Chương 268: Cứu Chữa
Ngay tại thời điểm Lăng Mị tiếp cận, từ lòng bàn tay hắn, một đạo huyết quang lập tức bắn ra.
“Oành!”.
Chẳng rõ có phải vì thần trí đang bị ảnh hưởng hay không mà phản ứng của Lăng Mị lại khá là kém cỏi. Mặc dù cỗ lực lượng cổ quái trong người mình rất mạnh, so với linh lực của tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng cũng chẳng kém hơn tí nào nhưng khi vận dụng, nàng chỉ phát ra được bảy, tám phần sức mạnh của nó, căn bản là không đủ để ngăn chặn đạo huyết quang do Vương Chi đánh ra.
Kết quả thì như đang thấy: nàng b·ị đ·ánh bay cả đoạn dài.
…
“Hừ… hừ… ừ…”.
Từ trên đất, kèm theo những tiếng thở rùng rợn, Lăng Mị lừ đừ đứng dậy.
“Tách tách… tách… tách…”.
Là máu. Chúng đang chảy xuống từ miệng nàng. Đạo huyết quang vừa rồi của Vương Chi đã làm nàng b·ị t·hương.
Ấy thế mà gương mặt nàng, trừ bỏ v·ết m·áu kia ra thì chúng vẫn cứ như vậy, từ đầu tới cuối đều chưa từng thay đổi qua. Có, chỉ là một hình ảnh: trắng bệch, vô hồn.
Mà đâu chỉ gương mặt, cả đôi mắt nàng cũng thế nữa. Tối tăm, vô cảm, hệt như cũ.
Rốt cuộc thì Lăng Mị đã biến thành thứ gì?
Sau những gì đã thể hiện thì chắc chắn không thể xem nàng là một người bình thường, một tu sĩ nhân loại đơn thuần nữa rồi.
Dường như nàng ta không biết đau đớn là gì. Mà không. Có lẽ nên nói… nàng ta không biết cảm xúc là gì thì đúng hơn.
Vậy còn nhận thức?
Căn cứ vào hành vi của nàng từ nãy giờ thì nó giống một bản năng hơn. Nhận thức nếu có mà nói… khẳng định cũng đã bị che đậy rồi.
Cứ nhìn nàng ta bây giờ đi. Mặc dù vừa mới b·ị đ·ánh bay là vậy, b·ị t·hương hộc máu là vậy nhưng vẫn tiếp tục lao lên t·ấn c·ông tiếp. Nếu bằng một đòn mạnh hơn thì cũng thôi, đằng này lực lượng đánh ra vẫn chỉ có bấy nhiêu…
“Hừ! Thích ăn đòn thì ta giúp ngươi thỏa mãn!”.
Miệng nói, tay làm, một lần nữa Vương Chi điều động linh lực.
Huyết quang tức thì tái hiện.
“Oành!”.
Không ngoài ý muốn, Lăng Mị lại b·ị đ·ánh bay.
“Khục khục…”.
Theo những tiếng ho nặng nề, máu trong người Lăng Mị lại trào ra. Chảy qua cằm, vương trên ngực, thấm xuống bụng…
Tình trạng Lăng Mị lúc này có thể nói là muốn bao nhiêu thảm thì có bấy nhiêu thảm. Hai lớp áo nàng c·ướp đoạt từ Tiểu Đinh Đang để quấn quanh trên dưới hiện đều đã rơi mất.
Lõa lồ, trần trụi, đó chính là hình ảnh của nàng hiện tại, hệt như thời điểm bị Na Trát mang về trình diện Vương Chi. Có khác chăng là bây giờ, thay vì nõn nà trắng muốt như trước thì thân thể nàng lại nhuốm đầy máu tanh. Một phần là từ đám Tiếu Diện Hổ đ·ã c·hết, một phần khác là của chính bản thân Lăng Mị nàng.
Lại nói, ngoài máu tanh ra, còn có một điểm khác biệt rất lớn nữa. Vai, lưng cùng tay nàng, da thịt ở những nơi ấy đã bị cắn xé, cào cáu… Vết thương khá sâu, có chỗ thậm chí còn thiếu hẳn một mảng lớn thịt da…
Thật không biết từ những v·ết t·hương đó, lượng máu đã chảy ra là bao nhiêu. Tin chắc chẳng phải con số ít so với tiêu chuẩn của một con người.
Làm thế nào mà Lăng Mị vẫn còn có thể di chuyển sau khi đã b·ị t·hương và mất đi từng ấy máu huyết?
Có lẽ là nhờ vào cỗ khí tức âm hàn cổ quái đã biến nàng thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ kia.
Không may thay, điều đó lại chẳng tốt lành gì. Nếu như tình trạng ấy còn tiếp diễn xuống thì e là chỉ thêm vài phút nữa thôi, khẳng định nàng sẽ c·hết.
…
“Sắp c·hết tới nơi mà còn ngóc đầu dậy…”.
Ngó sang Lăng Mị vừa mới đứng lên bên kia, Vương Chi bực bội buông ra một câu.
Dẫu vậy, hắn cũng không đánh thêm đạo huyết quang nào nữa.
Tạm thời buông Tiểu Đinh Đang ra, như một tia chớp, hắn di chuyển đến bên cạnh Lăng Mị, nhân lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, nhanh tay điểm mấy cái liên tiếp lên người nàng.
Điểm xong, tay hắn lại lần nữa di chuyển. Vị trí lần này chính là mi tâm…
“Tình trạng này…”.
Nét mặt ngưng trọng, Vương Chi nhanh chóng lấy từ không gian giới chỉ ra một lọ đan dược, trút liền hai viên, tiếp đó thì đem bỏ vào miệng Lăng Mị.
“Phải song song tiến hành thôi”.
Nghĩ liền làm, hắn đặt Lăng Mị ngồi xuống, bất kể trạng thái lõa lỗ của đối phương, trực tiếp đem tay để lên ngực nàng, truyền linh lực qua…
Chưa làm chưa biết, vừa mới dẫn động linh lực, thần sắc Vương Chi tức thì biến đổi.
Hắn nhận ra suýt nữa thì mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Lúc nãy, phần vì lo lắng cho Tiểu Đinh Đang, nửa vì đinh ninh rằng Lăng Mị cũng không quá nguy hiểm, bởi thế nên hắn mới tạm thời gạt Lăng Mị sang một bên, tập trung cứu chữa cho Tiểu Đinh Đang trước.
Nhưng không ngờ…
Tình huống của Lăng Mị tệ hơn rất nhiều so với những gì hắn có thể nghĩ.
Tất nhiên không phải do mấy v·ết t·hương xé nát da thịt kia, càng không phải thương tổn từ Tiểu Diệp Thiên Ma Thủ hay là đạo huyết quang của Vương Chi hắn, nó bắt nguồn trong chính cơ thể Lăng Mị, cụ thể hơn thì là trái tim nàng.
Trái tim kia, nó đang chuyển dần thành màu đen. Rất đậm. Giống như mực.
Có điều, đó chỉ là biểu hiện thôi, chưa phải căn nguyên. Vấn đề thực sự nằm ở bên trong nữa kia.
Lăng Mị không chỉ có một trái tim!
Phía bên trong trái tim đang dần chuyển thành màu đen này còn có một trái tim khác nữa. Kích thước của nó khá nhỏ, thể tích bất quá chỉ khoảng một phần tư so với trái tim bên ngoài.
Trong tim có tim, đây quả thực là một trường hợp cực kỳ hy hữu. Thiết nghĩ thế gian ngoài người mang thể chất Diễm Tuyệt Tam Sinh ra, e là chẳng còn ai có được một quả tim như vầy nữa cả.
Bây giờ thì Vương Chi đã hoàn toàn tin tưởng những gì Na Trát nói, rằng Lăng Mị đích thực là Diễm Tuyệt Tam Sinh – một trong hai bảo đỉnh bí ẩn nhất trong truyền thuyết.
Thế nhưng… đấy không phải điều mà Vương Chi hắn bận tâm lúc này! Khiến hắn lo lắng chính là tình trạng trái tim phía trong của Lăng Mị kia!
Nó… hoàn toàn không ổn một chút nào hết.
Từ bên trong trái tim nhỏ trắng sáng như bạch ngọc ấy, những quang điểm li ti đang thi nhau tràn ra ngoài, qua một vết rạn nứt. Kỳ lạ là sau khi tràn ra, những quang điểm nọ lại đột nhiên chuyển thành màu đen, kế đó thì chạy qua trái tim bên ngoài, tràn vào kinh mạch…
Cùng với sự thất thoát và biến đổi này, Vương Chi phát hiện ra một điều: Sinh mệnh lực của Lăng Mị đang ngày một giảm đi.
Rất nhanh!
Hắn tuyệt đối tin tưởng chỉ cần trễ thêm chừng khoảng mười phút nữa thôi, lúc đó e có là tiên đan thánh dược cũng chưa chắc cứu được Lăng Mị.
Trải qua quá trình kiểm tra, cho uống bát phẩm linh đan có công dụng giúp tu sĩ nhanh chóng bổ sung khí huyết, ổn định thần hồn cũng như việc truyền linh lực vào người Lăng Mị, hắn nhận ra một điều: Nguyên nhân chủ yếu làm sinh mệnh lực của Lăng Mị liên tục suy giảm chính là do sự thất thoát những quang điểm li ti từ bên trong trái tim trắng sáng như bạch ngọc kia.
Tóm lại, muốn cứu Lăng Mị thì nhất định phải ngăn không để những quang điểm li ti nọ tràn ra ngoài nữa.
Vương Chi, hắn chính là đang tìm cách thực hiện điều đó.
“Trước mắt chỉ có thể đem vết nứt kia đóng băng lại thôi”.
Tâm tư cấp tốc xoay chuyển, sau cùng thì Vương Chi đã quyết định sẽ tạm thời bịt kín vết rạn nứt kia lại. Tình huống quá cấp bách, hắn chẳng có lựa chọn nào khả thi hơn được nữa.
Thần niệm khẽ động, hắn thay đổi lộ tuyến vận hành linh lực, thay vì Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công thì lúc này hắn lại sử dụng tâm pháp của Linh Lung Đồng Ngọc Công.
Cùng với sự chuyển đổi ấy, khí tức lẫn đặc tính linh lực trên người hắn cũng nhanh chóng thay đổi.
Lần thứ hai đặt tay lên ngực Lăng Mị, hắn bắt đầu đưa luồng linh lực lạnh lẽo của mình vào người nàng.
Đích đến… thì chính là trái tim nhỏ phía trong kia.
P/s: Cảm ơn Acgiaacbao đã tặng Kim Nguyên Đậu (Hình như đây là viên đậu đầu tiên ta được nhận)