Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 123: Cá Ăn Thịt Người




Những tưởng lần này bọn họ phải bỏ mạng, nhưng không ngờ là con nhện đực lại không có bất kỳ động thái muốn tấn công nào.

Nó nhận thấy nước sắp tràn đến mép mật đạo, liền thu mình lại rồi nhanh chóng bò vào bên trong.

Cứ như vậy trong tích tắc liền rời đi.

Lượng nước ở trong động bỗng dâng lên rất nhanh, khiến cả lòng động rộng lớn bỗng chốc bị thu hẹp dần, thêm vào đó tiếng nước xuyên qua vách đá đã sinh ra âm thanh quái dị, khiến người ta không khỏi ớn lạnh đến tận xương tuỷ.

Bọn họ đều biết thủy triều ở sông thường dâng nhanh đến mức nào, nhưng ở đây, nước trong động này còn dâng nhanh hơn gấp bội.

“Tất cả chạy lên phía tảng đá kia đi!” Giọng nói đanh thép của Quách Tử Tôn vang lên.

Chỗ này đường đi rất khó, mà phiến đá kia còn cách bọn họ một khoảng rất xa, chỉ sợ sẽ không thể chạy kịp tới.

Bởi ai cũng rõ một khi hai chân không còn chạm xuống đáy được nữa, thì lúc đó cũng sẽ không thể đấu tranh nổi với tốc độ của dòng nước.

Tuy nhiên, sự chỉ đạo của Quách Tử Tôn chính là kim chỉ nam duy nhất, cho nên trong đầu tất cả bọn họ đều chỉ có duy nhất một ý nghĩ là phải điên cuồng mà chạy.

Lúc này nước đã dâng tới đầu gối, phía sau đều liên tiếp có người bị ngã. Nhưng sau mỗi lần như vậy bọn họ dường như càng hăng hái hơn, dù hai chân có chảy đầy máu cũng không biết đau là gì.



Dẫu vậy tốc độ của bọn họ cũng không ăn thua gì so với tốc độ dâng của dòng nước.

Ai nấy cũng đều không đứng vững được nữa, thứ nước đen ngòm mang theo cái lạnh giống như hồ băng, ngấm qua từng tấc da thịt khiến bọn họ đều phải rùng mình khiếp sợ.

Cuối cùng bọn họ đã tới được chỗ có tảng đá lớn, tảng đá này thực chất là do một phần của vách đá nhô ra, tạo thành một mặt phẳng nhẵn nhụi dài gần 4 mét.

Lúc này nước đã dâng tới ngang lưng, mỗi bước đi trở nên vô cùng khó khăn, không gian chỉ còn vang lên tiếng ồn ào, bì bõm của nước, cùng âm thanh kêu gào hết công suất của tất cả mọi người.

Sau khi tên thủ hạ cuối cùng của Bắc Thần leo lên thì cũng là lúc xung quanh trở thành một biển nước mênh mông.

Quách Tử Tôn bình tĩnh cầm đèn pin soi khắp một lượt, với tốc độ dâng của nước thế này thì bọn họ cùng lắm chỉ cầm cự được chừng 8 phút, thực tế có khi còn ít hơn thế.

Nhìn thấy nước càng lúc càng dâng lên, tim ai nấy đều đập như trống trận, mặc dù vậy đội đặc vụ đều giữ vững một tinh thần kiên định, mạnh mẽ, không một chút dao động.

Trái lại, bên phía Bắc Thần mặt mày đã trở nên trắng bệch, cảm giác sợ hãi khi phải chứng kiến khoảnh khắc cái chết sắp sửa ập đến khiến hai tên thủ hạ của hắn hoảng loạn gào khóc.

Sau khi quan sát, Quách Tử Tôn liền hướng ánh đèn về phía vách đá ở xa, khẩn trương ra lệnh:

“Tất cả hãy bơi đến đó, chỗ đó có một tảng đá nhũ thò ra, sau khi trèo lên hãy chui vào bên trong mật đạo.”

“Thống lĩnh, như vậy liệu có nguy hiểm không, mật đạo này chúng ta chưa từng kiểm tra qua, nhỡ đâu bên trong là ngõ cụt…” La Kỳ lo lắng lên tiếng.

“Không đâu La Kỳ, anh nhìn xem, duy chỉ mật đạo đó là không có nước chảy ra, vừa rồi tôi cũng đã nghe kỹ, dù âm thanh rất nhỏ nhưng chắc chắn đó là tiếng gió từ hướng mật đạo lùa vào.” Lưu Y vội khẳng định.

Ngay khi cô vừa dứt lời thì Quách Tử Tôn liền kéo mặt nạ rồi lao mình xuống dòng nước xiết, cứ thế bơi thẳng đến chỗ tảng đá phía trước.

Trong lúc nguy cấp này tất cả đều không dám chần chừ, hơn hết bọn họ đều đặt lòng tin vào sự phán đoán của Quách Tử Tôn, cho nên ngay sau đó La Kỳ cùng đội đặc vụ cùng lúc nhảy xuống bơi theo sau.



Đến khi cô cùng Ngô Khiêm chuẩn bị nhảy, thì đột nhiên cậu ta chợt lùi lại, mặt mày biến sắc, còn nắm chặt lấy tay cô kéo mạnh:

“Khoan đã!”

Lưu Y ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

“Dưới nước có thứ gì đó!”

Lưu Y chiếu đèn pin xuống phía dưới, tuy nhiên ngoài một màu đen ngòm thì dòng nước đang dâng lên kia không hề có bất kỳ động tĩnh gì khác.

“Anh nghĩ có cá mập sao? Có phải sợ quá nên sinh ra ảo giác rồi không?” Đột nhiên Hoạ Tuyết bước lên dùng giọng điệu mỉa mai nói.

Dáng vẻ cô ta lúc này khá thảm hại, vết thương trên tay đang không ngừng chảy máu lại còn phải ngâm mình dưới dòng nước bẩn thỉu kia, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy đau đớn đến mức nào rồi.

Lưu Y chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một cái, ngược lại cô rất để tâm đến lời của Ngô Khiêm. Ngay lúc ngồi trên xuồng chuyên dụng vào hang cô cũng cảm giác như dưới nước có thứ gì đó rất đáng sợ, nhưng lại không thể miêu tả được đó là thứ gì.

Lúc này Quách Tử Tôn đã trèo lên mỏm đá bên kia, sau đó dùng đèn pin ra hiệu cho cô mau bơi sang chỗ mình.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Một Chú Một Em
3. Dẫn Dụ Sói Vào Hang
4. Anh Thích Tất Cả Trừ Em
=====================================

Tình hình càng lúc càng khẩn cấp, lúc này nước đã dâng lên đến chân họ, không thể chậm trễ, Lưu Y đành túm chặt lấy vai áo Ngô Khiêm, nhấn mạnh: “Đi nào! Dù có cá mập cũng phải nhảy!”

Nói xong cả hai lao mình xuống dưới.

Nhưng không may cả hai lại bị hút vào chỗ xoáy nước mạnh. Trong chốc lát, Ngô Khiêm ở phía ngoài bị đẩy đi mấy vòng, sau đó mới lấy lại được cân bằng. Vừa trồi người lên mặt nước đã nghe thấy một tiếng hét thất thanh, thân mình Ngô Khiêm như bị điện giật, đột nhiên co cứng lại.

Lưu Y cũng lập tức dừng lại dùng hết sức lực hét lớn:

“Ngô Khiêm bơi nhanh đi! Không được dừng lại! Nếu không sẽ không còn cơ hội nữa!”



Trong khoảnh khắc Ngô Khiêm dồn hết sức lực điên cuồng sải rộng hai tay bơi về hướng có ánh đèn.

Lúc này trong đầu cậu hoàn toàn trống rỗng, tai cũng không nghe được gì, mãi đến khi La Kỳ tóm chặt được tay cậu kéo lên thì Ngô Khiêm mới bừng tỉnh.

“Cẩn thận anh ta có thể bị thứ gì đó tấn công rồi!” Lưu Y gấp rút kéo mặt nạ, hét lớn.

Quả nhiên, lời Lưu Y vừa dứt bọn họ liền phát hiện ra phía dưới chân của Ngô Khiêm có thứ gì đó đang động đậy.

Nhìn xuống, tất cả đều thất kinh.

Một con cá hổ với thân hình đen dị dạng và hàm răng sắc nhọn đang cắn chặt lấy bắp chân Ngô Khiêm.

Ngay lập tức Quách Tử Tôn lên nòng, một phát xuyên thủng thân nó.

Sắc mặt Ngô Khiêm bây giờ đã hoàn toàn trắng bệch, hơi thở gấp gáp, toàn thân như không còn chút sức lực nào.

Trong lúc mọi người còn chưa hết kinh sợ thì từ phía xa vọng đến những âm thanh kêu gào thảm thiết.

Hai tên thủ hạ của Bắc Thần nhảy theo sau Lưu Y và Ngô Khiêm đều bị đàn cá hổ lao vào tấn công, không biết đàn cá này lớn đến mức nào chỉ thấy trong phút chốc âm thanh liền tắt ngấm, một mảnh vụn từ trang phục của bọn họ cũng chẳng còn.