Chương 89: Cố Nhân(2)
"Hừm".
Hắng giọng một cái, Vương Chi ra vẻ thanh cao: "Tiểu Bá Vương, thật ra vừa rồi ta chỉ là nói đùa thôi, nếu đó là bí mật của ngươi thì không nhất thiết phải nói cho ta đâu".
"Không, ta nói thật, biện pháp của ta cũng chẳng phải bí mật gì không thể tiết lộ".
"Thật chứ?".
"Ừ".
"Nếu vậy... hừm, nói đi".
...
Một đỗi sau.
Bây giờ thì Vương Chi đã hiểu tại sao tốc độ tu luyện của Tiểu Bá Vương lại nhanh như vậy. Hết thảy là vì hắn có một phương pháp tu luyện cực kỳ quái dị. Một phương pháp mà sau khi nghe xong, Vương Chi lập tức muốn đem nó đá ra khỏi đầu.
Học theo ư?
Gặp quỷ đi!
Hắn không tập. Sẽ không bao giờ tập! Thậm chí có ném cho hắn một núi linh thạch thì hắn cũng sẽ không tập!
Tại sao hả?
Vì hắn chưa có muốn c·hết sớm!
Cái gì chứ? Nhảy vào dung nham, ngồi hứng lôi điện, đó gọi là tập luyện sao?
Tự sát thì có!
Giờ thì Vương Chi đã có một cái nhìn khác về người huynh đệ tiện nghi của mình: hắn là một tên điên.
Hít một hơi thật sâu để trái tim nhỏ bé của mình bình ổn lại, Vương Chi đưa tay vỗ nhẹ vai Tiểu Bá Vương, cảm khái:
"Huynh đệ, giờ thì rốt cuộc ta đã hiểu tại sao ngươi lại có tướng mạo khác người như vậy rồi".
Trong dạ ngờ vực, Tiểu Bá Vương không kiềm được hỏi: "Huynh đệ, ý của ngươi... ta không hiểu mấy".
"Thì chân mày và đầu của ngươi ấy".
"Chân mày và đầu của ta thì thế nào?".
Thấy Tiểu Bá Vương mãi chưa chịu hiểu, Vương Chi đành nói huỵch toẹt:
"Chân mày ngươi đỏ rực như thế chẳng phải là do bị dung nham nung luyện mà thành sao?".
Môi mấp máy, đầu ngưng trệ một lúc, Tiểu Bá Vương cuối cùng cũng cố thốt ra một câu:
"Vậy... còn đầu của ta?".
"Đầu của ngươi, thì đương nhiên là bị sét đánh rồi". Khe khẽ thở dài, Vương Chi nói tiếp, giọng thương cảm: "Đến cả tóc cũng không mọc nổi, thật là...".
"Phụt...".
"Khục khục...".
Nhìn bộ dáng muốn cười lại không dám cười của mấy người Hoàng Nữ Tú Anh, Ni Na, Hà Linh, Vương Chi không khỏi thắc mắc:
"Các ngươi sao thế? Có cái gì buồn cười chứ. Thật là... Tiểu Bá Vương đã đáng thương như vậy mà các ngươi còn cười được".
Đáng... đáng thương?
Tiểu Bá Vương đúng là đang cảm thấy mình đáng thương thật đấy. Nhưng mà... tên khốn nào đã biến hắn thành một kẻ đáng thương vậy?
Đầu của hắn, chân mày của hắn là do bẩm sinh có được hay không?!
"Khục khục... khục...".
Chẳng rõ có phải bị Vương Chi chọc tức hay không mà Tiểu Bá Vương liên tục ho lên sặc sụa. Đến nỗi máu cũng hộc luôn ra ngoài.
Thấy hắn như vậy, Vương Chi nhất thời bị dọa, vội dùng tay vỗ lên lưng hắn, giọng đầy lo lắng:
"Tiểu Bá Vương, ngươi không sao chứ?! Ta... vừa rồi ta chỉ nói đùa thôi, ngươi đừng tức giận!".
"Khục khục...".
Dùng vạt áo lau v·ết m·áu trên miệng, Tiểu Bá Vương nắm lấy tay Vương Chi, lắc đầu bảo:
"Huynh đệ, ngươi còn tiếp tục dùng tay đập lên lưng ta nữa thì ta sẽ có sao thật đấy".
"À, xin lỗi. Ta hơi khẩn trương nên có nặng tay một chút. Nhưng Tiểu Bá Vương, ngươi thật là vẫn ổn đấy chứ?".
"Không có gì, chỉ là đang bị trọng thương thôi".
"Cao đạo hữu". - Hoàng Nữ Tú Anh lấy ra mấy viên đan dược màu vàng kim đưa qua cho Tiểu Bá Vương, nói - "Đây là những đan dược trị nội thương tốt nhất mà ta có, đạo hữu xem có thể giúp gì được không".
Có Hoàng Nữ Tú Anh dẫn đầu, Ni Na kế bên cũng lấy ra một lọ đan dược.
"Ở đây ta cũng có một ít linh đan, ngươi... đạo hữu xem có dùng được không?".
Thoáng liếc qua đan dược của hai người, Tiểu Bá Vương lắc đầu cảm kích:
"Lòng tốt của hai vị đạo hữu, Tiểu Bá Vương ta xin nhận. Còn số đan dược này... hai vị cứ thu lại, nó không có tác dụng với thương tích của ta".
"Cao đạo hữu, v·ết t·hương của ngươi rất nghiêm trọng sao?".
Nhìn qua Hoàng Nữ Tú Anh, Tiểu Bá Vương nhẹ gật đầu: "Kinh mạch bị tổn hại một chút".
"Xin lỗi. Nếu không phải tại ta thì sư huynh cũng chẳng cần dùng đến bí pháp kia...".
Chẳng biết từ khi nào Cao Tuyền đã tiến đến trước mặt Tiểu Bá Vương, lời vừa rồi là do nàng nói ra.
"Khục...".
"Cao Tuyền, ngươi là sư muội, cũng là muội muội của ta. Đừng nói là chút v·ết t·hương này, cho dù phải m·ất m·ạng thì ta cũng sẽ không để ngươi bị người ta ức h·iếp".
"Sư huynh, ngươi... xin lỗi. Ta... trước kia ta đã không phải với ngươi".
"Dừng lại một chút". - Vương Chi đột nhiên chen vào - "Nãy giờ ta nghe hai ngươi nói cái gì mà sư huynh sư muội rồi lại huynh huynh muội muội, thế cuối cùng thì quan hệ của hai ngươi là gì?".
"Vương đạo hữu, để ta nói". - Cao Tuyền giải thích - "Thật ra sư huynh là nghĩa tử của phụ thân ta".
"Ồ, hóa ra phụ thân ngươi chính là nghĩa phụ của Tiểu Bá Vương".
Nghi hoặc được giải đáp, Vương Chi liếc sang Tiểu Bá Vương, nhìn thấy hắn lại ho lên thì không khỏi lắc đầu:
"Tiểu Bá Vương à Tiểu Bá Vương, ngươi đã b·ị t·hương như vậy mà lúc nãy còn dám lớn tiếng dọa nạt đòi đánh đòi g·iết, báo hại chúng ta lo sợ muốn c·hết, thật là hổ bệnh lại còn muốn phát uy...".
"Huynh đệ ngươi chớ trách, tất cả là vì bảo toàn tính mạng thôi".
"Lúc ngươi thả thần thức ra chẳng lẽ không phát hiện ta và sư muội ngươi hay sao mà còn dọa dẫm như thế?".
"Thấy thì đúng là ta có thấy, nhưng mà có đôi lúc thứ nhìn thấy chưa chắc đã là thật".
Sau khi ngẫm lại câu nói của Tiểu Bá Vương, trong đầu Vương Chi không khỏi nhớ đến quãng thời gian khi còn ở Hỏa Vân Sơn Mạch. Nhớ lúc đó, hắn được Tiểu Bá Vương tặng cho một chiếc không gian giới chỉ, nhưng cũng chính vì chiếc không gian giới chỉ ấy mà suýt chút nữa thì hắn đã bị mấy người bạn đồng hành của mình g·iết c·hết. Thế mới biết, quá tin người là một đức tính tai hại vô cùng, nhất là ở đây lại còn tu đạo giới - một thế giới đầy sự tranh đấu và lừa lọc.
Đúng vậy, trước kia Vương Chi hắn đã quá vô tri, chưa biết được cái gọi là giang hồ hiểm ác, nhân tâm khó lường. Mặc dù đây là tu đạo giới, không phải giang hồ, nhưng so với giang hồ thì nó càng rộng lớn và hiểm ác hơn rất rất nhiều. Nói thế nghĩa là bây giờ hắn đã biết? Một chút thôi. Nếu mà biết rõ thì hắn đã chẳng vô tư cho Ô Nha kia một viên linh đan rồi còn cõng nó đi cả một đoạn dài để cuối cùng bị nó trở mặt cắn cho một cái. So với Tiểu Bá Vương thì đích thực là hắn vẫn còn quá non kém.
"Sau này vẫn phải học hỏi nhiều a".
Tự nhủ với mình xong, Vương Chi đổi chủ đề:
"Tiểu Bá Vương, hiện giờ ngươi định thế nào? Tiếp tục ở đây dưỡng thương hả?".
"Ta bị bí pháp phản phệ, cần phải trở về Vạn Kiếm Môn mới có thể chữa khỏi. Thế nên ta định là ngày mai sẽ cùng sư muội rời khỏi Mê Linh Chi Địa".
Nghe Tiểu Bá Vương có quyết định như vậy thì Vương Chi không khỏi lo lắng:
"Tiểu Bá Vương, nhưng còn v·ết t·hương của ngươi...".
Lắc đầu, Tiểu Bá Vương cười bảo:
"Huynh đệ, ngươi đừng xem thường ta. Mặc dù ta đang bị trọng thương, tuy nhiên, chỉ cần không đụng phải tu sĩ hoặc là yêu thú Linh châu cảnh trở lên thì ta vẫn tự tin bình an rời khỏi. Lùi một bước mà nói, nếu như chẳng may đụng phải loại cao thủ đó thì cùng lắm là ta lại sử dụng bí pháp kia lần nữa. Huynh đệ, Tiểu Bá Vương ta cho ngươi biết, một khi ta dùng bí pháp thì dù là Linh châu cảnh đệ tứ trọng cũng phải chịu c·hết trong tay ta".
Hít hà!
Cả đám người Vương Chi, Ni Na, Hoàng Nữ Tú Anh lập tức hít vào một một ngụm khí lạnh.