Chương 142: Tân Sinh
"Thế này không được. Phải kiếm thứ gì đó cho ngươi lót dạ thôi".
"... Nhưng mà tình trạng của ngươi thế này...".
Nghĩ ngợi một lúc, cô gái rốt cuộc cũng tìm ra được giải pháp.
Vươn tay cầm lên thanh kiếm đặt gần đấy, nàng đem nó rút ra, cứa nhẹ một đường nơi cổ tay cho máu chảy xuống chiếc bát đã được để sẵn bên dưới...
Nhìn một phần tư chiếc bát đã chứa đầy máu của mình, bất giác, hai mắt cô gái bỗng ươn ướt. Nếu nàng nhớ không lầm thì đây là lần đầu tiên mình chảy nhiều máu đến vậy, hơn nữa... lại còn là tự tay mình làm.
"Tại sao ta lại ngu ngốc như vậy chứ...".
Nói đoạn, nàng quay sang Vương Chi hiện còn đang nằm b·ất t·ỉnh, mặt mày cau có mà trách cứ:
"Đều tại ngươi hết đấy!".
Thoáng đem vết cắt nơi tay băng bó, nàng cầm bát đưa tới, tách miệng Vương Chi ra, chầm chậm đổ vào...
"Sao ngươi lại như thế chứ!".
Nhìn máu của mình bj đẩy ra ngoài, cô gái bất mãn: "... Phung phí hết máu của người ta...".
Nhẹ cắn môi, cô gái lại lần nữa cầm bát đưa tới, nhưng lần này, thay vì tách miệng thì nàng lại bóp mũi Vương Chi kéo lên.
"Ta xem ngươi còn không chịu nuốt xuống...".
...
Trưa hôm sau.
Vương Chi vẫn nằm đấy, trên chiếc giường tre đơn sơ, và toàn thân thì... bất động.
"Sai lại như vậy nhỉ? Rõ ràng cơ thể cũng không có b·ị t·hương tổn gì mà. Theo lý thì hắn phải tỉnh lại rồi mới đúng".
"Để nấu thêm than thuốc nữa xem sao".
...
Lúc này màn đêm đã buông xuống. Bên trong căn nhà nhỏ, Vương Chi thì vẫn đang nằm b·ất t·ỉnh trên giường, còn cô gái kia thì... đang ngồi cạnh hắn. Thật sự thì tâm tình của nàng hiện không được tốt lắm. Từ sáng đến giờ nàng đã cho kẻ nằm trên giường kia uống liền ba thang thuốc quý, ấy thế mà hắn... hắn vẫn còn nằm lì chưa chịu tỉnh dậy.
Nàng đã kiểm tra rất kỹ, tình trạng của đối phương đã tốt rồi, theo lý thì nên mở mắt ra từ sớm rồi mới đúng, đằng này... đến một chút phản ứng cũng chẳng có!
"Rốt cuộc thì ngươi còn tính ngủ tới khi nào chứ, báo hại người ta tiêu tốn hết mấy thang thuốc quý...".
"Ngươi có biết là người ta phải vất vả lắm mới hái được chúng không? Vốn là tính đem bán đi kiếm tiền mua y phục mới...".
...
Một ngày nữa qua đi.
"Vậy mà vẫn chưa tỉnh".
Tâm tình có chút buồn bực, cô gái đi tới góc nhà, vươn tay lấy xuống một chiếc giỏ rồi đeo lên lưng, bước nhanh ra cửa.
"Ngươi có tỉnh dậy thì nằm yên ở đấy, bây giờ ta phải lên núi hái thuốc. Cho ngươi biết là nhà ta đã hết gạo, hết muối, hết đường, hết tỏi,... tóm lại là cái gì cũng hết rồi".
Lại một ngày nữa trôi qua...
"Két... t... t...".
Cánh cửa tạm bợ được mở ra, từ bên ngoài, một thân ảnh nhỏ nhắn tiến vào.
Là cô gái nọ.
Sau khi đem chiếc giỏ trên lưng tháo xuống, nàng thoáng liếc qua Vương Chi rồi lắc đầu, miệng lầm bầm:
"Vậy mà vẫn chưa tỉnh...".
"Nằm yên đấy! Ta đi kiếm củi về nấu cháo cho ngươi ăn!".
...
Cứ thế, một ngày rồi lại một ngày, cô gái vẫn một mực chăm lo cho Vương Chi từ miếng ăn cho đến giấc ngủ, thậm chí cả việc vệ sinh thân thể của hắn cũng là do nàng giúp. Ban đầu nàng rất xấu hổ, rất không tình nguyện, nhưng là... cuối cùng vẫn phải tự tay làm. Nàng không thể để căn nhà nhỏ bé của mình lúc nào cũng thoang thoảng một mùi hương đặc trưng được a.
Lại nói, đối với một thiếu nữ như nàng, cho một nam nhân xa lạ ở cùng nhà với mình là việc rất dễ khiến người đàm tiếu. Mặc dù nơi này là rừng hoang cốc vắng, bình thường chẳng có lấy một bóng người qua lại, thế nhưng là... cũng không nên đấy.
Vốn dĩ ý định ban đầu của nàng là cứu cho nam nhân kia tỉnh lại, cho hắn chút bạc rồi bảo hắn rời đi, vậy mà cuối cùng... hắn lại nằm lì không chịu tỉnh. Nếu là dăm ba hôm thì thôi cũng kệ, đằng này... hắn lại nằm hơn một tháng rồi.
"Ài...".
"Ài...".
Ngồi cạnh mép giường, cô gái hết than ngắn rồi lại thở dài, thần sắc vô cùng phiền muộn.
"Sao ngươi cứ ngủ hoài như vậy chứ..."
"Ngươi làm ơn tỉnh lại đi mà. Ta hứa là sẽ không đuổi ngươi đâu. Ta chỉ cần ngươi tỉnh lại thôi".
...
Những lời than phiền nọ, Vương Chi tất nhiên chẳng thể nào nghe được. Hiện giờ trong cơ thể hắn đang trải qua một quá trình biến đổi lớn, đến mức đủ làm người thốt lên hai chữ: "Kinh khủng".
Không gian đan điền hắn đang tự mở rộng. Nếu là trước đây, thời điểm còn chưa bị Lăng Tố phá hủy, đan điền của hắn chỉ là một mảng thiên địa nhỏ hẹp màu đỏ thì nay, nó đã biến thành màu đen với kích thước lớn hơn gấp chục lần, đáng nói hơn là kích thước này vẫn còn đang tiếp tục mở rộng.
Cái này có ý nghĩa gì?
So với trước đây thì không gian phát triển của hắn rộng hơn rất rất nhiều!
Đan điền biến đổi, đó là việc đã và đang xảy ra, thế nhưng thứ biến đổi cũng không phải chỉ có mỗi đan điền. Thức hải của hắn cũng đang biến đổi. Vô số đạo sinh linh bản nguyên, kể cả đạo do Ma Bôi hóa thành, đang hòa tan vào nơi này. Cùng với sự hòa tan của vô số đạo sinh linh bản nguyên ấy, những ký ức, những vui buồn yêu hận của chúng, toàn bộ đều được hắn tiếp nhận, bất kể có tình nguyện hay không.
Đan điền, thức hải - hai nơi quan trọng nhất đối với tu sĩ - đang được biến đổi ngay trong chính cơ thể Vương Chi. Tuy rằng chưa biết sau khi quá trình này kết thúc thì Vương Chi có còn là Vương Chi nữa không, nhưng có một điều có thể khẳng định là tiềm năng của hắn sẽ vô cùng kinh khủng.
Rồi đây hắn sẽ mang đến đại kiếp hủy diệt gì cho vũ trụ Phù Thiên?
Là mong muốn của hắn hay bởi tạo hóa an bài?
Tất cả chỉ có thể đợi hắn tỉnh lại và tự mình trả lời.
... Và thời khắc ấy rốt cuộc cũng tới...
Ba năm sau, tại khu rừng vắng, trong căn nhà nhỏ, đôi mắt Vương Chi chầm chậm mở ra.
Tang thương, đó là cảm nhận đầu tiên khi nhìn vào mắt hắn. Chẳng một chút ngây thơ hay chân chất nào còn vương lại nữa. Cả trời đất trong mắt hắn là hố đen, là vực thẳm, sâu đến vô tận...
Cơ thể khẽ động, hắn ngồi dậy, thoáng liếc nhìn cô gái hiện đang ngủ say trên tấm chăn trải cạnh giường, nói nhỏ:
"Ngươi là một cô gái tốt bụng, và cả ngốc nghếch nữa".
Chuyển mắt sang hướng khác, hắn nhếch môi, giọng không rõ buồn vui:
"Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi".
Thở nhẹ một hơi, sau khi điều chỉnh tâm tình về trạng thái cân bằng, hắn bắt đầu vận hành tâm pháp để hấp thu thiên địa linh khí. Mặc dù đan điền của hắn đã được chữa trị nhưng tu vi bao năm vất vả tu luyện thì đã hoàn toàn mất hết. Phải, hôm nay Vương Chi hắn lại một lần nữa trở về điểm xuất phát: Phàm thai cảnh. Nhưng là... hắn không ngại. Rất nhanh thôi hắn sẽ đạt tới rồi vượt xa tu vi trước kia. Hắn tuyệt đối tin tưởng điều đó. Bởi vì... hắn đang sở hữu một bộ công pháp có thể là mạnh mẽ nhất ở cõi Phù Thiên này!
"Cửu thiên hấp huyết
Thập địa thâu hồn
Vạn trường hồng hà
Duy ngã độc tôn".
"Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công" đó là tên của bộ công pháp kia.
Dĩ nhiên là chẳng phải tự dưng mà Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công lại bỗng xuất hiện trong đầu hắn, hết thảy đều là bắt nguồn từ sinh linh bản nguyên của Ma Bôi.
Không sai. Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công chính là do Ma Bôi sáng tạo ra. Lại nói, để tạo ra công pháp tuyệt thế này, Ma Bôi đã phải âm thầm tổng hợp hàng vạn bộ công pháp đỉnh cấp khác nhau rồi từ đó mới nghiên cứu, suy diễn trong suốt cả mấy trăm năm ròng, có thể nói là cực kỳ hao tâm tổn trí.
Vốn dĩ hắn định sau khi đoạt xá thân thể Vương Chi xong thì sẽ bắt đầu tu luyện, tự tạo ra cho mình một mảng thiên địa... Nhưng rốt cuộc thì ý định vẫn mãi chỉ là ý định. Chẳng những Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công mà tất cả mọi thứ của hắn, từ tri thức cho tới lực lượng, toàn bộ đều bị Vương Chi hấp thu.
Đương nhiên, bị hấp thu cũng không phải mỗi mình Ma Bôi mà còn có chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo sinh linh bản nguyên nữa, khác chăng là chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo sinh linh bản nguyên kia là tự nguyện bị hấp thu còn Ma Bôi thì không mà thôi.