Chương 86: Đồng Hành
Bị một đám nam nhân luân phiên c·ưỡng h·iếp? Lúc đó chỉ mới nghĩ thôi thì Cao Tuyền đã rùng mình kh·iếp sợ. Nàng thà bị g·iết c·hết chứ tuyệt đối không muốn chuyện kinh khủng đó xảy ra. Và thế là tám người các nàng cầm kiếm chiến đấu. Kết quả, bảy huynh muội đồng môn của nàng đã lần lượt trở thành vong hồn dưới tay đám người kia, riêng bản thân nàng thì cũng b·ị t·hương nặng. Trong thời khắc tuyệt vọng ấy, nàng đã đưa ra một quyết định: t·ự s·át. Nhưng cuối cùng thì số phận vẫn chưa bỏ rơi nàng. Nàng vẫn sống. Một vị sư huynh trong môn phái đã bất ngờ xuất hiện ngăn cản đám người kia để cho nàng trốn thoát...
"Cao đạo hữu, theo lời đạo hữu thì vị đồng môn của cô nhất định là một tu sĩ Linh châu cảnh rồi?". - Hà Khương thuận tay ném một cành khô vào đống lửa, cất tiếng hỏi.
"Đạo hữu đoán không sai". - Cao Tuyền đáp - "Vị đồng môn kia của ta đích thực là có tu vi Linh châu cảnh, có điều chỉ mới ở cảnh giới đệ nhị trọng".
"Vậy còn tên cầm đầu đám người kia, cô có biết hắn là Linh châu mấy trọng không?". - Lần này người lên tiếng là Ni Na.
"Ta không biết. Ta chỉ nghe hắn nói mình là tu sĩ Linh châu cảnh thôi".
"Ta đoán ít nhất cũng là nhị trọng trở lên".
Nghe Vương Chi đột nhiên suy đoán như vậy thì Ni Na không khỏi hiếu kỳ:
"Vương Chi, tại sao ngươi khẳng định tên cầm đầu kia có tu vi Linh châu đệ nhị trọng trở lên?".
"Cái này rất dễ đoán mà". - Vương Chi phân tích - "Nếu tên cầm đầu kia mới chỉ là Linh châu đệ nhất trọng thì chắc chắn vị đồng môn của Cao Tuyền sẽ không bảo cô ấy bỏ chạy thoát thân. Nhưng thực tế thì hắn đã làm thế".
"Vương Chi, lời của ngươi rất có lý".
"Hừm". Vương Chi đưa tay che miệng, khẽ hắng giọng, tỏ ra khiêm tốn: "Thật ra vấn đề cũng đơn giản, chỉ cần động não một chút...".
"Nhưng mà không cần ngươi nói thì mọi người đều biết".
Bị câu nói phũ phàng của Ni Na cắt ngang, tâm tình vốn dĩ đang "tươi tốt" của Vương Chi liền bị dập tắt ngay tức khắc. Hắn thầm mắng: "Đồ Dưa hấu thừa hơi, biết rồi còn bày đặt hỏi ta tại sao".
Dứt khoát không thèm để ý tới Ni Na nữa, hắn quay sang Cao Tuyền, đang định hỏi gì đấy thì nàng đã lên tiếng trước.
"Các vị đạo hữu, nếu hôm nay không nhờ các vị ra ra tay cứu giúp thì ta thật sự chẳng biết mình có còn sống được tới lúc này không. Hiện giờ trên người ta chẳng có gì đáng giá, nhưng các vị yên tâm, sau khi trở lại Vạn Kiếm Môn, Cao Tuyền nhất định đích thân mang lễ vật đến Yêu Tông báo đáp".
"Cao đạo hữu". - Im lặng từ nãy giờ, Hoàng Nữ Tú Anh bỗng mở lời - "Chúng ta giúp ngươi chỉ là tiện tay, ngươi không cần phải bận tâm như vậy. Yêu Tông và Vạn Kiếm Môn dù sao cũng đều là một trong bảy đại tông môn của Vân Lam đại lục, giúp đỡ nhau cũng là chuyện nên làm".
"Nhưng mà...".
Thấy Cao Tuyền định nói thêm, Hà Khương chen vào: "Cao đạo hữu, sư muội ta nói phải đấy. Thật sự chúng ta không cần ngươi phải báo đáp gì đâu".
"Vậy...".
Thở ra một hơi, rốt cuộc Cao Tuyền cũng chịu từ bỏ ý định: "Thôi được rồi. Vậy xem như ta thiếu các vị một phần nhân tình".
Trầm ngâm một lúc, nàng đột nhiên khẩn cầu:
"Các vị đạo hữu, ta muốn xin các vị giúp thêm một chuyện".
Nhóm người Vương Chi, Ni Na thoáng nhìn nhau, sau cùng thì Hoàng Nữ Tú Anh đại diện lên tiếng:
"Cao đạo hữu, không biết cô muốn chúng ta giúp chuyện gì?".
...
...
Hôm sau.
Hiện giờ, ngoài Vương Chi và Ni Na thì những người còn lại đều có mặt đông đủ, kể cả Cao Tuyền cũng đã từ trong giấc ngủ tỉnh dậy. Đưa tay dụi mắt, Cao Tuyền nhìn quanh một vòng, hướng Hà Linh ngồi gần nhất hỏi:
"Hà đạo hữu, tại sao ta không nhìn thấy Vương đạo hữu và Ni đạo hữu".
Hà Linh lắc đầu, gương mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: "Bọn họ đi đánh nhau rồi".
"Đánh nhau?".
"Ừ".
"Hai người họ có mâu thuẫn gì sao?".
"Có, mà cũng không có".
Nhìn Hà Linh gật đầu rồi lại lắc đầu, Cao Tuyền không khỏi cảm thấy khó hiểu..
Nhận ra sự nghi hoặc của nàng, Hà Linh giải thích: "Ừm, là thế này, Vương sư đệ và Ni Na sư tỷ của ta rất hay cãi nhau, bọn họ cứ như nước với lửa vậy, hễ sáp lại là trước sau gì cũng có xung đột. Nhưng mà...".
Hạ thấp giọng xuống, Hà Linh nói tiếp: "... Nhưng mà đó chỉ là biểu hiện bề ngoài thôi. Thật ra quan hệ của họ rất tốt. Cao đạo hữu, ngươi nghe câu 'Thương nhau lắm mới cắn nhau đau' rồi chứ? Hai người họ chính là như vậy đấy".
Cao Tuyền nghe xong, nghĩ ngợi trong chốc lát rồi cũng bắt chước Hà Linh hạ thấp giọng:
"Hà đạo hữu, ý ngươi là hai người họ có tình cảm với nhau?".
"Vương sư đệ thì ta không biết nhưng Ni Na sư tỷ thì ta...".
Hà Linh vừa nói tới đó thì liền bị một giọng nói cắt ngang:
"Hà Linh, ngươi ở sau lưng bàn tán người khác như thế là không tốt đâu".
Thoáng nhìn qua Hoàng Nữ Tú Anh - người vừa lên tiếng, Hà Linh hơi mất bình tĩnh:
"Sư tỷ, ta... ta không có ý nói xấu Vương sư đệ và Ni Na sư tỷ, chỉ là ta...".
"Được rồi, ngươi không cần giải thích với ta".
Mắt thấy Cao Tuyền định lên tiếng, Hoàng Nữ Tú Anh dứt khoát đứng dậy, miệng bảo:
"Ta đi dạo một lát".
Đợi cho thân ảnh Hoàng Nữ Tú Anh hoàn toàn biến mất, lúc này Cao Tuyền mới nhận xét:
"Hình như Hoàng đạo hữu đang có chuyện gì đó bực bội".
Bực bội?
Hà Linh nghe vậy thì trong lòng không khỏi khẩn trương: "Liệu... liệu có phải tỷ ấy giận ta vì đã bàn tán sau lưng Vương sư đệ và Ni Na sư tỷ không?".
"Ta nghĩ chắc là không phải đâu".
...
...
Kể từ thời điểm nhóm người Vương Chi cứu Cao Tuyền, tính đến nay cũng đã được năm ngày. Trong năm ngày này, bởi vì lo lắng cho v·ết t·hương của nàng nên bọn họ chỉ quanh quẩn tìm kiếm yêu thú ở bán kính năm dặm xung quanh hang động. Tất nhiên, với khu vực giới hạn như thế thì số yêu thú bọn họ tiêu diệt chẳng thể nhiều được. Hai - đó là tổng số yêu thú họ có được trong khoảng thời gian này.
Công bằng mà xét thì rõ ràng sự xuất hiện của Cao Tuyền đã khiến cho cuộc thí luyện của nhóm người Vương Chi bị ảnh hưởng. Nó đã chậm trễ đi. Và nếu như tình trạng này vẫn còn tiếp diễn thì e rằng nó sẽ chẳng còn đơn thuần là sự chậm trễ nữa mà trở thành một cuộc thí luyện nửa vời.
May thay, vì đó chỉ là nếu, thực tế thì từ hôm nay, nhóm người Vương Chi không cần phải quanh quẩn gần hang động kia nữa. Vết thương của Cao Tuyền đã ổn định, hiện giờ nàng đã có thể tự lo cho mình.
Nàng sẽ rời khỏi Mê Linh Chi Địa?
Sẽ, nhưng không phải lúc này. Thương thế của nàng hiện vẫn chưa hoàn toàn bình phục, một mình rời đi là việc quá sức mạo hiểm. Nàng quyết định tạm thời đồng hành cùng nhóm người của Vương Chi cho tới khi họ kết thúc thí luyện.
...
...
"Thật kỳ quái, hôm nay đã tìm kiếm cả ngày mà vẫn không thấy bóng dáng con yêu thú nào".
Nghe Vương Chi đi trước than phiền, Ni Na ở phía sau thuận miệng lên tiếng:
"Thì chắc là bọn nó đánh hơi thấy mùi vị hung thần ác sát của ngươi nên trốn hết rồi chứ sao".
Vương Chi nghe vậy thì liền quay đầu phản bác:
"Ni Na, câu đó phải để ta nói mới đúng".
"Ý ngươi là gì?".
"Ngươi thông minh, tự hiểu lấy".
"Vương Chi, ngươi mau đứng lại nói rõ ràng cho ta!".
Đang bước vội phía trước, Vương Chi lập tức dừng lại. Không phải bởi yêu cầu của Ni Na mà là do hắn vừa nhìn thấy một thứ: máu.