Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phù Thiên Ký

Chương 251: Lăng Mị… Thị Nữ Thiếp Thân?




Chương 251: Lăng Mị… Thị Nữ Thiếp Thân?

“Tính tình hợp ý, hơn nữa lại còn xinh đẹp đến nhường này, để ngươi làm thị nữ th·iếp thân sớm hôm chăm sóc cho Cốt Đãi, giúp nó sinh con đẻ cái mà nói… cũng thật không tệ”.

Giữa lúc Lăng Mị còn đang mãi ngẩng đầu nhìn trăng thì Na Trát đã bắt đầu di chuyển. Tất nhiên, chẳng ai trong hai người – Lăng Mị và Tiểu Đinh Đang – nhận ra điều gì khác thường. So với họ thì tu vi của Na Trát quá cao, muốn qua mặt là chuyện dễ như trở bàn tay, thật là không cần tốn bao nhiêu sức lực.

Na Trát, nàng cũng chẳng đi đâu xa, chỉ quanh quẩn bên cạnh Lăng Mị mà thôi. Nàng đang quan sát đối phương.

Và từ những gì quan sát được, cứ chốc chốc Na Trát lại buông ra một câu bình phẩm.

“Ừm, kích cỡ bộ ngực này… sợ là Cốt Đãi có xòe rộng một bàn tay cũng chẳng thể nắm hết được”.



“Còn cái mông này, cong cong vểnh vểnh… ừm, rất tốt. Nếu sau này sinh nở mà nói…”.



“Eo nàng cũng đẹp, thon thả nhỏ gọn, ôm ấp khẳng định sẽ rất có cảm giác”.

“Còn cái chân này thì…”.



Cứ như thế, Na Trát vừa soi vừa bình, mãi đến khi đem toàn bộ cơ thể Lăng Mị đánh giá xong thì lúc này mới hài lòng kết luận:

“Trong tất cả nữ nhân ta từng gặp thì nhan sắc có thể xem là đệ nhất, dáng người so ra cũng có thể xếp ở những hạng đầu. Mặc dù tu vi hơi thấp một chút nhưng muốn đề thăng không khó…”.



“Có được một thị nữ th·iếp thân như nàng quả đúng là khao khát của vô số nam nhân a”.

“Chỉ là Cốt Đãi nó…”.

Nghĩ đến Vương Chi, gương mặt Na Trát không khỏi xìu xuống. Theo sự quan sát cũng như đã đích thân điều tra, thăm dò, nàng đã rút ra một nhận định: Vương Chi, hắn thiếu sắc tâm, khuyết sắc tính. Trắng ra mà nói thì là hắn không có quá nhiều ham muốn về chuyện t·ình d·ục. Khó nghe thêm chút nữa thì… hắn hơi y·ếu s·inh l·ý. Mà không, nên gọi là quá y·ếu s·inh l·ý mới đúng.

Phải, Na Trát đã nhận định như vậy đấy. Nàng đã từng hỏi qua Tiểu Kiều về vấn đề này, rằng chuyện giường chiếu của Vương Chi bao năm qua thế nào, kết quả, câu trả lời nhận được suýt nữa đã làm nàng phải bật thốt than trời.

Hai mươi mấy năm qua, Vương Chi, hắn chưa từng chạm vào một nữ nhân nào cả. Nói gì lên giường, ngay đến ôm một cái, hôn một lần, và thậm chí là nhẹ nhàng nắm một ngón tay nữ nhân hắn cũng chưa từng.

Đường đường là một đại nam nhân, vậy mà đối với nữ nhân xinh đẹp lại chẳng mảy may sinh ra một chút cảm giác nào, cái này có bình thường được không chứ?

Bao năm qua hắn cũng đâu phải bế quan khổ tu, ngược lại, hắn đã đi qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều nữ nhân. Nhân loại có, yêu tộc có, hiền thục có, l·ẳng l·ơ có,… tóm lại thì theo lời Tiểu Kiều, nữ nhân hắn gặp rất là đa dạng.

Ấy thế mà…

Nếu đầu Na Trát nàng chưa hỏng thì ở Thiên Nguyệt Ma Giới, trong bộ tộc, nam tính chỉ mới mười bốn mười lăm thì đã vác thương ra trận, tàn sát không biết bao nhiêu là nữ nhân rồi. Tuổi cỡ Vương Chi, nhiều không dám nói chứ mấy ngàn ‘trận chiến’ bọn chúng ai mà chưa kinh qua chứ.

Trong khi Vương Chi đâu này?

Hắn đã đánh được bao nhiêu trận, lên giường với nữ nhân bao nhiêu lần?

Theo ước đoán của Na Trát nàng thì sợ là còn chưa hết một bàn tay. Hơn nữa, đó đã còn là đánh giá cao rồi a.

Đối với vấn đề này của Vương Chi, Na Trát thực là rất bận lòng. Nói thế nào thì trong người hắn cũng có một nửa dòng máu của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La, sinh lý thế nào có thể như vậy được.



Thật tình nàng rất muốn đem Vương Chi giáo dục lại, có thể không nhiều nhưng chí ít thì cũng phải đạt mức bình thường của nam nhân trong tộc. Tiếc rằng… việc này thật sự rất khó. Còn nhớ chỉ mỗi chuyện thu nhận Mộ Thiên Thù thôi thì đã trắc trở nhường ấy rồi, hoàn toàn cải biến tư tưởng mà nói…

Nếu Vương Chi không phải cháu trai của nàng, hoặc giả nếu Na Trát nàng nhẫn tâm hơn một chút, như thế thì vấn đề đã rất dễ giải quyết.

Ép cho hắn uống mấy viên xuân dược cực mạnh, kế đó thì ném cho hắn vài chục nữ nhân xinh đẹp yêu kiều, thế là xong ngay.

Còn chưa được?

Vậy thì dành hẳn cho hắn mấy chục bình xuân dược, bắt về cho hắn mấy trăm nữ nhân nữa.

Không xong? Tốt thôi, lại thay đổi phương pháp. Gì chứ mấy việc kiểu này, ở ma giới có rất nhiều cách a. Cứ nhìn nam nhân ma tộc liền biết, năng lực về phương diện t·ình d·ục… khá là mạnh mẽ nha. So với nhân loại thì bỏ cả một đoạn chứ chẳng ít…

Đáng tiếc… cuối cùng vẫn là không thể đem ra áp dụng với Vương Chi. Na Trát không muốn cưỡng ép hắn. Nàng chỉ có thể từ từ giáo dục, chậm rãi khơi dậy sắc tâm, bổ sung sắc tính cho hắn…

Mộ Thiên Thù chính là cột mốc đầu tiên trong ‘kế hoạch’ thầm lặng của Na Trát nàng. Nàng muốn thông qua cô gái có thể chất bảo đỉnh đặc biệt này để dần dần ‘cảm hóa’ Vương Chi. Nói thế nào thì Cửu Khúc Tiêu Hồn cũng là một trong ba loại bảo đỉnh đứng đầu thiên hạ, đáng kể nhất là nó lại còn có thể làm cho nam nhân sung sướng tiêu hồn, thiết nghĩ kể cả có là kẻ lãnh cảm cũng không cách nào cưỡng lại được…

Na Trát tin, chỉ cần có đủ thời gian, Mộ Thiên Thù chắc chắn sẽ ‘cảm hóa’ được Vương Chi, thậm chí dù cho hắn chẳng có bao nhiêu thiện cảm với nàng đi nữa.

Nhưng dẫu vậy, Na Trát vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn. Nàng muốn tìm thêm cho Vương Chi vài nữ nhân tốt nữa. Theo dự định thì con số tối thiểu cũng phải là mười người. Mộ Thiên Thù tuy là bảo vật, thánh vật vô giá nhưng nói sao cũng chỉ có một tướng mạo, một tính cách, trải nghiệm… hẳn cũng là một hương vị đi.

Nếm đi nếm lại một hương vị, không ngán thì cũng chẳng mở mang gì được a. Nam nhân ma tộc như thế nào có thể đơn điệu như vậy được. Sẽ rất nhàm chán…



Với tất cả những lý do chính đáng và mục đích cao cả ấy, Na Trát cảm thấy mình nhất thiết phải lưu tâm tìm kiếm thêm vài nữ nhân cực phẩm nữa để bổ sung vào đội ngũ thị nữ th·iếp thân cho Vương Chi.



Và theo tiêu chuẩn của nàng, Lăng Mị trước mặt không nghi ngờ gì đã trở thành một nhân tuyển rất phù hợp. Chẳng bằng gì khác, chỉ với dung mạo diễm lệ cùng mấy câu mắng nhiếc khi nãy thôi thì đã đủ để Na Trát nàng cân nhắc lựa chọn rồi.

“Nhưng Lăng Mị này không chỉ là người quen mà còn từng là sư phụ của Cốt Đãi, đem nàng về mà nói… chỉ e hắn sẽ phản đối quyết liệt”.

Đưa tay chống cằm, nàng lại đảo mắt nhìn khắp người Lăng Mị…

Càng nhìn, gương mặt nàng càng nhăn lại, đến sau cùng thì… tặc lưỡi than thầm:

“Đúng là đẹp đến khiến người mê muội, đặc biệt lại còn là trinh nữ nữa chứ. Nếu để nam nhân khác chiếm hữu thì thật đáng tiếc”.

Trong lúc Na Trát còn đang phân vân khó nghĩ thì một việc ngoài ý muốn bất ngờ phát sinh.

Nó… đến từ chính bản thân Lăng Mị.

Chẳng biết tại sao, cơ thể nàng đột nhiên có những phản ứng rất lạ. Làn da nàng, từ nõn nà trắng muốt nó bỗng hồng lên thấy rõ, ban đầu chỉ phơn phớt, thế nhưng sau đó thì mỗi lúc một đậm dần. Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải tất cả. Ngoài da dẻ bên ngoài thì phía trong cơ thể, một vài thứ khác cũng đang xảy ra biến đổi. Rõ ràng nhất chính là… nhiệt.

Lăng Mị hoàn toàn cảm nhận được nó – cái luồng khí nóng vô danh đang nhanh chóng khuếch tán trong người mình. Nó làm cho nàng… rất nóng a.

“C·hết tiệt! Lại tới nữa rồi!”.

Nhẹ cắn bờ môi, với bộ dáng bất đắc dĩ, Lăng Mị quay phắt người lại, nhanh chân bước tới bên giường.

“Soạt! Soạt! Soạt! Soạt!...”.

Liên tục ném ra hơn chục tấm linh phù xong, nàng lập tức ngồi lên giường, trong tư thế xếp bằng, bắt đầu vận hành linh lực…

Chứng kiến hết thảy, Na Trát không khỏi nghi hoặc:

“Nàng ta làm sao thế nhỉ? Dáng vẻ trông giống như là…”.

Với một chút tò mò, Na Trát tiến lại gần, khéo léo đưa một đạo linh lực kèm thần thức tiến vào cơ thể Lăng Mị, chậm rãi tra xét…