Chương 258: Đừa Bỡn
…
Trước tình huống phát sinh đột ngột này, Tiểu Kiều khó tránh bị làm cho kinh động. Từ xưa đến giờ, việc công tử của nàng bị nữ nhân ôm như vầy… không nhiều lắm đâu.
Với lòng hiếu kỳ cùng một chút cảm xúc mơ hồ chưa rõ, nàng bỏ hẳn mấy con cá đang bơi qua bơi lại bên dưới, len lén liếc nhìn Vương Chi, và cả cô gái Vương Tuyết Nghi kia nữa.
Hai người họ… hiện vẫn còn đang dính chặt với nhau. Tuy nhiên trạng thái thì lại có đôi chút khác biệt.
Vương Tuyết Nghi là kích động, vui mừng; trong khi đó, Vương Chi, gương mặt hắn đầy vẻ nghi hoặc… cùng khó chịu.
Sau vài giây ngắn ngủi, rốt cuộc thì hắn cũng có phản ứng. Trước ánh mắt kinh dị của Tiểu Kiều, hắn đặt hai tay lên hông Vương Tuyết Nghi, xoay vòng và… ném đi.
Một hành động hết sức vô tình.
Không hỏi han, không thèm nhìn lại, hồi đáp chỉ là một cú ném, đáng nói hơn là lực đạo của cú ném này, nó cực kỳ mạnh, thậm chí đủ để đưa một người xuyên thủng mấy chục thước vào lòng đá chứ chẳng ít.
Đem một cô gái, còn là vừa mới chủ động ôm lấy mình ném đi như vậy, cái này có đủ để gọi là lạnh lùng chưa?
Quá lạnh lùng là khác!
Chẳng bởi thế mà hiện giờ, sau khi chứng kiến nó, Tiểu Kiều đã phải há hốc bất động.
“Ác quá…”.
Đó chính là ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu cô gái nhỏ này. Hoặc, nếu bảo đó là một lời đánh giá, một câu bình phẩm cũng không sai.
Tiếc rằng Vương Chi – đối tượng trong lời đánh giá của nàng, hắn lại chẳng thấy hành động của mình có gì đáng để lên án. Cú ném vừa xuất ra kia, hắn nghĩ là nó còn quá nhẹ đấy.
Hãy nhìn vào hiện trạng của Vương Tuyết Nghi thì biết, nàng ta vẫn bình yên vô sự, lông tóc một sợi cũng chưa hề bị tổn hao gì.
Lại nói, theo lý bình thường, đột ngột bị ném đi như vậy, Vương Tuyết Nghi hẳn phải nên có những biểu hiện kinh ngạc, ngỡ ngàng, hoang mang hoặc là thất vọng gì đó chứ, đằng này… gương mặt nàng ta lại rất bình thản.
Bằng chứng rõ ràng nhất là động thái của nàng hiện giờ: sửa sang y phục, nhẹ nhàng vuốt tóc.
Quả thực là rất bất thường.
Ấy thế mà Vương Chi, hắn dường như lại không nghĩ vậy. Hắn chẳng thấy có gì kỳ lạ ở đây cả. Ngoại trừ cái ôm ban đầu thì hết thảy những hành vi của Vương Tuyết Nghi từ nãy đến giờ đều rất hợp lý. Đó là điều hắn nhận định.
Còn Vương Tuyết Nghi? Nàng đang có cảm tưởng gì?
Câu trả lời là… bất mãn. Nàng rất không hài lòng với màn chào hỏi mà Vương Chi dành cho mình.
Nhẹ cắn bờ môi, nàng tiến tới trước mặt hắn, nói:
“Ngươi thật là chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả!”.
Từ giọng điệu thì rõ ràng là nàng đang hậm hực. Xem ra mặc dù lông tóc không bị tổn hao nhưng trong lòng nàng đối với cú ném khi nãy của Vương Chi cũng còn rất để bụng.
Chỉ là… Vương Chi sẽ quan tâm sao?
Dáng vẻ hững hờ, hắn thản nhiên bảo:
“Theo ta thấy thì ngươi nào phải hương ngọc cái gì, căn bản chính là một bông hoa mang đầy kịch độc”.
“Bông hoa mang đầy kịch độc…”. – Vương Tuyết Nghi nghe xong thì khẽ lẩm bẩm, gương mặt hằng lên nét suy tư.
Sau vài giây trầm lặng, nàng ngẩng đầu lên, hướng Vương Chi nở nụ cười ngọt ngào, hỏi:
“Vậy ngươi thấy bông hoa kịch độc này thế nào? Có đẹp không?”.
Ánh mắt thoáng qua một tia gian xảo, ngay khi Vương Chi vừa định mở miệng trả lời thì nàng bất ngờ bổ sung:
“Dối lòng thì chính là con lợn”.
Và thế là lời sắp ra đến miệng, Vương Chi đành phải đem chúng nuốt trở vào.
Coi như chưa từng nghe thấy câu hỏi của ai kia, thay vì hồi đáp thì hắn lại bất ngờ chuyển hướng câu chuyện.
“Cô gái đó đâu rồi?”.
Trước sự lảng tránh này của Vương Chi, Vương Tuyết Nghi dĩ nhiên là chẳng thể nào hài lòng được.
Thần sắc không lấy gì làm vui vẻ, nàng bảo:
“Trả lời câu hỏi của ta trước”.
“A di…”.
“Không trả lời thì cũng không cần hỏi”.
…
Mắt thấy nàng kiên quyết như vậy, Vương Chi cũng chỉ đành thuận theo, miễn cưỡng đưa ra một câu trả lời ngắn gọn:
“Đẹp”.
Tuy rằng bộ dáng hiện tại của hắn trông không mấy tình nguyện nhưng Vương Tuyết Nghi, hay nên gọi là Na Trát lại chẳng bận lòng về nó lắm. Thứ duy nhất mà nàng để ý chỉ là nội dung trong câu nói.
Một chữ kia… cũng không tệ.
Lại thêm một nụ cười hé mở, Na Trát hỏi tiếp:
“Đẹp thế nào?”.
“Diễm lệ mê người”.
“Nếu vậy…”.
Nhìn thẳng vào mắt Vương Chi, Na Trát thu lại nụ cười, nét mặt nghiêm túc:
“… Ngươi có muốn đem bông hoa kịch độc này hái xuống không?”.
…
Thú thật thì Vương Chi đã vừa bị Na Trát làm cho bất ngờ. Mấy lời kia… nó hơi ngoài ý muốn đấy.
Hái xuống?
Nếu quả đây là một lời mời gọi thì “sai trái” sẽ được đóng dấu lên ngay lập tức. Quan hệ giữa Na Trát và hắn… làm sao có thể chứ.
Vương Chi chưa từng nghĩ đến việc ấy, rằng hắn và vị tứ a di trước mặt này sẽ phát sinh cái gì vượt quá giới hạn. Với hắn, nàng chỉ đơn thuần là a di, một người thật tâm lo lắng cho hắn, thế thôi.
Khẳng định là một câu nói đùa.
Thần sắc nhanh chóng bình thường trở lại, Vương Chi nhàn nhạt đáp:
“Ta nghĩ hay là thôi đi. Ta hiện giờ bất quá chỉ là một tiểu tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng nhỏ nhoi, hoa dù có diễm lệ hơn nữa ta cũng không có bản lãnh động vào đâu”.
“Hi hi…”. – Na Trát bật cười, mị ý đong đầy đáy mắt – “Ngươi nói vậy là sao? Không có bản lãnh nên không dám động vào… Thế còn bằng như ngươi có đủ bản lãnh đâu này? Sẽ đem hoa hái xuống thật à?”.
“Ta không nói thế, là tự ngươi suy diễn”. – Vương Chi lắc đầu phủ nhận.
Tiếc rằng lời phủ nhận của hắn lại chẳng có bao nhiêu ý nghĩa với Na Trát. Nàng hoàn toàn lờ đi.
Tiến thêm một bước về phía trước, vẫn cái giọng ngọt ngào cám dỗ, nàng cất tiếng:
“Suy diễn của ta bắt nguồn từ câu nói của ngươi. Và ta không nghĩ là nó sai”.
“Niềm tin mù quáng”.
Chẳng muốn tiếp tục đề tài ngớ ngẩn này nữa, Vương Chi dứt khoát nói thẳng:
“A di, ta công nhận là ngươi rất đẹp. Nhưng thiết nghĩ so với Mộ Thiên Thù thì ngươi cũng không hơn được bao nhiêu, bất quá kẻ chín người mười. Đừng nói nguyên vẹn như bây giờ, kể cả ngươi có giống Mộ Thiên Thù thoát hết y phục ra thì ta cũng chẳng nảy sinh cảm giác gì với ngươi đâu…”.
“Ồ… Thật như thế sao?”.
Ngón tay lướt nhẹ cánh môi hồng, Na Trát cúi đầu khẽ giọng: “Nếu vậy thì…”.
“Soạt!”.
Hết sức đột ngột, nhân lúc Vương Chi lơ đễnh, nàng bắt lấy cổ tay hắn, kế đấy thì đem nó đặt lên bộ ngực ngạo nhân của mình.
Trước tình huống quá đỗi bất ngờ này, toàn thân Vương Chi nhất thời khựng lại.
Hai giây, đó là khoảng thời gian mà tay hắn dừng trên ngực Na Trát – vị tứ a di khác người của hắn.
Và khi khoảnh khắc ngắn ngủi ấy qua đi…
“Soạt!”.
Bằng tốc độ mà mắt thường không thể theo kịp, hắn đem cánh tay vừa bị buộc phải ‘phạm tội’ của mình thu về, nhanh chóng lùi lại.
Liếc nhìn Vương Chi hiện vẫn chưa hết khẩn trương, Na Trát ôm bụng cười phá lên:
“Ha ha ha! Ha ha ha ha!...”.
“Ha ha ha… Ta cười c·hết mất!... Ha ha ha…”.
…
Trông bộ dáng cười đến nghiêng ngã của nàng, cõi lòng Vương Chi không khỏi sinh ra mấy phần bực bội.
Là vì hắn bị nàng đùa bỡn?
Không. Hắn đã biết rõ điều ấy ngay từ đầu rồi. Hậm hực đơn giản chỉ bởi vì… hắn thua.
Trong trò đùa này của Na Trát, Vương Chi hắn đã bị nàng dắt mũi. Cảm giác… thật là chẳng dễ chịu tí nào…
“Hừ!”.
Sau tất cả thì đó là những gì Vương Chi có thể đáp trả. Kẻ thua cuộc thì không có quyền lên tiếng. Mà dù có đi nữa thì thiết nghĩ hắn cũng sẽ chẳng nói thêm cái gì. Lời của kẻ thua cuộc… không hơn gì những tiếng rên rỉ.
Bực bội quy bực bội, hậm hực quy hậm hực, Vương Chi cũng chỉ đành âm thầm đè nén, cam chịu thua cuộc.
Hắn cảm thấy mình thật sự đã sai lầm khi tham gia vào trò chơi ngớ ngẩn này.
“Đúng là tự chuốc phiền não”.
P/s: thiếu thêm 1 chương (tổng là 2 chương). Thứ ba bù đủ.