Chương 287: Có Điểm Bất Thường
…
…
Sau một thoáng ngây người, Vương Chi rốt cuộc cũng có phản ứng. Và phản ứng đầu tiên của hắn đối với tình huống bất ngờ phát sinh này là… cười. Một nụ cười méo mó khó coi. Tất nhiên là nó không giống với nụ cười ảm đạm khi nãy, trái lại, trông nó khá là đặc sắc. Nhất là khi kết hợp với khuôn mặt khẩn trương vì quá đỗi kích động của hắn…
Nhưng cũng giống như khi nãy, nụ cười khó coi ấy đã không tồn tại lâu lắm. Vương Chi, hắn đã vừa đem nó thu lại. Dẫu vậy, vẻ kích động trên mặt hắn vẫn còn hiện hữu, chẳng những không mất đi mà còn tăng thêm. Bằng chứng là khóe mắt hắn, nơi đó, hơi nước đã vương đầy.
Trông hắn… cứ như thể là đang sắp khóc vậy.
Xét ra thì trạng thái hiện giờ của Vương Chi cũng chẳng có gì gọi là thái quá. Nó rất bình thường.
Một thứ vô cùng quan trọng tưởng chừng đã mất đi rồi lại tìm được, cảm giác này… thực sự rất khó để kìm chế. Đừng nói chỉ rươm rướm nước mắt, dù có khóc thật đi nữa thì cũng là điều dễ hiểu thôi.
Lại nói, chỉ cách đây vài phút, vốn dĩ tất cả hy vọng của hắn đều đã bị dập tắt, vậy mà bây giờ…
Dấu hiệu mà hắn mong chờ đã xuất hiện. Đôi mắt màu hổ phách kia, nó tuyệt đối không phải là thứ có thể tùy tiện thay đổi. Trên đời, sự trùng hợp ngẫu nhiên cũng có mức độ…
Đối với thân phận hậu nhân Kim Nguyệt Tu La của Tâm Lan, Vương Chi hoàn toàn chẳng có chút mảy may nghi ngờ. Một phần là do “dấu hiệu” phát sinh quá đột ngột, nó đánh thẳng vào đầu hắn, khiến cảm xúc trong hắn dâng trào và làm tâm trí hắn nhất thời chưa kịp phản ứng, chưa kịp phân tích đúng sai chân giả; một phần khác là bởi sau khi “dấu hiệu” kia xuất hiện thì chỉ trong vài giây tiếp theo, một dấu hiệu khác nữa đã lại hiện lên.
Lần này vẫn là trên mặt, nhưng thay vì đôi mắt thì nó nằm ở một nơi khác: trán. Ngay tại mi tâm nàng, một dấu ấn đang dần trở nên rõ ràng. Dấu ấn này màu vàng, mang hình dáng của mặt trăng… bị khuyết.
Đôi mắt màu hổ phách có thể cho là trùng hợp ngẫu nhiên, thế nhưng kèm theo cả dấu ấn hình trăng khuyết này nữa thì…
Chúng chính là bằng chứng vững chắc nhất cho thân phận tộc nhân hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La của Tâm Lan.
Và sự vững chắc càng tăng cao khi mà cơ thể Tâm Lan lại phát sinh thêm vài biến đổi nữa.
Một đôi sừng nhô lên trên đầu, răng nanh mọc dài trong miệng cùng những chiếc móng vuốt sắc nhọn ở mỗi đầu ngón tay…
Ngoại trừ da không phải màu lam ra thì toàn bộ đặc điểm đều giống hệt với bộ dạng của Na Trát khi tự mình chứng minh thân phận cho Vương Chi xem trước kia. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, Tâm Lan đích thị là hậu nhân của dòng họ Sa Đài, là người của hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La, và đồng thời cũng chính là… con gái của Vương Chi.
“Con… con của ta… vẫn còn sống…”. – Đôi tay run run đặt lên má Tâm Lan, Vương Chi nghẹn ngào thốt ra.
Tâm tình lúc này của hắn khá phức tạp: có mừng, có tủi, có xót xa, có hối tiếc,… rất nhiều cảm xúc. Nhiều đến nổi khiến hắn quên mất rằng sự thức tỉnh huyết mạch tạm thời của Tâm Lan có điểm bất ổn. Nó đã không diễn ra trong quá trình Na Trát thi pháp mà là xuất hiện sau khi kết thúc một lúc. Rõ ràng là quá muộn so với dự tính.
Lẽ nào nói bí pháp kích hoạt huyết mạch bị phong ấn của Na Trát đã bị chậm đi?
Nhưng bằng cách nào? Nguyên nhân gây ảnh hưởng là gì?
Vương Chi không nghĩ đến. Hắn đang bị cảm xúc chi phối quá nhiều.
Cũng còn may, ở đây ngoài hắn và Tâm Lan thì Na Trát vẫn còn đang tại.
Thật ra, ngay thời điểm dấu trăng khuyết trên trán Tâm Lan hiện lên thì Na Trát cũng đã tạm đình chỉ việc điều tức của mình lại rồi. Không giống Vương Chi, cùng với việc quan sát thì trong đầu nàng cũng âm thầm phân tích. Phải, nàng có nghi hoặc.
Với tâm tính và lịch duyệt bao năm của mình, nàng nhận ra có điểm gì đó không đúng ở Tâm Lan. Đương nhiên nàng không nghi ngờ thân phận hậu nhân hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La của đối phương, trái lại, nàng rất tin tưởng. Đôi mắt màu hổ phách cùng với dấu ấn hình trăng khuyết màu vàng cũng như khí tức ma tộc nồng đậm kia chính là những bằng chứng vững vàng và thuyết phục nhất, Na Trát nàng chẳng có lý do gì để không tin cả. Lại nói, trong hoàn cảnh hiện tại, đây há lại là một sự sắp đặt?
Quá không hợp lý rồi.
Na Trát không hoài nghi thân phận của Tâm Lan, khiến nàng nghi hoặc thuộc về khía cạnh khác.
Đó là thời gian. Huyết mạch của Tâm Lan rõ ràng là đã được nàng dùng bí pháp kích phát từ lúc nãy, vậy mà đến bây giờ nó mới thức tỉnh, đáng nói lại còn là sau khi quá trình thi pháp đã chấm dứt rồi…
Cái này có ý nghĩa gì?
“Nhất định là phong ấn huyết mạch của Tâm Lan kia có điều cổ quái”. – Đấy là kết luận của Na Trát.
Lúc này đây nàng đang chờ đợi. Nàng muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Theo tính toán ban đầu của nàng, sau khi huyết mạch của Tâm Lan tạm thời thức tỉnh thì sẽ duy trì trong khoảng từ một đến hai phút, cao nhất cũng tuyệt không quá ba phút. Tuy nhiên, như đã nói thì đó chỉ là dự tính ban đầu, với tình huống xảy ra bình thường, bằng như trường hợp hiện tại… e là chẳng thể áp dụng.
“… Để xem sẽ có bất ngờ gì xảy ra đây…”.
Linh lực âm thầm được điều động, Na Trát tiếp tục chăm chú quan sát từng chút biến đổi trên người Tâm Lan…
Thời gian không dài, sự chờ đợi của Na Trát rốt cuộc cũng kết thúc.
Dị biến đã vừa phát sinh.
Bên kia, sau khi thân thể hoàn toàn biến đổi, vốn đang nằm bất động, Tâm Lan bỗng bất ngờ vung cánh tay với những móng vuốt sắc nhọn của mình về phía Vương Chi.
Đó rõ ràng là một đòn t·ấn c·ông ác ý!
Trước đòn công kích bất thình lình ấy, Vương Chi nhất thời chưa kịp phản ứng, lập tức rơi vào nguy cơ.
“Soạt!”.
…
Cách chỗ Tâm Lan vài sải tay.
Vương Chi cúi nhìn v·ết t·hương đang chảy máu nơi bụng, thần sắc trầm xuống hẳn. Không phải bởi tức giận hay cảm thấy không thoải mái gì, hết thảy đều chỉ vì lo lắng. Hắn lo cho Tâm Lan. Tình trạng của nàng. Lúc nãy do bị cảm xúc chi phối nên hắn đã không để ý đến sự bất thường của nó, nhưng là bây giờ, đòn t·ấn c·ông đã giúp hắn lấy lại sự “tỉnh táo” cần thiết.
“A di”. – Hướng sang Na Trát, hắn gọi.
Hiểu được lo lắng trong lòng hắn, Na Trát trấn an: “Không cần quá khẩn trương, nàng chỉ là bị mất kiểm…”.
Chữ “soát” còn chưa kịp thốt ra thì Na Trát đã phải im bặt.
Có điều rất nhanh, hai giây chưa đến nàng đã lại lần nữa lên tiếng, nhưng lần này, giọng điệu đã hoàn toàn thay đổi:
“Cốt Đãi, ta nghĩ chúng ta có rắc rối rồi”.
Nói đoạn, cũng chẳng chờ nghe Vương Chi hồi âm thì nàng đã lập tức lắc mình lao đến chỗ Tâm Lan, nhanh tay điểm liền ba cái lên ngực và mi tâm đối phương.
“Phốc”.
“Phốc”.
“Phốc”.
Điểm xong, không chút chần chừ, nàng đồng thời điều động linh lực cùng thả ra thần thức chuẩn bị đưa vào người Tâm Lan với ý định giúp đối phương áp chế huyết mạch Kim Nguyệt Tu La vừa mới thức tỉnh.
Đáng tiếc, khi nàng còn chưa kịp thực hiện ý định của mình thì…
“Soạt!”.
Tương tự như Vương Chi khi nãy, nàng lại bất ngờ bị t·ấn c·ông. Ra tay dĩ nhiên chính là Tâm Lan.
Tình huống này quả thực làm cho Na Trát cảm thấy rất ngạc nhiên. Vừa rồi rõ ràng là chính tay nàng đã đem huyệt đạo của Tâm Lan tạm thời phong bế lại, theo lý thì đối phương không thể cử động mới đúng, đằng này…
Tâm Lan chẳng những có thể cử động mà còn ra đòn rất hung ác!
Huyệt đạo của nàng không hề bị phong bế, và thậm chí là cả linh lực vốn bị giam cầm trước đó cũng đã được giải khai!
Chỉ là một tu sĩ Linh châu cảnh vậy mà lại có thể tự mình phá giải sự trói buộc của chân nhân Linh anh đệ bát trọng, đây là loại khái niệm gì chứ?