Chương 143: Linh Hồn Bất Tán
Câu hỏi đặt ra là: Sau khi hấp thu vô số ký ức của mười vạn sinh linh bản nguyên thì Vương Chi bây giờ đã biến thành cái dạng gì?
Không biết được. Tuy nhiên, có một điều hoàn toàn chắc chắn là: Hắn đã không còn là Vương Chi trước kia nữa. Cả thể xác lẫn linh hồn.
...
"Ưm".
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống căn nhà nhỏ, cô gái cựa mình thức giấc.
Đưa tay che miệng ngáp một hơi rõ dài, nàng dụi mắt mấy cái rồi đem chăn gối xếp gọn, nhanh chóng đứng dậy.
"A a a!".
Một tiếng la thất thanh đột ngột vang lên. Là của cô gái nọ. Nàng vừa bị người ta hù dọa, h·ung t·hủ thì chẳng phải ai khác, chính là Vương Chi. Hắn đang ngồi lù lù một đống ngay trên giường.
Ba năm qua... suốt ba năm qua nàng chỉ có nhìn thấy hắn nằm, đừng nói ngồi, ngay cả mở miệng hoặc là nháy mắt, nhích ngón tay cũng chưa từng a. Nếu không phải mũi hắn còn thở, tim hắn còn đập thì nàng đã cho rằng hắn thật sự c·hết rồi kia.
Trong ba năm dài, đã không biết bao nhiêu lần nàng chờ đợi, nàng hy vọng hắn sẽ tỉnh lại, thế nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn nằm bất động mãi. Dần dà, hy vọng của nàng triệt để bị dập tắt, sự chờ đợi của nàng cũng chẳng còn nữa. Ấy vậy mà bây giờ hắn lại... lại ngồi lù lù ngay trước mặt nàng...
"Hức... ức...".
Bất giác, hốc mắt cô gái đỏ hoe. Rõ ràng là nàng đang rất xúc động.
Sao không xúc động cho được chứ, nói thế nào thì nàng cũng từng mỏi mòn chờ đợi giây phút này mà. Mặc dù nàng và hắn chỉ là bèo nước gặp gỡ nhưng đã cùng nhau sớm hôm gắn bó suốt ba năm ròng, tình cảm cũng là nên có đấy.
"Tên lười biếng ngươi rốt cuộc cũng chịu tỉnh lại rồi".
Lấy tay lau vội khóe mắt, cô gái tiến lại giường. Có điều còn chưa quá hai bước chân thì cả người nàng đã lập tức khựng lại. Một lần nữa nàng bị Vương Chi hù dọa. Hắn... vừa mở mắt ra. Tuy nhiên, thay vì đôi mắt chứa đầy sự t·ang t·hương khi vừa tỉnh dậy thì lúc này nó lại chứa đầy... máu. Đôi mắt hắn đỏ thẫm như máu. Nó khiến cô gái cảm thấy sợ hãi. Rất sợ. Bất giác, chân nàng thụt lùi ra sau...
Nhưng... vô dụng. Nàng không thể lui. Cả người nàng đang bị kéo về phía chiếc giường.
"Không!".
Trong cơn hoảng loạn, cô gái kêu lên thất thanh. Và đó cũng là tiếng kêu cuối cùng của nàng. Bởi vì hiện tại nàng đã không thể kêu được nữa. Cổ nàng đã bị Vương Chi bóp nghẹt. Nhưng đấy vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, chờ đợi nàng còn có một chuyện kinh khủng hơn nhiều.
Vương Chi lại hành động. Hắn há miệng và... cắn chặt lấy cổ nàng!
"Ừng ực... ừng ực...".
"Ừng ực... ừng ực...".
Theo những giọt máu tinh khôi bị lấy đi, hai mắt cô gái bắt đầu mờ dần...
Từ vùng vẫy, những nấm đấm của nàng mỗi lúc một nhẹ hẳn, đến cuối cùng thì hoàn toàn buông lỏng, rồi... rũ xuống.
Mắt nàng đã lịm. Máu nàng đã cạn. Và nàng thì... đ·ã c·hết.
...
Nửa giờ sau.
Hai mắt Vương Chi từ từ hé mở. Hiện ra trước mặt hắn là một bộ t·hi t·hể, đích thị là của cô gái nọ - chủ nhân căn nhà nhỏ này. Tình trạng của nàng rất thảm: da trắng bệch, thân thể teo lại, trong người không một giọt máu đông...
Nếu là người bình thường, chắc chắn Vương Chi sẽ dồn ánh mắt của mình vào t·hi t·hể trước mặt; nhưng hắn không phải người bình thường, giờ phút này hắn đã tiến vào Phàm thai cảnh trung kỳ, đã chính thức lấy lại thân phận tu sĩ, bởi vậy mà lực chú ý của hắn đang tập trung ở một thứ khác: một linh hồn.
Đó là một thiếu nữ tuổi độ hai mốt hai hai có đôi mắt to tròn nhìn rất khả ái. Không cần đoán, nàng chính là cô gái bị cắn c·hết kia.
Theo lẽ thường, người sau khi c·hết thì linh hồn chỉ có thể tồn tại ở dương gian trong giây lát rồi sẽ lập tức tiến vào Địa ngục dưới sự dẫn dắt của một lực lượng vô hình trong cõi vô minh. Tất nhiên nếu là tu sĩ có pháp lực cao cường thì thời gian linh hồn tồn tại sẽ lâu hơn, nhiều ít là tùy vào đạo hạnh. Nhưng vấn đề đáng nói ở đây là: Cô gái kia không phải tu sĩ. Nàng chỉ là một phàm nhân bình thường nơi thế tục, nói gì đạo hạnh, đến một chút pháp thuật nàng còn chẳng biết nữa là. Ấy vậy mà linh hồn nàng lại đang hiện hữu ngay trong căn nhà này, bất kể thời điểm nàng c·hết đã trôi qua hơn nửa giờ rồi.
Cái này có ý nghĩa gì?
Linh hồn của nàng có điều cổ quái!
Theo như vô số tri thức mà Vương Chi đã tiếp nhận từ những sinh linh bản nguyên thì rất có khả năng nàng chính là... Âm Linh Chi Hồn.
Để xác nhận suy đoán của mình, Vương Chi giơ tay chỉ về phía linh hồn trước mặt, bắn ra một đạo huyết quang.
Nhìn đạo huyết quang đang lao về phía mình, linh hồn cô gái lúc này mới kinh hoảng xoay người bỏ chạy. Từ nãy giờ nàng cứ đinh ninh rằng Vương Chi không nhìn thấy mình. Nàng không biết hắn là tu sĩ cho nên mới thương cảm ngồi khóc... Nhưng hiện tại thì nàng đã biết. Chỉ là... muộn rồi!
"A a!".
Hoàn toàn chẳng có một tí phản kháng, linh hồn cô gái lập tức bị Vương Chi bắt lại.
"Thả ta ra! Van ngươi hãy thả ta ra! Đừng có g·iết ta!".
Mặc cho nàng kêu la, Vương Chi vẫn một mực giữ chặt, miệng bảo:
"Còn la nữa ta sẽ ăn ngươi...".
"Á đừng! Đừng có ăn ta! Đừng có g·iết ta!...".
Nhìn thấy cô gái chẳng những không im lặng mà còn hét toáng lên, khuôn mặt Vương Chi nhất thời trầm xuống. Thế là ngón tay hắn cong lại, đặt tới trước trán nàng, búng mạnh.
"Phốc".
"A a...".
Còn chưa kịp la xong, tiếng cô gái bỗng tắt lịm, cả linh hồn lập tức cứng đờ. Nàng vừa bị ai kia thi pháp.
Buông nàng xuống đất, Vương Chi nói: "Cái gì mà đừng có g·iết ngươi? Ngươi vốn dĩ đ·ã c·hết rồi".
Thần sắc lạnh lùng, hắn tiếp tục:
"Tuy nhiên, nếu ngươi muốn thì ta có thể đánh cho ngươi hồn phi phách tán, vĩnh bất siêu sinh".
"Bây giờ ta sẽ thả ngươi ra, nhưng nếu ngươi còn dám bỏ chạy hay kêu la thì đừng trách ta!".
Nói xong, Vương Chi khẽ động thần niệm, giơ tay điểm ra một chỉ.
Ngay tức khắc, linh hồn cô gái liền khôi phục tự do, có điều lần này nàng không trốn chạy hay la hét gì nữa mà chỉ đứng cúi đầu im lặng. Nàng thật rất sợ Vương Chi sẽ lại đem mình g·iết thêm một lần nữa.
Giờ phút này trong lòng nàng đang rất phức tạp. Có một chút hối hận, một chút oán trách, một chút đau lòng...
Nàng hối hận vì đã cứu Vương Chi. Nàng oán trách là bởi hắn nhẫn tâm g·iết c·hết nàng. Còn đau lòng thì là tại... Nàng cũng chẳng biết nữa.
Tại sao nàng lại đau lòng chứ? Bị người ta cắn c·hết rồi mà còn đau lòng...
"Hức... hức...".
Đứng đối diện, Vương Chi thấy nàng bỗng dưng thút thít tiếng ngắn tiếng dài thì cau mày:
"Ta còn chưa làm gì ngươi, ngươi khóc lóc cái gì?".
Chưa làm gì?
Rõ ràng đã cắn c·hết người ta rồi mà còn bảo là chưa làm gì?
Thương tâm càng thêm thương tâm, từ thút thít, cô gái khóc to lên:
"Hu hu hu... hu hu... hu hu...".
Hết la giờ lại đến khóc?
Có chút buồn bực, Vương Chi nói lớn: "Nín!".
"Hức... hức...".
"Nghe ta hỏi đây, ngươi tên gì?".
"Tiểu... Tiểu Kiều".
"Họ?".
"Không".
"Không Tiểu Kiều? Tên thật quái dị".
Nghe Vương Chi nói thế, cô gái lập tức ngẩng mặt lên, vội đính chính:
"Không phải Không Tiểu Kiều".
"Không phải? Vừa rồi chính miệng ngươi đã tự nói. Ngươi là đang đùa giỡn ta?".
Nhìn vẻ mặt "hung ác" của đối phương, cô gái nhất thời hoảng sợ:
"Ta... ta không có! Tên ta là Tiểu Kiều, chỉ có Tiểu Kiều thôi, không có họ".
"Không có họ?".
"Ta bị cha mẹ bỏ rơi".
Thần sắc hơi đổi, Vương Chi dịu giọng lại: "Kể ta nghe cuộc sống những năm qua của ngươi đi".