Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu

Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu - Chương 1: Xuyên qua




Một trận đau đớn tràn ngập khắp cơ thế, Phượng Thiên Vũ mở mắt, trong ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, chỗ này là chỗ nào?

"Tiểu thư, người rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi, hù chết Thanh Ngư rồi". Bưng chậu nước ấm vào phòng Thanh Ngư thấy Phượng Thiên Vũ tỉnh lại, liền nhào lên bên giường ẫm ĩ khóc lóc.

Phượng Thiên Vũ nhìn cảnh sắc chung quanh đều biến hóa, nhìn cô gái đang khóc lóc trước mắt này, nàng hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ. . Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?

Xuyên qua sao?

Đúng vậy, bởi vì trước mắt nàng, là cô gái mặc một bộ đồ hồng nhạt, hơn nữa cảnh sắc xung quanh đều rất là cổ kính, không có một chút hơi thở của đô thị hiện đại!

"Ngươi là ai?"

"Tiểu thư, người làm sao vậy? Ta là Thanh Ngư mà." Thanh Ngư lệ rơi đầy mặt, chẳng lẽ tiểu thư bị đại tiểu thư cùng tam tiểu thư đánh đến choáng váng rồi sao?

Trước mắt tiểu nha đầu này làm sao mà biết tiểu thư ngu ngốc của nàng đã sớm đi đời nhà ma rồi, hiện tại trong thân thể nàng là một cô gái đến từ thế kỷ XXI là một đặc công Z của tổng cục bộ danh tiếng lừng lẫy được mọi người biết đến là Tử Thần, tên là Phượng Thiên Vũ.

Phượng Thiên Vũ xác định là nàng đã xuyên qua .

Nàng nhớ rõ nàng đang làm nhiệm vụ là xâm nhập vào căn cứ phòng thí nghiệm dưới lòng đất của quốc gia M, vì muốn lấy mạng nàng mà quốc gia M không tiếc mọi thủ đoạn đem nàng chôn cùng với căn cứ bí mật kia.

Nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn về phía tiểu nha hoàn đang khóc ầm ĩ kia:"Thanh Ngư, ta cái gì cũng không nhớ rõ , ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Thanh Ngư nghe vậy, trên mặt liền tươi cười vui sướng, nhanh miệng nói :"Tiểu thư, người đã nói được một câu thật dài nha, người thật sự đã hết ngu ngốc rồi?"

Phượng Thiên Vũ khóe miệng khẽ kéo, thì ra trong mắt mọi người nàng vốn là một kẻ ngu ngốc a!

Vì không muốn cho Thanh Ngư nghi ngờ : "Uh, tốt lắm, Thanh Ngư cũng biết ta bị người đánh, có thể là thần xui quỷ khiến nên đã chữa hết bệnh cho ta rồi" nói xong liền hướng Thanh Ngư mỉm cười.

Nói dối không chớp mắt nha, làm cho người ta tìm không thấy được sơ hở, phải biết rằng, danh hiệu Tử Thần đặc công này của nàng cũng không phải là hư danh đâu.

( Tác giả: làm sao ngươi biết ngươi bị người đánh? . .
Phượng Thiên Vũ: ánh mắt của ngươi bị mù à ? Lão nương trên người nhiều vết thương như vậy, không phải bị đánh, chẳng lẽ là tự ngược chính mình. Tác giả:. . Ngạch! )

"Tiểu thư, thật là tốt? Thật sự là quá tốt rồi."

Phượng Thiên Vũ cảm thấy được sự vui sướng của Thanh Ngư, môi cười khẽ: "Thanh Ngư, ngươi vẫn là nói cho ta biết tại sao lại thành như thế này đi?"

Thanh Ngư nghe nói, nụ cười trên môi liền phai nhạt xuống: "Đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư, còn có Tam vương gia thật sự là rất quá đáng mà, còn đánh tiểu thư ra nông nổi này."

Phượng Thiên Vũ cười lạnh một tiếng: "Đại tỷ cùng Tam muội vì sao đả thương ta?"

"Tiểu thư, ngươi là nhị tiểu thư của phủ Thừa Tướng tên là Phượng Thiên Vũ." Thanh Ngư nói xong liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, nàng không biết lời nói của mình tiểu thư nghe xong có thể hay không sẽ tức giận!

"Phượng Thiên Vũ?"

Phượng Thiên Vũ nghe xong, hơi hơi nhíu mi. Cùng tên, trùng hợp như vậy sao?

Không thấy Thanh Ngư nói tiếp, nàng liền nhìn Thanh Ngư: "Thanh Ngư, tại sao không nói , nói tiếp đi."

"Ai da."

Thanh Ngư thở dài một tiếng: "Tiểu thư, năm người ba tuổi, trong cuộc kiểm tra linh căn người là linh tôn cao cấp khi đó. . .Toàn bộ Đông Dạ quốc ai ai mà không biết tiểu thư là thiên tài, rất nhiều cao nhân đều muốn thu tiểu thư làm đồ đệ, hoàng thượng càng bởi vậy mà hạ chỉ, đem tiểu thư tứ hôn cho Tam vương gia, ai ngờ. ."

"Năm ấy khi tiểu thư sáu tuổi, bởi vì một chuyện ngoài ý muốn té xỉu ở tiểu viện, chúng nô tì tới nơi thì thấy phu nhân chết ở trong vũng máu , tiểu thư người lại hôn mê bất tỉnh, vài ngày sau, tiểu thư tỉnh lại, liền ngây ngốc, mà linh căn của tiểu thư cũng bị hủy, không thể tu luyện."

Phượng Thiên Vũ nghe vậy, trong lòng dâng lên một trận đau thương, nàng nhíu mày: "Thanh Ngư, ngươi có biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra không?"

Thanh Ngư lắc đầu:"Tiểu thư, Thanh Ngư không biết, sau khi tiểu thư không thể tu luyện, lão gia liền đem tiểu thư quăng đến Trúc Uyển này, tự sinh tự diệt !"

"Thanh Ngư, mẫu thân ta đâu?"

"Tiểu thư, phu nhân mất, Hoàng hậu nương nương hậu táng phu nhân, bắt lão gia mỗi tháng đến ngày mười lăm mang tiểu thư tiến cung."

Nói đến Hoàng hậu nương nương, trên mặt bi thương của Thanh Ngư liền xuất hiện một chút tươi cười.

"Hoàng hậu nương nương?"

Phượng Thiên Vũ nghi hoặc hỏi, trong một quốc gia hoàng hậu làm sao có thể hậu táng một phu nhân của phủ Thừa Tướng ?

"Đúng vậy a, tiểu thư, Hoàng hậu nương nương rất tốt , khi biết tin tiểu thư mắc bênh, linh lực lại biến mất, cứ tưởng Tam vương gia sẽ từ hôn, cũng may nhờ có Hoàng hậu nương nương không cho phép, cho nên vẫn kéo dài tới bây giờ, nếu không phải nhờHoàng hậu nương nương, đại tiểu thư cùng Tam tiểu thư càng không kiêng kị gì mà khi dễ tiểu thư."

"Thanh Ngư, Hoàng hậu nương nương vì sao phải làm như vậy?"

"Tiểu thư, Hoàng hậu nương nương với phu nhân chính là tỉ muội kết nghĩa. ."

"Tiểu thư. !"

Đột nhiên, Phượng Thiên Vũ nhìn khắp ngõ ngách trong phòng!

Nơi đó. . có khí tức dao động!

Có thể người khác sẽ rất khó mà phát hiện được, nhưng kiếp trước nàng vốn là một thân đặc công nên rất dễ dàng phát hiện.

"Thanh Ngư, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi đi ra ngoài trước đi, không mệnh lệnh của ta, không cho phép tiến vào."

Phượng Thiên Vũ nói xong, lại nhìn thoáng qua cái góc kia.

Thanh Ngư vừa nghe tiểu thưnhà mình muốn nghỉ ngơi, liền đáp: "Dạ, tiểu thư, Thanh Ngư đi ra ngoài trước, nếu có việc người cứ gọi Thanh Ngư."

Nói xong, liền rời khỏi phòng, đứng ở ngoài cửa suy nghĩ, tiểu thư tựa như một người khác !

Mặc kệ tiểu thư biến thành cái dạng gì, nàng đều muốn đi theo tiểu thư, quyết định xong, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của Thanh Ngư liền tươi cười, xoay người, hướng tới sân ngoại đi đến.

Sau khi đem Thanh Ngư đuổi đi, Phượng Thiên Vũ liền quay đầu nhìn về phía góc, lạnh lùng nói: "Còn không mau đi ra?"

Bị Phượng Thiên Vũ nói như vậy, tại một góc trong phòng liền xuất hiện một màu hồng quang, tiếp theo là một tiểu thiếu niên bước ra.

Một bạch y thiếu niên, khuôn mặt nhỏ nhắn mà tinh xảo, một đôi mắt Thạch Hồng Bảo, một đầu tóc bạc rối tung ở phía sau lưng, Trên nền áo trắng là hình ảnh của trăng lưỡi liềm kết hợp với những đóa Mạn Đà La hoa tinh xảo vô cùng hài hòa.

Phượng Thiên Vũ sửng sốt nhìn trước mắt một tiểu thiếu niên quái dị đầu bạc, mắt hồng, đây là người bình thường nên có sao?

Phượng Thiên Vũ đi xuống giường, đến bên cạnh bàn, cầm lấy ấm trà cứ thế rót một ly trà, bàn tay mềm mại bưng ly trà đưa tới bên môi, nhìn tiểu thiếu niên đang đứng tại chỗ: "Ngươi là ai?"

Thiếu niên chớp chớp ánh mắt, liền gọi: "Mẫu thân."

"Phốc xích. ."

"Khụ khụ. Khụ khụ!"

Một ngụm nước trà từ trong miệng của Phượng Thiên Vũ liền bay ra ngoài tung tăng đáp trên nền đá.

"Tiểu hài tử, ai là mẫu thân của ngươi?"

"Là người nha!" Thiếu niên chỉ chỉ vào Phượng Thiên Vũ, gật đầu nói.

"Ta. ?"

Phượng Thiên Vũ chỉ chỉ chính mình, không thể nào!

Chẳng lẽ thân thể này còn có một đứa con trai lớn như vậy sao?

Không đúng, Thanh Ngư cũng không còn nói qua nha.

Phượng Thiên Vũ hoàn hồn: “tiểu hài tử, vì sao lại bảo ta là mẫu thân?”

"Mẫu thân, là ngươi đem Ảnh nhi tỉnh lại , truyền thừa trí nhớ nói cho Ảnh nhi, có thể mở ra tam sinh liên làm Ảnh nhi tỉnh lại thì chính là chủ nhân của Ảnh nhi."

Không đợi Phượng Thiên Vũ nói chuyện, thiếu niên tiếp tục nói : "Ta không thích gọi người là chủ nhân, cho nên Ảnh nhi mới gọi người là mẫu thân !"

"Thì ra là thế, " Phượng Thiên Vũ đặt ly trà xuống, bởi vì thân thể đang bị thương tích lại đứng một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn liền tái nhợt

Ảnh nhi thấy vậy, nháy mắt liền đến trước mặt Phượng Thiên Vũ, vươn cánh tay nhỏ bé lên, trên tay nhỏ bé bên trong ấy xuất hiện nhiều điểm kim quang, kim quang tung bay, bao trùm những nơi bị thương, khi những điểm kim quang rời đi, khuôn mặtnhỏ nhắn tái nhợt liền trở nên hồng nhuận sức sống.

"Mẫu thân, người thấy thế nào rồi?" Ảnh nhi hỏi.

Tay nhỏ bé vung lên, một cái ghế liền đi đến sau lưng Phượng Thiên Vũ.

Phượng Thiên Vũ ngồi xuống, không đáp hỏi lại: "Ảnh nhi, ta không nhớ rõ ta mở ra cái quái gì mà tam sinh liên gì đấy, ngươi không phải là lầm lẫn chứ ?"

Ảnh nhi nghe vậy, cái trán mơ hồ xuất hiện ba vạch hắc tuyến....