Chương 147: Mộng Đoạn
Các trưởng lão nghe xong mà trong lòng mờ mịt. Bọn họ hoàn toàn không biết cái tên lạ lẫm kia.
Lần này, Lăng Mị hiếm thấy chủ động mở miệng:
"Tông chủ sư huynh, Mộng Đoạn này là ai vậy? Bộ rất lợi hại sao?".
"Thật ra thì tu vi của người này chỉ mới là Linh châu đệ ngũ trọng mà thôi".
Vốn đang chăm chú lắng nghe, các trưởng lão tức thì ngây ra. Bọn họ bị bất ngờ quá đỗi đi. Vừa rồi nhìn Thanh Tùng Tử lo âu, hơn nữa còn ví Mộng Đoạn kia không kém gì Tả Vinh Thành, họ cứ ngỡ người này phải có thực lực kinh khủng lắm, chí ít thì cũng là Linh châu đệ cửu trọng, vậy mà...
Như biết được nghi hoặc trong lòng các trưởng lão, Thanh Tùng Tử kể rõ nguồn cơn:
"Từ khi Thanh Y Môn tấn chức trở thành đại tông môn vào mười năm trước, như Vạn Kiếm Môn, Thần Đao Môn và các đại phái khác, Yêu Tông chúng ta cũng luôn nhất mực chú ý tới họ. Theo tin tức báo về thì trong hai năm trở lại đây, bọn họ đã liên tiếp tiêu diệt hơn ba mươi môn phái thuộc tà đạo. Mặc dù tất cả đều chỉ là tiểu môn tiểu phái chẳng mấy tiếng tăm nhưng nếu cộng hết lại thì cũng là một lực lượng đáng kể. Ban đầu nghe tới đây ta cũng không thấy có gì kỳ quái, dù sao việc mở rộng thế lực, khuếch trương danh tiếng là rất bình thường, đối với môn phái vừa tấn chức đại tông môn như Thanh Y Môn thì càng chẳng có gì lạ cả. Thế nhưng sau khi nghe hết báo cáo thì ta mới biết mình đã hoàn toàn sai lầm. Thực tế, Thanh Y Môn không phải đang khuếch trương danh tiếng hay mở rộng thế lực gì mà là đang mài đao, một thanh hung đao. Hơn ba mươi tà phái kia đều là bị hủy diệt bởi một đệ tử của họ: Mộng Đoạn".
Âm thầm hít vào một hơi, ông nói tiếp:
"Nếu như Mộng Đoạn này có tu vi Linh châu đệ thất hay đệ lục trọng thì ta cũng sẽ không quá ngạc nhiên, đằng này... cảnh giới của hắn lại mới chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng. Phải biết là trong số hơn ba mươi môn phái bị tiêu diệt kia có đến phân nửa đều là được trấn giữ bởi bảy tám tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng. Điều này có ý nghĩa gì? So với tu sĩ cùng cấp thì Mộng Đoạn mạnh hơn rất nhiều. Mà không, chính xác thì Mộng Đoạn đã ở một tầng thứ khác rồi, sợ là thực lực lực còn vượt qua cả tu sĩ Linh châu đệ lục trọng...".
"Sư huynh". - Thái Hằng Tiên Tử cau mày không cho là đúng - "Huynh có phải là đã quá đề cao Mộng Đoạn rồi không? Cùng lúc đánh bại bảy tám tu sĩ cùng cấp đúng là rất lợi hại, nhưng tính ra thì Yêu Tông ta cũng có vài đệ tử làm được như vậy...".
"Nhị trưởng lão, nghe ta nói hết đã. Ta không phải đang đề cao người ngoài, hạ thấp chính mình mà là...".
Khe khẽ thở dài, Thanh Tùng Tử giải thích:
"Sỡ dĩ ta nhận định Mộng Đoạn có thực lực vượt qua tu sĩ Linh châu đệ lục trọng bình thường là vì hơn ba mươi tà phái bị tiêu diệt kia, tất cả đều c·hết sạch, một người cũng không thoát được. Dù là tiểu môn tiểu phái thì nhân số cũng được một hai trăm người, muốn một mình g·iết hết toàn bộ nào có đơn giản. Phải biết là phân nửa số môn phái ấy còn có tận bảy tám tu sĩ có tu vi ngang bằng Mộng Đoạn... Yêu Tông chúng ta tuy là cũng có vài đệ tử xuất chúng, mạnh hơn nhiều so với tu sĩ cùng cấp, nhưng làm được như Mộng Đoạn thì thật là chẳng ai cả".
Được Thanh Tùng Tử giải thích, lúc này các trưởng lão mới phần nào nhận ra sự nguy hiểm của người tên Mộng Đoạn kia. Dù vậy thì cũng có người không mấy bận tâm lắm. Người đó chính là nhị trưởng lão Thái Hằng Tiên Tử.
Gương mặt hiện lên vài phần ương ngạnh, nàng soi mói:
"Tông chủ sư huynh, cứ cho là Mộng Đoạn kia có thực lực vượt qua tu sĩ Linh châu cảnh đệ lục trọng thì cũng không thể tạo thành uy h·iếp cho Yêu Tông ta được, vậy tại sao lúc nãy huynh lại đem so sánh hắn với Tả Vinh Thành? Như thế chẳng phải là quá xem trọng hắn sao?".
Nghe giọng chanh chua của nàng, Lăng Mị vốn luôn lười mở miệng cũng không kiềm được lên tiếng:
"Thiếu Phần à Thiếu Phần, tông chủ sư huynh đã nhận định thì tất có lý do của huynh ấy, ngươi không hiểu được là tại cái đầu của ngươi nhỏ quá đó thôi".
"Lăng Mị, ngươi nói thế là có ý gì?!".
"Ta nói rõ ràng như vậy mà ngươi còn hỏi, xem ra đúng thật là đầu nhỏ a".
"Lăng Mị ngươi...!".
"Đủ rồi!". - Thần sắc có chút bực bội, Thanh Tùng Tử cắt ngang - "Hai người các ngươi đừng có hễ thấy mặt là gây gổ nữa có được không?! Nói thế nào thì các ngươi cũng là trưởng lão Yêu Tông, bộ dáng như vậy còn ra thể thống gì!".
Đợi cho Lăng Mị và Thái Thiếu Phần yên vị, Thanh Tùng Tử lúc này mới dịu giọng lại:
"Những lời khi nãy của ta cũng không phải là tùy tiện mà nói, hết thảy đều có nguyên cớ cả. Mọi người biết hơn năm ngàn tu sĩ của những môn phái bị tiêu diệt kia đ·ã c·hết như thế nào không?".
Cũng chẳng cần các trưởng lão hồi đáp, ông tự mình trả lời:
"Tất cả đều bị thiêu thành tro bụi. Từ già đến trẻ, từ nhỏ đến lớn không chừa một ai, toàn bộ đều có chung một kết cục, thậm chí ngay đến những n·ạn n·hân vô tội đang được giam giữ bên trong các môn phái ấy cũng bị tàn nhẫn thiêu c·hết".
Thoáng bình ổn tâm tình, ông tiếp tục:
"Tạm thời chưa xét tới việc làm của Mộng Đoạn là đúng hay sai, chỉ tính riêng phần sát phạt quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn cộng với tư chất kinh người thì cũng đủ để hắn trở thành mối uy h·iếp to lớn đối với Yêu Tông trong tương lai rồi. Phải biết là năm nay hắn còn chưa đầy năm mươi tuổi".
"Cái gì?!".
Người đầu tiên phản ứng vẫn là Thái Hằng Tiên Tử Thái Thiếu Phần, nhưng so với vẻ ương ngạnh trước đấy thì lần này thái độ của nàng đã thay đổi hẳn.
Giọng không dám tin, nàng hướng Thanh Tùng Tử hỏi lại:
"Sư huynh, huynh nói là Mộng Đoạn kia... vẫn chưa đầy năm mươi tuổi?".
"Tình báo đưa về khẳng định không sai".
"Chưa đầy năm mươi tuổi lại có thể đột phá Linh châu cảnh đệ ngũ trọng, tư chất này...".
Tới đó thì Thái Thiếu Phần không tiếp tục nữa. Nàng không biết nên nói gì cho phải. Nếu nàng nhớ không lầm thì ở Vân Lam đại lục, trong ngàn năm trở lại đây chưa từng có tu sĩ nào có thể bước vào Linh châu cảnh đệ ngũ trọng mà tuổi vẫn chưa quá năm mươi hết. Thế nhưng bây giờ Mộng Đoạn kia lại làm được...
Hiện tại thì nàng đã cảm nhận được nỗi bất an của Thanh Tùng Tử, tất cả đơn giản là bởi thủ đoạn và tiềm năng của Mộng Đoạn kia quá đáng sợ, quá kinh khủng. Nếu như hắn chỉ có một mình hoặc là người của môn phái nào khác mà không phải Thanh Y Môn thì cũng chẳng tạo thành uy h·iếp quá lớn với Yêu Tông, đằng này...
Thanh Y Môn đã có một Tả Vinh Thành lực kinh thiên hạ lại còn thêm một Mộng Đoạn tài áp quần anh, chỉ e sau trăm năm nữa cả đại lục Vân Lam đều sẽ là thiên hạ của bọn họ...
Giữa lúc tâm tình ai nấy đều như đang bị treo vào một tảng đá lớn thì có một kẻ lại rất vô tư nhấp một ngụm trà, tự mình lẩm bẩm:
"Không ngờ tên Mộng Đoạn kia lại lợi hại như vậy, còn chưa tới năm mươi tuổi đã bước vào Linh châu đệ ngũ trọng... Ừm, có cơ hội phải đi nhìn một lần mới được".
Nói xong, cũng chẳng để ý đến những ánh mắt kỳ lạ của những trưởng lão khác, nàng lại đưa tay nhấc ly trà lên, nhấp tiếp một ngụm.
"Trà này ngon thật".
...
...