Chương 56: Ta Thật Là Không Đành Lòng Ra Tay
...
...
Có lẽ bởi vì Vương Chi đã ngoan ngoãn tự mình vá miệng khâu môi nên Lăng Mị cuối cùng đã bỏ qua cho hắn. Tuy nhiên đó chỉ là hiện tại, về phần sau này thế nào thì rất khó nói, e là chỉ có bản thân nàng mới biết.
Chuyển ánh mắt từ người Vương Chi sang chiếc la bàn, Lăng Mị chăm chú nhìn vào những ký tự lẫn đồ án đang liên tục hiện lên, được một đỗi thì nhếch môi lẩm bẩm:
"Xem ra trận pháp này cũng chẳng phức tạp lắm".
Nói xong, nàng kẹp ngón trỏ và ngón giữa lại, liên tiếp điểm vào mười ba vị trí khác nhau trước cửa động trong chưa đầy một cái chớp mắt; kế đó, nàng cầm lấy la bàn đặt nhanh vào một vị trí khác, hô khẽ:
"Khai".
Ngay khi tiếng hô của nàng vừa dứt, trước ánh mắt ngờ vực của Vương Chi, một màn sáng lóe lên trong chưa đầy một phần mười giây thì liền vụt tắt. Vương Chi đương nhiên biết cái thứ ánh sáng thoáng qua kia chính là do cấm chế kích phát, chỉ là... nó tắt quá nhanh đi. Thú thật thì nếu không phải vừa rồi hắn đã rất tập trung quan sát thì e là sẽ chẳng thể nào thấy được.
Chứng kiến sự lợi hại của miếng đá, à, là chiếc la bàn kia, Vương Chi đã hoàn toàn tin tưởng những lời của sư phụ mình nói lúc nãy. Dùng nó để phá giải cấm chế đúng là rất hữu hiệu a. Hết nhìn chiếc la bàn lại đến nhìn Lăng Mị, trong lòng Vương Chi không kiềm được mà cảm thán:
"Sư phụ đúng là sư phụ, đi ă·n t·rộm cũng có đồ nghề cao cấp như vậy, thật là chuyên nghiệp...".
...
...
Sau khi theo Lăng Mị vào bên trong Hồng Vân Động, tới thẳng phòng luyện đan, Vương Chi rốt cuộc đã nhìn thấy tên đệ tử đang trông giữ nơi này. Tuổi tác của tên đệ tử này cũng không lớn lắm, tầm hai sáu hai bảy, tướng mạo bình phàm, rất khó để gây ấn tượng với người khác. Thế nhưng chính cái tướng mạo bình phàm ấy lại khiến cho Vương Chi hơi sửng sốt. Nếu hắn nhớ không lầm thì người này tên là Trần Biểu - vị sư huynh mà hắn khá quen thuộc.
Nghĩ ngợi trong chốc lát, Vương Chi thầm nhủ:
"Hẳn là sư huynh tới đây để học luyện đan, dù sao huynh ấy cũng là á quân ngoại môn".
...
Nhìn Trần Biểu đang loay hoay luyện chế đan dược, trong lòng Vương Chi không khỏi cảm thán:
"Sư huynh thật là chăm chỉ, không có nhị sư tỷ mà cũng ở đây luyện chế đan dược...".
"... Nhưng sư huynh à, lẽ ra ngươi không nên chăm chỉ như vậy, phải lười biếng một chút chứ. Nếu mà ngươi chịu lười biếng thì tốt rồi...".
Những lời trong lòng của Vương Chi dĩ nhiên chẳng thể nào tới tai Trần Biểu được. Lúc này, hắn vẫn đang miệt mài luyện chế đan dược. Ở Đại hội luyện đan lần trước hắn đã giành được ngôi vị á quân ngoại môn, theo quy định, hắn được nhị sư tỷ Nguyễn Oánh chỉ điểm đan thuật trong hai tháng. Đó là một niềm vui to lớn đối với hắn. Phải, hắn đã rất vui mừng, tới mức khi về đến phòng hắn đã khoa tay múa chân cả buổi trời, bất kể tính cách điềm đạm trước giờ của mình.
Thú thật những ngày đầu đến Hồng Vân Động học luyện đan, Trần Biểu đã rất lo lắng. Tại sao ư? Bởi vì nhị sư tỷ Nguyễn Oánh kia rất hung dữ. Hầu như hôm nào hắn cũng bị nàng la mắng, trách phạt, đến nỗi có lúc tưởng chừng như đã phải bỏ cuộc. Những lúc chán nán đó, hắn luôn tự nói với mình rằng:
"Trần Biểu, ngươi nhất định phải cố gắng, nhất định phải kiên trì! Vì để trở thành một luyện đan sư vĩ đại, ngươi nhất định không được bỏ cuộc! Trần Biểu, ngươi tuyệt đối không được để người khác coi thường!! Tuyệt đối không!!".
Bằng những lời quyết tâm đó, Trần Biểu hắn cuối cùng đã vượt qua những bài học khắc nghiệt của nhị sư tỷ. Hắn đã được nàng công nhận, minh chứng rõ ràng nhất là nàng đã bảo hắn đi theo nàng học luyện đan. Đúng vậy, không phải chỉ học hai tháng mà là không có kỳ hạn!
Sau những nỗ lực, sau những cố gắng không ngừng nghỉ, rốt cuộc... rốt cuộc Trần Biểu hắn cũng chứng minh được hắn có thể. Hắn có thể thực hiện được ước mơ của mình. Hắn có thể trở thành một luyện đan sư vĩ đại!!
Ngày đó - cái ngày mà nhị sư tỷ chính thức bảo hắn đi theo nàng học đan thuật, hắn đã rơi nước mắt. Vì vui mừng, đồng thời cũng vì cảm kích. Hắn rất biết ơn nhị sư tỷ. Nàng chỉ dạy, công nhận và cho hắn cơ hội - những điều mà chưa một ai cho hắn cả. Chính vì vậy, hôm ấy hắn đã tự nói với mình rằng nhất định không được để cho nàng phải thất vọng. Có thể hắn không thông minh, không phải thiên tài, nhưng hắn sẽ nỗ lực. Gấp hai, gấp ba hay thậm chí là gấp bốn người khác đi nữa.
Phải, nỗ lục - thứ tài sản duy nhất mà hắn có được. Nhờ nó mà Trần Biểu hắn mới có được một chút thành tựu như hôm nay. Hắn không quên và cũng sẽ không bao giờ quên. Đó là lý do vì sao lúc này hắn còn ở đây luyện chế đan dược, mặc dù nhị sư tỷ đã cho phép hắn nghỉ ngơi vài ngày sau hàng tháng trời học tập khô khan...
Tạm gác hết những tạp niệm trong lòng, Trần Biểu tập trung toàn bộ tinh thần vào lô đỉnh trước mặt. Đây đã là bước cuối cùng của quá trình luyện chế, hắn không thể để ra sai sót gì được.
Mắt thấy đan dược đã sắp thành thì bên cạnh Trần Biểu, Lăng Mị hất cằm ra hiệu cho Vương Chi hành động.
Thấy thế, Vương Chi thở dài, gương mặt đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Sư huynh à sư huynh". - Hắn thầm nói - "Ta thành thật xin lỗi ngươi, sư phụ đang giục ta".
Nắm chặt cục gạch hơn một chút, Vương Chi tiếp tục:
"Ài... Thường ngày sư huynh ngươi đối xử với ta rất tốt, cho ta ăn lại còn cho ta mượn linh thạch... Ta thật là không đành lòng ra tay a".
Càng nhớ lại những việc tốt mà Trần Biểu làm cho mình thì Vương Chi càng thêm áy náy, tay cầm cục gạch càng thêm siết chặt... siết chặt...
Liếc xuống cục gạch đang cầm trong tay, hắn lại tiếp tục nói thầm:
"Sư huynh à sư huynh, thật sự thì ta chẳng muốn đánh ngươi đâu, nhưng nếu ta không ra tay thì sư phụ sẽ đánh ta a. Sư huynh, thôi thì ngươi làm người tốt một lần đi...".
Thoáng liếc qua Lăng Mị bên cạnh, thấy nàng hất cằm thúc giục lần nữa, bất đắc dĩ, Vương Chi đành phải giơ cục gạch trong tay lên.
Chầm chậm...
Chầm chậm...
"Cốp!".
Một âm thanh trầm đục vang lên. Tội nghiệp cho Trần Biểu, mắt thấy lô đan dược do mình khổ công luyện chế sắp thành thì đột nhiên bị Vương Chi tập kích bất ngờ, thế là nằm luôn ra đất b·ất t·ỉnh nhân sự. May mắn là cú đánh của Vương Chi rất mạnh nên hắn mới có thể ngất đi nhanh như vậy, chứ nếu không thì e là trong đầu hắn đã thốt lên một câu đầy tiếc nuối: "Đan dược của ta...!".
Cúi nhìn "thảm trạng" ngất không nhắm mắt của Trần Biểu, dường như thấy tội lỗi, Vương Chi vội đem cục gạch trả lại cho Lăng Mị, miệng nói:
"Sư phụ, cục đá của người nè".
Chờ Lăng Mị cầm xong, Vương Chi liền lập tức đi đến bên cạnh lô đỉnh, tiếp tục công việc còn dang dở của Trần Biểu.
Thấy hành động của hắn thì Lăng Mị không khỏi thắc mắc:
"Vương Chi, ngươi làm gì vậy?".
"Lô đan dược này sắp xong rồi, ta giúp Trần sư huynh luyện nốt".
"Ngươi biết bên trong là đan dược gì không mà luyện?".
"Biết". - Khẽ gật đầu, Vương Chi đáp - "Nó là Phục Minh Đan. Mùi này ta rất quen thuộc".
Lát sau...
"Phù... ù...".
Vương Chi thở phào một hơi, nhẹ phủi tay rồi đem lô đỉnh mở ra.
"Một viên, hai viên, ba viên, bốn viên,...".
"Chỉ được hai mươi hai viên, hỏng hết bảy viên rồi".