Chương 263: Chạy Trối Chết
Dựa vào ai?... Dựa vào ai?...
Lăng Mị cũng đang rất là muốn biết phải dựa vào ai đấy!
Tiểu Đinh Đang ký gửi hy vọng lên nàng nhưng còn nàng, nàng biết ký gửi ở đâu đây?
Hiện tại ngay đến bản thân mình nàng cũng chưa chắc lo nổi chứ nói gì chở che cho người khác.
Cả người nàng cũng đang căng như dây đàn…
…
Tiểu Đinh Đang lo sợ. Lăng Mị khẩn trương. Cả hai đều đang lâm vào hiểm cảnh.
Nếu như thật sự chiến đấu với con Tiếu Diện Hổ trước mặt, có c·hết hay không còn chưa biết chứ khả năng lăn lê bò lếch, đứt tay đoạn chân thì gần như là chắc chắn rồi a.
Nói thế nào thì nó cũng là một con Tiếu Diện Hổ trưởng thành, thực lực tương đương với tu sĩ Linh tuyền cảnh sơ kỳ, với tình trạng của hai người Lăng Mị hiện giờ, muốn hạ gục mà nói…
Quá khó.
Cũng chẳng rõ có phải vì cảm nhận được một chút tâm tình nào đấy của Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang hay không mà ở phía bên kia, thay vì lập tức lao lên t·ấn c·ông, Tiếu Diện Hổ lại chỉ há miệng nhe nanh, gầm gừ mấy tiếng.
“Grừ… ừ…”.
“Grừ…”.
…
Nhìn vào bộ mặt tràn đầy tiếu ý bên kia, dù lo lắng nhưng Tiểu Đinh Đang vẫn không nhịn được hé môi:
“Lăng Mị tỷ, nó… hình như nó đang cười nhạo chúng ta”.
“Tiểu Đinh Đang”. – Lăng Mị nói, mắt vẫn dè chừng kẻ địch – “Giờ là lúc nào rồi mà ngươi còn đi quan tâm sắc mặt của nó”.
Lời dứt còn chưa được mấy giây, nàng đã lần nữa lên tiếng:
“Nhưng mà… ngươi thấy nó đang cười thật à?”.
Thoáng liếc lên, Tiểu Đinh Đang gật gù: “Ta nghĩ chắc không sai đâu”.
Lăng Mị nghe cô bé xác nhận xong thì nhất thời lâm vào trầm mặc.
Sau khoảnh khắc suy tư ngắn ngủi, chẳng biết nghĩ gì mà nàng lại đột nhiên bảo:
“Tiểu Đinh Đang, hay là ngươi đi qua đó thương lượng với nó đi”.
Như sợ cô bé hiểu lầm, nàng bổ sung: “Dù sao thì ngươi cũng là yêu tộc, đồng loại thì dễ nói chuyện lắm. Huống hồ ngươi lung linh khả ái như vầy, nói không chừng nó sẽ động lòng trắc ẩn mà bỏ qua cho chúng ta cũng nên”.
Đối với đề xuất này của Lăng Mị, Tiểu Đinh Đang nghe xong thì chỉ có một phản ứng: lắc đầu nguầy nguậy.
Đi qua nói chuyện với con hổ kia? Đùa gì vậy.
Cô bé là yêu tộc, chuyện đó không giả. Thế nhưng yêu tộc xưa nay đều vẫn luôn là sống theo quy luật cá lớn nuốt cá bé, so với nhân loại, tranh đấu còn muốn khốc liệt hơn.
Đồng loại cái gì chứ. Hổ với hổ chưa chắc đã hòa nhã được thì nói gì rắn với hổ.
Lùi một bước, cứ cho là có thể đi, vậy thì thế nào? Muốn nói chuyện thì ít nhất con hổ kia cũng phải nhận thức được cô bé là yêu tộc đã chứ.
Bình thường, một khi yêu thú tụ ra yêu đan, hóa thành nhân hình, như vậy cũng tức đồng nghĩa rằng nó đã đặt chân vào một cấp bậc khác, gọi chung là yêu tu. Lại nói, phàm là yêu tu thì tất sẽ có hai hình dạng: thú dạng và nhân dạng. Thú dạng thì tạm thời không cần bàn, riêng về nhân dạng… Trong trạng thái này, hầu hết yêu tu đều có một khả năng cơ bản: ẩn giấu khí tức yêu tộc của mình.
Vấn đề chính là nằm ở đấy. Tiểu Đinh Đang chẳng những có mà năng lực ẩn giấu khí tức của cô bé còn thuộc vào hàng nhất đẳng, so với yêu tộc cấp cao cũng không hề thua kém chút nào. Đáng nói hơn là cái khả năng này lại luôn ở trạng thái kích hoạt mới phiền.
Tóm lại là bây giờ, trừ phi cô bé tự mình triển lộ khí tức, bằng không thì sẽ chẳng có cách nào để con Tiếu Diện Hổ kia biết cô bé là yêu tộc cả.
Thế nhưng muốn triển lộ khí tức thì cần phải đá động một chút tới linh lực trong cơ thể a. Mà chuyện này… có khả năng sao?
“Lăng Mị, ngươi đừng có xúi bậy”.
Chân nhè nhẹ đặt ra sau, Tiểu Đinh Đang vừa thụt lùi vừa nói: “Muốn thì ngươi qua đó đi. Ta không qua đâu”.
“Grừ… ừ…”.
“Đấy. Ngươi thấy nó đe dọa ta không”.
…
“Tiểu Đinh Đang, lẽ nào ngươi không thắc mắc tại sao từ nãy giờ con Tiếu Diện Hổ kia chỉ đứng đó gầm gừ mà chưa t·ấn c·ông chúng ta?”.
Được Lăng Mị nhắc nhở, trong lòng Tiểu Đinh Đang cũng nảy sinh nghi hoặc:
“Đúng thật là có chút kỳ lạ”.
“Vấn đề nằm ở đó đấy. Tiểu Đinh Đang, theo ta đoán thì dường như nó cảm nhận được khí tức yêu tộc trên người ngươi”.
“Làm sao có thể chứ. Linh lực của ta còn đang bị giam cầm…”.
“Ta nghĩ là không sai đâu. Ngươi quan sát kỹ ánh mắt của nó đi. Từ nãy giờ nó vẫn luôn chăm chú nhìn ngươi. Ừm… Có lẽ biểu hiện của nó cũng không phải đe dọa cái gì, có thể là đang lưỡng lự, ngờ vực…”.
Đặt hai tay lên vai Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị vừa đẩy cô bé ra trước vừa trấn an:
“Tiểu Đinh Đang, tính mạng của hai chúng ta đều đang nằm trong tay ngươi a. Can đảm lên nào…”.
“Lăng Mị, nhưng mà ta… ta…”.
Cố tình lờ đi tất cả, Lăng Mị lại gia tăng lực đạo lên hai cánh tay, đẩy mạnh Tiểu Đinh Đang ra trước.
“Grừ ừ ừ ừ…!”.
Chính lúc này, Tiếu Diện Hổ bên kia bất ngờ nhe nanh gầm nhẹ.
Thế là ngay lập tức, Tiểu Đinh Đang quay phắt một trăm tám mươi độ lao v·út về chỗ cũ, nhanh chóng núp sau lưng Lăng Mị, gương mặt tái đi thấy rõ.
Khỏi cần nghĩ cũng biết là cô bé đã bị hoảng sợ đến mức nào.
…
“Thế là hỏng bét”.
Đó là lời than thầm vừa thốt lên trong lòng Lăng Mị. Kế hoạch của nàng đã bị phá sản rồi.
Biết không thể tiếp tục được nữa, sau một đỗi im lặng, nàng nói với Tiểu Đinh Đang:
“Tiểu Đinh Đang, bây giờ ta đếm đến ba, chúng ta sẽ lập tức quay đầu chạy thật nhanh nhé”.
“Lăng Mị, ta…”.
“Chúng ta không có nhiều thời gian đâu… Chuẩn bị…”.
“Một”.
“H…”.
Chữ “Hai” Lăng Mị còn chưa kịp nói trọn thì tình huống bất ngờ lại phát sinh. Và lần này nó bắt nguồn từ Tiểu Đinh Đang.
Cô bé… đã co giò bỏ chạy trước rồi.
Lăng Mị quả thực là bị sốc nhẹ. Nàng không dám tin là Tiểu Đinh Đang lại…
Hơn hai mươi năm chung sống, cùng ngủ một giường, cùng ăn một chiếu, cùng tắm một linh trì…
Đây lẽ nào chính là “tình thân” trong truyền thuyết. Thân ai người ấy lo?
“Grừ... ừ… ừ…”.
…
Thu xếp tâm tình, Lăng Mị liếc sang Tiếu Diện Hổ bên kia.
Lúc này trông nó hình như là không được vui cho lắm. Những tiếng gầm gừ so với trước… độ thân thiện có vẻ cũng đã giảm đi kha khá a.
“Hổ bằng hữu, có gì chúng ta từ từ thương lượng…”.
“Grừ ừ ừ ừ…!”.
“A mẹ ơi!”.
Hét lên một tiếng thất thanh, dưới sự truy đuổi của Tiếu Diện Hổ, Lăng Mị ba chân bốn cẳng chạy bán sống bán c·hết, thần tình dù kinh hoảng mà miệng thì vẫn không quên mắng chửi:
“Tiểu Đinh Đang c·hết tiệt! Ngươi là một con rắn thối tha! Đồ con trùng không có nghĩa khí! Là cái thứ vong ân phụ nghĩa…!
“… Thiên lôi nhất định sẽ nhòm ngó ngươi! Ta cầu cho ngươi bị bổ thành một trăm lẻ tám khúc, đầu mình chân tay mỗi cái văng một nơi…!”.
…
Phía trước.
Mặc kệ cho Lăng Mị la mắng ra sao, nguyền rủa thế nào, từ đầu đến cuối Tiểu Đinh Đang đều bảo trì im lặng. Cô bé… chẳng có thời gian mà bận tâm tới a!
Chuyện tới nước này rồi mà còn la ó, kêu gào cái nỗi gì. Phải giữ hơi để tiết kiệm năng lượng đặng còn chạy nữa chứ.
Tình cảnh hiện tại chính là thập tử nhất sinh, cực kỳ hung hiểm đấy!
Rủi mà để cho con hổ kia bắt được thì…
Mấy cái móng vuốt sắc lẹm kia… Rồi cái miệng rộng cùng hàm răng nhọn hoắc nọ… Nếu bị nó vồ một phát… bị cắn một nhát…
Mới nghĩ thôi thì đã rùng mình kh·iếp đảm rồi.
“Tuyệt đối không thể để nó tóm được!”.
Thần sắc bảy phần sợ hãi, ba phần kiên định, Tiểu Đinh Đang lại lần nữa gia tăng tốc độ của mình lên.
Có chạy tới tắt thở còn tốt hơn là bị xé thành từng mảnh rồi trở thành chất dinh dưỡng nuôi con hổ kia a!
Cứ như thế, Tiểu Đinh Đang, cô bé lôi hết sức bình sinh ra mà chạy.
Không cất tiếng. Không quay đầu. Chỉ chạy… và chạy…
… Mãi đến khi… chẳng thể chạy được nữa.
Giống như lúc bị Lăng Mị truy đuổi, lần này lại có kẻ nhảy ra chặn đường.