Chương 28: Sự Trả Thù Của Nguyễn Oánh
"A.. a.. a...!".
"A a a!".
...
Giữa sân thi đấu, một cảnh tượng hi hữu đã xảy ra. Một con cá, à, con người đang giãy giụa như cá bị đem nấu sống. Người cá đáng thương kia hiển nhiên chính là Vương Chi.
Lẽ ra không phải đợi đến bây giờ cơ thể Vương Chi mới bị h·ành h·ạ, ngay sau thời điểm uống vào Bách Niên Linh Nhũ thì nó nên bắt đầu mới phải. Sở dĩ hắn vẫn bình yên vô sự trong suốt hơn một canh giờ qua là do đã liên tục tiêu hao thần thức và linh lực trong quá trình khống chế linh hỏa luyện chế Thất Nhật Hoàng Tuyền. Nếu không như vậy thì e rằng hắn đã phải gánh chịu một hậu quả thê thảm hơn hiện giờ rất nhiều, thậm chí có thể đã bạo thể mà c·hết.
Nói theo cách nào đó thì việc liên tục tiêu hao linh lực đã cứu hắn thoát khỏi một thảm trạng trông thấy. Đáng tiếc chỉ một mà không phải toàn bộ. Bởi vì ngoài Bách Niên Linh Nhũ thì còn có mười viên Hồi Khí Đan nữa.
Thuốc bổ uống quá liều tất sẽ thành thuốc độc, và c·hất đ·ộc đó hiện đang h·ành h·ạ Vương Chi. Âu cũng là cái giá hắn phải trả cho lòng tham vậy. Trên đời vốn chẳng có bữa ăn nào là hoàn toàn miễn phí cả.
...
"Vương sư đệ, Vương sư đệ! ".
Mắt thấy Vương Chi kêu gào thảm thiết, Trần Biểu thật không đành lòng nhìn. Hắn rất muốn làm gì đó để giúp Vương Chi nhưng thật sự là lực bất tòng tâm. Một tu sĩ Tích thủy trung kỳ nhỏ nhoi như hắn thì lấy đâu năng lực để giúp đây?
"Chẳng lẽ ta chỉ có thể đứng nhìn đệ ấy bị giày vò đến khi dược lực tan hết sao?".
Mặc dù biết rõ Vương Chi sẽ không b·ị t·hương tổn gì nghiêm trọng, thế nhưng sự thống khổ kia...
Giữa lúc Trần Biểu đứng ngồi không yên thì một cô gái có thân hình mảnh mai tiến lại gần.
"Sư tỷ...". - Trần Biểu nhìn cô gái vừa đến, cất giọng chờ mong.
Thấy được sự lo lắng của Trần Biểu, Nguyễn Oánh cho hắn cái gật đầu ý bảo yên tâm; kế đó, nàng tiến sát lại gần Vương Chi, nhanh tay điểm hai cái lên ngực hắn, cuối cùng cầm một viên đan dược màu xanh giúp hắn nuốt vào.
Cũng chẳng rõ viên đan dược kia có cấp bậc gì mà chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cơn đau xé lòng của Vương Chi đã dịu xuống hẳn, kể cả triệu chứng chóng mặt buồn nôn cũng dần biến mất.
Qua thêm một lúc, sau khi cơ thể đã phần nào bình ổn lại, Vương Chi rốt cuộc cũng hướng ánh mắt lên người Nguyễn Oánh. Hắn mở miệng bằng giọng điệu mệt mỏi:
"Sư tỷ, viên đan dược vừa rồi...?".
"Là đồ tốt, chẳng những thanh trừ độc tố mà còn giúp ngươi tu bổ chân nguyên. - Nguyễn Oánh giải đáp một cách qua loa.
Nhận được câu trả lời của nàng, gương mặt Vương Chi bỗng trở nên khác lạ.
"Sư tỷ". - Hắn nói, bờ môi run run: "Tại sao...".
Thấy bộ dáng ngập ngừng ấy của hắn, trong lòng Nguyễn Oánh bất giác mềm xuống, sự "thù địch" trước đó cũng tan biến. Nàng nhu hòa bảo:
"Ngươi cũng không cần cảm kích đâu, đan dược kia là của trưởng lão".
Nàng chưa nói còn đỡ, vừa nói xong thì Vương Chi đã mếu máo như muốn khóc. Phải cố lắm hắn mới nói ra được một câu trọn vẹn quen thuộc:
"Sư tỷ... Tại sao bây giờ... ngươi mới mang đến?".
Nguyễn Oánh khựng người.
Hóa ra... Hóa ra bộ dạng xúc động của hắn không phải là vì cảm động mà là...
Và thế là một lần nữa, sự "thù địch" trở lại trong lòng Nguyễn Oánh. Nàng nói, giọng pha mùi khói lửa:
"Ta thích mang đến lúc nào thì mang đến lúc đó. Sao hả? Khiến ngươi oán hận ư?".
Oán hận?
Nếu Vương Chi nói hoàn toàn không có thì chính là giả dối. Nghĩ đi, lẽ ra ngươi có thể được cứu ngay nhưng đối phương lại cố ý chờ cho ngươi nếm trải thống khổ một đỗi mới ra tay giúp đỡ, như vậy trong lòng ngươi sẽ thế nào? Cảm kích ư? Cảm kích được ư?
Cảm kích cái con khỉ!
Vương Chi đang rất uất ức. Hắn muốn khóc to. Hắn muốn mắng người. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại không thể khóc, cũng chẳng thể mắng. Nghẹn khuất a. Thật sự là nghẹn khuất a!
Như cảm nhận được sự uất nghẹn trong lòng Vương Chi, tâm tình Nguyễn Oánh một lần nữa biến đổi. Nếu lúc nãy chỉ là hơi tức giận thì bây giờ đã thật sự tức giận. Tại sao ư? Bởi vì lần này nàng cũng không hề cố ý đem đan dược tới muộn đấy! Đây là do trưởng lão đưa đan dược ra muộn. Nếu nói cố ý thì phải là trưởng lão chứ không phải Nguyễn Oánh nàng. Vậy mà bộ dạng như đưa đám của hắn... Đây là dành cho ai? Cho ai?
Càng nghĩ Nguyễn Oánh càng điên tiết lên. Nàng thật rất muốn đem hắn ra đánh cho một trận để hắn biết như thế nào mới gọi là "cố ý". Đáng tiếc hoàn cảnh hiện giờ lại không cho phép.
Vậy Nguyễn Oánh sẽ bỏ qua sao?
Không. Có thù không báo không phải Nguyễn Oánh. Nàng kìm nén sự xúc động lại, cố để cho giọng được tự nhiên:
"Vương Chi phải không? Ta có một bất ngờ dành cho ngươi".
Nàng nói chậm lại: "Còn nhớ lọ Bách Niên Linh Nhũ chứ?... Thật ra khi nãy có một điểm trọng yếu ta vẫn chưa nói cho ngươi biết".
Trước ánh mắt nghi hoặc của Vương Chi, nàng nở nụ cười duyên hiếm thấy, hơi khom người ghé sát hắn nói một cách nhỏ nhẹ:
"Bách Niên Linh Nhũ là một loại thiên tài địa bảo quý hiếm, vì vậy giá trị của nó rất cao. Nếu quy ra linh thạch thì một giọt Bách Niên Linh Nhũ còn nhiều hơn cả một viên Thiên Thủy Đan".
Im lặng. Vương Chi triệt để im lặng.
Thiên Thủy Đan là tứ phẩm linh đan, thế mà giá trị còn không bằng được một giọt Bách Niên Linh Nhũ; đây chẳng phải là nói Bách Niên Linh Nhũ ít nhất cũng có phẩm cấp tương đương tứ phẩm linh đan loại cao cấp ư? Khi nãy hắn đã phục dụng một thứ như thế?
Trong cuộc thi đấu hôm nay Vương Chi đã làm ra một chuyện "dại dột" đó là uống cùng lúc mười viên Hồi Khí Đan và kế đến là phục dụng một giọt Bách Niên Linh Nhũ. Nhưng hắn làm vậy là vì cái gì? Chẳng phải vì muốn giành vị trí quán quân, là vì đạt được Thiên Thủy Đan và ba vạn viên hạ phẩm linh thạch ư?
Thế mà vị sư tỷ kia vừa nói gì? Chỉ một giọt Bách Niên Linh Nhũ thì giá trị liền vượt qua Thiên Thủy Đan. Nếu biết điều ấy thì hắn còn phục dụng nó để chi? Còn tiếp tục gồng mình thi đấu để chi? Phải biết rằng trưởng lão cho hắn nguyên một lọ Bách Niên Linh Nhũ đấy!
Chỉ một chút thôi. Vị sư tỷ kia chỉ cần có một chút hảo tâm mà ngăn hành động "dại dột" của hắn và nói cho hắn biết rõ giá trị của Bách Niên Linh Nhũ thì Vương Chi hắn tuyệt đối sẽ không tiếp tục liều mạng thi đấu nữa. Khi đó hắn sẽ vô cùng vô cùng cảm kích đối phương. Nhưng giờ thì...
Hắn hận!
Người ta không có ngăn hắn! Người ta không có nói cho hắn! Người ta là cố ý! Là...
Tiếng lòng của Vương Chi bỗng tắt lịm. Cũng chẳng phải hắn đã cạn lời mà là vì... hắn đã nằm bất động. Hắn c·hết rồi ư? Chưa. Mặc dù vừa rồi có thổ huyết nhưng chỉ là ngất đi thôi. Thật không biết đây là do cơ thể suy yếu hay là bởi nộ khí công tâm nữa.
Người khác thấy sao thì mặc, riêng Nguyễn Oánh thì tâm tình khá ổn, ít nhất so với lúc nãy thì tốt hơn nhiều lắm. Cúi nhìn Vương Chi hiện đang nằm bất động như con cá c·hết, nàng tỉnh bơ buông ra một câu:
"Đã bảo ngươi sẽ bị linh thạch đè c·hết mà không nghe".
Lắc đầu thở dài, như không đành nhìn thảm trạng của Vương Chi, Nguyễn Oánh xoay người bỏ đi. Chỉ là... khóe miệng nàng lại đang... tủm tỉm cười a.