Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 1: Tiếp Nhận Quán




Những que thịt đã được xỏ xâu gọn gàng. Thịt nạc tươi mới có mỡ xen lẫn giống như thạch. Từng que thịt chỉnh tề bày ở trên giá nướng, phía dưới là than đỏ rực. Chờ đến khi thịt nướng đổi màu, lại vải lên nước ướp đặc chế. Từng cuộn khói bốc lên mang theo mùi thơm lan tỏa trong không khí.



Thịt dê nướng ăn cùng nước chấm pha chế đặc biệt, mùi thơm thì là cùng ớt cay càng làm tăng hương vị thịt dê, càng thúc giục vị giác, ăn càng thêm nồng đậm.



Ngày mùa hè về đêm, ăn đồ nướng cùng uống bia lạnh thì không còn gì bằng. Đá viên trong suốt như pha lê kêu leng keng leng keng ở trong ly đồ uống màu hổ phách. Cắn một miếng thịt nướng, hớp một ngụm bia. Vị chua ngọt cay cay của nước chấm, vị béo béo của thịt mỡ, vẫn luôn sảng khoái đến tận trong bụng. Uống thả ga thật là thoải mái bất tận.



Tạ Nhất ở sau bếp bận rộn.



Quán ăn này chỉ kinh doanh vào ban đêm đến khuya. Mỗi ngày mở cửa từ 6 giờ chiều đến rạng sáng 4 giờ thì đóng cửa. Đêm khuya quán ăn buôn bán không tồi, ở bên cạnh chính là khu dân cư, khách hàng quen rất nhiều.



Tạ Nhất vốn là một viên chức bình thường, đi làm công ty một tháng tiền lương mới vừa đủ sống. Bất quá Tạ Nhất cũng không nuôi già dắt trẻ, trong nhà chỉ có một mình, cũng chưa có bạn gái.



Tạ Nhất sáng đi chiều về, cũng không có thăng chức. Rất nhiều lần nghĩ đổi công tác, nhưng đổi công tác cũng không dễ dàng, còn không có tìm được chỗ tốt. Bất quá vào lúc ấy, Tạ Nhất đột nhiên nhận được ủy thác của một người bà con xa, muốn đem quán ăn đêm giao lại cho Tạ Nhất, để Tạ Nhất tiếp tục kinh doanh.



Tạ Nhất từ nhỏ tay nghề nấu ăn cũng không tồi. Vì sống một mình cũng không thể cứ ăn ở bên ngoài, ở nhà ăn lại không thể tự mình độc chết mình, bởi vậy luyện ra được một tay nghề.



Bà con xa kia đúng là thân thích mười tám đời nói chưa xong, vẫn chưa hề có lui tới. Tạ Nhất thậm chí không biết mình còn có một người bà con xa như vậy. Người bà con xa nói không thể tiếp tục kinh doanh quán ăn đêm này vì chuẩn bị về quê cưới vợ cho con trai. Con người đó kết hôn xong còn phải sinh cháu, có khả năng người bà con sẽ giữ cháu thời gian dài không trở lại. Bởi vậy quán ăn nhỏ này không ai quản lý, liền muốn phó thác cho Tạ Nhất.



Tạ Nhất lúc ấy liền đáp ứng. Bởi vì quán ăn nhỏ buổi tối mới mở, mà Tạ Nhất là người đi làm giờ hành chính sáng đi chiều về, vừa lúc không có gì xung đột.



Mới đầu thực vất vả, Tạ Nhất mỗi ngày đi làm về phải chạy đến quán. Bất quá sau này kinh doanh tốt lên, cũng không còn thực vất vả, chỉ đến vài ngày một tuần. Thời gian còn lại quán có thuê nhân viên trông coi.



Hiện giờ đã tiếp nhận quán ăn được một năm, tiền lời càng ngày càng tốt. Tạ Nhất cũng không có kế hoạch lớn hay chí lớn, tựa hồ đã rất thỏa mãn.



“Biết hôm nay là ngày mấy không?”



“Ngày mấy? Sinh nhật cậu?”



Buổi tối hơn mười một giờ, khách cũng ngồi đầy quán, đúng là thời điểm bận rộn nhất. Đặc biệt hôm nay là chủ nhật, mọi người sống về đêm còn chưa có kết thúc, đang vui sướng ăn đồ nướng uống bia, cũng gọi thêm tôm hùm đất xào cay ăn đã ghiền.



Hai khách quen này ở tòa nhà chung cư bên cạnh, hôm nay cũng tới uống đến đỏ mặt, đang tán gẫu.



“Phi!”



Người đặt câu hỏi nói:



“Sinh nhật cậu á! Hôm nay là giữa tháng bảy, quỷ môn sẽ mở ra!”



Người nọ hiển nhiên uống nhiều quá, đang thao thao nói chuyện, âm thanh cũng không nhỏ. Một người khác cười nói:



“Hầy, tôi nói mà, sinh nhật cậu.”



“Cậu cút. Tôi nói thật. Nhà tôi đặc biệt tin cái này. Hôm nay là Tết Trung Nguyên a. Trong chốc lát Diêm Vương sẽ mở quỷ môn quan, hàng ngàn ma quỷ sẽ ra tản bộ. Chúng ta uống xong chỗ này, thì nhanh về nhà đi, muốn sống đêm nay đừng ở bên ngoài đi lại. Cậu không thấy được tiền giấy đốt nhiều như vậy sao?”



Hai người nói chuyện, nhìn về phía ngoài cửa. Trong quán có vài người cũng dựng tai nghe bọn họ tán gẫu. Tạ Nhất cũng không tự chủ được nhìn về phía ngoài cửa. Ngoài cửa vừa lúc nhìn ra giao lộ chữ Đinh (丁), xem như ngã ba, có vài người đang đốt tiền giấy. Ngọn lửa nhấp nháy, bên cạnh còn có mấy đứa choai choai nhảy nhót chơi đùa, trong miệng hát ca dao.



“Giữa tháng bảy mở quỷ môn.



Quỷ môn mở, quỷ quái ra.



Quỷ quái khổ, bán đậu hủ.



Đậu hủ nát, đập trứng gà.



Trứng gà vỡ ra, ôi ôi.



Bên trong ngồi một ca ca.



Ca ca ra viếng mồ mả.





Bên trong ngồi một bà bà.



Bà bà ra tới thắp hương.



Bên trong ngồi một cô nương.



Cô nương ra đi vào cửa.



Bị rớt đầu cũng chưa về……”



Tạ Nhất nghe ca dao, nhịn không được rùng mình. Người nọ nói:



“Thôi, thôi về, uống hết chai này dừng! Phục vụ, lại đây đóng gói!”



Tạ Nhất đang đem que nướng bưng cho khách khác, bởi vậy không có thời gian đóng gói, liền hô một tiếng:



“A Lương.”



A Lương chạy nhanh đi đóng gói que nướng dư lại cùng tôm hùm đất cho khách.



A Lương khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thân hình cao lớn, luôn cười ngây ngô, khi cười rộ lên đặc biệt vô hại. Khuôn mặt hắn thuộc loại hình đẹp trai. Chỉ là nụ cười ngây ngô không chịu nổi kia đã đem vẻ đẹp giống nam thần bị huỷ hoại hết.



A Lương tên đầy đủ gọi là Lương Tĩnh, chính là nhân viên phục vụ duy nhất của quán ăn đêm này. Ngày thường làm việc nhanh nhẹn, hơn nữa yêu cầu cũng không cao, là nhân viên đắc lực của Tạ Nhất.



A Lương đi đóng gói cho khách, lúc này đang nói chuyện liền nghe chuông điểm 12 giờ.



“Toong..... toong..... toong.....”



Đồng hồ treo ở trên vách tường quán là loại đồng hồ quả lắc kiểu cũ. Đồng hồ hình cái hộp chạm khắc tinh xảo, bên trên như mái ngôi nhà, phía dưới có quả lắc kim loại đông đưa. Mỗi khi đến 12 giờ đêm lại kêu vang, phảng phất như là thúc giục cô bé lọ lem rời khỏi vũ hội. Âm thanh kia trầm vang, mang theo một vẻ thâm trầm, cùng bi thương vô tận.



Tạ Nhất hoảng sợ, cảm giác hôm nay âm thanh của cái đồng hồ treo tường này phá lệ vang dội, cũng không biết có phải ảo giác hay không.



Cái đồng hồ treo tường này ở trong quán từ trước. Khi Tạ Nhất tiếp nhận quán, vốn dĩ tính toán đổi cái đồng hồ treo tường này, bất quá ai thấy cũng nói đồng hồ treo tường này là đồ cổ. Đồ vật lâu năm sẽ có linh tính, đặc biệt đáng giá, bởi vậy Tạ Nhất cũng không dời đi nữa.



Vừa đến 12 giờ khuya, đồng hồ treo tường liền sẽ phát ra âm thanh vang vọng.



“Đinh đinh”



Tiếng đồng hồ treo tường vang lên, tiếp theo chuông gió treo ngoài cửa cũng vang lên. Cửa quán bị đẩy ra, có người đi vào.



Mới rồi khách ngồi tràn đầy, bất quá rất nhiều người đã ăn xong, cũng liền gọi tính tiền ra về. A Lương nhanh nhẹn đi dọn bàn. Tạ Nhất chạy nhanh qua tiếp đón khách.



Người thứ nhất tiến vào là một thiếu nữ, tuổi cũng chỉ mười sáu bảy tuổi. Tạ Nhất chưa từng gặp qua cô gái nào xinh đẹp như vậy, ôn nhu uyển chuyển, lại lộ ra một chút nghịch ngợm. Lông mi thật dài, khi chớp mắt sẽ làm người nhìn xao xuyến ngây ngẩn.



Chỉ là mỹ nữ…… mặc một thân cổ trang, bước đi cũng không có tiếng động. Một mái tóc dài rũ xuống, làn da trắng đến cơ hồ trong suốt. Không chỉ như vậy, trong lòng ngực cô gái còn ôm một đồ vật màu đen như mực…



Hủ tro cốt!



Tạ Nhất cứng đờ mời cô gái ngồi xuống, nghĩ thầm đã bán quán một năm, khách kỳ lạ nào chưa thấy qua, nhưng chưa từng thấy qua có người ôm hủ tro cốt vào quán.



“Đinh đinh.... đinh đinh....”



Khi Tạ Nhất tiếp đón mỹ nữ, chuông gió ngoài cửa quán lại vang lên. Hôm nay rõ ràng là chủ nhật, ngày mai là thứ hai, đại đa số mọi người đều phải đi làm, qua 12 giờ sao có nhiều khách như vậy.



Mấy vị khách từ bên ngoài đi vào, nháy mắt quán nhỏ liền đông người.



Tạ Nhất chạy nhanh dẫn đường khách ngồi xuống.




Một vị khách thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, mặc âu phục đi giày da, thoạt nhìn như là vừa mới tăng ca xong. Người thanh niên thân hình cao lớn, đẹp trai. Bất quá vẫn cảm thấy có chút mỏ chu tai khỉ.



Đi theo bên cạnh còn có một đứa bé trai ước chừng bốn năm tuổi, đầu không có tóc, mặc một cái áo khoác có mũ tai thỏ không tay, phía dưới là quần short. Chân mang một đôi giày đầu thỏ đáng yêu. Nó là nhảy nhảy theo thanh niên kia, còn đem tay thịt đưa lên cao nắm cổ áo của mình.



Đứa bé nhảy nhảy theo ở phía sau thanh niên, giọng ngây ngô nói:



“Đại Thánh, Đại Thánh!”



Thanh niên ngồi xuống, rồi đem đứa bé bế lên ghế, nói:



“Nói rồi ngươi đừng gọi ta là Đại Thánh. Ngươi một hai muốn tới thế gian ăn. Nếu ngươi không thành thật, ta liền mang ngươi đi trở về.”



Đứa bé hồn nhiên như không nghe thấy, lập tức mở ra thực đơn, kinh hỉ, lẩm bẩm.



“Đại Thánh, Đại Thánh xem món này. Món này ăn ngon không? Đại Thánh, đây là cái gì? Món này ăn ngon không? Đại Thánh, tôm hùm đất là con gì? Đại Thánh, tôm hùm xào cay ăn ngon không? Đại Thánh ăn qua chưa? Đại Thánh……”



Tạ Nhất nghe hai người đối thoại, nheo mắt, nhanh tránh ra để khách xem thực đơn, trong chốc lát lại đến ghi món.



Tạ Nhất mới vừa xoay người đi, liền nghe thanh niên mặc âu phục đi giày da hô to một tiếng:



“Giang Lưu Nhi, ngươi trở về cho yêm! Đừng chạy loạn! Lại chạy lão Tôn đánh mông ngươi!”



Tạ Nhất nghĩ.



Co……cоsplay?



Hôm nay quán ăn nhỏ có nhiều khách, bất quá có một ít khách kỳ kỳ quái quái, nói chuyện đều như là từ chỗ chưa phát triển mới ra tới. A Lương trời sinh thiếu mấy dây thần kinh, chính là ngây ngô cười, sau đó làm việc, động tác thập phần nhanh nhẹn. Mà Tạ Nhất tuân theo nguyên tắc không nhìn không nghe, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện. Bọn họ ăn xong rồi, trả tiền, cũng liền đi, sau đó không liên quan với nhau.



Tạ Nhất thực mau lại đi ra sau bếp bận rộn, rồi hỗ trợ bưng thức ăn đưa ra. Tạ Nhất bưng đồ ăn đưa đến trên bàn cho khách, vừa ngẩng đầu liền thấy được ở tầng hai của tòa nhà trên con phố đối diện quán có cái gì động. Giờ này mọi người đều đã ngủ, lại có người đứng ở nơi đó. Là cô gái mặc váy áo màu đỏ, đôi tay ở vị trí cằm, trên cổ là một sợi dây đỏ, như đang thắt cổ, tư thế quỉ dị bất lực đá chân.



Tạ Nhất tức khắc hoảng hốt, lao ra mở cửa. Chuông gió bị chạm vào kêu “đinh đing”. Nhưng mà khi Tạ Nhất lao ra ngoài muốn vọt vào tòa nhà cứu người, nhìn kỹ lại vị trí lầu hai thì người nào cũng không có, tối đen một mảnh.



Tạ Nhất giơ tay dụi dụi đôi mắt.



Chẳng lẽ mấy ngày nay thức đêm quá mệt nhọc, nhìn hoa mắt?



Xoa nhẹ đôi mắt, lại lần nữa nhìn lên. Lúc này ở vị trí tầng hai đột nhiên mở đèn, ánh sáng mờ nhạt, ngay sau đó một người mặc áo ngủ đi ra ban công phơi quần áo ướt.




Tạ Nhất nhẹ nhàng thở ra.



Quả nhiên là mình nhìn lầm rồi!



Khi Tạ Nhất vừa muốn xoay người trở về quán, lại có một người nữ nữa đi ra, liền đứng ở bên cạnh người phơi quần áo. Hai người vừa nói vừa cười. Bởi vì đêm khuya đường phố trống trải, vị trí tầng hai xem thực rõ ràng. Dù ánh sáng mờ nhạt nhưng miệng hai cô gái kia là đang cười.



Người đi ra sau mặc một thân áo váy màu đỏ. Y hệt người thắt cổ làm Tạ Nhất hoảng hốt lúc nãy.



Hai cô gái vừa nói vừa cười, phơi quần áo xong liền từ ban công đi trở vào. Người phơi quần áo đi vào trước, tựa hồ còn chờ đợi người kia một chút. Cô gái mặc áo váy đỏ cũng chuẩn bị rời ban công. Nhưng mà ở ngay lúc này, cô gái áo váy đỏ lại đột nhiên quay đầu, rũ mắt. Ánh mắt của cô gái cùng ánh mắt Tạ Nhất đột nhiên chạm vào nhau.



“Tách”



Đèn căn hộ tầng hai tắt. Ở trong bóng tối, ánh mắt cô gái kia sáng long lanh nhìn chằm chằm Tạ Nhất, ngay sau đó lộ ra một nụ cười quái dị……



Tạ Nhất cảm giác phía sau lưng có chút lạnh. Rõ ràng là mùa hè, mà phải xoa xoa cánh tay, có loại cảm giác không thể hiểu được.



Khi Tạ Nhất đi trở về quán nhỏ, lúc này cô gái tóc dài mặc cổ trang muốn tính tiền.



“Tiểu ca, tính tiền.”




Tạ Nhất chạy nhanh đi lấy tờ giấy tính tiền ra đưa cho mỹ nữ. Khi tờ giấy đưa qua, cô gái không cẩn thận chạm ngón tay Tạ Nhất. Tạ Nhất tức khắc cảm giác được lạnh như băng. Thật giống như thực phẩm lấy ra từ tủ đông. Lạnh làm Tạ Nhất nhanh lùi tay về.



Cô gái tiếp nhận tờ giấy nhìn thoáng qua, ngay sau đó giơ tay vén tóc, cười khẽ một tiếng.



"Soạt!”



Tạ Nhất không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Động tác quả thực là phong tình vạn chủng, hình như còn vứt một ánh mắt đưa tình.



Mỹ nữ nhẹ nhàng vuốt ve tóc, nhỏ giọng nói:



“Tiểu ca, trong chốc lát có việc gì không?”



Tạ Nhất có chút sững sờ.



Đây chẳng lẽ là chào mời? Mình sống hai mươi mấy năm, còn chưa bao giờ được con gái theo đuổi. Nhưng cô gái này hình như là vị thành niên?



Tạ Nhất nói:



“Chuyện đó…… Còn phải... còn phải trông quán.”



Mỹ nữ lại cười cười, ngay sau đó bế lên hủ tro cốt trong lòng ngực.



“Cộp!”



Một thứ đặt trên bàn, dọa Tạ Nhất nhảy dựng. Vừa mới rồi còn bị mê mẩn, tất cả đều bị âm thanh của hủ tro cốt va chạm bàn làm bừng tỉnh.



Mỹ nữ yêu quý vuốt ve hủ tro cốt, trong nháy mắt có một loại cảm giác như có bệnh nói không nên lời.



“Công tử, Tiểu Thiến lộ phí đã dùng hết, thật là rất nghèo. Ta vừa thấy công tử liền biết là người tốt. Công tử không nguyện cùng Tiểu Thiến cộng tu yến hảo. Tiểu Thiến lại không có gì báo đáp. Hủ tro cốt này liền tặng cho công tử, để trừ tiền ăn.”



“……”



Hoá ra là không có tiền trả.



Mỹ nữ thấy Tạ Nhất không nói lời nào, trên mặt có chút sốt ruột, tức khắc lộ ra một bộ đẩy mạnh tiêu thụ, nói:



“Công tử cũng không nên xem thường hủ tro cốt của Tiểu Thiến nha. Công tử có thể dùng nó muối dưa, dưa muối ra có thể kéo dài tuổi thọ, trị bách bệnh, lại còn có có thể dưỡng nhan, xóa vết đốm, căng da tiêu trừ nếp nhăn, có tác dụng phản trọng lực, so với tinh hoa trứng cá biển sâu còn lợi hại hơn, là loại thần dược truyền kỳ!”



Tạ Nhất nghe cô gái nói một hơi không ngừng, mí mắt giật giật, suy nghĩ làm như thế nào giải quyết vị khách kỳ quái này.



“Đinh đinh”



Chuông gió lại vang lên, cửa quán lại lần nữa bị đẩy ra.



Lần này tiến vào cũng không phải khách kì quái, ít nhất thoạt nhìn thực đứng đắn. Vị khách trên dưới ba mươi tuổi, trang phục phi thường đơn giản, từ đầu tới chân một màu đen. Bất quá mùa hè lại mang bao tay dài bảo vệ toàn bộ cánh tay. Bao tay màu đen bó sát khiến đôi tay gợi cảm nói không nên lời.



Vừa thấy chính là người cao gầy, nhưng kỳ thật cho người ta ảo giác phía dưới quần áo cùng bao tay là cơ bắp, cả người tràn ngập một loại uy nghiêm nói không nên lời.



Không chỉ dáng người đẹp, gương mặt cũng xuất sắc, màu da so với người bình thường trắng hơn, phảng phất như ngọc thạch. Hai mắt hẹp dài, đen không thấy đáy, nhẹ nhàng híp, ánh mắt đầy lạnh nhạt. Cánh môi mỏng mà sắc sảo. Miệng hơi hơi mím, nhưng đẹp mắt. Dù tính không cười phỏng chừng đi ở trên đường cũng không ai dám đến gần.



Người đến thoạt nhìn không giống như là đến ăn uống, ngược lại như là phá quán.



Người đàn ông đi vào, ánh mắt lạnh nhạt nhìn mọi người một lượt ngay sau đó liền đem ánh mắt dừng ở trên người Tạ Nhất. Tựa hồ là đánh giá, thâm nhập vào tận tâm trí đánh giá, không buông tha bất luận cái gì, một chi tiết cũng không.



Không biết sao, nhìn đôi mắt đen sâu thẳm này làm Tạ Nhất tức khắc giật mình, cảm thấy từ da đầu đến trong xương cốt đều lạnh……