Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phù Thiên Ký

Chương 265: Sát Nhân Vô Cảm




Chương 265: Sát Nhân Vô Cảm



Không. Là rắc rối.

Từng nhát cắn, từng cái cào xé… Chúng… sắp phải trả giá.

Từ người Lăng Mị, một cỗ khí tức băng hàn nhanh chóng lan rộng. Nó bắt nguồn từ chính trái tim nàng.

Nếu hiện tại Vương Chi có mặt ở đây, khẳng định hắn sẽ cảm thấy khá quen thuộc đối với cỗ khí tức nồng đậm máu tanh khiến người rét lạnh này. Cách đây rất lâu, tại đại hội luyện đan của Thiên Đan Phong, cái ngày mà hắn và Lăng Tố lần đầu chạm mặt, khi đó hắn đã vô tình chọc giận Lăng Mị, kết quả là toàn thân gần như đông cứng, tưởng suýt nữa thì m·ất m·ạng…

Lúc ấy, đối với cỗ khí tức kinh khủng kia, hắn hoàn toàn mù mịt; tuy nhiên nếu là bây giờ, không cần tự thân hứng chịu, chỉ cần thoáng qua thôi thì cũng đã đủ để hắn nhận ra nó là gì rồi.

Sát khí. Một loại sát khí cực kỳ nồng đậm, thậm chí so với khi Vương Chi hắn hoàn toàn thi triển Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công cũng chẳng thua kém chút nào.

Nhưng… rõ ràng là toàn bộ linh lực của Lăng Mị hiện vẫn còn bị giam cầm, bằng cách nào mà nàng lại có thể phát ra cỗ khí tức này?

Nó dường như là độc lập, hoàn toàn tách biệt với linh lực trong cơ thể…

Có điều cổ quái.

Vương Chi hẳn là sẽ nhận định như thế, dù chưa biết có lưu tâm tìm hiểu hay không nhưng một chút nghi hoặc thiết nghĩ là chắc chắn.

Tiếc rằng… vẫn chỉ là nếu. Thực tế thì Vương Chi, hắn đâu có mặt ở đây. Người duy nhất chứng kiến tất thảy chỉ có mỗi mình Tiểu Đinh Đang. Chẳng những cỗ khí tức băng hàn kia mà còn cả sự biến đổi của Lăng Mị.

Phải, nàng đang biến đổi. Bên trong ra sao đúng là chưa rõ chứ hình dáng bên ngoài, dù một người bình thường cũng dễ dàng nhìn ra được.

Trên mặt, đôi mắt nàng, chúng đang ngày càng đậm dần, sắc đen mỗi lúc một nhiều lên, đến mức không thể phân định ranh giới đen trắng được nữa…

Mắt nàng đang nhòe đi.



Bất thình lình, cánh tay vốn ôm chặt Tiểu Đinh Đang của Lăng Mị bỗng bất ngờ vung lên, quét ra một đường vòng cung.

Một chuyện rất ngoài ý muốn lập tức xảy ra: Tiếu Diện Hổ b·ị đ·ánh bay.

Nhưng lần này không phải một mà là ba con cùng lúc!



Chỉ một cái vung tay tùy tiện liền đẩy lui ba con yêu thú?

Mặc dù Tiếu Diện Hổ chẳng phải loại cao cấp gì nhưng nói thế nào thì thực lực cũng tương đương Linh tuyền cảnh sơ kỳ, so với một tu sĩ bị giam cầm linh lực như Lăng Mị, chênh lệch quả không hề nhỏ.

Ây vậy mà lúc này đây, cái khoảng cách đó lại hệt như một món đồ trang trí, hoàn toàn chẳng có chút ý nghĩa nào cả.

Mọi thứ đang bị đảo lộn. Con mồi và kẻ đi săn đang hoán đổi vị trí cho nhau.

Đó không phải là một nhận định bừa. Chỉ cần nhìn vào trạng thái của Lăng Mị hiện giờ, tin tưởng phàm là tu sĩ có chút kiến thức thì hẳn đều sẽ nghĩ như vậy, rằng chính nàng mới là kẻ đi săn.

Còn đám Tiếu Diện Hổ kia? Bất quá chỉ là những con mồi chưa kịp hiểu chuyện.

Dù vậy, chúng vẫn cảm thấy bất an. Cỗ khí tức nồng đậm mùi máu tanh phát ra từ người Lăng Mị khiến chúng e ngại.

Nhưng thật không may, đó là tất cả những gì chúng có thể cảm nhận được. Chúng không hiểu rõ bản thân đang phải đối mặt với thứ gì.

Và… đấy chính là sai lầm. Một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng.



Trong lúc đám Tiếu Diện Hổ còn đang lưỡng lự có nên buông tha con mồi hay không thì ở phía đối diện, sau khi đem Tiểu Đinh Đang đẩy ra xa, Lăng Mị chậm chạp đứng lên, dáng vẻ xiêu vẹo hệt như một thây ma…

Hiện tại gương mặt nàng trông khá là đáng sợ. Trắng bệch, vô hồn. Đặc biệt là đôi mắt kia, toàn bộ đều đã biến thành màu đen. Nó… thật tăm tối, tới mức chẳng còn nhìn ra được bất cứ một tia cảm xúc nào nữa.

Đây quả thực không phải là đôi mắt mà con người nên có.

Nhưng nếu Lăng Mị không phải con người thì là thứ gì?

Yêu tộc? Ma tộc? Hay giống như Vương Chi, là một Dị Chủng?

Chẳng ai biết được.

Lăng Mị ư?

Nàng cũng không rõ.

Mà cho dù có rõ đi nữa thì với trạng thái hiện giờ, có hỏi nàng cũng chẳng đáp đâu. Tâm trí nàng đang rất mơ hồ.

“Giết” đó là ý niệm duy nhất tồn tại trong đầu nàng lúc này. Ngoài ra thì không còn gì khác nữa.



Và như thế, mang theo sát niệm mãnh liệt, Lăng Mị lao mình về phía đám Tiếu Diện Hổ… bằng một tốc độ khó tin!

Cái tốc độ kia, nó đã vượt ra khỏi giới hạn mà mắt người bình thường có thể quan sát được. Thậm chí so với cao thủ Linh châu đệ ngũ trọng cũng chẳng thua kém tí nào.

Nếu như Lăng Mị đang sử dụng linh lực thì không nói làm gì, đằng này…

Rốt cuộc thì cỗ lực lượng kỳ lạ kia là gì, tại sao lại mạnh mẽ như vậy?

Tuy chưa biết nếu đối đầu với một cao thủ Linh châu đệ ngũ trọng thì cỗ lực kia có đủ để áp chế hay không nhưng trong trường hợp hiện giờ, khi kẻ địch chỉ là ba con Tiếu Diện Hổ có thực lực tương đương tu sĩ Linh tuyền cảnh sơ kỳ, nó hoàn toàn dư sức để đè bẹp chúng.

Minh chứng là sau khi tiếp cận, Lăng Mị chỉ xuất ra đúng ba quyền chớp nhoáng thì cả đám Tiếu Diện Hổ đã mỗi con văng đi một ngã rồi. Đáng nói hơn nữa là sau đó, bọn chúng đã không còn đứng lên được nữa.

Tất cả đều đã bị trọng thương.

Đấy chính là cái giá mà chúng phải trả cho sai lầm của mình. Cho những chiếc răng nhọn hoắt cắm sâu vào da thịt cùng những móng vuốt sắc lẹm cào rách thịt da…

Tuy nhiên… vẫn chưa phải toàn bộ. Mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Nó… chỉ mới là phần mở màn của một vở kịch đầy sự đau đớn, kêu gào, rên rỉ… và tanh nồng.

Chậm rãi… xiêu vẹo… Lăng Mị như một bóng ma đòi nợ, từng bước… từng bước tiến về phía một trong ba con Tiếu Diện Hổ vừa mới bị nàng đánh bay.

Nó là con nào?

Con đầu tiên xuất hiện?

Con đã vồ nàng xuống đất?

Hay là… con đã ngậm chặt cánh tay nàng, cố lôi Tiểu Đinh Đang ra?

Lăng Mị không biết, và cũng chẳng cần phải biết làm gì.

Giờ phút này nàng chỉ muốn g·iết… g·iết… và g·iết...



Sau một đoạn đường ngắn ngủi, Lăng Mị cuối cùng cũng đến nơi – chỗ của một trong ba con Tiếu Diện Hổ đang nằm.



Trái ngược với tốc độ kinh người khi lao vào t·ấn c·ông, động tác của nàng hiện rất chậm chạp.

Nhưng, chính việc đó lại làm cho n·ạn n·hân của nàng – con Tiếu Diện Hổ kia – càng thêm hoảng loạn.

Biết mình sắp bị g·iết đã là một điều đáng sợ. Chờ đợi c·ái c·hết trong sự bất lực mà nói… lại càng thêm đang sợ…

Hổ chẳng còn là hổ nữa. Bây giờ nó – Tiếu Diện Hổ kia – thậm chí còn không bằng cả một con mèo.

Nó hiện chỉ là một kẻ yếu đuối, thảm hại và rất đáng thương…

Phải, kẻ sắp c·hết thì thường đều như thế cả. Như một đứa trẻ vô hại vậy…



Tuy nhiên, sự vô hại ấy chỉ là nhất thời thôi. Một trăm thì có đến chín mươi chín, mọi thứ rồi lại đâu vào đấy, sẽ chẳng có gì thay đổi.

Mặc dù với thần trí mơ mơ hồ hồ hiện tại, Lăng Mị không hề nghĩ gì đến hậu quả sau này, thế nhưng nó không có nghĩa rằng nàng sẽ nhân từ buông tha.

Nhân từ?

Trong đầu nàng lúc này chỉ có sát niệm.



Cánh tay đặt lên thân mình Tiếu Diện Hổ, trong sự bất lực của nó, Lăng Mị nhẹ nhàng di chuyển… chầm chậm… chầm chậm…

… cho tới khi chạm tới cổ họng.

Bất thình lình, nàng đẩy mạnh xuống!

Không có chút trở ngại nào, gần như tức khắc, năm ngón tay thon của nàng đã xuyên thủng cổ họng con Tiếu Diện Hổ kia!

“Ức… ực.. ức ức…”.

Sau những tiếng hấp hối vô nghĩa, Tiếu Diện Hổ co giật mấy cái thì hoàn toàn bất động.

Sinh mạng của nó đã kết thúc.

Và Lăng Mị, người vừa kết thúc cái sinh mạng nhỏ nhoi ấy, vẫn gương mặt vô hồn cùng đôi mắt đen ngòm ám ảnh, nàng đem tay từ từ rút ra… từ từ rút ra… So với khi đem nó đẩy xuống thì quả là chênh nhau một trời một vực.

P/s: còn 1 chương cho ta khất lại ngày mai. Lát nữa có hẹn.

Mong thông cảm.

(Nam Tư)