Chương 297: Chân Tướng Năm Xưa (2)
Hiện tại đã chẳng còn gì phải ngờ vực nữa, chân tướng đã được xác minh. Tâm Lan đích thị là cốt nhục của Vương Chi, và Lăng Tố - vị thập tam trưởng lão hiện thời của Yêu Tông, nàng quả là có quan hệ cùng hắn. Một mối quan hệ vượt ngoài trí tưởng tượng của nhiều người, nhất là đối với những thành viên trong chính Yêu Tông.
Từ các đại nhân vật đứng đầu tông môn là chưởng môn Thanh Tùng Tử, đại trưởng lão Liệt Long Tử, nhị trưởng lão Thái Hằng Tiên Tử Thái Thiếu Phần cho đến các đệ tử hiện đang có mặt là Lâm Thế Danh, Mã Điềm, Tần Lệ,… hết thảy đều cảm thấy rất ngoài ý muốn, hết sức bất ngờ.
Chuyện Tâm Lan là con gái của Lăng Tố thì trong môn phái đã có lời đồn từ lâu, không phải bí mật gì. Bí ẩn duy nhất, điều khiến mọi người phải đoán già đoán non là danh tính, lai lịch của kẻ đã cùng Lăng Tố tạo ra Tâm Lan kia.
Trước nay, hầu hết mọi người đều nghĩ rằng kẻ đó ở bên ngoài, từ một thế lực khác, thậm chí là từ một đại lục khác, không phải Vân Lam. Thực ra có người còn cho đấy là Hoàng Thiên Hóa nữa cơ…
Nhưng, Lăng Tố vừa nói cho tất cả biết rằng bọn họ đã sai. Phụ thân Tâm Lan, hắn chẳng đến từ nơi nào khác mà xuất thân ngay trong chính Yêu Tông, hơn nữa lại còn là một đệ tử có tư chất bình thường của tông môn.
Vương Chi, đấy mới là người đã cùng Lăng Tố phát sinh quan hệ, không phải Hoàng Thiên Hóa hay một nam nhân nào khác.
Dẫu biết đó là sự thật nhưng đối với những thành viên đang có mặt của Yêu Tông, bọn họ lại thấy nó quá ư khó tin.
Nếu là Vương Chi với chiến lực khủng bố cùng tiềm lực đáng sợ như hôm nay thì chẳng có gì để nói, mọi người đều sẽ dễ dàng tiếp nhận, đằng này…
Dựa theo lời Lăng Tố thì rõ ràng quan hệ giữa nàng và Vương Chi đã phát sinh từ hơn hai mươi lăm năm trước rồi. Thời điểm đó Vương Chi có thân phận gì chứ? Bất quá chỉ là đệ tử chân truyền của Lăng Mị, được người ta nhớ đến với một chút thiên phú luyện đan mà thôi. Bằng như bàn về tu vi, trong môn phái có được mấy người nhớ tới hắn? Tư chất tu luyện thì lại càng không ai nghĩ.
Vương Chi, đó rõ ràng là một đệ tử rất bình thường, tương lai với hắn mà nói… thật là không xán lạn gì mấy. Trong con mắt của cao tầng tông môn khi ấy, xét giữa các đệ tử chân truyền thì hắn bị xem là kém cỏi nhất, đến độ còn nhiều lần bị người mang ra để châm chọc Lăng Mị - sư phụ hắn.
Một đệ tử bình thường như thế, rốt cuộc thì Lăng Tố đã nhìn thấy điểm đặc biệt gì mà lại trao thân cho hắn chứ?
Lẽ nào nói nàng đã biết trước Vương Chi không hề đơn giản, nhìn ra được tiềm lực đáng sợ của hắn?
Hợp lý sao?
Bọn họ có nghĩ thế nào cũng cảm thấy nó quá thiếu chân thực.
Hiện giờ, ở đây, thiết nghĩ chỉ duy nhất một người là hoàn toàn tin tưởng không chút nghi ngờ vào cái điều “thiếu chân thực” kia.
Mà không, thật ra ngay từ đầu, vào hai mươi lăm năm trước thì nàng đã “tin” rồi.
Năm đó, vốn là nàng cùng với Thái Thương, sư huynh của mình và cũng đồng thời là cháu trai của sư phụ xâm nhập Mê Linh Chi Địa, mục đích là nhằm rèn luyện để nâng cao năng lực chiến đấu, chuẩn bị cho đại hội Ngũ phong chi chiến sắp diễn ra trong môn phái.
Tiếp đấy, chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại bị kéo vào động phủ của tên Chu Bát, nguyên là yêu thú Bát Dực Huyền Linh Xà kia. Để rồi sau đó, trong thạch thất xa hoa nọ, cùng với Lăng Tố, nàng bị người c·ướp đi trinh tiết, thô bạo giày vò đến c·hết đi sống lại…
Vương Chi, hắn chính là kẻ đã làm ô nhục nàng. Vương Tuyết Nghi nàng hận hắn.
Hai mươi lăm năm qua, rốt cuộc thì đã có bao nhiêu lần nàng cố quên đi và có bao nhiêu lần nàng vô tình nhớ đến?
Chính bản thân Vương Tuyết Nghi nàng cũng không biết. Tuy nhiên, có một điều mà nàng hoàn toàn hiểu rõ, hoàn toàn nhận thức được: Không bao giờ muốn nhìn thấy Vương Chi nữa.
Thế nhưng… hắn đã trở về.
Sau nhường ấy năm biến mất, khi mà nàng đã sắp có thể triệt để quên đi thì cuối cùng hắn lại hiện ra ngay trước mắt nàng, khơi dậy quá khứ của nàng. Cái quá khứ mà nàng cứ ngỡ rằng nó sẽ mãi mãi ngủ yên…
Hôm nay, hắn cùng Lăng Tố, bọn họ lại một lần nữa đem ký ức trở về đây, tại Anh Tiên Đài này. Điều mà Vương Tuyết Nghi nàng không hề mong muốn một xíu nào cả. Thật sự.
Đứng cạnh Tần Lệ, trong vô thức, những ngón tay đang nắm tà áo của Vương Tuyết Nghi lại siết chặt thêm một chút…
Tâm tình của mọi người là vậy, của Vương Tuyết Nghi là vậy.
Thế còn Vương Chi?
Hắn… đang rất hoang mang. Nếu lúc nãy chỉ một thì hiện tại, nỗi hoang mang của hắn đã được nhân lên gấp mấy lần. Cực độ có lẽ chưa đến nhưng thiết nghĩ cũng chẳng còn kém bao nhiêu.
Những lời Lăng Tố vừa nói hệt như một nhát búa đánh thẳng vào lòng hắn.
Nàng bảo mình đã hụt hẫng và lo lắng khi hắn đột ngột biến mất? Như vậy là sao? Nàng không biết nguyên do trong khi lẽ ra chính nàng phải là người tỏ tường nhất?
Còn nữa, nàng nói nàng vì muốn quên hắn mà rời bỏ Yêu Tông, vì muốn tìm hắn mà bụng mang dạ chữa một thân phiêu bạt khắp chân trời góc bể, đến cuối cùng, sau khi trở lại Thiên Đan Phong thì cùng con gái chờ đợi hắn mười chín năm…
Tất cả những điều này là sao?
Rốt cuộc là thế nào?
Mọi thứ… đều đi ngược lại với những gì mà hắn đã nhìn và nghe thấy. Những thứ mà bao năm qua hắn đinh ninh… những thứ đã giày vò hắn… đều sai rồi ư?
Nếu sự thật vốn không phải sự thật thì đâu mới là sự thật?
Đến cùng thì đâu mới là sự thật?!
Bao trùm giữa cái cảm giác lạnh lẽo đang hiện hữu trong da thịt, Vương Chi cố kìm nén xúc động, nuốt xuống một ngụm nước bọt, khó khăn mở miệng:
“Trung Liên… cái đêm mà ta biến mất khỏi Yêu Tông… ngươi có tới tìm ta không?”.
Trong lòng hắn đang hy vọng, rằng Lăng Tố sẽ nói không. Đáng tiếc câu trả lời của nàng lại là:
“Có”.
Chỉ một chữ ngắn gọn nhưng đã làm cho cảm xúc của Vương Chi vơi đi khá nhiều. Nó khiến hắn hụt hẫng. Dẫu vậy, hắn vẫn chưa thôi hy vọng. Một lần nữa, hắn mở miệng…
Chỉ là lời còn chưa thốt ra thì bên kia Lăng Tố đã lại lên tiếng:
“Đêm đó ta đã đến tìm ngươi. Ta cũng không biết là với mục đích gì. Có lẽ là muốn nói gì đó với ngươi… Thế nhưng ngươi đã chẳng còn nữa. Ngươi đã biến mất…”.
Cảm xúc vừa mới vơi đi lại lập tức dâng lên trong lòng Vương Chi, thậm chí còn nhiều hơn so với trước.
Chân hắn rốt cuộc đã nhấc lên.
Từng bước một, hắn đi về phía Lăng Tố, mãi đến khi khoảng cách giữa đôi bên chỉ còn tầm độ hai gang tay…
“Thật sự không phải ngươi sao?”. – Nhìn thẳng vào mắt Lăng Tố, hắn hỏi – “Người ta đã gặp… Người ở tiểu trấn vô danh… Người nói với ta… Thật sự… không phải là ngươi sao?”.
Lúc này, chẳng khó để nhận ra rằng Vương Chi đang rất xúc động. Từng đường nét trên gương mặt hắn đều cho thấy điều đó. Lăng Tố, nàng đương nhiên cũng cảm nhận được sự khác thường của hắn. Chỉ là… nàng không rõ là vì lý do gì. Nàng không hiểu tại sao hắn lại bỗng dưng như vậy.
“Vương Chi, ta không hiểu ngươi đang nói về cái gì. Và ta cũng không muốn nghe ngươi nói thêm gì nữa cả. Ta chỉ mong ngươi đem Tâm Lan…”.
Lời ra được bấy nhiêu thì Lăng Tố chợt ngưng lại, chẳng tiếp tục nữa. Thoáng nhìn xuống bờ vai, nơi vừa bị hai tay Vương Chi bất ngờ giữ chặt, nàng yêu cầu:
“Vương Chi, buông ta ra”.
“Nói cho ta biết. Đêm đó người đã đưa ta đến tiểu trấn vô danh kia có phải là ngươi không? Mau nói cho ta biết! Hãy nói cho ta biết!”.
Cùng với âm lượng đề thăng, lực đạo trên hai tay Vương Chi cũng mỗi lúc một lớn hơn. Đến mức làm Lăng Tố cảm thấy đau.
Tuy nhiên, thay vì da thịt thì lòng nàng mới là nơi bị tác động nhiều hơn cả. Hành động của Vương Chi, những lời hắn nói, nàng thật tình không hiểu gì hết.
“Ngươi đang nói gì chứ? Ta không biết tiểu trấn vô danh nào cả. Buông ta ra!”.