Chương 54: Quân Tử Cũng Có Lúc Phải Cúi Đầu Trước Tiểu Nhân
Cả câu đều suông sẻ nhưng khi đến chữ cuối cùng thì Vương Chi chẳng thốt ra được trọn vẹn nữa. Hắn bị Lăng Mị, không, là bị cục gạch của Lăng Mị ngăn lại. Đúng vậy, chính là cái cục gạch màu xám xanh mà nàng đã dùng để gõ lên đầu hắn khi nãy. Hiện giờ cục gạch đó đang được nàng cầm trong tay, trông dáng vẻ của nàng thì hình như là muốn động thủ với hắn.
"Sư phụ". Vương Chi vừa thụt lùi vừa hỏi một câu thừa thải: "Người... Người lấy cục gạch đó ra làm gì?".
"Ngươi đoán thử xem". - Lăng Mị mỉm cười, bảo.
Công bằng mà xét thì nụ cười của nàng rất đẹp, rất mê hoặc, thế nhưng trong mắt Vương Chi lúc này thì nó chẳng khác nào nụ cười của ma quỷ. Hắn biết đây gọi là sự an ủi sau cùng trước khi hành quyết...
Gương mặt hơi co lại, hắn cầu khẩn: "Sư phụ, người đừng làm bậy! Có gì từ từ nói... Mấy lời khi nãy coi như ta chưa nói gì cả...".
"... Sư phụ, người là người lớn... phải rộng lượng. Người đã có tuổi rồi không thể làm bậy đ...".
"Cốp!".
"A a a...!".
"Ai ui da...".
Bị Lăng Mị dùng cục gạch nện thẳng xuống đầu, Vương Chi thật tình là đau đến điếng người. Vị sư phụ vô lương này của hắn ra tay chẳng chừng mực chút xíu nào cả. Chẳng nhẽ nàng không biết cái đầu của hắn là bằng xương bằng thịt ư? Nó có phải làm từ đá từ sắt đâu mà muốn nện là nện. Đã vậy lại còn dùng sức mà nện nữa chứ...".
Nếu nói trong lòng Vương Chi không hề oán giận thì chắc chắn là nói dối. Nghĩ đi, hết lần này tới lần khác ngươi bị người ta lấy cục gạch đập lên đầu mình, có thể không tức giận được sao? Trừ phi ngươi là thánh nhân, còn không thì là loại thích bị n·gược đ·ãi. Nhưng mà...
Vương Chi hắn không phải thánh nhân! Vương Chi hắn không phải loại thích bị n·gược đ·ãi! Hắn là một người rất bình thường đấy!
Càng nghĩ Vương Chi càng thấy uất ức. Hắn có nói sai gì đâu chứ, chẳng qua là đụng chạm tới tuổi tác của sư phụ hắn thôi mà, có đáng b·ị đ·ánh như vậy không?
Hắn cho rằng mình rất oan uổng. Phải, rất oan. Tuy nhiên đó chỉ là hắn cho rằng, riêng Lăng Mị thì lại nghĩ khác. Mà nói thế cũng chẳng đúng. Thật ra thì nàng vốn không nghĩ gì cả. Nàng ra tay chỉ đơn giản là vì nàng muốn, nàng thích, thế thôi. Cảm thấy có lỗi ư? Không hề. Áy náy ư? Mặt trời biến thành mặt trăng đi.
Nàng hướng Vương Chi ngoắt tay, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, bảo:
"Vương Chi, từ nãy giờ ta đã phân tích cho ngươi rất kỹ lưỡng rồi. Nếu như ngươi tu luyện một cách bình thường thì e là để đạt đến cảnh giới Linh đan sư cao cấp thì chí ít cũng phải mất khoảng bảy tám mươi năm. Đó là ta tính trường hợp quá trình tu luyện của ngươi diễn ra thuận lợi đấy, còn nếu trong hoàn cảnh bất lợi thì ta nghĩ nó phải mất cả trăm năm cũng không biết chừng... Tuy nhiên...".
Dừng lại trong chốc lát, nàng tiếp tục: "... Nếu như ngươi làm theo sự chỉ điểm của ta, tức là đi vay mượn tài nguyên để luyện đan và tu luyện, ta đảm bảo chỉ cần chưa đầy bốn mươi năm là ngươi đã có thể trở thành một Linh đan sư cao cấp rồi...".
Sau một hồi im lặng lắng nghe, Vương Chi không thể phủ nhận là những lời của sư phụ mình rất có sức hấp dẫn, rất có đạo lý (theo khía cạnh nào đó). Mặc dù vậy, hắn vẫn cảm thấy nó có gì đó không ổn lắm.
Dường như hiểu được suy nghĩ của hắn, Lăng Mị tung đòn quyết định:
"Ta là sư phụ của ngươi thì tất sẽ không làm hại ngươi. Những gì ta nói là đúc kết từ kinh nghiệm bao năm qua của mình. Vương Chi, nếu như ngươi cảm thấy nó là sai trái thì có nghĩa là ngươi cũng nhìn nhận ta như thế. Đã vậy thì quan hệ sư đồ chúng ta cắt đứt từ đây".
Cắt đứt quan hệ?
Vương Chi tưởng mình nghe lầm, hắn hỏi lại:
"Sư phụ, người vừa nói là... chúng ta cắt đứt quan hệ?".
"Nếu đó là mong muốn của ngươi. Có điều...". Giọng Lăng Mị lạnh đi trông thấy: "... Một khi ngươi thoát ly sư môn, Vương Chi, ta sẽ xem đó là một sự phản bội".
Vừa nghe nàng nói đến hai chữ "phản bội" thì Vương Chi bất giác rùng mình. Hắn nhớ cái ngày mà hắn khấu đầu bái sư làm đệ tử nhập thất của nàng thì nàng có nói với hắn thế này: "Từ hôm nay ngươi chính thức trở thành đệ tử nhập thất đầu tiên và cũng là cuối cùng của ta. Có một điều quan trọng mà ta cần ngươi phải nhớ kỹ, đó là tuyệt đối đừng bao giờ phản bội ta. Ngươi có thể phản bội Thiên Đan Phong, có thể phản bội Yêu Tông, có thể phản bội tất cả mọi người, ta không cấm. Nhưng nếu ngươi dám phản bội lại ta, Vương Chi, ta... nhất định lấy mạng ngươi".
Mỗi một câu, mỗi một chữ hắn đều ghi nhớ rất rõ. Hắn không dám quên. Thỉnh thoảng hắn cũng tự hỏi nếu hắn phản bội thì liệu sư phụ có thật sự ra tay lấy mạng hắn hay là sẽ niệm tình cũ mà tha cho hắn một lần. Những lúc đó, câu trả lời của hắn là: "Hắn không biết". Và bây giờ thì thú thật là hắn vẫn không biết. Tuy nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không đi thử. Đem tính mạng ra đặt cược không phải là phong cách của hắn.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Vương Chi rốt cuộc cũng đưa ra lựa chọn cho mình. Hắn đang định mở miệng thì tiếng Lăng Mị cất lên:
"Thế nào? Ngươi muốn cùng ta cắt đứt quan hệ hay là tiếp nhận chỉ dạy của ta mà đem tài năng phát dương quang đại?".
"Sư phụ, ta sẽ nghe theo người". - Vương Chi cúi đầu, nói bằng giọng lí nhí, trong lòng thầm than: "Quân tử cũng có lúc phải khom lưng quỳ gối trước tiểu nhân a".
Lăng Mị tất nhiên chẳng thể biết được bản thân vừa bị người ta gắn cho cái mác "tiểu nhân". Nàng hiện đang khá hài lòng vì sự biết điều của Vương Chi. Có vẻ như không muốn mất thời gian cho vấn đề này nữa, nàng cất bước đi về phía Hồng Vân Động, miệng bảo:
"Vương Chi, theo ta".
...
Vì khoảng cách từ chỗ sư đồ Lăng Mị ẩn nấp tới Hồng Vân Động không xa lắm nên dù đi bộ nhưng cả hai cũng chỉ mất vài phút là đã đến đích.
Đứng trước cửa Hồng Vân Động, Vương Chi hơi khẩn trương lên tiếng:
"Sư phụ, ẩn thân phù người dán lên mình ta có qua mắt được nhị sư tỷ không?".
"Hỏi thừa. Nhị sư tỷ của ngươi là tu sĩ Linh châu cảnh đệ tứ trọng đấy, ngươi nghĩ một tấm ẩn thân phù có thể che được thần thức của nó sao?".
Nghe nàng khẳng định như thế thì Vương Chi càng thêm lo sợ: "Sư phụ, nói vậy thì chẳng phải ta đã bị phát hiện rồi sao?".
Ném cho hắn một ánh mắt xem thường, Lăng Mị hỏi lại: "Nếu bị phát hiện thì nó có để ngươi đứng đây nhòm ngó động phủ của mình không?".
"Vậy...". Nghĩ đến gì đấy, ánh mắt Vương Chi sáng lên: "Ý sư phụ là nhị sư tỷ không có ở đây?".
"Thế ngươi nghĩ tu vi của ta là để làm cảnh hay sao? Nếu có nó thì lý nào ta còn dẫn ngươi vào đây". Nói xong, Lăng Mị quay mặt sang hướng khác, miệng lầm bầm: "Thật không biết bằng cách nào mà một kẻ ngốc như ngươi lại là thiên tài luyện đan nữa".
Với thính lực nhạy bén của tu sĩ, Vương Chi hiển nhiên nghe rất rành mạch những lời kia. Cũng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại thốt ra một câu:
"Thì ta cũng đâu có biết tại sao sư phụ người lại có thể là một siêu trộm chứ".
Vừa dứt câu, Vương Chi liền cảm thấy toàn thân lạnh buốt, da đầu tê dại.
Một đôi mắt tựa như độc xà đang nhìn chằm chằm vào hắn.
P/s: Có tí chuyện vui, đăng sớm 1 chương