Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phù Thiên Ký

Chương 72: Cô Gái Dưới Thác Nước




Chương 72: Cô Gái Dưới Thác Nước

Bị Ni Na chỉ mặt kêu tên, Vương Chi hơi ngoài ý muốn. Trong nhóm bảy người thì tu vi của hắn là thấp nhất, bảo hắn đi dò đường hình như là không được thỏa đáng lắm. Và thế là hắn ý kiến:

"Dưa... sư tỷ, tu vi của ta không cao lắm đâu".

"Ta biết, ngươi không cần quảng cáo".

Khoát tay gạt Vương Chi sang một bên, Ni Na tiếp tục phân phó nhiệm vụ cho mấy người còn lại:

"... Tú Anh sư muội, ở đây thì tu vi của ta và ngươi là mạnh nhất, theo lý thì chúng ta sẽ là chủ lực chiến đấu. Tuy nhiên, công pháp chủ tu của ta lại thiên về hướng trị liệu, do đó ta nghĩ mình sẽ đứng ở vị trí hỗ trợ. Còn về phần Cao Cường và Lê Hậu, hai ngươi một người giỏi thân pháp một người mạnh phòng thủ, như vậy nhiệm vụ thu hút sự chú ý của yêu thú sẽ do các ngươi đảm nhận...".

Khoảng năm phút sau, rốt cuộc thì Ni Na cũng phân phó xong nhiệm vụ tới từng người. Có một điều không thể không công nhận là nàng rất có tư chất lãnh đạo. Từ khái quát cho đến chi tiết, mỗi lời nói của nàng rất rành mạch, cụ thể. Ví như thu hút yêu thú thì cần phải làm gì, chủ lực chiến đấu thì nên lưu ý cái gì, hỗ trợ sẽ phối hợp thế nào, hành động ra sao,... tất cả đều được nàng vạch ra một cách rất bài bản và hợp lý.

Dĩ nhiên, đối với sự phân phó của nàng, mấy người Hoàng Nữ Tú Anh, Hà Khương, Hà Linh, Cao Cường, Lê Hậu đều chẳng có ý kiến gì. Người duy nhất có ý kiến là Vương Chi. Ngoài nhiệm vụ dò đường thì Ni Na vẫn chưa xếp cho hắn một vị trí nào trong đội hình chiến đấu cả.

"Sư tỷ". - Hắn đi tới trước mặt Ni Na, hỏi - "Vậy còn ta thì sao?".

"Ngươi?".

Ni Na nhìn hắn một vòng từ trên xuống dưới, lắc đầu:

"Ngươi thì làm được gì chứ".

Khinh thường! Đây rõ ràng là khinh thường!

Mặc dù Vương Chi tuyệt không phải loại người thích sĩ diện hay có tư tưởng anh hùng hảo hán gì, thế nhưng ít nhất hắn vẫn là một nam nhân, vẫn có một tí gọi là lòng tự trọng, bị một cô gái khinh thường như vậy quả thật khiến hắn thấy rất không thoải mái.

"Sư tỷ". - Hắn yêu cầu - "Tuy rằng tu vi hơi thấp nhưng công pháp ta tu luyện rất mạnh, ngươi cho ta một vị trí chiến đấu đi. Ta nhất định sẽ không làm chậm trễ các ngươi đâu".

Như chưa tin tưởng lắm, Ni Na hỏi lại:

"Ngươi chắc chứ?".



Nhận được cái gật đầu khẳng định của Vương Chi, Ni Na trầm ngâm trong chốc lát rồi bảo:

"Thôi được rồi. Nếu ngươi đã muốn như vậy thì ta sẽ sắp xếp cho ngươi một vị trí trong đội hình".

Dừng một chút, nàng nói tiếp: "Vương Chi... Từ giờ ngươi sẽ làm tiên phong chiến đấu".

Vốn đang trông đợi, thần sắc trịnh trọng của Vương Chi tức thì biến đổi. Hắn vừa nghe cái gì đây? Tiên phong? Như thế chẳng phải hắn sẽ là kẻ lao vào quần nhau với yêu thú trước tiên sao? Nhưng tu vi của hắn đâu phải cao nhất...

Ni Na kia, trước tiên nàng cho hắn một bát cơm nguội rồi kế đó, khi hắn ý kiến thì lập tức phân cho hắn một nồi cháo đang sôi sùng sục, cái này... hắn nuốt trôi được sao?

Chẳng lẽ ngay từ đầu nàng ta đã có chủ ý như vậy rồi?

Vương Chi không thể không hoài nghi. Chỉ là... bây giờ hoài nghi thì có tác dụng gì? Chính hắn đã mở miệng yêu cầu được xếp cho một vị trí chiến đấu... Còn tiên phong kia, nó chẳng phải là một vị trí chiến đấu ư?

Nét mặt nhăn nhó, hắn khẩn khoản: "Sư tỷ, có thể... có thể đổi cho ta một vị trí khác được không?".

Bộ dạng Vương Chi hiện giờ, nhìn kỹ thì cũng thấy có chút đáng thương. Nhưng sẽ có ai thương hắn sao?

Thật ra thì có đấy. Cô gái tốt bụng ấy là Hoàng Nữ Tú Anh. Nàng đã lên tiếng nói giúp hắn:

"Ni Na sư tỷ, muội cũng thấy là nên đổi cho Vương sư đệ một vị trí khác, như hỗ trợ chẳng hạn, dù sao tu vi đệ ấy...".

"Không được".

Hoàng Nữ Tú Anh chưa kịp nói hết thì liền bị Ni Na c·ướp lời:

"Hỗ trợ đã có ta đảm nhiệm".

"Sư tỷ, nhưng mà...".

"Tú Anh, không cần nói nữa". Liếc qua Vương Chi, Ni Na cất giọng thản nhiên: "Cái này cũng không phải ta ép mà là do hắn yêu cầu a".



...

...

"Đồ nhỏ mọn".

"Đồ mỏ nhọn".

"Ta đá ngươi... Ta chém ngươi...".

Bên dưới những tàng cây rậm rạp, trên con đường mòn khúc khuỷu, một thanh niên vừa bước đi vừa lầm bầm không ngớt. Hắn mặc một bộ đồ màu xám, kiểu cách đơn giản, tuổi tầm hai ba hai bốn. Hiện giờ trên tay hắn đang cầm một thanh kiếm dài gần bốn thước, màu đen, trông có vẻ cũ kỹ. Cứ chốc chốc, thanh kiếm ấy lại được hắn huơ lên rồi chém xuống một lần, nhìn bộ dáng thì dường như đang khá bực bội. Chỉ đáng thương cho những cành cây vô danh rũ xuống ven đường kia, vô duyên vô cớ lại trở thành đối tượng để hắn trút giận...

Sau một hồi "chém g·iết" chán chê, cuối cùng người thanh niên cũng dừng lại. Chỗ hắn đang đứng là một thác nước. Thác nước này không lớn lắm, được cái là nó rất đẹp, hơn nữa nước bên dưới cũng rất trong, thậm chí có thể nhìn rõ tới tận đáy.

Cảnh vật quả đúng là không tệ, tiếc rằng người thanh niên lại chẳng có tâm tư để thưởng thức. Với hắn bây giờ, thác có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là thác, nước có trong hơn nữa thì cũng chỉ là nước mà thôi.

Thở phù một hơi, người thanh niên đem thanh kiếm cắm mạnh xuống đất, phủi tay mấy cái rồi ngồi xuống lấy nước rửa mặt...

"Đồ Dưa hấu nhỏ mọn, lại lấy chức vị ra đàn áp ta...".

"Thật là quá đáng mà".

"Hừ, để tối nay ta vay mượn hết không gian giới chỉ của ngươi luôn cho xem".

...

Ngồi dưới thác nước kêu ca một đỗi, rốt cuộc tâm tình Vương Chi cũng khá lên đôi chút. Lấy vạt áo lau khô mặt, đang định đứng lên thì cả người hắn bỗng khựng lại. Mắt nhìn chằm vào dòng nước đang chảy, hắn lẩm bẩm:

"Cái thứ đỏ đỏ này... không phải là máu đấy chứ?".

Theo phản ứng tự nhiên, Vương Chi đưa mắt tìm kiếm xung quanh. Rất nhanh, hắn đã phát hiện ra nguyên nhân làm cho dòng nước vốn đang trong vắt lại đột nhiên nhuộm đỏ: một cánh tay người.



Sau giây phút chần chừ ngắn ngủi, hắn đứng lên, bước lại gần chỗ cánh tay kia...

"Hóa ra không phải cánh tay".

Đúng như Vương Chi vừa nói, thứ trước mặt hắn lúc này không phải cánh tay mà là một con người, chính xác hơn thì đó là một cô gái và nàng hiện đang b·ị t·hương. Vừa nãy, do bị mấy hòn đá che khuất tầm nhìn nên hắn đã không thể thấy rõ toàn bộ.

Nhìn y phục nhuộm đầy máu của nàng, hắn cau mày:

"Hình như là b·ị t·hương không nhẹ".

"Trước tiên cứ mang cô ta lên bờ đã".

Nói xong, Vương Chi cúi xuống dùng tay bế cô gái nọ lên, đi vào bờ.

"Sao cô ta lại nặng thế nhỉ?".

...

"Bịch".

Vương Chi đem cô gái ném, à, đặt xuống như người ta đặt một khúc gỗ, miệng "phù" một hơi, càu nhàu:

"Người gì đâu mà nặng thế không biết. Còn nặng hơn cả cục đá nữa".

"Chẳng lẽ nữ nhân ai cũng nặng như vậy sao?".

Trong lúc Vương Chi đang càu nhàu thì cô gái kia bắt đầu có phản ứng. Nàng đang dần tỉnh lại. Cũng chẳng biết là do bị Vương Chi thô bạo đặt xuống nền đất hay vì nghe được lời càu nhàu của hắn nữa.

"Khục khục...".

Nghe tiếng ho, Vương Chi liền quay đầu nhìn sang, kế đó thì cúi sát hỏi:

"Ngươi tỉnh rồi hả?".

Đáng thương cho cô gái, hai con mắt vừa mở ra thì lập tức bị một gương mặt to đùng tập kích. Theo bản năng, nàng xê dịch thân thể ra sau, thần sắc hốt hoảng kêu lên:

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?!".