối mỏi mệt, cảm giác vừa ngủ đã đến hừng đông. Buổi sáng thời điểm nghiêng người, thiếu chút nữa lăn xuống giường, Tạ Nhất lúc này mới nhớ tới Thương Khâu không ở nhà.



Tạ Nhất duỗi cái lười eo, dậy rửa mặt súc miệng, sau đó đi phòng bếp nấu cơm. Làm trứng ốp la, hơn nữa là trứng lòng đào. Đặt đĩa trứng ở trên bàn, Tạ Nhất còn cố ý bày trí, sau đó cầm lấy di động chụp mấy tấm, còn đem trứng cắt mở cho lòng đỏ bên trong trào ra, lại chụp mấy tấm ảnh. Sau đó Tạ Nhất cười xấu xa gửi ảnh cho Thương Khâu.



Chuông điện thoại di động Tạ Nhất thực mau liền vang lên, biểu hiện là Thương Khâu gọi đến. Tạ Nhất nhanh tiếp máy. Thương Khâu nhàn nhạt cười, giọng tựa hồ có chút khàn khàn, nói:



"Trứng thúi, nhớ anh sao?"



Tạ Nhất nói:



"Nhớ trứng lòng đào không?"



Thương Khâu thật thản nhiên, nói:



"Đương nhiên nhớ, bất quá càng muốn em."



Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc mặt đỏ.



Mình đây là dục cầu bất mãn! Thương Khâu còn luôn chọc mình!



Tạ Nhất nói:



"Anh chừng nào thì trở về?"



Thương Khâu cười cười, nói:



"Nhanh thôi!"



Tạ Nhất nói:



"Nói có lệ!"



Thương Khâu nói:



"Thật sự sẽ nhanh, bất quá mấy ngày này có chút bận."



Tạ Nhất nói:



"Em biết, anh là người bận rộn."



"Ba ba ba ba!"



Tiểu Mao Mao mở cửa phòng ngủ, từ bên trong chạy ra. Hiện tại vẫn là bộ dáng thiếu niên, Tiểu Mao Mao để chân trần chạy ra. Lương Khí ở phía sau đuổi theo, nói:



"Mao mao, mang giày."



Tiểu Mao Mao chạy nhanh ra nhảy lên sô pha. Lương Khí cầm giày cho Tiểu Mao Mao mang vào. Tiểu Mao Mao nhảy nhót nói:



"Ba ba, con muốn nói điện thoại!"



Tạ Nhất nhanh đưa điện thoại cho Tiểu Mao Mao. Tiểu Mao Mao nghe thấy giọng Thương Khâu, cười nói:



"Ba ba chừng nào thì trở về, Mao Mao nhớ ba ba."



Tiểu Mao Mao nói đặc biệt chân thành, Thương Khâu cười cười, nói:



"Ba ba cũng nhớ con."



Trứng Vàng lúc này cũng dậy, từ phòng ngủ đi ra, liếc mắt một cái liền thấy được trứng ốp la lòng đào trên bàn. Trứng Vàng diện mạo cùng Thương Khâu cơ hồ giống nhau như đúc, khẩu vị không có kỳ quái như Thương Khâu, nhưng cũng không sai biệt lắm, đặc biệt thích ăn trứng lòng đào. Mang gương mặt Thương Khâu, Trứng Vàng nhìn trứng ốp la lòng đào chảy nước miếng.



Lương Khí mang giày cho Tiểu Mao Mao, ngay sau đó liền cầm điện thoại trên tay Tiểu Mao Mao, tựa hồ muốn cùng Thương Khâu nói chuyện. Lương Khí chạm vào điện thoại lại như bị điện giật, nói:



"Thương Khâu."



Thương Khâu cười cười, nói:



"Chuyện gì cũng không thể gạt được sư phụ."



Lương Khí không nói cái gì, chỉ là nói:



"Sớm một chút trở về."



Thương Khâu nói:



"Dạ, đã biết."



Tiểu Mao Mao kỳ quái nhìn chú Lương Khí, lại nhìn nhìn điện thoại di động.



Lương Khí nói xong, liền trả điện thoại cho Tạ Nhất. Hai người nấu cháo điện thoại trong chốc lát, Tạ Nhất phải chuẩn bị đi làm, liền kết thúc cuộc gọi.



Tạ Nhất đi xuống bãi lấy xe. Chiếc Land Rover màu đen ra khỏi bãi, Tạ Nhất cũng không có phát hiện có người đứng ở chỗ khuất nhìn mình.



Thương Khâu mặc một thân màu đen, cơ hồ từ đầu đến đuôi, còn đội một cái mũ màu đen, trên mặt có một cái kính râm. Hắn hơi hơi cúi đầu, nhìn Tạ Nhất lái xe đi xa.



"Két!"



Một chiếc xe ngừng ở bên cạnh Thương Khâu, cửa sổ hạ xuống, ngồi ở trong xe là người thanh niên mặc tây trang màu trắng. Gương mặt xinh đẹp, một đôi mắt đào hoa, hắn cười khẽ một tiếng, nói:



"Anh biết anh hiện tại bộ dáng y như tên biến thái không? Lên xe."



Thương Khâu mở cửa xe lên ghế phụ ngồi, nói:



"Đào Hoa."



Đào Hoa nhàn nhạt nói:



"Nhớ tôi rồi?"



Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là gật gật đầu. Hắn hiện tại đã không phải Tông Bố Thần, mà là một "quỷ hồn", ký ức trước kia cũng đã trở lại. Thương Khâu nhớ rõ Đào Hoa, hơn nữa trước kia còn cùng Đào Hoa "tranh giành tình cảm" thời gian thật dài.



Đào Hoa kỳ thật chính là một gốc cây đào, hơn nữa là một gốc cây gần chết. Bất quá Đông Hoàng Thái Nhất đã cứu hắn. Đào Hoa bởi vì hấp thu linh khí của Đông Hoàng Thái Nhất, sau đó cũng tu thành hình người, như trùng theo đuôi bên cạnh Đông Hoàng Thái Nhất.



Đào Hoa đánh giá Thương Khâu, nói:



"Quen làm thần minh, hiện tại đột nhiên biến thành quỷ, còn sợ ánh sáng?"



Thương Khâu biểu tình không có gì biến hóa, tựa hồ không cảm thấy thẹn, nhàn nhạt nói:



"Đào Mộc Bổng trời sinh có linh lực, đối với tôi có chút ảnh hưởng, mấy ngày này tương đối suy yếu."



Đào Hoa lái xe đi ra ngoài, thực mau cũng theo kịp chiếc Land Rover màu đen, nói:



"Có chuyện gì tìm tôi?"



Thương Khâu nói:



"Mấy ngày này tôi muốn đi tìm thuốc bất tử, nhờ cậu hỗ trợ chiếu cố Tạ Nhất."



Đào Hoa nói:



"Tôi biết, Đan Chu đã nói rồi."



Thương Khâu lại nói:



"Còn nữa...... bảo mật."



Đào Hoa nói:



"Vậy tiếp theo? Tìm được nửa viên thuốc bất tử thì sao? Trên người của anh âm khí nặng như vậy, sẽ ảnh hưởng Tạ Nhất. Anh chẳng lẽ thật sự cả đời không gặp Tạ Nhất?"



Thương Khâu nhìn phía trước. Phía trước là đèn đỏ, chiếc xe Land Rover màu đen ngừng lại. Tạ Nhất đang trong xe nghe âm nhạc, chuyên tâm chỉnh đài, cũng không có phát hiện trong chiếc xe màu trắng phía sau ngồi một người quen thuộc. Thương Khâu nhìn Tạ Nhất, cười cười, nói:



"Để sau lại nói."



Tạ Nhất ngồi trên xe một chút đèn giao thông đã chuyển xanh. Tạ Nhất ngẩng đầu lên nhìn, dẫm chân ga. Xe thực mau lăn bánh, tốc độ cũng không mau, dù sao cũng là giờ đi làm buổi sáng



Hôm nay buổi sáng có chút kẹt xe, Tạ Nhất theo đội ngũ di chuyển chậm chạp. Tạ Nhất sắp phải ngủ rồi, nhìn nhìn đồng hồ.



Nếu như vậy tiếp tục, chắc chắn sẽ đến công ty muộn!



Tạ Nhất có chút sốt ruột, quay đầu nhìn nhìn hẻm nhỏ bên đường. Tạ Nhất vừa quay đầu, Thương Khâu ngồi ở trên ghế phụ lập tức nghiêng đầu qua. Bởi vì hắn đội mũ, áo gió cổ áo, bao phi thường kín mít, cho nên khó thấy được mặt. Tạ Nhất nhìn phương hướng, nhưng cũng không có phát hiện Thương Khâu phía sau.



Tạ Nhất nhìn nhìn hẻm nhỏ. Hẻm nhỏ không phải thực dễ đi, nhưng nếu đi lối đó khẳng định sẽ không đến công ty trễ. Tạ Nhất đang nghĩ, liền đem xe quay đầu, sau đó hướng vào hẻm nhỏ.



Đào Hoa lái xe, thấy Tạ Nhất quay đầu, kinh ngạc nói:



"Hắn đi vào đó làm cái gì? Không đến công ty sao?"



Thương Khâu thực bình tĩnh nói:



"Đi tắt không kẹt xe."



Đào Hoa:



"......"



Sợ bóng sợ gió một hồi.



Bất quá hẻm kia quá hẹp, căn bản vào khó khăn. Đường nhỏ, nếu bọn họ đi theo Tạ Nhất, khẳng định sẽ bị Tạ Nhất phát hiện. Đào Hoa nói:



"Hiện tại làm sao đây?"



Thương Khâu nói:



"Không sao cả, theo sau."



Đào Hoa nói:



"Nếu Tạ Nhất phát hiện anh thì làm sao?"



Thương Khâu thật ra bình tĩnh, thực chắc chắn nói:



"Tạ Nhất lái xe cũng không xem kính chiếu hậu, yên tâm."



Đào Hoa:



"......"



Tuy rằng nghe như chuyện cười, nhưng hắn cảm thấy Thương Khâu rất hiểu Tạ Nhất, hiểu Tạ Nhất hơn nhiều người khác.



Tạ Nhất thành công vào hẻm nhỏ. Đào Hoa hơi chút do dự, cũng đem xe đi vào, cũng không phải theo sát, có khoảng cách nhất định. Quả nhiên Tạ Nhất không phát hiện bọn họ.



Hẻm nhỏ chiều dài không ngắn, xe vẫn luôn thong thả đi về phía trước. Tạ Nhất lái xe tốc độ không mau, huống hồ nơi này không gian chật hẹp. Đi ước chừng vài phút, lúc này mới thấy được đường cái.



Hẻm nhỏ là một đường thẳng, bất quá bởi vì những gia đình sống nơi này có dựng mái che, kỳ thật cũng không tính quá thẳng. Có chỗ xây phòng lấn ra đường, bởi vậy có nơi phải quẹo tránh né.



Phía trước có một chỗ phòng xây nhô ra, Tạ Nhất muốn đánh lái tránh né, chỉ là không biết vì cái gì, tay lái thế nhưng không di chuyển. Tạ Nhất tức khắc có điểm ngốc, nhanh giẫm phanh lại. Phanh thế nhưng cũng không dùng được, xe vẫn cứ chạy thẳng, lại còn càng lúc càng nhanh. Tạ Nhất càng là ngốc, tay lái không dùng được, phanh cũng không nhạy.



Tạ Nhất sợ tới mức một đầu mồ hôi. Thử mọi cách, xe vẫn cứ tiếp tục chạy về phía trước, như là bị ma ám.



Đào Hoa cùng Thương Khâu theo ở phía sau, vốn tưởng rằng không có việc gì, nhưng lại nhìn thấy xe Tạ Nhất hướng về phía chỗ có tường nhô ra, tức khắc có chút giật mình. Đào Hoa nói:



"Sao lại thế?"



Thương Khâu tức khắc nheo nheo mắt, nói:



"Dừng xe!"



Hắn nói, Đào Hoa giẫm phanh. Thương Khâu nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống. Cùng lúc đó, liền nghe được tiếng động lớn.



"Rầm!!!"



Xe Tạ Nhất đụng vào tường, hơn nữa tốc độ còn không chậm.



"Xoảng!!!"



Gạch đá rơi xuống nện ở trên xe. Đầu xe biến dạng, còn có khói toát ra.



Tạ Nhất chỉ cảm thấy va chạm mạnh. Trong đầu ong ong, cảm giác thực choáng váng, lỗ tai chỉ có âm thanh vù vù, khó chịu nói không nên lời.



Trán Tạ Nhất chảy máu. Máu tươi theo thái dương chảy xuống, đôi mắt mờ mịt. Tựa hồ bị kẹt ở trong xe, căn bản không động đậy được. Thân thể cũng run. Va chạm mạnh làm cả người Tạ Nhất run rẩy, có một loại đè nén không thoát ra được đọng lại ở ngực, tựa hồ ngay sau đó liền phải nổ tung.



"Rầm!!"



"Rầm rầm!"



"Rầm."



Tạ Nhất choáng váng, đột nhiên nghe được vài tiếng vang, thế nhưng là từ đỉnh đầu phát ra. Có thứ gì ở trên mui xe. Âm thanh thật lớn làm cho Tạ Nhất cơ hồ muốn hỏng mất, khó chịu nằm ngửa thở phì phò. Ý thức mất tự chủ tự do, hơi thở không ổn định, không có sức lực, căn bản khó tự mình thoát khỏi xe. Mà lúc này xe đang bốc khói, còn phát ra âm tí tách, không biết khi nào liền sẽ nổ mạnh.



Thương Khâu lao xuống xe, liền nhìn thấy vài con quỷ đường phố từ tường nhảy xuống. Một trong số đó đang đứng trên nóc xe Tạ Nhất.



Tạ Nhất hiện tại thân thể suy yếu, nếu muốn bắt lấy thì đây là thời cơ tốt nhất. Những quỷ đường phố nhanh chóng từ trên nhảy xuống dưới, liền muốn duỗi tay đi kéo Tạ Nhất. Tạ Nhất thần chí không rõ, căn bản không thể phản kháng.



Thương Khâu đã nhanh chóng chạy tới, bắt lấy cánh tay xương khô. Quỷ kia điên cuồng rống lớn một tiếng, muốn thoát khỏi Thương Khâu. Thương Khâu sắc mặt âm u, miệng quát khẽ một tiếng.



"Rắc!!!"



Cánh tay của bộ xương khô thế nhưng bị Thương Khâu bẻ xuống.



Thân thể quỷ run rẩy, từ chỗ tay cụt tay toát ra khói đen.



"Xì xì xì."



"Rầm!"



Một tiếng té ngã trên mặt đất.



Thương Khâu liền đem cánh tay xương khô vứt ra. Quỷ trên nóc xe bị cánh tay ném trúng cũng phát ra vài tiếng "xì xì xì" từ trên nóc xe rớt ở một bên.



Thương Khâu chạy nhanh đến cửa xe đã bị biến dạng. Thương Khâu lao lực đem cửa xe kéo ra.



Tạ Nhất mơ mơ màng màng, chóng mặt đau đầu, trước mắt hoa lên. Tạ Nhất tựa hồ thấy được Thương Khâu đã đi công tác trước mắt, vẻ mặt nôn nóng. Tạ Nhất mê mang cực kỳ, lẩm bẩm nói:



"Thương...... Khâu......"



Thương Khâu vội vàng vỗ vỗ mặt Tạ Nhất, nói:



"Là anh, là anh. Tạ Nhất ngoan, đừng ngủ, mở mắt được chứ?"



Tạ Nhất tận lực gật gật đầu, nhưng vẫn cứ phi thường mỏi mệt, hơn nữa cảm giác sự bành trướng càng ngày càng lợi hại, làm có chút nhẫn nại không được.



Thương Khâu mở cửa xe, một tay nâng Tạ Nhất ra, nhanh chóng từ trong xe kéo ra. Lúc này quỷ đã từ trên mặt đất bò dậy, điên cuồng vọt tới.



Thương Khâu ôm Tạ Nhất, ánh mắt phi thường âm u. Hắn đột nhiên chạm vào kiếm gỗ đào mi ni treo trên điện thoại.



"Vèo!"



Kiếm gỗ đào đột nhiên biến lớn, Thương Khâu nắm kiếm trong tay.



"Xèo!!!"



Bàn tay Thương Khâu tức khắc bị kiếm gỗ đào làm bỏng rát. Tay Thương Khâu hơi chút run lên một chút. Đám quỷ xông tới căn bản chịu không nổi linh lực kiếm gỗ đào, kêu thảm, nháy mắt hóa thành bột phấn, gió thổi qua đã không thấy tăm hơi.



Tay Thương Khâu run lên, trực tiếp đem kiếm gỗ đào cắm trên mặt đất. Tay hắn cơ hồ sắp bị cháy rụi.



Đào Hoa xông tới, nói:



"Điên rồi! Kiếm gỗ đào là pháp bảo chính khí. Anh hiện tại là quỷ, căn bản không khống chế được. Anh muốn hồn phi phách tán sao?!"



Thương Khâu chỉ là nói:



"Mau đưa Tạ Nhất đi bệnh viện."



Tạ Nhất bị một ít thương tích, quan trọng nhất là hiện tại cảm xúc không ổn định. Đào Hoa không nói nữa, vội vàng mở cửa xe, để Thương Khâu ôm Tạ Nhất lên xe. Thương Khâu đem Tạ Nhất đặt lên xe xong đóng cửa lại, chính mình không có lên xe.



Đào Hoa nhìn thoáng qua Thương Khâu đứng ở ngoài xe. Thương Khâu nói:



"Tôi âm khí quá nặng, sẽ ảnh hưởng Tạ Nhất, làm phiền cậu đưa Tạ Nhất đi bệnh viện."



Đào Hoa không nói chuyện, chỉ là gật gật đầu, sau đó giẫm chân ga, nhanh chóng cho xe phóng về phía trước.



Tạ Nhất cảm giác thời điểm mình mơ mơ màng màng thấy được Thương Khâu. Tuyệt đối là Thương Khâu. Thương Khâu mặc một thân màu đen, tuy rằng che đến kín mít, nhưng Thương Khâu soái như vậy khó mà nhầm lẫn.



Tạ Nhất cảm giác thân thể rất khó chịu, bất quá dần dần đã bình ổn, chậm rãi liền ngủ. Bên tai là âm thanh "tít tít...."



Tạ Nhất cũng không biết ngủ bao lâu, rốt cuộc mở mắt. Bốn phía là một mảnh màu trắng, còn có âm thanh "tít tít". Tạ Nhất mang mặt nạ dưỡng khí, mu bàn tay có kim truyền dịch, trên người gắn rất nhiều đồ vật, hơi chút động vài thứ kia sẽ kêu vang.



Tạ Nhất lắp bắp kinh hãi, chỉ nhớ mình lái xe xảy ra tai nạn.



Không nghiêm trọng vậy chứ?



Tạ Nhất vừa động liền vang lên tiếng cảnh báo, có người từ bên ngoài đi vào. Tạ Nhất thấy người thật đúng là nhiều: Trứng Vàng, Tiểu Mao Mao, Lương Khí, La Hầu mang theo chậu hoa nhỏ, còn có Trần Tư, Đồ Cửu Huyền, Tống Tịch, Nguyên Phong. Cuối cùng đi vào một người không quen biết mặc tây trang màu trắng. Trên người hắn tỏa ra một mùi thơm nhàn nhạt hoa đào, đặc biệt dễ ngửi, làm Tạ Nhất tức khắc muốn ăn quả đào. Tạ Nhất nhớ rõ lúc trước ở trên máy bay đã gặp qua người này một lần.



Mọi người nhanh đi vào, Tiểu Mao Mao chạy tới, nói:



"Ba ba ba ba! không có việc gì chứ!"



Tạ Nhất lắc lắc đầu, hiện tại cảm giác khá hơn nhiều, cũng không có chuyện gì, có chút gian nan nói:



"Tôi làm sao vậy?"



Tống Tịch đi tới, nói:



"Cậu đã xảy ra tai nạn xe cộ. Vừa lúc gặp Đào tiên sinh, Đào tiên sinh đưa cậu tới bệnh viện."



Đào Hoa gật gật đầu. Tạ Nhất có chút giật mình, suy tư một hồi lẩm bẩm mở miệng nói:



"Thương Khâu đâu?"



Tống Tịch sửng sốt, ngay sau đó nhìn về phía Đào Hoa.



Trứng Vàng nói:



"Ba ba không phải đi công tác sao, còn chưa có trở về đâu."



Tạ Nhất có điểm ngốc.



Mình tuyệt đối thấy được Thương Khâu, ở thời điểm sau khi phát sinh tai nạn xe. Là Thương Khâu đem mình từ trong xe ra ngoài. Khi đó Thương Khâu còn nói chuyện, nói đừng ngủ......



Nhưng Tống Tịch nói là Đào tiên sinh đem Tạ Nhất đưa đến bệnh viện. Tạ Nhất có chút mê mang, tựa hồ không quá minh bạch.



Tiểu Mao Mao nói:



"Ba ba, để chúng con gọi điện thoại cho ba ba, nói ba ba trở về!"



Tạ Nhất nhanh nói:



"Đừng gọi, đừng gọi. Ba không có việc gì, không cần gọi ba ba trở về."



Tạ Nhất nói như vậy, Tiểu Mao Mao liền ngoan ngoãn gật gật đầu.



Tạ Nhất tuy rằng bị thương, nhưng không phải thực nghiêm trọng, chân có chút chảy máu. Chỉ là cảm xúc không ổn định, lúc đưa vào bệnh viện thân thể có chút suy kiệt, bởi vậy mới kinh động mọi người. Bất quá còn chưa trị liệu, đột nhiên liền trở nên tốt lên, cũng không có bất luận cái gì không thoải mái, giống như không có việc gì.



Tạ Nhất cảm thấy không sao, căn bản không cần nằm viện. Bất quá mọi người vẫn là hy vọng Tạ Nhất có thể ở lại một ngày, quan sát một chút. Tạ Nhất không có cách nào, liền ở bệnh viện ở một đêm, không có chuyện ngày mai xuất viện.



Phòng bệnh người quá nhiều, chỉ chốc lát y tá liền tới đuổi người.



"Chỉ có thể một người nhà ở lại, lập tức hết giờ thăm bệnh, mọi người đều đi thôi đều đi thôi."



Tạ Nhất kỳ thật đã không có việc gì, nói bọn họ đều trở về, có thể ở lại một, còn có nhiều y tá bác sĩ như vậy trực ban. Cuối cùng mọi người dặn dò Tạ Nhất, tất cả đều rời đi. Tạ Nhất ở trong phòng bệnh kỳ thật có điểm nhàm chán, liền cầm lấy điện thoại gọi cho Thương Khâu.



Thương Khâu thực mau liền tiếp điện thoại, nói:



"A lô?"



Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:



"Anh ăn cơm chưa?"



Thương Khâu nói:




"Còn chưa có đâu."



Thương Khâu thân là quỷ, căn bản không cần ăn cơm. Kỳ thật hắn trước kia thân là Tông Bố Thần, cũng không cần ăn cơm. HunhHn786 Chỉ là lúc ấy Thương Khâu cho rằng mình là một người sống, cho nên thực tự nhiên một ngày ăn ba bữa.



Tạ Nhất nói:



"Đừng quá vội, mau đi ăn cơm."



Thương Khâu cười nói:



"Một lát liền đi. Em đang làm cái gì đó?"



Tạ Nhất nhìn trái nhìn phải, đôi mắt xoay chuyển, nói:



"À...... Đang ăn cơm."



Thương Khâu lập tức nói:



"Gạt người cũng không phải là bé ngoan."



Tạ Nhất bị chọc, bởi vì vừa rồi nói lắp, mắt trợn trắng, nói:



"Nói thật cho anh biết nha, Land Rover nhà chúng ta đi sửa chữa rồi."



Thương Khâu đương nhiên biết, đầu xe đâm thành như vậy, tuyệt đối phải đi sửa chữa, không đưa đi để bị nổ sao?



Thương Khâu lại nói:



"Chuyện gì xảy ra?"



Tạ Nhất nói:



"Cái đó... Không chuyện gì, chỉ là thời điểm lái xe va chạm một chút."



Thương Khâu nhàn nhạt nói:



"Va chạm đến vào bệnh viện?"



Tạ Nhất vừa nghe, tức khắc bóp cổ tay, không biết Thương Khâu là người cứu mình, còn tưởng rằng là ai báo cáo, cười gượng nói:



"Chỉ là đụng một chút."



Thương Khâu nói:



"Em không sao chứ?"



Tạ Nhất nói:



"Không có việc gì, không có việc gì, sinh long hoạt hổ!"



Thương Khâu cười cười, nói:



"Em không có việc gì là tốt rồi. Xe để anh gọi người giúp em đưa đi sửa chữa. Em nghỉ ngơi nhiều, đừng để mệt."



Tạ Nhất nói:



"Vâng vâng vâng, em biết. Anh chừng nào thì trở về?"



Thương Khâu nghĩ nghĩ, lại nói:



"Nhanh thôi."



Hai người nói trong chốc lát, Tạ Nhất cúp điện thoại. Nhìn đến cột thời gian là 60 phút, cảm giác mặt sắp bỏng. Hai người thế nhưng nói lâu như vậy?



Thương Khâu cũng tắt điện thoại. Hắn liền dựa vào tường, quay đầu lại nhìn nhìn cửa phòng bệnh. Đèn thực mau liền tắt, hiển nhiên Tạ Nhất đã ngủ. Thương Khâu không có rời đi, đứng ở bên ngoài hành lang, cơ hồ dung nhập vào bóng đêm.



Tạ Nhất ngủ một giấc dài, ngày hôm sau tỉnh lại nhìn qua đồng hồ.



Thế nhưng là đã 12 giờ 30?!



Tạ Nhất không phải cái loại thích ngủ, ngày thường cũng chưa lười giường, đêm qua cũng ngủ sớm. Ngủ một giấc lâu như vậy thật là làm Tạ Nhất kinh ngạc.



Tạ Nhất thức dậy, thực mau liền có người vào phòng. Thế nhưng là người ngày hôm qua đưa Tạ Nhất tới bệnh viện, Đào Hoa.



Tạ Nhất nói:



"Đào tiên sinh, ngày hôm qua còn chưa có cảm ơn cậu."



Đào Hoa cười cười, nói:



"Không cần cảm ơn. Đúng rồi, chìa khóa xe đâu, tôi là tới giúp anh đem xe đưa đi sửa chữa."



Tạ Nhất kinh ngạc mở to hai mắt, nói:



"Hả? Cậu quen Thương Khâu?"



Đào Hoa cười nói:



"Quen biết cũng đã lâu."



Tạ Nhất có chút kỳ quái.



Sao không nghe Thương Khâu nhắc tới? Thương Khâu thế nhưng quen biết người xinh đẹp như vậy. Quá xinh đẹp, lại còn đặc biệt có khí chất, trên người luôn có mùi thơm nhàn nhạt, ngửi thấy làm người ta thần thanh khí sảng!



Tạ Nhất đem chìa khóa giao cho Đào Hoa. Đào Hoa thực mau rời đi, cũng không có ở lại lâu. Kỳ thật Đào Hoa là tới gặp Thương Khâu. Hắn ra khỏi phòng bệnh, đi tới hành lang bên cạnh. Thương Khâu đang đứng ở đó, đem chính mình bao thực kín mít, ôm cánh tay nhìn mặt trời bên ngoài.



Đào Hoa nói:



"Chìa khóa tôi đã lấy được."



Thương Khâu gật gật đầu, Đào Hoa lại nói:



"Tạ Nhất tình huống không lạc quan. Tôi vừa rồi xem qua, Tạ Nhất thân thể thực suy yếu, cơ hồ bị đào rỗng, còn như vậy không tốt."



Thương Khâu nhàn nhạt nói:



"Tôi biết. Tôi hôm nay liền đi tìm nửa viên thuốc bất tử kia."



Đào Hoa gật gật đầu.



Lúc này điện thoại di động Thương Khâu đột nhiên vang lên, biểu hiện là "Bảo Bối".



Đào Hoa ghét bỏ nhìn thoáng qua Thương Khâu. Thương Khâu tiếp điện thoại, giọng thực ôn nhu nói:



"Ăn trưa chưa?"



Tạ Nhất mới vừa dậy, tức khắc có chút mặt đỏ, nói:



"Còn chưa có đâu. Em muốn hỏi một vấn đề!"



Thương Khâu nói:



"Vấn đề gì?"



Tạ Nhất nói:



"Anh quen biết một người thanh niên họ Đào sao? Ước chừng hơn hai mươi tuổi, thật xinh đẹp."



Thương Khâu nói:



"À, em nói Đào tiên sinh. Ừ...... Cũng đã lâu rồi."



Tạ Nhất vừa nghe.



Giỏi cho Thương Khâu cùng Đào tiên sinh, phản ứng thế nhưng giống nhau như đúc. Quả thực làm người căm phẫn. Tuyệt đối có bí mật không thể cho ai biết!



Tạ Nhất nói:



"Anh quen hắn như thế nào?"



Thương Khâu nghĩ nghĩ, nói:



"Hợp tác công việc."



Tạ Nhất lại hỏi việc gì, Thương Khâu đột nhiên cười, tựa hồ nhận ra cái gì, nói:



"Bảo bối đừng lo lắng, em là tốt nhất."



Tạ Nhất tức khắc đỏ mặt, nhanh cúp điện thoại.



Đào Hoa nghe Tạ Nhất nhắc tới mình, tức khắc ngẩng đầu ưỡn ngực chờ. Thương Khâu tắt điện thoại, hắn lập tức nói:



"Tạ Nhất nói tôi cái gì?"



Thương Khâu nhàn nhạt nói:



"Nói cậu rất đẹp, có khí chất."



Đào Hoa càng vô cùng tự hào. Hắn dù sao cũng là cây đào tinh, hơn nữa không chút nào khoe khoang khi nói là cây đào tinh xinh đẹp nhất. Hơn nữa...



Kỳ thật cây đào là thực vật lưỡng tính, Đào Hoa cũng không thể tránh né, kỳ thật hắn là song tính. So với đàn ông bình thường diện mạo hắn tinh xảo hơn nhiều, rất xinh đẹp có khí chất. Đào Hoa tự hào vì Tạ Nhất khen hắn.



Kết quả liền nghe Thương Khâu nhàn nhạt nói:



"Tạ Nhất cảm thấy hai chúng ta có mờ ám."



Đào Hoa:



"......"



Chuyện gì xảy ra?!



Tạ Nhất thực mau xuất viện, nhưng tình huống không lạc quan. Dù cảm thấy chính mình cũng không có gì, Tạ Nhất sẽ thường xuyên té xỉu. Không biết sao lại thế, chỉ một giây trước còn cùng người ta nói chuyện, giây tiếp theo đột nhiên liền té xỉu, bất tỉnh nhân sự.



Mọi người đều bị dọa rất nhiều lần, không mấy ngày Tạ Nhất lại bị đưa đến bệnh viện. Bác sĩ cũng kiểm tra không ra, chỉ là nói Tạ Nhất thân thể đột nhiên suy kiệt, sau đó lại không thể hiểu được lại tốt lên.



Đôi khi Tạ Nhất cùng Thương Khâu nói chuyện điện thoại, đột nhiên liền không âm thanh, khẳng định là té xỉu. Thương Khâu biết việc này không thể chậm trễ. Hắn muốn đi tìm người năm đó phó thác nửa viên thuốc bất tử.



Kỳ thật lại nói tiếp, thật đúng là tạo hóa trêu người, Tư Nghệ không có bạn bè bằng hữu, bởi vì hắn bản tính quá thẳng, không cho người đường sống, thoạt nhìn không dễ ở chung. Không giống Thái Nhất, ôn nhu lại dễ nói chuyện, bạn bè rất nhiều.



Năm đó mười mặt trời tác loạn nhân gian, Tư Nghệ phụng mệnh Đế Nghiêu bắn hạ chín mặt trời. Bởi vì mặt trời thiêu đốt nhân gian, rất nhiều yêu quái chịu không nổi nóng bức, chạy ra tác loạn. Lúc ấy có con yêu quái Chín Anh là mãn xà chín đầu, chín cái mạng. Vốn đang ngủ trong Hung Thủy, bởi vì nóng bức cơ hồ như bị nấu, Chín Anh đã nổi giận bắt đầu ra ngoài tàn sát bừa bãi, đánh người qua đường, ăn luôn dã thú.




Tư Nghệ sau khi bắn mặt trời, liền bắt đầu săn bắt những yêu quái làm loạn, Chín Anh là một trong số đó.



Chín Anh có chín đầu, Tư Nghệ bắn rớt tám đầu. Mọi người đều cho rằng hắn đã giết chết Chín Anh, kỳ thật cũng không có. Chín Anh mất tám đầu, biến thành một con rắn lớn, lại trốn trở về Hung Thủy, cũng không dám đi làm hại ai nữa.



Chỉ là không nghĩ tới, sau đó Tư Nghệ lại tìm tới Chín Anh, đem nửa viên thuốc bất tử phó thác cho Chín Anh.



Bây giờ Thương Khâu muốn đi Hung Thủy tìm Chín Anh. Bất quá thời gian đã qua mấy ngàn năm, cũng không biết kết quả như thế nào.



Tạ Nhất cũng đã chờ không được nữa, qua một ngày lại suy yếu hơn. Thời gian ngủ dài hơn so với tỉnh.



Tất Bắc mang theo Mạnh Bà tới xem cho Tạ Nhất, cũng cảm thấy tình huống không lạc quan.



Tạ Nhất mơ mơ màng màng ngủ, mọi người đều tới nhà, ngồi ở trong phòng khách nói chuyện.



Đào Hoa nói:



"Gần đây Thương Khâu không biết làm sao, liên lạc không được."



Tống Tịch cau mày, nói:



"Chúng ta chờ không được. Trừ nửa viên thuốc bất tử kia, còn có phương pháp khác không?"



Lương Khí nhìn nhìn mọi người, nói:



"Tôi thật ra có phương pháp, có thể thử xem."



Bọn họ ngồi cùng nhau, tức khắc cảm thấy có chút tạo hóa trêu người. Bởi vì bọn họ là người ở hai trận tuyến. Lương Khí cùng Thương Khâu năm đó là bên phe Thuấn. Tống Tịch, Đào Hoa cùng Tạ Nhất năm đó là bên phe Thái tử Đan Chu. Cứ như vậy, vốn nên là quan hệ thù địch, hiện giờ bọn họ lại ngồi cùng nhau, thoạt nhìn tổ hợp có chút buồn cười.



Tống Tịch nói:



"Biện pháp gì?"



Lương Khí nói:



"Tôi nghe nói Vu Hàm có một đồ đệ, đã học được thuật pháp thâm sâu của Vu Hàm. Có lẽ người đó có thể trợ giúp Tạ Nhất. Nhưng người kia hành tung rất khó xác định, cụ thể ở nơi nào còn cần đi tra."



Vu Hàm chính là một người nổi tiếng trong giới vu thuật thời thượng cổ. Lúc ấy vu thuật cùng y thuật không phân rõ, cho nên vu sư cũng là bác sĩ.



Tuy rằng nghe thực xa vời, nhưng mọi người đều bó tay không biện pháp, cho nên cũng liền đồng ý. Thực mau mọi người đi tìm kiếm đồ đệ của Vu Hàm. Người đồ đệ kia nếu sống đến bây giờ cũng là mấy ngàn tuổi.



Có người nói ở một cái miếu phi thường hẻo lánh đã gặp qua một người như là kẻ điên. Người kia luôn nói những lời khó hiểu, nhưng đã cứu không ít người, cho nên rất có danh tiếng.



Mọi người có được tin tức, liền chuẩn bị lập tức xuất phát. Tạ Nhất cũng xin nghỉ phép đi cùng. Nghe nói muốn đi tới đó cần ngồi máy bay, xuống máy bay còn đổi xe, đi mấy giờ đồng hồ vào vùng núi. May mắn phía dưới núi có một thôn nghỉ dưỡng, cùng loại với khách sạn suối nước nóng. Nơi đó có khách sạn dựa gần chân núi, có thể cho bọn họ chỗ nghỉ ngơi, bằng không Tạ Nhất cảm thấy bọn họ là phải sinh tồn nơi hoang dã.



Mọi người sắp xếp hành lý, Nguyên Phong lái xe đưa Tạ Nhất, Tống Tịch còn có Đào Hoa vài người xuất phát. Vì trong nhà còn có Tiểu Mao Mao cùng Trứng Vàng, Lương Khí liền ở lại chiếu cố hai đứa nhỏ.



Đào Hoa mua vé máy bay, ra tay đặc biệt bạo, mua vé loại đắt tiền nhất. Bất quá Đào Hoa nói loại vé này tốt, dù sao Tạ Nhất nếu đột nhiên mệt nhọc cũng có thể nằm thoải mái, hơn nữa còn có bữa ăn ngon.



Mọi người tới sân bay, vào phòng chờ VΙP. Tạ Nhất là lần đầu tiên tiến vào loại phòng chờ này, cảm giác thật là quá mới mẻ. Bên cạnh đều là kẻ có tiền, chỉ có Tạ Nhất cảm thấy mình nhìn rất nghèo.



Quả thực không so không biết, một khi so bị dọa nhảy dựng!



Phòng chờ còn có mái sưởi ấm, vì mấy ngày nay mưa dầm kéo dài. Tạ Nhất ngồi trên sô pha lớn, cảm giác đặc biệt thoải mái, còn có thức uống nóng, uống uống thiếu chút nữa ngủ rồi.



Một tiếng chuông báo vang lên, Tạ Nhất bị đánh thức, mê mang mở mắt. Liền nghe được thông báo của sân bay. Bởi vì tầm nhìn hạn chế, chuyến bay của bọn họ hoãn cất cánh, đến khi nào, còn phải xem sương mù khi nào tan.



Máy bay delay, đây là hiện tượng bình thường. Tạ Nhất cảm thấy tuy rằng xui xẻo, nhưng may mắn ở phòng chờ VΙP, còn có thể uống thức uống nóng.



Vừa rồi cũng chưa chú ý, hiện tại Tạ Nhất mới thấy trong phòng chờ VΙP có vài người, liền ngồi ở đối diện, thoạt nhìn bộ tịch không nhỏ.



Ngồi ở chính giữa là một người đàn ông trẻ tuổi không đến 30 tuổi. Hắn mặc một thân tây trang hoa hòe lòe loẹt LV (Louis Vuitton), trên chân cũng mang một đôi giày da hoa LV, cả người giống như một đóa hoa bá vương nở rộ.



Còn có vài vệ sĩ cung cung kính kính đứng ở phía sau người trẻ tuổi. Trong đó có một người vệ sĩ thân hình cao lớn, vai rộng hông hẹp, mặc tây trang màu đen, trên tay mang bao tay trắng. Tuy rằng gương mặt thực bình thường của bình thường, loại đại chúng, nhưng dáng người quả thực nghịch thiên, làm Tạ Nhất hâm mộ không thôi.



Tạ Nhất còn tưởng rằng dáng người nghịch thiên chỉ có một mình Thương Khâu, không nghĩ tới vệ sĩ này dáng người cũng giống Thương Khâu rất nghịch thiên.



Không biết có phải ánh mắt Tạ Nhất quá "trần trụi", tóm lại ánh mắt Tạ Nhất cùng vệ sĩ đã chạm vào nhau. Tạ Nhất tức khắc chột dạ.



Chỉ là hâm mộ, bị bắt tại trận quá xấu hổ!



Vệ sĩ kia không có động tác gì, chỉ là nhìn thoáng qua Tạ Nhất, ánh mắt lại xoay trở về.



Người ngồi bên cạnh thanh niên hoa hòe thật ra tương đối bình thường. Một người hơn 50 tuổi, và một người lớn hơn người hoa hòe lòe loẹt một chút, thoạt nhìn đặc biệt nghiêm túc, phỏng chừng là người cùng nhà.



Tạ Nhất chỉ là đánh giá một chút, liền thu hồi ánh mắt. Dù sao cũng là người xa lạ. Tạ Nhất móc ra điện thoại di động chơi, nghĩ nghĩ.



Dù sao cũng phải đợi máy bay, không bằng quấy rầy Thương Khâu?



Tạ Nhất lấy ra điện thoại di động chuẩn bị gọi cho Thương Khâu. Lúc này vệ sĩ dáng người cao đột nhiên giật mình, sau đó đi ra khỏi phòng chờ VΙP.



Cửa phòng chờ vừa đóng lại, chuông điện thoại của vệ sĩ đột nhiên vang lên, giọng Tạ Nhất từ bên trong truyền ra.



"Thương Khâu?"



Vệ sĩ cười cười. Đôi mắt vẫn là quá nhỏ, cái mũi vẫn là quá lớn, môi quá dày, cằm quá bạnh. Nhưng khi hắn cười rộ lên thế nhưng có điểm thu hút.



"Bảo Bối, nhớ anh sao?"



Tạ Nhất tức khắc ghét bỏ nói:



"Anh sao buồn nôn vậy?"



Thương Khâu nói:



"Còn có cái càng buồn nôn. Đang làm gì đó?"



Tạ Nhất nói:



"Chờ máy bay."



Thương Khâu nói:



"Anh đã nghe nói, ngoan ngoãn nghe lời Tống tiên sinh."



Tạ Nhất kinh ngạc nói:



"Anh cùng Tống tiên sinh không phải như nước với lửa sao?"



Thương Khâu cười nói:



"Ai bảo anh không ở bên cạnh em chứ, chỉ có thể để hắn chiếm tiện nghi."



Tạ Nhất nói:



"Yên tâm, chỉ có em chiếm tiện nghi!"



Thương Khâu cười nói:



"Ừ, không hổ là bảo bối nhà anh. Bất quá phải cẩn thận Nguyên Phong, đừng để cho hắn cắn em."



Tạ Nhất nghe không nhịn được, cười ha ha lên. Tống Tịch cùng Nguyên Phong vẻ mặt mê mang. Đào Hoa thấy Tạ Nhất gọi điện thoại, liền đứng dậy rời khỏi phòng chờ VΙP. Hắn đi ra, trực tiếp hướng đến toilet, quả nhiên thấy được vệ sĩ cao lớn đang nghe điện thoại, vừa lúc muốn kết thúc.



"Anh đây kết thúc trước, ngoan ngoãn nghe lời."



Hắn cất điện thoại, Đào Hoa đi đến, đứng ở phía sau, nói:



"Tuy rằng dịch dung, nhưng tôi vừa ngửi mùi vị liền biết."



Đào Hoa là cây đào tinh, đối với mùi vị thực mẫn cảm. Đào Hoa nói:



"Sao dịch dung?"



"Tôi không thể thân cận Tạ Nhất. Nếu dùng thân phận Thương Khâu, Tạ Nhất căn bản sẽ dính tôi."



Đào Hoa vừa nghe, bĩu môi, nói:



"Quá tự tin đó."



"Luôn luôn như thế."



Đào Hoa nói:



"Đừng nói lời vô nghĩa nữa. Nửa viên thuốc bất tử tìm được rồi sao?"



Nào biết Thương Khâu lắc lắc đầu, nói:



"Không có."



Thương Khâu đi tìm Chín Anh, nhưng mà Chín Anh không biết vì sao đã không ở Hung Thủy. Năm đó nửa viên thuốc bất tử là giao cho Chín Anh, hiện giờ Chín Anh không thấy, thuốc cũng chẳng biết đi đâu. Thương Khâu nói:



"Tôi ngày hôm qua từng vào âm tào địa phủ xem qua Sổ Sinh Tử. Chín Anh xúc phạm thiên quy đã bị loại bỏ chân thân từ lâu, biếm vào luân hồi vĩnh viễn chịu khổ."



Đào Hoa nói:



"Đó là ai? Có biết mặt không?"



Thương Khâu gật gật đầu, nói:



"Có biết mặt."



Thương Khâu nói, Đào Hoa tức khắc sửng sốt, nói:



"Không phải là tên áo hoa lòe loẹt ngồi ở phòng chờ kia chứ?"



Thương Khâu ngụy trang thành vệ sĩ đi theo một thanh niên ăn mặc hoa hòe loè loẹt. Nếu chỉ là vì phòng ngừa không tiếp cận Tạ Nhất, kỳ thật trốn ở chỗ tối bảo hộ là được, không cần phải đi làm vệ sĩ.



Thương Khâu chưa kịp nói chuyện, có người đã đẩy cửa toilet. Chính là cái người ăn mặc hoa hòe loè loẹt. Hắn đi vào tới, nói:



"U, Bánh Bao, anh cũng đi toilet a."



Đào Hoa:



"......"



Bao...... Bánh bao!?



Đào Hoa nhìn thoáng qua Thương Khâu. Thương Khâu lại vẻ mặt không đổi sắc.



Có lẽ là bởi vì trên mặt dán mặt nạ, cho nên căn bản sẽ không đổi màu đi!



Thương Khâu gật gật đầu, liền từ toilet đi ra ngoài. Đào Hoa làm bộ rửa tay, liếc mắt nhìn người bên cạnh.




Người kia đi vào cũng không phải đi toilet, mà là tới hút thuốc. Hắn dựa vào cửa gian hút thuốc, đánh giá Đào Hoa, tựa hồ có chút hứng thú, cười tủm tỉm lại đánh giá.



Đào Hoa biết hắn đang đánh giá chính mình, bị xem có điểm ớn lạnh, nhanh rửa xong tay, chuẩn bị rời đi. Nào biết người kia đem điếu thuốc hút hai hơi liền bỏ vào gạt tàn thuốc, cũng đã đi tới.



Hắn đi đến bên cạnh Đào Hoa, làm bộ rửa tay. Một mùi thuốc lá xông thẳng đến, Đào Hoa đối với mùi vị phi thường mẫn cảm, thiếu chút nữa sặc.



Người kia cười tủm tỉm nói:



"Hi, cậu tên là gì? Tôi là Vệ Anh Hào, cậu thế nào? Chúng ta là chờ cùng một chuyến bay. Cậu ngồi ghế nào?"



Vệ Anh Hào vừa nói, mùi thuốc lá càng nồng đậm, lao thẳng tới. Đào Hoa nhịn không được che lại miệng mũi. Vệ Anh Hào nói:



"Cậu không thích mùi thuốc lá? Tôi cho rằng đàn ông đều thích. Bất quá cũng phải, cậu xinh đẹp như vậy. Cậu tên là gì?"



Đào Hoa đối với người này, ánh mắt đầu tiên liền không thiện cảm. Phải biết rằng, Chín Anh là thú dữ, nghe nói có chín đầu, không ai có thể đánh bại hắn. Ở giới yêu quái, hắn chính là nam thần thiện chiến. Mà cái người mặc hoa hòe loè loẹt này, trừ thân hình cao lớn một chút, miệng lưỡi trơn tru giống như thích tán gái.



Đào Hoa tuổi không nhỏ. Hắn là cây đào do Đông Hoàng Thái Nhất trồng ra. Hiện tại đã mấy ngàn năm, cũng đã đến lúc nên tìm một bạn đời, nói không chừng còn có thể sinh những đứa bé đáng yêu giống Trứng Vàng Tiểu Mao Mao. Nhưng tiền đề đối phương là thụ tinh, hoa tinh, một loại cây cỏ gì đó, Đào Hoa lại không muốn tìm như vậy.



Đào Hoa đối với Vệ Anh Hào có chút khinh thường, lau tay liền chuẩn bị rời đi. Vệ Anh Hào cũng không có vấp phải trắc trở không vui, ngâm nga theo điệu nhạc, đi theo Đào Hoa, nói:



"Năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Ai, eo nhỏ nha, size mấy?"



Đào Hoa cảm giác đầu lớn, nhanh đi vào phòng chờ VΙP, ngồi trở lại bên cạnh Tạ Nhất. Tạ Nhất đã ngủ rồi. Đào Hoa thấy Tạ Nhất ngủ rồi, đem chăn bông nhẹ nhàng đắp lên, động tác đặc biệt ôn nhu cẩn thận, sợ đánh thức Tạ Nhất.



Vệ Anh Hào cười tủm tỉm ngồi xuống bên cạnh Đào Hoa. Hắn trước đó rõ ràng ngồi ở đối diện, hiện tại lại qua đây. Vệ Anh Hào thấp giọng nói:



"Hắc hắc, cậu thích người ta?"



Đào Hoa tức khắc cứng đờ, biểu tình có chút mất tự nhiên, quay đầu trừng mắt nhìn Vệ Anh Hào. Tuy rằng bị lạnh lùng trừng mắt một cái, nhưng Vệ Anh Hào lại cảm thấy đôi mắt Đào Hoa có nước lưu chuyển.



Phải nói là quá xinh đẹp, hơn nữa đặc biệt gợi cảm, quả thực là liếc mắt đưa tình!



Vệ Anh Hào nhỏ giọng nói:



"Vừa thấy các người liền biết không thích hợp. Cậu như vậy, hiển nhiên cần người khác chăm sóc. Tôi liền không tồi, tôi nhất định sẽ thương cậu!"



Đào Hoa nhàn nhạt nói:



"Trong miệng mùi thuốc lá rất khó ngửi."



Vệ Anh Hào vội vàng đem tay để ở miệng hà hơi ngửi ngửi, nói:



"Hả? Cậu thật sự không thích mùi thuốc lá. Như vậy đi tôi sửa! Từ giờ trở đi cai thuốc. Chúng ta làm bạn được không?"



Đào Hoa căn bản không để ý hắn. Vệ Anh Hào mặt dày mày dạn, cuối cùng không có cách nào, mới thong thả ung dung đi trở về chỗ cũ. Hắn tréo chân, vẫn là nhìn Đào Hoa, càng nhìn càng cảm thấy xinh đẹp, thật là thích vô cùng.



Tạ Nhất mơ mơ màng màng ngủ một giấc, thời điểm tỉnh lại đã qua giữa trưa, trách không được đó như vậy. Mọi người đều đã nhận cơm hộp, sắc thái không tồi, dù sao cũng là phòng chờ VΙP. Bất quá máy bay còn không có thể cất cánh. Tạ Nhất nói:



"Máy bay khi nào có thể cất cánh? Nói như vậy, chúng ta xuống máy bay còn phải đổi xe ô tô, có phải sẽ tới không kịp hay không? Hôm nay buổi tối không thể tới sao?"



Tống Tịch nói:



"Đừng lo lắng, tôi đã thuê xe. Xuống máy bay chúng ta lái xe đi, trễ một chút vừa lúc ít người."



Dù hiện tại sốt ruột cũng không làm nên chuyện gì, Tạ Nhất chỉ là nói:



"Ai, thật xui xẻo. Tôi còn chưa có gặp lần nào trễ lâu như vậy đâu."



Phía đối diện Vệ Anh Hào đột nhiên tiếp lời.



"Cái này mà kêu xui xẻo gì? Tôi còn gặp trường hợp càng xui xẻo hơn!"



Tạ Nhất không quen biết hắn, cho nên cười gượng. Vệ Anh Hào tiếp tục nói:



"Tôi lần trước ngồi máy bay, delay trễ giờ. Bay đến nơi gặp ùn tắc giao thông, liền ở trên trời bay vòng vòng. Kết quả các người đoán thế nào?!"



Vệ Anh Hào như đã quen thuộc, lại nói tiếp còn đặc biệt hào sảng, một chút cũng không sợ, cười nói:



"Mẹ nó, căn bản càng tệ hại. Có thể hạ cánh lại tới sương mù. Máy bay không thể hạ xuống đất, cuối cùng trực tiếp bay một vòng trở về!"



Tạ Nhất vốn cảm thấy cùng người xa lạ nói chuyện thực xấu hổ, nghe được câu cuối cùng không nhịn được, thế nhưng cười ra tiếng.



Đang ăn cơm trưa, thiếu chút nữa sặc!



Vệ Anh Hào nói:



"Không không không, cho rằng như vậy xong rồi? Còn có cái càng đáng sợ hơn. Rõ ràng đã tới đích phải bay trở về cũng không có cách nào phải hay không? Tôi dứt khoát không bay nữa, chuẩn bị về nhà. Nào biết tới mưa bão ào ào, lái xe trở về thì cao tốc bị đóng. Cái này hay rồi, về nhà cũng không thể! Trở lại sân bay tiếp tục chờ. Kết quả còn có cái càng kinh sợ hơn. Có một thai phụ cùng tôi ăn vạ, nói tôi là chồng cô ta. Người ở sân bay đều lên án tôi tệ hại!"



Tạ Nhất cười đau bụng. Vệ Anh Hào quả thực thành hạt dẻ cười. Đào Hoa ở bên cạnh sắc mặt khó coi, nghĩ thầm.



Vệ Anh Hào tuyệt đối là Chín Anh chuyển thế không sai. Bởi vì Vệ Anh Hào quá xui xẻo. Quả nhiên là vận đen quấn thân, vĩnh viễn chịu khổ!



Vệ Anh Hào không có thể lôi kéo Đào Hoa, thế nhưng cùng Tạ Nhất giao tiếp rất tốt. Hắn còn cho Tạ Nhất một danh thiếp. Tạ Nhất cũng đem danh thiếp cho hắn. Vệ Anh Hào vừa thấy, cười nói:



"Ô ô, tôi biết! Các người là công ty thuộc tập đoàn Thương Điển. Tôi biết, gần đây danh tiếng quả thực như sấm bên tai. A đúng rồi, vừa lúc tôi trở về có cái quảng cáo phải làm, đến lúc đó tôi liên hệ, liền gọi số điện thoại này được chứ?"



Tạ Nhất không nghĩ tới đi ra ngoài thế nhưng còn có thể tiếp một đơn hàng. Vệ Anh Hào thế nhưng là đại danh đỉnh đỉnh Vệ thiếu gia.



Vệ gia chuyên môn kinh doanh nhà đất. Mấy năm nay nhà đất quá đỏ, Vệ gia như mặt trời ban trưa. Vệ Anh Hào là thiếu gia duy nhất Vệ gia, nghe nói là tay ăn chơi trác táng, không có bản lĩnh gì. Bất quá hắn quen biết thực rộng, mọi người đều thích kết bạn cùng Vệ Anh Hào, một là hắn hào phóng, thứ hai là chân thành.



Vệ gia là đại gia tộc, Vệ Anh Hào kết giao bạn bè đều có thể hỗ trợ sẽ hỗ trợ, tuyệt đối không phải hư tình giả ý. Bởi vậy tuy rằng Vệ Anh Hào không có bản lĩnh, nhưng danh tiếng tốt. Mọi người đều thích cho hắn mặt mũi, dần dà quan hệ liền rộng khắp.



Vệ Anh Hào tuy rằng là con trai độc nhất trong nhà, nhưng phía trên có anh trai. Chính là người ngồi ở bên cạnh Vệ Anh Hào. Người anh này thoạt nhìn thập phần đoan chính nghiêm túc. Hắn không phải con Vệ gia, kỳ thật là con một người hầu Vệ gia. Người hầu chết rất sớm, Vệ gia đáng thương đứa nhỏ này, đặc biệt lúc ấy Vệ tiên sinh cùng Vệ phu nhân chưa có con, liền nhận hắn làm con nuôi, lấy tên là Vệ Kiến Hào.



Vệ Kiến Hào làm người chính trực, không chút cẩu thả. Từ tướng mạo có thể nhìn ra hắn phi thường có bản lĩnh, có thể nói toàn bộ Vệ gia đều là hắn kinh doanh.



Một người khác đi theo bọn họ, tuổi hơi lớn một chút, là chú Vệ Anh Hào, gọi là Vệ Lễ.



Ba người thoạt nhìn thực không hợp nhau. Vệ Lễ cũng không cùng bọn họ nói chuyện, luôn có một loại cảm giác lấm la lấm lét. Vệ Anh Hào nói chuyện cùng Đào Hoa, Vệ Lễ còn lại là lén lút nhìn vài lần, ánh mắt thập phần đáng khinh.



Vệ Kiến Hào thoạt nhìn là người làm việc chuyên nghiệp, vẫn luôn không nói chuyện. Hắn ngồi ở trên ghế, cũng không có dịch chuyển, thời điểm mọi người nói chuyện phiếm, hắn liền lấy ra notebook bận rộn.



Đến 4 giờ chiều rốt cuộc cũng lên máy bay, thật sự là quá tốt. Cứ như vậy, bọn họ bay 3 tiếng đồng hồ, xuống máy bay là 7 giờ tối, ra sân bay tìm xe nhanh nhất cũng 7 giờ 30 tối. Nếu không kẹt xe, đi 2 tiếng rưỡi, như vậy đến nơi chính là 10 giờ tối.



Nhưng mà... Thứ sáu 7 giờ 30 tối sao có thể không kẹt xe......



Rốt cuộc cũng lên máy bay, mọi người kéo theo hành lý. Bọn họ là ngồi khoang thương gia lối đi rộng rãi, không có có nhiều người, thoạt nhìn thực an tĩnh.



Tạ Nhất kéo va li của mình, kỳ thật bên trong không có gì, chỉ có vài món quần áo. Mấy thứ đồ vật nặng đều đặt trong va li Tống Tịch cùng Đào Hoa. Căn bản bọn họ không cho Tạ Nhất lao tâm lao lực, thoạt nhìn như là động vật quý hiếm bảo hộ cấp cao nhất.



Tạ Nhất kéo va li đi qua, rõ ràng thấy được chỗ mép thảm, nhưng không biết chuyện gì xảy ra, chân không nhấc lên được, nháy mắt có chút choáng váng đầu. Cái va li bị vướng, Tạ Nhất có chút không xong, một chút liền muốn bị ngã.



Tống Tịch cùng Đào Hoa ở phía sau, vừa mới kiểm phiếu, cùng Tạ Nhất có khoảng cách nhất định. Mắt thấy Tạ Nhất muốn té ngã, bọn họ lắp bắp kinh hãi. Nào biết có người phản ứng nhanh chóng. Chính là vệ sĩ thân hình cao lớn đột nhiên đem va li của Vệ Anh Hào ném, một bước phóng đến ôm chặt Tạ Nhất, còn ổn định va ly giúp Tạ Nhất.



Vệ Anh Hào:



"......"



Vệ Anh Hào cúi đầu nhìn cái va li LV phiên bản giới hạn mấy chục ngàn USD của mình bị vệ sĩ ném, thiếu chút nữa bị bay lên khỏi mặt đất.



Tình huống gì thế này?!



Tạ Nhất chỉ là choáng váng đầu trong nháy mắt, thực mau liền tỉnh. Vừa tỉnh liền nhìn thấy có người đỡ mình, là vệ sĩ có dáng người có thể so với Thương Khâu.



Vệ sĩ kia nhìn thấy Tạ Nhất tỉnh, Tống Tịch cùng Đào Hoa cũng chạy tới, liền buông lỏng tay. Không chờ Tạ Nhất cảm tạ, hắn đã chạy về tới bên cạnh Vệ Anh Hào.



Vệ Anh Hào lúc này mới nói:



"Bánh Bao! Va li của tôi!"



Vệ sĩ Bánh Bao nhanh nhặt va li lên, kéo đến vị trí ghế ngồi.



Mọi người lên máy bay, Tạ Nhất ngồi xuống, bên cạnh là Đào Hoa. Tống Tịch cùng Nguyên Phong ngồi ở một lô khác. Vệ Anh Hào vừa lúc ngồi ở sau lưng Đào Hoa, còn nhô đầu lên nói:



"Ai nha, chúng ta thực sự có duyên a."



Hắn nói, quay đầu nhìn lại không thấy vệ sĩ, cất cao giọng nói:



"Bánh Bao, anh trốn xa như vậy làm gì?!"



Bánh Bao thực bình tĩnh nói:



"Tôi say máy bay, bên này có cửa sổ."



Vệ Anh Hào bất đắc dĩ nói:



"Sao nhiều chuyện như vậy."



Bánh Bao không qua, Vệ Anh Hào cũng không có cách nào, đành phải gọi một vệ sĩ khác đến ngồi ở bên cạnh.



Tạ Nhất nghe thấy Bánh Bao nói say máy bay, đột nhiên liền nghĩ tới Thương Khâu, quay đầu nhìn một cái. Bánh Bao ngồi ở bên cạnh cửa sổ, ôm cánh tay, tựa hồ cũng đang nhìn bên này. Ánh mắt hai người tức khắc đánh vào cùng nhau. Tạ Nhất xấu hổ gật gật đầu, còn cười cười. Bánh Bao biểu tình từ đầu đến cuối cũng chưa biến hóa.



Tống Tịch khi đi toilet ngang qua chỗ Bánh Bao, nói:



"Sao ngồi ở nơi này?"



Bánh Bao nhàn nhạt nói:



"Khoảng cách xa sẽ không ảnh hưởng."



Tống Tịch nhìn nhìn.



Đích xác rất xa. Xa một chút nữa liền ra khỏi khoang thương gia.



Vệ Anh Hào ngồi ở phía sau Đào Hoa, vẫn luôn nói chuyện không dứt. Đào Hoa phiền không chịu được, liền chuẩn bị ngủ, làm bộ không nghe thấy. Vệ Anh Hào một mình nói, Đào Hoa không để ý tới hắn, Vệ Anh Hào tựa hồ nói cũng mệt mỏi. Vệ sĩ ngồi bên cạnh nói:



"Thiếu gia, uống miếng nước đi."



Vệ Anh Hào lúc này mới bưng ly tới uống một ngụm, cảm giác cổ họng muốn bốc khói. Hắn uống nước xong, đứng lên hoạt động một chút, chuẩn bị đi toilet. Hắn vào toilet một hồi lâu không có trở về, vệ sĩ ngồi ở bên cạnh cũng mệt nhọc, đầu nghiêng một chút một chút ngủ rồi.



Tạ Nhất cũng muốn đi toilet, liền đứng lên. Tới toilet phát hiện có người, Vệ Anh Hào hẳn là ở bên trong, Tạ Nhất liền tính toán chờ một lát.



Bánh Bao ngồi ở vị trí không xa toilet, nhìn thấy Tạ Nhất đi tới, ngẩng đầu lên nhìn. Tạ Nhất liền đứng ở bên cạnh chờ toilet.



Một lát sau, cửa toilet không mở ra, bên trong lại truyền ra một tiếng vang lớn. Tạ Nhất sợ tới mức trong đầu ầm một tiếng, trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu.



Vệ sĩ Bánh Bao đột nhiên đứng lên, ôm Tạ Nhất. Tạ Nhất trước mắt biến thành màu đen, đầu choáng váng, nói không ra lời, thần kinh dị thường khẩn trương. Vệ sĩ Bánh Bao thấp giọng nói:



"Không có việc gì, đừng khẩn trương, hít sâu."



Hắn nói, dùng sức vỗ vỗ cửa toilet.



Tiếng động không nhỏ. Bị kinh động, tất cả tiếp viên đều chạy tới, còn tưởng rằng có người nổ súng, vội vàng hô to:



"Tiên sinh bên trong, mở cửa được chứ?!"



Giọng Vệ Anh Hào từ bên trong truyền ra tới, nói:



"Mẹ nó, cũng muốn mở cửa a. Cửa đã biến hình không mở được!"



Nữ tiếp viên nói:



"Tiên sinh? Chuyện gì xảy ra? Bên trong đã xảy ra cái gì?!"



Vệ Anh Hào hô to:



"Tôi cũng muốn biết đã xảy ra sự tình gì. Bóng đèn của các ngươi đột nhiên nổ mạnh! Là bom sao!"



Toàn bộ người trên máy bay đều cho rằng gặp khủng bố. Kết quả là Vệ Anh Hào quá xui xẻo, đi toilet bóng đèn đột nhiên nổ, hơn nữa uy lực mười phần, mảnh vỡ rơi trên mặt Vệ Anh Hào. May mắn chỉ là một chút, cũng coi như là vạn hạnh HunhHn786.



Mọi người phá cửa toilet, đỡ Vệ Anh Hào từ bên trong ra. Vệ Anh Hào trên mặt có chút vết thương, chỗ khác không có gì. Hắn vừa đi ra vừa nói:



"Thật là xui xẻo!"



Mọi người trở lại chỗ ngồi, thực mau liền đến giờ ăn. Khoang thương gia phần ăn cao cấp được đóng gói kín đáo, tuyệt đối bảo đảm vệ sinh an toàn. Nữ tiếp viên xinh đẹp cười tủm tỉm đưa phần ăn đến.



Nữ tiếp viên dáng người cao gầy, còn có một đôi chân dài. Vệ Anh Hào ngồi, nhìn đôi chân trắng bóng thiếu chút nữa mù mắt. Hắn cười tủm tỉm tiếp nhận phần cơm.



Đào Hoa vừa lúc quay đầu lại, liền thấy được ánh mắt háo sắc của Vệ Anh Hào, phi thường khinh thường nhìn một cái.



Vệ Anh Hào tiếp nhận phần cơm, mở ra nắp, tức khắc chửi một câu.



"Chết tiệt!"



Đào Hoa còn chưa có quay đầu lại, hồ nghi nhìn thoáng qua Vệ Anh Hào, liền nhìn thấy phần cơm của Vệ Anh Hào.



Toàn bộ là cơm trắng!



Cơm trắng!



Quả thực lại trúng thưởng. Tất cả đều ô trong khai đều là cơm trắng, quả thực một ngăn đồ ăn cũng không có.



Nữ tiếp viên chưa đi xa, quay đầu nhìn lại, tức khắc xin lỗi nói:



"Vị tiên sinh này thực xin lỗi, nhất định là phân đoạn đóng gói nào đó xuất hiện vấn đề. Tôi đổi cho ngài một phần khác."



Nữ tiếp viên nhanh đem phần ăn vốn nên đưa cho Đào Hoa, giao cho Vệ Anh Hào, sau đó tiếp tục đi phát. Vệ Anh Hào nhanh mở ra kiểm tra, kết quả vừa mở ra, tức khắc lại chửi một tiếng. Tạ Nhất cũng quay đầu lại nhìn, tức khắc liền bật cười.



Lúc này phần cơm của Vệ Anh Hào cũng không phải cơm trắng, nhưng tất cả ô vuông đều là một thứ.



Đó chính là...... Dưa muối.



Vệ Anh Hào trừng mắt, nhìn khai cơm, nghĩ thầm.



Đây là khoang thương gia sao?



Vệ Anh Hào tức không chịu được. Nữ tiếp viên luống cuống. Cô ta làm việc đã bốn năm, chưa từng gặp qua hiện tượng này.



Vệ Anh Hào thay đổi hai lần lúc này mới có được phần cơm bình thường. Nhưng mà kỳ thật cũng không quá bình thường, bởi vì thịt chỉ có một miếng nhỏ. Vệ sĩ bên cạnh nhìn không chịu được, nói:



"Thiếu gia, chúng ta đổi đi. Tôi còn chưa có động vào đâu."



Vệ Anh Hào thực cảm động, liền cùng vệ sĩ thay đổi phần cơm. Hắn quyết định tăng lương cho vệ sĩ này.



Không giống Bánh Bao hiện tại trốn xa như vậy, còn say máy bay!



Vệ Anh Hào cầm muỗng chuẩn bị ăn. Một ngụm cắn xuống thiếu chút nữa rớt răng. Bên trong cơm thế nhưng có một viên đá lớn.



Vệ Anh Hào:



"......"



Không thể lại xui xẻo!



Ăn xong, một lát chỉ hơn một giờ nữa là hạ cánh. Vệ Anh Hào vì không muốn xui xẻo, liền lựa chọn ngủ.



Ba giờ hành trình trôi qua, không có phát sinh cái gì quỷ dị.



Máy bay thuận lợi hạ cánh. Tuy rằng trễ một chút, nhưng không có trở ngại gì. Vừa lúc có đường băng xanh, quả thực chính là vạn hạnh.



Mọi người chuẩn bị xuống máy bay. Vừa mới chạm đất, còn chưa có trượt xong, kết quả một trận xao động. Có hành khách hô to mất đồ. Có người trộm đồ vật, không tìm được cũng không cho ai đi. Hành khách kia vẫn luôn gây sự, một hai phải lục soát từng người, còn đòi lục hành lý, bằng không liền không cho mọi người rời đi, còn nói chính mình muốn báo án.



Hạ cánh 7 giờ 30 tối, náo loạn hơn nửa giờ, đến hơn 8 giờ tối còn không cho mọi người rời đi. Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm ngày hôm nay cũng quá xui. Tạ Nhất căn bản không biết, kỳ thật xui xẻo không phải chính mình, mà là Vệ Anh Hào, mọi người chỉ là bị liên lụy mà thôi.



Náo loạn đến 8 giờ 30 tối hành khách kia rốt cuộc tìm được nhẫn của mình. Thì ra trước khi lên máy bay tháo ra thuận tay đặt ở trong hộp mắt kính, hiện tại mới tìm ra.



Trò khôi hài một hồi, mọi người mỏi mệt từ sân bay đi ra. Vệ Anh Hào còn luyến tiếc Đào Hoa, nhưng cũng không có cách nào, bọn họ thoạt nhìn đã trễ thời gian, thực mau đã lên xe. Có xe đến đón bọn họ. Những người đó đều lên xe, nhóm vệ sĩ cũng đều lên xe, thực mau đã đi rồi.



Nhóm Tạ Nhất cũng chờ xe. Tống Tịch gọi điện thoại liên hệ chỗ thuê xe, xe thực mau cũng được mang tới. Hơn 9 giờ tối bọn họ rốt cuộc bước lên "hành trình".



Tạ Nhất cảm giác ngày hôm nay quá "kỳ ảo", ngồi trên xe đã mệt đến không chịu được. Nguyên Phong lái xe, Tống Tịch ngồi ở ghế phụ, Tạ Nhất cùng Đào Hoa liền ngồi ở phía sau.



Tạ Nhất ngồi trên xe liền chuẩn bị ngủ trong chốc lát. Đào Hoa thực săn sóc cầm một cái gối dựa lót, nói:



"Hay anh nằm trên đùi tôi cũng được."



Đào Hoa nói, còn vỗ vỗ chân, tựa hồ đẩy mạnh tiêu thụ. Tạ Nhất vẻ mặt không tin nhìn nhìn chân Đào Hoa. Đào Hoa nheo mắt, nói:



"Làm sao vậy?"



Tạ Nhất nói:



"Chân của cậu quá gầy, tôi sợ làm gãy."



Đào Hoa:



"......"



Tạ Nhất thực mau liền ngủ rồi. Nguyên Phong lái xe thực ổn, không hề xóc nảy. Đặc biệt Tống Tịch còn dặn dò hắn, Tạ Nhất ngủ rồi chạy ổn một chút.



Thực mau bọn họ liền ra khỏi nội thành. Phải đợi đèn đỏ, Nguyên Phong đem xe dừng lại, nghiêng đầu, đột nhiên liền ngậm lấy môi Tống Tịch. Tống Tịch hoảng sợ, nhưng cũng không có cự tuyệt, mà là duỗi tay ôm Nguyên Phong, cười tủm tỉm nói:



"Làm gì?"



Nguyên Phong nói:



"Anh quá quan tâm hắn."



Tống Tịch cười nói:



"Một mùi dấm nồng đậm?"



Hai người ở phía trước hôn khó phân, Đào Hoa bất đắc dĩ nhẹ giọng nói:



"Đèn xanh."



Xe thực mau lại tiến lên, dọc theo đường đi đều thực ổn. Tổng cộng hành trình hai tiếng rưỡi. Bởi vì thời gian trễ, không kẹt xe, bọn họ đi thực thuận lợi. Đi được một nửa đường, đã không có người sinh sống, mặt đường cũng không phải thực tốt. Lúc này bên ngoài còn mưa tí tách, cứ như vậy đường càng không dễ đi.



Tạ Nhất bị xóc tỉnh, ngồi dậy nhìn nhìn đồng hồ. Đã 10 giờ 30 tối, bên ngoài đen như mực một mảnh, cái gì cũng nhìn không thấy, bất quá phía trước thế nhưng mơ hồ có chút ánh sáng. Tạ Nhất nói:



"Bên kia có người?"



Xe đến gần, xem rõ ràng, quả nhiên có người, là mấy chiếc xe, còn có người đứng ở xe bên ngoài. Dưới ánh đèn bộ quần áo hoa hòe lòe loẹt hiện ra đặc biệt rõ ràng.



Là mấy người Vệ Anh Hào!



Vệ Anh Hào đứng ở ngoài xe, quơ tay, tựa hồ đón xe.



Bọn họ đến chỗ Vệ Anh Hào ngừng lại. Vệ Anh Hào nhìn thấy bọn họ, lập tức vui vẻ vội vàng nói:



"A nha thật có duyên a!"



Đào Hoa nhíu nhíu mày, nói:



"Như thế nào lại là anh?"



Vệ Anh Hào nói:



"Nếu nói tốt, là xe thả neo, không khởi động được. Các người đi nơi nào, tiện đường không, đưa tôi đoạn đường đi?"



Vệ Anh Hào bọn họ tổng cộng có ba chiếc xe, một chiếc đột nhiên không chạy được. Trên xe người rất nhiều, có thể nhét đều đã làm, thật sự là ngồi không được. Còn dư lại hai người, đó chính là Vệ Anh Hào cùng vệ sĩ Bánh Bao.



Vệ Anh Hào vội vàng nói:



"Chúng tôi đi khách sạn phía trước, không xa, cũng chỉ còn lại một giờ hành trình."



Thật đúng là trùng hợp, nhóm Tạ Nhất cũng đi khách sạn kia. Kỳ thật bọn họ là muốn lên núi, nhưng hôm nay quá muộn, muốn tìm một chỗ ở lại. Vừa lúc chân núi có khách sạn cũng tiện. Hôm nay ở lại, ngày mai nghỉ ngơi tốt lại lên núi.



Vệ Anh Hào nói đáng thương vô cùng, Tạ Nhất cho bọn họ lên xe, không thể thật sự bỏ bọn họ giữa đường.



Ghế sau chỉ có thể ngồi ba người. Dù sao bọn họ dáng người đều tương đối cao lớn. Cứ như vậy, thiếu một chỗ. Vệ Anh Hào cùng Bánh Bao đều là thân hình cao lớn, khẳng định ngồi không đủ. Vệ Anh Hào lập tức nói:



"Không có việc gì, không có việc gì. Cậu có thể ngồi trên đùi tôi, chân tôi rất rắn chắc!"



Đào Hoa ghét bỏ nhìn thoáng qua Vệ Anh Hào. Vệ Anh Hào nói:



"Nếu không tôi ngồi trên đùi cậu?"



Đào Hoa thuận miệng nói:



"Anh muốn ngồi chết tôi a."



Vệ Anh Hào hắc hắc cười nói:



"Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng tôi cũng đau lòng muốn chết."



Đào Hoa căn bản không nghĩ tới hắn đang nói cái gì, chỉ là trừng hắn một cái.



Cuối cùng Bánh Bao lái xe thay cho Nguyên Phong. Tạ Nhất ngồi ở ghế phụ. Nguyên Phong ôm Tống Tịch ngồi ở trên ghế sau. Vệ Anh Hào cùng Đào Hoa cũng ngồi ở ghế sau. Vệ Anh Hào tức khắc hâm mộ không thôi, nghĩ thầm.



Nếu mình có thể ôm Đào Hoa thì tốt rồi. Hơn một giờ, quả thực là diễm phúc không cạn đâu!



Mọi người lại bắt đầu tiến lên. Hai xe Vệ gia theo sau, cùng nhau hướng đến khách sạn.