Chương 254: Làm Xong Hết Thảy
Đầu tiên là Tâm Lan, giờ thì đến cả Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang đều bị Na Trát đem thu vào Túi Càn Khôn của mình. Nàng đây đích thị là tự tung tự tác, cố tình lờ đi cảm nhận của Vương Chi.
Thật ra thì trong ba người bị nàng bắt giữ này, duy có mỗi Tâm Lan là làm theo ý nguyện của Vương Chi mà thôi, về hai người còn lại, Tiểu Đinh Đang và Lăng Mị, hắn chưa từng nhờ vả Na Trát làm ra cái gì. Tất cả đều là quyết định của bản thân Na Trát.
Lại nói, trong hai người Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang, vốn dĩ theo dự định ban đầu, Na Trát cũng chỉ muốn mang đi một trong số đó, và Lăng Mị, nàng không phải mục tiêu. Người Na Trát chọn là Tiểu Đinh Đang. Lý do cũng chẳng có gì, chỉ đơn giản là nàng cảm thấy cô bé đáng thương, hoặc nếu bảo nàng bị tình cảm sâu đậm của cô bé dành cho Vương Chi làm cảm động cũng được.
Cân nhắc đến Lăng Mị hoàn toàn là nằm trong sự ngẫu nhiên, tùy hứng của Na Trát. Lúc đó, nếu dựa theo tình huống phát triển đi xuống mà nói, mười phần hết chín, Na Trát khẳng định là sẽ bỏ qua Lăng Mị. Đương nhiên đó là xét trường hợp Lăng Mị chỉ là một nữ nhân bình thường có một dung nhan diễm lệ mê người.
Nhưng thực tế thì sao?
Rất không may, Lăng Mị, nàng ta lại chẳng phải nữ nhân bình thường. Nàng mang thể chất bảo đỉnh, hơn nữa còn là Diễm Tuyệt Tam Sinh… Quả thực b·ị b·ắt cũng không oan uổng chút nào.
Chỉ một bảo đỉnh bình thường thôi cũng đã đủ khiến cho những lão quái vật Đại hải cảnh động tâm, khao khát đến đỏ con mắt, ướt nhẹp cái miệng rồi. Diễm Tuyệt Tam Sinh mà nói… để có được, nếu phải hủy đi một hai giới diện cũng là đáng đấy.
Lăng Mị không nghi ngờ chính là một bảo vật hình người vô giá mà trời cao cố tình đưa tới cho Na Trát. Mặc dù bản thân nàng không dùng được nhưng Vương thì hoàn toàn có thể a. Di không ăn được thì để cháu ăn, phù sa chung quy vẫn là chảy trong ruộng nhà nha…
Tóm lại, đối với Lăng Mị, Na Trát cực kỳ thỏa mãn. Nàng đã trù tính cả rồi, bằng mọi giá nàng sẽ ép Vương Chi phải “ăn” nữ nhân này.
Sư phụ ư?
Vậy thì cho hắn ăn luôn sư phụ.
Nhất quyết không chịu?
Vậy thì Na Trát nàng sẽ đem miệng hắn tách ra rồi nhét vào. Tuy rằng như thế có hơi nhẫn tâm, sẽ khiến trong lòng nàng thấy áy náy, tự trách nhưng vì muốn tốt cho hắn, cho ngày trở lại gia tộc, nàng có bị hắn oán giận cũng chẳng sao.
Lùi một bước mà nói, giả sử nàng không thể xuống tay, không thể cứng rắn, thế thì chậm rãi “m·ưu đ·ồ” âm thầm sắp xếp vậy. Sắt đá còn bị năm tháng bào mòn thì huống hồ là lòng dạ nam nhân…
Na Trát tin tưởng nhất định sẽ có một ngày sư phụ sẽ biến thành thê tử của đồ nhi đấy.
…
Kế hoạch đồ nhi – sư phụ này, về sau sẽ thành ra thế nào, liệu có đúng như niềm tin của Na Trát hay không?
Chưa biết được. Tương lai… luôn rất khó lường.
Còn hiện tại?
Thật ra thì vấn đề đó đã bị Na Trát tạm thời gác lại rồi. Lúc này nàng đang có một việc khác phải làm: tìm Vương Tuyết Nghi để ký kết Linh Hồn Khế Ước. Đây mới là mục đích chính ban đầu của nàng, sau sự nhờ cậy của Vương Chi.
Thế là trong đêm khuya thanh vắng, một thân ảnh mơ hồ lại âm thầm di chuyển…
…
Chẳng mất bao nhiêu thời gian, Na Trát đã đột nhập vào phòng Vương Tuyết Nghi. Lúc này, nàng đang ngồi đả tọa điều tức.
“Ồ, ngươi cũng chăm chỉ đấy”.
Dưới thuật pháp ẩn giấu đã được thi triển, Na Trát không hề lo lắng sẽ bị phát hiện, rất thản nhiên tiến tới bên cạnh Vương Tuyết Nghi, tùy tiện quan sát…
“Ừm… Nhan sắc lẫn khí chất đều thuộc hàng cực phẩm…”.
“Nếu chưa có Lăng Mị mà nói… có thể ta sẽ cân nhắc mang ngươi đi, bổ sung vào đội ngũ thị nữ th·iếp thân cho Cốt Đãi. Như thế thì vẹn cả đôi đường, chẳng cần phải ký kết Linh Hồn Khế Ước làm gì cho phiền phức”.
“Không may cho ngươi, Lăng Mị kia lại quá tốt. Mang thêm ngươi nữa mà nói… chậc… khẳng định sẽ rất rắc rối”.
“Ài… đáng tiếc thật”.
Mặc dù miệng than là vậy, thế nhưng khi nhìn vào gương mặt bình thản của Na Trát hiện giờ thì thật khó để tin tưởng, rằng nàng đang luyến tiếc.
Có lẽ… nàng chỉ tùy tiện nói ra vậy thôi.
Cứ nhìn vào động thái của nàng liền biết, nàng đã vừa đem Vương Tuyết Nghi khống chế rồi. Dĩ nhiên là hoàn toàn khác với ba người Tâm Lan, Tiểu Đinh Đang, Lăng Mị, nàng không hề đánh ngất Vương Tuyết Nghi, thay vào đó, ngoài việc giam cầm linh lực cùng năng lực hành động ra thì nàng chẳng làm gì nữa cả.
Ngất thế nào được. Nàng cần Vương Tuyết Nghi thanh tỉnh để ký kết Linh Hồn Khế Ước a.
…
Trước ánh mắt kinh hoảng của ai kia, khác hẳn khi đối mặt với ba người trước, Na Trát cất giọng uy nghiêm:
“Vương Tuyết Nghi, bản chân nhân có việc tìm ngươi đây”.
…
…
Trong căn phòng ấy, Na Trát cùng Vương Tuyết Nghi, hai người họ đã nói và làm những gì, không một ai biết được.
Liệu Linh Hồn Khế Ước có thật sự đã được ký kết?
Vương Tuyết Nghi đã hoàn toàn bị Na Trát nắm giữ?
Tất cả… chỉ có họ tỏ tường.
…
…
Lúc này, ở một nơi khác, giữa chốn rứng núi hoang vu vắng người qua lại, có ba người đang đứng đợi.
Mà nói thế cũng không đúng lắm, bởi sự thực thì… làm gì có ai đứng. Vương Chi, Tiểu Kiều hay là Mộ Thiên Thù, toàn bộ đều là đang ngồi.
Vương Chi thì ở dưới tán cây, trên một phiến đá bằng phẳng, nét mặt đăm chiêu. Tiểu Kiều thì ngồi chồm hổm trên một hòn đá nhỏ hơn, ngay giữa dòng suối, xem bộ dáng thì hình như là đang theo dõi mấy con cá bơi qua lại bên dưới. Người cuối cùng: Mộ Thiên Thù, nàng hiện đang treo mình trên một cành cây cách chỗ Vương Chi khoảng độ ba mươi thước về phía tây, thần sắc chẳng lấy gì làm vui vẻ.
Vui?
Thế nào cho nổi?
Hiện tại nàng đang bị người ta khống chế đấy. Bây giờ trong người nàng, ngay đến một tia linh lực còn không thể điều động được chứ nói gì phản kháng, trốn chạy. Tu vi Linh châu đệ thất trọng của nàng, bất quá chỉ để trang trí cho đẹp vậy thôi.
“Ài… lần này thì thật sự là xong rồi. Mệnh số Mộ Thiên Thù ta sao lại khổ sở thế này chứ…”.
Ngẫm lại cuộc đời, Mộ Thiên Thù không khỏi tự mình thương cảm cho mình. Từ lúc nàng từ trong kén chui ra tới nay, ngày vui đúng là chẳng có bao nhiêu. Tu luyện rồi lại tu luyện, trốn chạy rồi lại trốn chạy, hào quang thiếu thốn mà ảm đạm dư thừa…
Chỉ tính trong vòng mấy năm trở lại đây thôi, số lần tháo chạy bán sống bán c·hết của Mộ Thiên Thù nàng, đếm sơ cũng được sáu, bảy đấy. Nhân loại thì không nói làm gì, muốn bắt nàng cũng có thể hiểu; đằng này… đến yêu thú đồng loại cũng thích đem nàng ăn tươi nuốt sống nữa. Nhớ ba năm trước, suýt tí nữa thì nàng đã bị một con Song Thủ Ma Chu nuốt chửng rồi a.
Nói thế nào đều cùng là nhện yêu mà, đã không giúp nhau thì chớ, lại còn tàn sát lẫn nhau…
“Ài… Lẽ nào bản tính yêu tộc đều là như vậy…”.
Có đôi khi Mộ Thiên Thù không hiểu nổi cách sống của yêu tộc. Nàng cảm thấy so với bọn họ, dường như bản thân mình có gì đó khác biệt, cứ như là…
“Sao có thể được chứ. Nếu ta không phải yêu tộc thì là cái gì? Ma tộc chắc?”.
Mộ Thiên Thù cho đó là một việc hoang đường. Tinh cầu này cách ma giới rất xa, hơn nữa từ xưa đến nay, nàng chưa từng nghe nói có ma tộc xuất hiện ở đây. Một tên cũng không.
Nếu Mộ Thiên Thù nàng mà là tộc nhân ma giới thì tại sao nàng lại xuất hiện ở Vân Lam đại lục này chứ?
Nàng nhớ mình là từ trong kén yêu thú chui ra đấy.
Tuy rằng đối với nguồn gốc của mình Mộ Thiên Thù không rõ ràng lắm nhưng trước nay nàng đều đinh ninh rằng bản thân là yêu tộc. Nàng nghĩ sỡ dĩ mình hơi khác biệt với những loài nhện yêu khác là do biến dị mà nên. Dẫu sao chuyện này cũng không phải chưa từng xảy ra. Trong lịch sử tu đạo giới, mấy việc kỳ lạ hơn còn có nhiều nữa là…