Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 125: Thoát Khỏi Tử Địa




Mật đạo rất nhỏ chỉ có thể từng người một di chuyển, địa hình bên trong lại vừa tối vừa trơn, còn có xu hướng dốc ngược lên, khiến mọi người phải cắn chặt răng, cật lực bám trụ mà lao về trước.

Không lâu sau bọn họ đã thoát ra bên ngoài.

Nhưng mà là giữa lưng chừng vách núi.

Chỗ bọn họ đứng rộng nhất khoảng hơn mười mét, tất cả đều phải đứng nép vào nhau, không dám thở mạnh.

Đứng từ trên nhìn xuống thấy vách đá dựng đứng, đá nhọn lởm chởm như răng sói nằm chìa ra như chọc thủng màn đêm, nó chẳng khác nào bức tường phòng ngự bằng đinh nhọn hoắt.

Phía dưới là một cái hồ tối om, đen ngòm, gió thổi bên dưới ầm ào, không nhìn rõ, cảm giác như vực sâu vạn trượng, rơi xuống chắc chắn chỉ có thịt nát xương tan.

Ngước lên phía trên, cách bọn họ hơn 100m chính là đỉnh hang động, từ trên đó rủ xuống rất nhiều các nhũ đá khổng lồ, nằm vùi dưới những rễ cây to lớn.

Ở chỗ này ánh sáng không thể chiếu rọi, chỉ có mờ mờ, ảo ảo, nhìn thấy.

La Kỳ lập tức nhét đạn pháo tín hiệu vào trong họng súng, rồi hướng lên trời bắn một phát đạn.

Trong khoảnh khắc, đạn tín hiệu màu đỏ kêu “vút” một tiếng rồi bay thẳng vào không trung, rồi tiếp tục một viên nữa được bắn ra.

Hai đường ánh sáng chồng lên nhau tạo thành một dải màu sắc kì ảo, sáng bừng cả một vùng.

“Anh nghĩ Uri có thể phát hiện ra chỗ này chứ?” Lưu Y đứng nép trong lòng Quách Tử Tôn, thăm dò hỏi.

Giờ phút hay hắn cũng không dám chắc, nên đành thú nhận: “Nơi này có từ trường, các tín hiệu điện tử hay sóng âm đều không có tác dụng, chỉ có thể trông chờ vào pháo sáng. Nếu từ đây tới chỗ Uri, bán kính không quá 20km thì chúng ta hoàn toàn có cơ hội.”

Thời khắc này mọi người chỉ có thể im lặng chờ đợi, nhưng cảm giác này thật sự rất kinh khủng, ai trải qua thì cả đời sẽ không thể nào quên được.

Trong đêm đen tuyệt đối, giữa một cái giếng rộng mênh mông tứ bề cuồng phong, chân không tới đất, cật không tới trời, thân mình bị kẹt giữa không trung, cảm giác ấy thật sự đáng sợ.

Nhưng như vậy vẫn chưa là gì, trong lúc chờ tín hiệu của Uri hồi đáp thì bên dưới nổi lên một trận ầm ầm làm rung chuyển cả vách núi.

Từ bên dưới thứ nước đen ngòm, hôi thối đang dâng lên với vận tốc cực đại, giống như con quái thú đang há miệng nuốt chửng mọi thứ xung quanh…

Ngay khi tất cả mọi người đang rơi vào sự lo lắng, căng thẳng. Thì phía trên đầu một luồng sáng cực mạnh rọi tới, rồi bên trên vọng tiếng còi báo động “u u” cùng tiếng máy bay vang động như chọc vào tai.

Là Uri.

La Kỳ lập tức rọi đèn pin tạo thành tín hiệu cầu cứu, miệng không ngừng gọi tên Uri. Nhưng mà vừa mới mở miệng ra gọi thì đã bị gió đánh bạt tới tận đâu.

Rất nhanh luồng sáng đã chiếu ngay trên đỉnh đầu bọn họ, từ trên máy bay thang sắt được thả xuống, mọi người cũng khẩn cấp leo lên.

Quách Tử Tôn là người rời đi sau cùng, ngay khi chân hắn vừa đặt lên dây thang thì nước từ dưới hồ cũng dâng lên, nuốt chửng cả phiến đá mà hắn vừa đứng.

Hắn hét lên một tiếng đầy uy lực: “Bay!”

Tiếng động cơ xé gió rung lên ầm ầm rồi bay vọt lên, từ góc độ này nhìn xuống hồ nước tạo thành lốc xoáy sâu thăm thẳm, thật khiến ai nấy nhìn thấy đều kinh hồn.

Tất cả nhanh chóng ngồi vào vị trí của mình, lúc này giọng nói của Uri phát ra từ khoang lái, lẫn với vô số tạp âm từ bên ngoài khiến Lưu Y không nghe ra được gì.

Chỉ thấy ngay sau đó Quách Tử Tôn đổi chỗ ngồi cho Uri, tự mình điều khiển máy bay, phía sau ai nấy cũng đều thắt dây an toàn, ngồi cứng đơ như khúc gỗ.

Bởi lẽ giờ lúc này mới chính là giờ khắc sinh tử, ngàn cân treo sợi tóc. Nước dâng nhanh, tạo thành xoáy nước hút hết mọi vật xuống dưới với một áp lực lớn không tưởng. Mấy cái cây cổ thụ trên mép vực to là thế,mà trong tích tắc cũng dễ dàng bị hút xuống dưới.

Tất cả đèn trên thân máy bay đều được bật sáng,vị trí, hướng bay đều đang được Quách Tử Tôn định vị lại. Lúc này hướng gió là yếu tố rất quan trọng, bởi nếu gió thổi thốc xuống thì có khi bọn họ chưa kịp tăng tốc bay lên thì đã lao thẳng xuống đáy vực rồi.

Lưu Y không biết ý định của Quách Tử Tôn sẽ làm gì, chỉ thấy gương mặt hắn hiện rõ sự căng thẳng, nghiêm túc chưa từng có.

Thân máy bay bắt đầu rung lên ầm ầm, xen lẫn với cuồng phong bốn bề.

Ngay sau đó tốc độ chuyển động của máy bay lập tức thay đổi, nó nhanh đến mức khiến cổ họng cô như bị thít chặt lại, cô dán chặt người vào vách khoang, thấy ruột gan như ọc lên tận cổ. Cô phải nghiến răng để nén cảm giác buồn nôn, khó chịu xuống, thầm rủa:

“Mặc kệ cất cánh hay lao đầu vào đâu, tốt nhất là nhanh lên một chút cho bà đây nhờ!”. Trong khoảnh khắc cô chóng mặt muốn chết thì cơn rung lắc cuối cùng cũng dần biến mất, ngay cả tiếng chấn động khủng khiếp của máy bay cũng không còn. Bên tai chỉ còn âm thanh của dòng khí đối lưu, và tiếng động cơ.

Cô vừa thở phào nhẹ nhõm thì thân máy bay đột ngột tụt hẳn xuống, máy bay nghiêng hẳn sang một bên. Quách Tử Tôn thực hiện một cú đánh lái ngoạn mục rồi sau đó lao nhanh về phía trước.

Lúc này giác mất trọng lượng khiến không chỉ cô mà mấy người đặc vụ cũng bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Rồi cảm giác đó cũng từ từ biến mất, mọi thứ dần dần êm dịu trở lại.

Đầu Lưu Y rỗng tuếch, người đầm đìa mồ hôi lạnh, cô mệt mỏi mở mắt nhìn lên, phát hiện ra Quách Tử Tôn từ lúc nào đã ngồi bên cạnh.

Hắn lập tức bế cô ngồi lên đùi mình, để đầu cô tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve mái tóc cho ngay ngắn.

Bấy giờ, máy bay dưới sự điều khiển của Uri bay rất ổn định, bóng đen phía dưới đã trôi dần về phía sau. Lưu Y vừa ngẫm nghĩ vừa quan sát.

Với áp lực kinh khủng như vậy, nếu không phải là loại máy bay chuyên dụng đặc biệt cộng với kỹ năng siêu phàm của Quách Tử Tôn thì có lẽ tất cả mọi người không thịt nát xương tan dưới hồ, thì cũng bị nổ cho tàn tành xứ xác rồi.

Lưu Y trầm mặc nhìn hố đen phía dưới mãi cho đến khi chúng dần dần mất hút trong sương mù. Bóng đen khắp tứ phía cũng từ từ lùi lại phía sau, nhường chỗ cho sương khí màu xám bắt đầu lan toả.

Vậy là tất cả những oán niệm, tham vọng, tình yêu hay quyền lực… đều vĩnh viễn nằm lại tại đây, có lẽ là rất lâu sau người ta mới có thể tiếp cận lại nơi này hoặc cũng có thể là không bao giờ.

Tốt hơn hết cứ để truyền thuyết mãi là truyền thuyết.

“Lưu y….” Đột nhiên hắn cất giọng gọi tên cô.

“Hửm?” Cô nhìn lên, chỉ thấy được quai hàm nam tính, cương nghị của hắn.

“Em thấy trong người thế nào?”

“Ban nãy thật sự rất buồn nôn, nhưng bây giờ đã đỡ nhiều rồi! Hơn nữa gặp được anh, em cũng không còn cảm thấy mệt nữa.”

“Vậy thì tốt!” Trên khoé môi của Quách Tử Tôn khẽ nhếch lên tạo thành đường cong ma mị, đồng thời mang theo chút sát khí khiến người ta ớn lạnh.

Ngay sau đó hắn nhẹ nhàng đặt bàn tay lên chiếc bụng nhỏ nhắn của cô, nghiêm túc đề nghị: “Nếu vậy chúng ta bắt đầu nói chuyện.”

Lưu Y có cảm giác như mồ hôi trên sống lưng đã kết lại, giống như đĩa trườn bò khắp cơ thể cô.

Cô cũng là vừa từ quỷ môn quan trở về, đã không được một câu trấn an thì chớ, lại còn đòi hỏi chuyện, chắc chắc là chuyện không tốt đẹp gì rồi.

Cô hạ tầm mắt xuống, hai tay chủ động vòng qua ôm eo hắn, cái miệng nhỏ phát ra âm thanh thật ngọt ngào, êm ái: “Để sau được không? Em buồn ngủ quá rồi…”

Hắn đương nhiên không thể từ chối: “Được…. Vậy em ngủ đi.”

Ngay sau đó cô nghiêng đầu rúc vào ngực hắn, hai mắt nhắm nghiền.

Cứ cho rằng cô đang trốn tránh hắn cũng được, nhưng mà cô thật sự không thể nào chống lại cơn buồn ngủ sắp sửa ập đến.

Chỉ ngay sau đó, cô từ từ chìm vào giấc ngủ, bên tai còn vang lên tiếng trầm trầm của Quách Tử Tôn trước khi mọi thứ tối sầm lại:

“Tội lỗi của em còn nhiều, từ từ hỏi không vội.”