Văn Thông không nói dối!
Đây là ý nghĩ duy nhất mà Khúc Liệu Nguyên có thể nắm bắt rõ ràng khi tâm trí cậu nổ tung thành một thứ hỗn hợp ngọt ngào trong lúc nụ hôn đang diễn ra.
Hôn xong, gương mặt của cậu và Tống Dã đều đỏ bừng, nhìn về phía ánh mắt của đối phương cũng có chút ngượng ngùng né tránh.
Cuối cùng là Tống Dã kéo tay Khúc Liệu Nguyên, ý bảo cậu cậu nằm xuống cùng mình, đã hôn nhau thắm thiết như thế rồi, thì nằm chung một giường cũng rất tự nhiên, Khúc Liệu Nguyên không từ chối.
Trên chiếc giường đơn nhỏ 1m2, hai người chen chúc một chỗ, một tay Tống Dã vòng qua vai Khúc Liệu Nguyên ôm lấy cậu vào lòng, Khúc Liệu Nguyên nghiêng đầu dựa lên vai Tống Dã, giống như tư thế dựa sát vào nhau lúc Khúc Liệu Nguyên mệt rã rời khi bình thường bọn họ ngồi xe bus.
Ánh mặt trời rực rỡ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến bụi bặm li ti trong không khí không có chỗ nào che thân, từng hạt từng hạt, vui vẻ nhảy nhót lơ lửng trong ánh sáng.
"Đây là bọn mình cặp bồ với nhau hả?" Có tiếp xúc thân mật thực sự rồi, Khúc Liệu Nguyên vẫn cảm thấy rất không chân thật, cậu lại có thể cùng Tống Dã, như vậy? Ôi trời ơi.
"Đừng nói thô ra như thế chứ?" Trong lòng Tống Dã ngọt như kẹo đường, nói, "Bọn mình là đang yêu nhau, cậu nói đó, puppy love."
Khúc Liệu Nguyên sửa cho hắn: "soul love."
Tống Dã nói: "Đúng rồi."
Khúc Liệu Nguyên trong chốc lát thấy thật phấn chấn, lại muốn hỏi: "Cậu vẫn chưa nói, rốt cuộc cậu để ý tớ từ bao giờ?"
"Không biết," Tống Dã nói thẳng, "Chính là bất tri bất giác, tớ đã yêu cậu rồi." . ngôn tình hoàn
Khúc Liệu Nguyên: "!"
Để ý và yêu, đây là hai từ khác nhau mà?!
Tống Dã cũng nhận ra, có chút xấu hổ, vì sĩ diện nên vẫn phải nghiêm trang giải thích: "Bọn mình có thể yêu nhau là vì thiện cảm đã được tích luỹ đến một mức nhất định, để ý là cấp cao hơn thiện cảm, yêu là cấp cao nhất. Đã hiểu chưa?"
"Đã hiểu," Khúc Liệu Nguyên vạch trần hắn, "Cậu có đang nói hươu nói vượn không thế?"
Tống Dã bỗng chốc nở nụ cười, dùng cằm cọ cọ tóc Khúc Liệu Nguyên, so với bình thường có một kiểu thân mật khác.
Khúc Liệu Nguyên cũng đỏ mặt cười, nói: "Tiểu Dã, tớ đối với cậu cũng là... cũng là cấp cao nhất."
Cậu hơi ngẩng đầu lên, Tống Dã nhìn chăm chăm hai mắt cậu chốc lát, lại hôn cậu lần nữa.
Lần này hai người thả lỏng hơn lần trước rất nhiều, Khúc Liệu Nguyên bắt đầu biết hôn trả lại, điều này khiến Tống Dã cảm thấy bất ngờ và thích thú.
"Cậu đừng cắn tớ." Khúc Liệu Nguyên bị hôn không chịu nổi, nghiêng đầu tránh hắn.
Tống Dã đang máu dồn lên não, đành phải buồn bực dừng lại, nhìn trần nhà nghĩ, đồ ngốc này!!! Đấy là chỉ là cắn à???
Nhưng qua một lúc, Khúc Liệu Nguyên nhớ lại cảm giác vừa nãy, trong lòng có chút ngứa ngáy, chủ động nói: "Hôn thêm lần nữa đi."
Lần này Tống Dã thu liễm, không "cắn" cậu.
Sau khi hôn xong, hai người mồ hôi đầy đầu, cổ và mặt đều ướt nhẹp, nhưng từ trước đến giờ bọn họ chưa từng chê đối phương, vẫn ôm nhau.
Khúc Liệu Nguyên rèn sắt khi còn nóng mà nhận tội, nói thầm bên tai Tống Dã rằng vào mùa thu năm ngoái, Tống Dã sau khi say rượu bị cậu hôn trộm.
Tống Dã: "..."
Khúc Liệu Nguyên ngượng ngùng nói: "Chạm một cái thôi, không làm cái khác, thật đấy."
Tống Dã tức không nói nên lời, nếu như sớm biết... Nếu như sớm biết!
Hắn ấm ức không có chỗ phát tiết, cuối cùng cắn một cái lên mặt Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên hơi hiểu ý tứ nằm trong động tác "cắn" này, khuôn mặt đỏ bừng lên, nhưng hoàn toàn không phản kháng, nhỏ giọng nói: "Tiểu Dã, sau này bọn mình không sinh con được nữa sao?"
Tống Dã trong lòng nói rốt cuộc cũng chịu nói cái này ra, nói: "Muốn có trẻ con có rất nhiều biện pháp khác, nhận nuôi, hoặc tìm người đẻ thay."
"???" Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt mù tịt, hồi lâu sau mới, "À... Ý tớ không phải cái này."
Tống Dã cũng mù tịt luôn, nói: "Thế ý cậu là gì?"
"Ý tớ là," Khúc Liệu Nguyên rũ mắt xuống, lại nhấc lên, lúng túng nhìn Tống Dã, nói, "Muốn sinh con trước tiên không phải cần làm cái đó à, bọn mình có làm được đâu."
Tống Dã: "..."
Hắn suýt nữa cười phá lên. Tuy Khúc Liệu Nguyên nói kiểu giấu đầu hở đuôi hoặc không biết nên biểu đạt như thế nào, nhưng hắn hoàn toàn hiểu suy nghĩ của Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên nói "sinh con" không phải là thực sự muốn sinh con, mà là để chỉ hành động sinh học để sinh sản nào đó, chính là "cái đó." Cậu cho rằng cậu và Tống Dã đều là nam sinh, nên không thể làm "cái đó."
Cho dù buồn cười, nhưng Tống Dã vẫn có chút cảm động. Khúc Liệu Nguyên ôm sự hiểu lầm này, lại vẫn nguyện ý yêu đương cùng hắn. Nam sinh đến tuổi này, chưa ăn thịt heo cũng biết thịt heo ăn ngon, chí ít đã từng trải nghiệm cảm giác sung sướng về mặt sinh lý của "cái đó" ở trong mơ, không nam sinh trẻ tuổi nào có thể chống cự được sự cám dỗ này.
Nhưng mà hiểu thì hiểu, để thực sự giảng giải cặn kẽ vấn đề này, Tống Dã cũng vẫn không thể không chút vướng ngại mà nói ra khỏi miệng, suy nghĩ chốc lát, thấp giọng nói: "Hẳn là được chứ, sau này tớ dạy cậu."
Kiến thức của Khúc Liệu Nguyên ở phương diện này rất nông cạn, cao nhất là xem trong phim heo, nam nữ hôn môi nắm tay, cậu cũng ngại nói, gật nhẹ đầu, tiếng như muỗi kêu nói: "Bọn mình... bọn mình vẫn là học sinh cấp 3, học tập quan trọng hơn."
Đúng là như thế, phải có một ít trước đã, mới có khả năng tranh thủ những thứ khác. Tống Dã nói: "Ừm."
Buổi tối lúc ở cùng ba mẹ, Khúc Liệu Nguyên mới tỉnh táo lại một chút từ trong cơn mê say, nhớ ra xem thử sticker điện thoại mới của cậu.
Cặp sticker chuột Mickey của cậu và Tống Dã dùng hơn mấy tháng, đã bẩn nhìn không ra kiểu dáng từ lâu, Tống Dã thấy cậu muốn thay sang Shin cậu bé bút chì bạn cùng lớp đưa, thì cũng không tỏ ý phản đối.
Sau khi dán lên, cậu cũng học Diêu Vọng gọi 10086, giữa sticker liền sáng lấp loé. Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt cũng chưa từng thấy, tấm tắc lấy làm lạ một phen, Cao Tú Nguyệt không hiểu nói: "Trong này có pin mini à?"
"Chắc là thế rồi." Khúc Liệu Nguyên cũng không hiểu.
"Không có pin, phát sáng bằng sóng điện từ trong điện thoại." Tống Dã giải thích, "Lúc nhận gọi điện thoại hoặc tắt bật máy, sẽ có xung điện từ, có thể hiểu là bức xạ cũng được, cái này giống một cái dây ăng ten, có thể chuyển hoá sóng điện từ thành dòng điện và điện áp, đèn LED bên trong sẽ sáng lên."
Khúc Đại Giang và Cao Tú Nguyệt không có kiến thức vật lý, Khúc Đại Giang làm bộ đã hiểu, khen: "Công nghệ tuyệt vời quá."
Liền bị Cao Tú Nguyệt vạch mặt: "Tuyệt vời cái gì, anh nghe hiểu à?"
Khúc Đại Giang: "..."
Khúc Liệu Nguyên trong lòng liền sùng bái một hồi, nghĩ thầm, đây là người yêu mình! Nó biết nhiều ghê! Quá ngầu!
Cả cuối tuần này, trừ ăn cơm và giúp làm việc nhà, thời gian còn lại, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên khoá trái cửa phòng, ở trong phòng dính chung một chỗ.
Phụ huynh còn tưởng bọn họ đang dốc lòng học tập, nói chuyện ở bên ngoài, xem TV đều cố hết sức nói nhẹ nói khẽ, giảm âm lượng xuống, ai ngờ được là hai tên nhóc 17 tuổi trốn trong phòng làm cái gì.
Trong vòng 2 ngày, Tống Dã và Khúc Liệu Nguyên hôn nhau hàng trăm lần. Thiếu niên vừa mới yêu, trong thân thể như có nhu tình mật ý vô cùng vô tận, luôn cảm thấy hôn đối phương không đủ, ngay cả làm bài tập, đang làm đề, chỉ cần hai người chạm mắt nhau, cũng không nhịn được phải hôn một cái.
Trong đó có một lần vì Tống Dã đè Khúc Liệu Nguyên trên ghế hôn quá kịch liệt, Khúc Liệu Nguyên quên mất trong tay vẫn cầm bút, vô thức vẽ một đống nét chẳng ra sao lên bài tập vật lý, sau đó phát hiện ra xoá không nổi, không thể làm gì khác là buồn bực viết lại một bản.
Trước đây bọn họ về nhà vào cuối tuần, ngoại trừ làm bài tập về nhà giáo viên giao, Tống Dã sẽ còn kéo Khúc Liệu Nguyên chuẩn bị trước bài học tuần tiếp theo, giúp cậu xây dựng nền tảng. Cuối tuần này, đối lập với mọi khi, hai người bọn họ ngày ngày trông có vẻ hoang dâm vô độ, lại còn rất lãng phí thời gian. May là tuần tiếp theo là khai mạc vận hội thể dục, chương trình học được sắp xếp không căng thẳng lắm.
Nhưng Tống Dã vẫn tự kiểm điểm một phen, sau này vẫn phải chú ý, phân rõ chủ yếu và thứ yếu, hiện tại ở giai đoạn này, yêu đương phải đặt ở vị trí thứ 2, đưa Khúc Liệu Nguyên vào lớp thực nghiệm mới là vị trí thứ nhất.
Hết cuối tuần, quay về trường đi học tiếp.
Tuần nhỏ thứ nhất trong tuần lớn này, ngoại trừ đi học như thường, trong thời gian chiều tối hoạt động ngoại khoá, học sinh tham gia vận hội thể dục phải tới thao trường để tập huấn chuyên sâu do mấy giáo viên thể dục hướng dẫn, làm nóng người chuẩn bị cho vận hội thể dục.
Khúc Liệu Nguyên phải tham gia hai hạng mục chạy nước rút, được xếp vào đội chạy nước rút, cùng hơn 10 nam sinh khác, tập trung luyện tập chạy nước rút dưới sự chỉ đạo của giáo viên.
Tống Dã cũng phải tham gia chạy tiếp sức 4x100, nhưng hạng mục trọng điểm của hắn là nhảy 3 bước, cho nên phần lớn thời gian là huấn luyện cùng nhóm nhảy xa ở bãi cát bên kia, thỉnh thoảng sẽ qua đây chạy nước rút 100m một lúc.
"Tống Dã là anh ông à? Nó giỏi thật!" Một nam sinh lớp khác trong tổ chạy nước rút thở dài nói với Khúc Liệu Nguyên, "Tôi mới từ bãi cát bên kia về đây, người khác nhảy 3 bước 9m hơn 10m, anh ông nhảy 12.4m!"
"12.4m?!" Khúc Liệu Nguyên cũng kinh hãi, cậu chưa từng thấy Tống Dã nhảy xa, chỉ nghe Tống Dã tự nói nhảy xa "tạm ổn." Hắn nhảy 3 bước trong tiết thể dục, khi trạng thái rất tốt nhảy được một lần 11m đã được giáo viên thể dục ca ngợi cả một tiết rồi.
Tống Dã có thể nhảy 12.4m?! Đây là "tạm được"?! Lời của học bá còn tin được nữa hay không đây?!
Một lúc sau, đội nhảy xa bên kia kết thúc huấn luyện, Tống Dã qua đây luyện chạy nước rút, cũng có mấy học sinh theo cùng, nên không qua đây tán dóc với Khúc Liệu Nguyên, sau khi đứng ngay ngắn trong đội ngũ, hắn hơi ngửa ra sau, chớp mắt wink một cái với Khúc Liệu Nguyên, rất đẹp trai, cũng rất có vẻ thiếu niên đáng yêu.
Trong lòng Khúc Liệu Nguyên vào thời khắc này tràn đầy hạnh phúc.
Nhóm Tống Dã chuẩn bị xuất phát chạy, Khúc Liệu Nguyên và những tổ viên chạy nước rút khác đang nghỉ ngơi ở bên cạnh xem bọn họ, huấn luyện không có súng lệnh, giáo viên thể dục thổi còi, một tiếng còi vang lên, mấy nam sinh phát lực chạy nước rút cùng một lúc, nhưng mắt trần có thể thấy! Tống Dã rõ ràng đã bỏ xa những người khác ở nửa đường chạy 100m!
Chạy xong, Tống Dã và mấy nam sinh đều vây quanh giáo viên thể dục cầm đồng hồ bấm giây đứng ở đầu đường đua. Khúc Liệu Nguyên cũng không kìm được chạy tới xem, cậu còn chưa chạy tới, chợt nghe trong đám người kia oà lên một hồi: "Wow --"
Cậu vội bước nhanh hơn chạy tới hỏi: "Sao đấy sao đấy? Bao nhiêu giây"
Tống Dã và giáo viên ở giữa bị vây quanh, nam sinh phía ngoài nhận ra cậu là em Tống Dã, giành nói với cậu: "Anh ông chạy 11 giây 3!"
Khúc Liệu Nguyên nghẹn họng nhìn trân trối: "Bao nhiêu?!"
Cậu ở trong mười mấy nam sinh tổ chạy nước rút lớp 10 có thể xếp vào top 3 chạy nhanh nhất, cho đến giờ thành tích tốt nhất là 11.8 giây, thành tích tốt nhất trong tổ huấn luyện chạy nước rút là một học sinh thể dục lớp 15, thành tích tốt nhất của nó cũng là 11.3 giây!
Cậu vẻ mặt không thể tin được, các nam sinh tưng bừng xong liền tản ra, quay về đầu đường chạy luyện tập tiếp, Tống Dã qua đây gọi cậu: "Em trai."
Tống Dã một năm trước còn là một tên tiểu bạch kiểm không thích vận động, lần đầu tiên hắn luyện chạy bộ không phải trong tiết thể dục là Khúc Liệu Nguyên kéo hắn đi.
"Cậu lén luyện khi nào thế?" Khúc Liệu Nguyên vô cùng phẫn nộ, nói, "Kiểu gì mà còn chạy nhanh hơn tớ vậy!"
Tống Dã vô tội nói: "Có lén luyện đâu, chỉ chạy bộ sáng sớm vào buổi sáng mà, thể chất tốt, đành chịu thôi."
Khúc Liệu Nguyên quan sát hắn, có chút hâm mộ, còn có chút ghen tị. Chân Tống Dã rất dài, nhất là tỉ lệ cẳng chân, quả thực nghịch thiên, tuy hắn cao cũng là một nguyên nhân, nhưng cho dù những nam sinh khác cao giống hắn, cũng không có cẳng chân dài bằng hắn. Khi ở nhà chỉ mặc quần đùi, Khúc Liệu Nguyên có để ý đến cơ chân của hắn, đường cong khi thắt lại quả thực như báo hoang săn mồi trong Thế giới động vật.
Tống Dã vỗ vai cậu đi về hướng xuất phát chạy bên kia, nhỏ giọng nói: "Yêu tớ hơn chưa?"
Khúc Liệu Nguyên bị doạ giật mình, nói: "Đừng nói lung tung, bị người ta nghe thấy bây giờ."
Tống Dã lại dửng dưng: "Em trai yêu anh trai, không bình thường à?"
Vốn vẫn thấy gọi nhau anh trai em trai rất bình thường, bỗng Khúc Liệu Nguyên cảm thấy... trở nên hạ lưu kiểu gì đó.