Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phù Thiên Ký

Chương 256: Hiểu Lầm




Chương 256: Hiểu Lầm

Nghèo?

Mộ Thiên Thù nhất thời chưa hiểu được, thần tình nghi hoặc nhìn Vương Chi.

Cũng chẳng để nàng nghi hoặc quá lâu, Vương Chi tự mình giải đáp:

“Ngay đến một cái quần, và thậm chí là nội y mà ngươi cũng không mua nổi…”.

Ra là cái này.

Giờ thì Mộ Thiên Thù đã hoàn toàn hiểu được. Đương nhiên là nàng không cho rằng Vương Chi chỉ có ý tứ đơn thuần.

Một trăm thì đến chín mươi chín phần, khẳng định hắn đang châm chọc nàng a.

Cái gì mà nghèo đến độ không có tiền mua quần và nội y chứ… Rõ ràng là cố tình…

Nhanh chóng đè nén cảm xúc tiêu cực trong lòng, nàng lấp lửng qua loa:

“Ta… chỉ là… chỉ là cảm thấy không thoải mái…”.

“Không thoải mái?”.

Vương Chi lơ đễnh: “Nghĩa là ngươi thích thả rong nhỉ?”.

Lần này thì Mộ Thiên Thù lại im lặng. Nàng không muốn, mà dù có muốn thì cũng chẳng biết nên phản bác thế nào. Bởi vì thực tế, nó trùng khớp với những lời của Vương Chi. Mộ Thiên Thù nàng đích thực là thích thả rong. Bó buộc mà nói… nó làm nàng rất khó chịu.

Nhưng thế thì có gì sai chứ?

Giống như món ăn vậy thôi, kẻ thích người không, kẻ ăn người bỏ a.

Mộ Thiên Thù chẳng thấy có gì không đúng. Nàng đâu phải hoàng hoa khuê nữ cái gì, rành rành là nữ nhân yêu tộc, hơn nữa còn một thân đơn chiếc, ăn mặc kín kẽ lại vì ai?

Tên nam nhân trước mặt này ư?



Khoan đã…



Tóm lấy ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, với ánh mắt khác lạ, Mộ Thiên Thù len lén ngó sang Vương Chi.

“Hắn hỏi như vậy… đừng nói là muốn…”.

Gần như cùng lúc, tại thời điểm Mộ Thiên Thù ngờ vực thì bên kia, Vương Chi cũng lên tiếng:

“Cách ăn mặc của ngươi khiến ta rất không vừa ý”.

Nói đoạn, hắn hướng về phía Tiểu Kiều đang ngồi vểnh tai nghe ngóng dưới suối, gọi:

“Tiểu Kiều, qua đây”.

Vờ như chưa biết gì, Tiểu Kiều chạy lại, hồn nhiên hỏi:

“Công tử, có chuyện gì vậy?”.

“Lấy một bộ y phục đưa cho nàng ta mặc. Cả nội y luôn”.

Nghe xong, gương mặt thoáng qua một tia ngượng ngùng, Tiểu Kiều chần chừ trong giây lát, “Vâng” khẽ một tiếng rồi cố ý quay lưng về phía Vương Chi, ở vị trí mà nàng nghĩ là tầm mắt hắn không thể nhìn đến, nhanh chóng đem từ trong giới chỉ ra một bộ đồ màu lam, đầy đủ áo quần, cả trong ra ngoài, cả lớn lẫn nhỏ.

Mang tới trước mặt Mộ Thiên Thù, nàng bảo:

“Cho ngươi nè”.

Cúi nhìn bộ y phục tươm tất vừa được đưa đến, Mộ Thiên Thù thật chẳng biết nói sao cho phải.

Nàng có cảm giác mình đang bị biến thành một kẻ đáng thương, cực kỳ đáng thương, đến độ gọi là “cơm không đủ no, áo chẳng đủ mặc”.

Tuy rằng nàng là yêu tu, từ nhỏ tới lớn đều chưa từng ăn cơm, thế nhưng quần áo nhất thiết vẫn phải dùng. Mà thực tế thì áo quần của nàng… xét theo tiêu chuẩn chung thì đúng là có hơi thiếu thốn thật.

Có điều, nói đi cũng nên nói lại, sự thiếu thốn kia, nó vốn dĩ là không thuộc về nguyên nhân khách quan, tất cả đều bắt nguồn từ ý chí chủ quan của chính Mộ Thiên Thù nàng. Xem nàng như một kẻ đáng thương mà nói… rất kỳ quái a.

Giờ thì nàng nên làm gì đây?

Từ chối hay là tiếp nhận?

Thoáng liếc qua Vương Chi, Mộ Thiên Thù cuối cùng cũng đưa ra quyết định.



Bộ dáng không mấy tình nguyện, nàng tiếp lấy y phục từ tay Tiểu Kiều.



Tâm tình của Mộ Thiên Thù lúc này vô cùng phức tạp, so với trạng thái dở khóc dở mếu còn muốn phong phú và đặc sắc hơn nhiều. Rất kỳ quái.

Và trong mớ cảm xúc hỗn tạp ấy, sau một lúc định hình, nàng nghĩ là mình nhận ra được một trạng thái quen thuộc: bất đắc dĩ.

Từ điệu bộ và lời nói của Vương Chi, ý tứ của hắn thế nào, thiết nghĩ chỉ cần không quá ngốc thì ai cũng đều nhìn ra được. Hắn là muốn Mộ Thiên Thù nàng mặc kín kẽ một chút a. Mà kín kẽ thì đương nhiên là phải đầy đủ áo quần, cả trong lẫn ngoài…

Đối với y phục đạt tiêu chuẩn như thế, nếu như nàng có sẵn thì đã tốt, khỏi cần phải tiếp nhận của Tiểu Kiều làm gì, đằng này… mặc dù áo nhiều nhưng quần của nàng thật sự là chẳng được bao nhiêu, về phần nội y thì… một cái cũng không có.

Từ xưa tới giờ nàng đã mặc mấy thứ bó buộc đó bao giờ đâu, có thế nào được chứ.

Bất đắc dĩ… vẫn là bất đắc dĩ.

Đáng thương… vẫn là đáng thương…

Mộ Thiên Thù nàng chỉ đành cam chịu biến thành kẻ nghèo như ai đó đã nhận định thôi.



Bộ dáng không tình nguyện ấy của Mộ Thiên Thù, Vương Chi hoàn toàn thấy rõ. Rất không may, nó đã làm hắn hiểu làm.

Giọng pha chút lạnh lùng, hắn bảo:

“Mộ Thiên Thù, lập tức thay y phục”.

Cảm nhận được hàn ý trên mặt Vương Chi, trái tim vừa mới bình ổn của Mộ Thiên Thù lại bắt đầu đập mạnh.

Ấy thế mà phản ứng của nàng, chẳng hiểu sao lại hết sức chậm chạp. Nàng cứ đứng đấy, thậm chí một bước chân cũng chưa chịu di chuyển.

Chứng kiến nàng như vậy, trong lòng Vương Chi rất không thoải mái. Hắn chỉ muốn nàng ta ăn mặc gọn gàng, tươm tất hơn thôi chứ có bắt nàng phải lên núi đao hay xuống biển lửa gì đâu. Dù muốn dù không thì sau này nàng cũng sẽ là thị nữ th·iếp thân, hơn nữa còn sẽ cùng hắn song tu, y phục thế nào có thể thiếu thốn như hiện tại được…

“Nữ nhân này đúng là không hù dọa thì không chịu nghe lời mà”.

Cố tình bày ra bộ dạng hung thần ác sát, từ người Vương Chi, một cỗ khí tức huyết tinh âm lãnh tức thì bộc phát đem toàn thân Mộ Thiên Thù bao lấy.



“Ta bảo ngươi lập tức thay y phục”.

Không khác bao nhiêu so với tưởng tượng, ngay khi nhìn thấy gương mặt hung ác cũng như nhận ra cỗ khí tức nồng đậm mùi máu tanh kia, thần sắc Mộ Thiên Thù lập tức đại biến, cả người căng lên vì sợ.

Ý niệm trong đầu nàng hiện giờ là: Tên điên kia lại lên cơn!

Thoáng nhớ đến tình cảnh lần trước, thời điểm mà cổ họng mình bị bóp nghẹt, trái tim vốn đã bất ổn của Mộ Thiên Thù liền nhảy loạn lên, thậm chí cả suy nghĩ cũng đình trệ trong giây lát…

“Thay… y… phục”.

Từ miệng Vương Chi, ba tiếng ngắt quãng vừa được phát ra. Và khi lọt vào tai Mộ Thiên Thù, chúng đã trở thành âm điệu của tử thần, thanh âm của sự c·hết chóc…

Vừa hoảng vừa sợ, một cách khó khăn, với những ngón tay run run, Mộ Thiên Thù đem đặt lên thắt lưng, từ từ kéo ra…

“Ngươi định làm gì vậy?”.

Ngẩng đầu lên nhìn Vương Chi – kẻ mới cất tiếng, đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, Mộ Thiên Thù đáp:

“Thay… ta thay y phục”.

“Ta biết là ngươi thay y phục”.

Vẫn bộ dạng hung ác như cũ, Vương Chi truy hỏi: “Nhưng ta thắc mắc là tại sao ngươi lại đứng đây mà thay?”.

Lần này thì nghi hoặc của Mộ Thiên Thù càng tăng lên. Nàng thật tình không hiểu Vương Chi đang có ý gì.

Tại sao lại đứng đây thay?

Chẳng phải vừa rồi chính hắn đã bảo nàng như thế ư?

Lẽ nào hắn đang cố tình kiếm chuyện, hoặc là nói do tâm trí hắn…

Nhất thời Mộ Thiên Thù không biết mình nên phản ứng thế nào cho phải. Ý tứ của Vương Chi, nàng thấy sao mà khó đoán quá.

“Kẻ điên lên cơn thì hành vi luôn kỳ lạ a”. – Sau cùng, nàng chỉ còn biết kết luận một câu như thế.

Cái nhận định ấy của nàng, hiển nhiên là Vương Chi chẳng cách nào biết được. Nó cũng tương tự như việc nàng đã hiểu lầm ý tứ của hắn vậy.

Đúng, là hiểu lầm. Thật ra thì vốn dĩ ngay từ đầu hắn chưa từng có ý bảo Mộ Thiên Thù phải thay y phục ở đây, trước mặt mình. Nhìn ngắm nữ nhân thay quần áo? Hắn không có sở thích đó.

“Ta bảo ngươi lập tức thay y phục” câu nói đã khiến Mộ Thiên Thù hiểu lầm này, Vương Chi hắn chỉ là vô ý nói ra, hoàn toàn chẳng có chủ đích xấu xa hoặc là hàm ẩn cái gì. Điều hắn muốn là Mộ Thiên Thù kia thay y phục ngay, còn về việc thay chỗ nào, thay ở đâu lại là chuyện của nàng a. Lẽ nào hắn phải chỉ định luôn sao?