Chương 80: Hoàng Nữ Phát Uy
"Soạt!".
Hắc Diện Ma Lang đang lững thững bước đi thì bỗng nhìn thấy một thân ảnh từ trong lùm cây phóng ra, kế đó thì thân ảnh đó giơ ngón tay bắn ra một tia sáng nhàn nhạt nhanh như chớp về phía nó. Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, nó lập tức chuyển mình tránh né.
"Ầm!".
"Ngao... o... !".
Mặc dù đã di chuyển rất nhanh nhưng rốt cuộc Hắc Diện Ma Lang vẫn chẳng thể hoàn toàn thoát được đòn t·ấn c·ông bất ngờ của kẻ địch. Tia sáng nhàn nhạt kia đã xẹt qua bụng nó. Đau đớn gào lên một tiếng, nó nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Sau khi trải nghiệm đòn đánh vừa rồi, nó biết đối phương tuyệt không phải kẻ mà bản thân có khả năng thắng được.
Chỉ là... Vương Chi sẽ để cho nó chạy thoát sao?
Mơ đi! Hắn đang cần lập chiến công để chứng minh năng lực trước mặt Ni Na kia, há có thể buông tha cho Hắc Diện Ma Lang.
"Không được chạy! Đứng lại cho ta!".
Càng nghe Vương Chi gọi, Hắc Diện Ma Lang càng ra sức bỏ chạy. Đứng lại? Nó cũng không muốn bị đối phương bổ não moi lấy yêu hạch a!
"Còn dám chạy hả?!".
"Lưu Tinh Chỉ!".
"Ầm!".
"Lưu Tinh Chỉ!".
"Ầm!".
Đáng thương cho Hắc Diện Ma Lang, cơ thể vốn đã b·ị t·hương, giờ trúng thêm hai đòn Lưu Tinh Chỉ nữa của Vương Chi thì lập tức nằm chổng vó, toàn thân bất động. Cuộc đời ngắn ngủi của nó đã chấm dứt như thế đấy.
"Đã kêu ngươi đừng chạy mà không nghe". - Vương Chi tiến lại gần t·hi t·hể Hắc Diện Ma Lang, rất vô tội thốt ra một câu.
May mắn là Hắc Diện Ma Lang đ·ã c·hết, nếu không thì hẳn là nó sẽ trở mình cắn cho hắn một phát rồi phẫn nộ gào lên: "Ta không chạy thì cũng bị ngươi làm thịt a!".
Đáng tiếc tất cả vẫn chỉ là nếu, thực tế thì nó đã nằm chổng vó rồi.
"Ài... i...".
Sau khi quan sát t·hi t·hể Hắc Diện Ma Lang một vòng từ đầu tới đuôi, Vương Chi không khỏi lắc đầu cảm thán:
"C·hết mà cũng tạo dáng nữa, thật là có phong cách".
"Phù".
Thổi nhẹ một hơi, Vương Chi xoa xoa lòng bàn tay, dáng vẻ tham lam nói: "Ma Lang huynh đệ, ngươi c·hết rồi thì chắc là chẳng cần dùng tới yêu hạch nữa đâu nhỉ? Cho ta xin nhé".
Dứt lời, Vương Chi lấy từ trong không gian giới chỉ ra một thanh kiếm sắc bén, nhắm vào đầu Hắc Diện Ma Lang chém xuống.
"Roẹt" một tiếng, cái đầu to lớn của Hắc Diện Ma Lang lập tức bị bổ ra làm đôi.
Thò tay lấy yêu hạch ra, Vương Chi lần nữa cất tiếng:
"Ma Lang huynh đệ, ta nghĩ mớ da lông xương cốt này chắc là ngươi cũng không cần đâu nhỉ?".
Và thế là một cách thản nhiên, Vương Chi cúi xuống định đem toàn bộ t·hi t·hể Hắc Diện Ma Lang thu luôn vào không gian giới chỉ. Tuy nhiên, khi hắn còn chưa kịp thực hiện ý đồ thì dị biến phát sinh.
"Ngao... o... o...!".
Một tiếng gào phẫn nộ vang lên. Là tiếng của Hắc Diện Ma Lang!
Theo phản xạ, Vương Chi tức thì đưa mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh. Không nhìn không biết, vừa nhìn thì hắn liền bị dọa cho c·hết kh·iếp. Hiện ra trong tầm mắt hắn đích thị là một con Hắc Diện Ma Lang, có điều con Hắc Diện Ma Lang này... cực lớn! Ít nhất phải gấp ba lần con mà hắn vừa g·iết!
Nhưng đó không phải vấn đề quan trọng nhất, điều cốt yếu hiện giờ là con Hắc Diện Ma Lang to lớn kia đang vô cùng phẫn nộ. Theo linh cảm vừa mách bảo, Vương Chi đoán rằng nó chính là mẹ của con Hắc Diện Ma Lang đã bị hắn g·iết. Hắn thật sự rất mong linh cảm của mình là sai lầm, suy đoán của mình là nhầm lẫn, chỉ là... nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu phía đối diện kia thì hắn biết nó đã đúng.
Một cách chầm chậm, Vương Chi đưa chân lùi lại phía sau.
Một bước... Hai bước... Ba bước.
"Soạt" một tiếng, Vương Chi lập tức quay đầu bỏ chạy, tốc độ so với khi hắn hùng hổ từ lùm cây nhảy ra còn nhanh hơn gấp ba, bốn lần.
"Sư tỷ! Cứu mạng!".
Lúc này, đám người Ni Na, Hoàng Nữ Tú Anh hiển nhiên chẳng thể đứng ngoài được nữa. Từ chỗ ẩn nấp, bọn họ nhanh chóng phóng ra, chia nhau vây lấy Hắc Diện Ma Lang.
Nhân lúc Hắc Diện Ma Lang còn chưa đánh tới, Ni Na liếc sang Vương Chi hiện đã dừng lại, lớn tiếng trách cứ:
"Vương Chi, ngươi không phải là tiên phong hay sao? Ngươi không đánh nó mà quay đầu bỏ chạy là thế nào?".
"Thực lực nó ít nhất cũng tương đương với tu sĩ Linh tuyền cảnh hậu kỳ, ta đánh thế nào được!". - Vương Chi mở miệng thanh minh.
"Có ai bảo ngươi đánh một mình, chẳng phải vẫn còn có chúng ta ở sau tiếp ứng sao?".
Tiếp ứng? Cái này thì Vương Chi đương nhiên biết. Nhưng vấn đề là liệu hắn có sống sót được tới khi các nàng chạy tới tiếp ứng hay không? Linh tuyền cảnh sơ kỳ và Linh tuyền cảnh hậu kỳ cách nhau tới hai tiểu cảnh giới đấy. Đó là chưa kể Hắc Diện Ma Lang lại còn là loài yêu thú nổi danh về tốc độ nữa.
Muốn đợi thì cũng phải giữ mạng được đã chứ!
"Ngao... o... o...!".
Giữa lúc Vương Chi định lần nữa lên tiếng phản bác thì Hắc Diện Ma Lang rốt cuộc đã phát động t·ấn c·ông. Đối tượng mà nó nhắm đến là... Vương Chi.
Thật ra thì đây cũng là điều dễ hiểu. Con nó là do Vương Chi g·iết, yêu hạch cũng là do Vương Chi lấy, nó không nhằm vào Vương Chi thì còn nhằm vào ai nữa.
Ý đồ của Hắc Diện Ma Lang là vậy, tiếc là Hoàng Nữ Tú Anh lại không cho nó được toại nguyện. Thần niệm khẽ động, từ trong tay nàng, một thanh kiếm màu trắng tức thì phóng thẳng về phía Hắc Diện Ma Lang.
"Ngao!".
Gầm lên một tiếng, Hắc Diện Ma Lang chẳng thèm tránh né mà há miệng ngậm luôn thanh kiếm màu trắng nọ. Kế đó, nó đem thanh kiếm vứt sang một bên, tiếp tục lao tới.
Mắt thấy chiêu thức của mình bị Hắc Diện Ma Lang dễ dàng phá giải, thần sắc Hoàng Nữ Tú Anh không khỏi trở nên trầm trọng. Nàng nhanh chóng vận pháp quyết, miệng hô:
"Tiểu Thanh Kiếm, hiện!".
Sau khi lời hô nọ vừa dứt, từ trong khoảng không vô định trước mặt nàng, một thanh kiếm hiện ra. Thanh kiếm này thuần một màu lam, mỏng tựa cánh ve, giống ngọc lại không phải ngọc, chẳng rõ là làm từ chất liệu gì.
Tay chỉ về phía Hắc Diện Ma Lang, nàng hô tiếp:
"Đi!".
Ngay tức thì, Tiểu Thanh Kiếm như lưu tinh hạ phàm lao thẳng tới chỗ Hắc Diện Ma Lang. Và thế là lại một lần nữa, Hắc Diện Ma Lang há miệng ngậm lấy.
Chiêu thức của mình liên tiếp bị phá giải là vậy, ấy thế mà Hoàng Nữ Tú Anh lại chẳng có chút mảy may lo lắng hay sợ hãi nào. Trái lại, hiện giờ nàng đang rất bình tĩnh, đến mức khiến người ta nhìn vào lại tưởng như nàng đã nắm chắc phần thắng.
Thực tế thì sao?
Câu trả lời của Hoàng Nữ Tú Anh là: Nàng đã thắng!
Ngón tay khẽ động, nàng hô lên lần thứ ba:
"Phân!".
Như một binh sĩ nhận được mệnh lệnh của tướng quân, Tiểu Thanh Kiếm đang nằm trong miệng Hắc Diện Ma Lang đột nhiên phát ra hào quang chói lọi, tiếp đó thì tự mình phân hủy ra thành hàng trăm mảnh vụn to nhỏ không đều chia nhau đâm ngang xẻ dọc khắp thân thể Hắc Diện Ma Lang.
"Ngao... o... o...!".
"Ngao... o... o...!".
...
Bị giáng một đòn chí mạng quá bất ngờ, Hắc Diện Ma Lang vừa hoảng sợ lại vừa giận dữ. Như biết bản thân đã chẳng còn sống được bao lâu nữa, nó điên cuồng gào thét, dồn toàn bộ sức lực còn lại lao tới chỗ Vương Chi. Nó quyết tâm phải g·iết bằng được hắn!
Nhưng một lần nữa, ý đồ của nó lại bị Hoàng Nữ Tú Anh dập tắt.
"Hợp!".
Sau tiếng hô thứ tư này, Tiểu Thanh Kiếm vốn đã vỡ vụn bỗng nhiên hợp lại nguyên vẹn như lúc ban đầu, kế đó, theo sự điều khiển của Hoàng Nữ Tú Anh, nó đâm thẳng xuống đầu Hắc Diện Ma Lang.
"Ngao... ô...!".