Chương 141: Cầu Qua Vô Định
Suy tính của Ma Bôi, Vương Chi hiển nhiên chẳng thể nào biết được. Hiện giờ ý thức hắn đang ở một nơi khác. Một nơi rất xa lạ mà cũng rất quen thuộc.
"Vô Định Chi Hà".
Nhìn dòng chữ trước mặt, Vương Chi vô thức lẩm bẩm: "Tại sao ta lại đến chỗ này nữa rồi?".
"Bởi vì ngươi lại c·hết lần nữa".
Không rõ tự lúc nào, người thanh niên đưa đò thuở trước đã hiện ra bên cạnh Vương Chi. Lời vừa rồi chính là được phát ra từ miệng y.
Thoáng quan sát người thanh niên, Vương Chi không cho là đúng:
"Lần trước ngươi cũng bảo ta đ·ã c·hết, nhưng sự thật thì ta vẫn còn sống".
"Không". - Thanh niên lắc đầu - "Ngươi lầm rồi. Lần trước ngươi đúng thật là đ·ã c·hết. Bây giờ chẳng qua là ngươi lại c·hết thêm một lần nữa mà thôi".
"Vậy... ta có sống lại nữa không?".
"Vậy ngươi có muốn sống lại hay không?".
Vương Chi lâm vào trầm mặc...
"Ta đoán là ngươi không biết".
Chỉ tay xuống con sông trắng xóa, thanh niên nói tiếp: "Hãy đi qua đó đi. Sang đến bờ bên kia thì tự khắc ngươi sẽ có được câu trả lời cho mình".
Theo hướng tay thanh niên, Vương Chi dõi mắt nhìn qua...
Thu lại ánh mắt, hắn cau mày nghi hoặc:
"Tại sao bây giờ lại không có thuyền?".
Cười nhẹ một tiếng, thanh niên bảo: "Bây giờ ngươi đã quá nặng, thuyền của ta không thể chở nổi".
"Vậy ta làm sao đi qua bên kia được?".
Lần này thanh niên không đáp mà hướng về dòng sông Vô Định, hô khẽ:
"Sinh Linh Kiều, người nên tới đã tới, ngươi còn đợi gì nữa mà chưa chịu hiện lên?".
Tiếng hô của thanh niên vừa dứt thì thần kỳ thay, từ trong hư vô, một cây cầu màu trắng dần hiện rõ.
"Đây là?".
Thấy Vương Chi nghi hoặc, thanh niên giải thích: "Nó gọi là Sinh Linh Kiều, được xây nên từ chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín sinh linh bản nguyên".
"Thế nào là sinh linh bản nguyên?".
"Vạn vật sinh linh bắt nguồn từ Đạo, đến khi tan biến thì lại trở về với Đạo. Cái gọi sinh linh bản nguyên tức chỉ những linh hồn trở về với Đạo ấy".
"Thời gian không còn nhiều nữa, ngươi hãy mau đi đi".
Chần chừ trong giây lát, cuối cùng Vương Chi cũng đặt chân lên Sinh Linh Kiều...
Một bước rồi lại một bước, Vương Chi chậm rãi tiến về phía trước. Hắn hoàn toàn không hề hay biết, rằng sau lưng hắn, Sinh Linh Kiều đang dần biến đổi. Vốn từ màu trắng, cây cầu bỗng chuyển sang màu đen, kế đấy thì tan ra thành những đốm sáng li ti dung nhập vào cơ thể hắn.
Tại bờ bên này, chứng kiến cảnh tượng đó, gương mặt vốn luôn bình thản của người thanh niên tức thì đại biến.
"Tại sao lại như vậy?!".
"Vũ trụ Phù Thiên được khai sinh còn chưa quá hai trăm triệu năm, như thế nào lại sắp phải gánh chịu đại kiếp hủy diệt chứ?".
Giữa lúc thanh niên còn chưa hết rung động thì từ cõi hư vô, một giọng nói t·ang t·hương truyền vào tai y:
"Thiên đạo, vạn vật đã có sinh thì tất có diệt, dài ngắn ắt vì nhân quả. Ngươi cớ gì phải bận lòng như vậy?".
"Đại Đạo chí cao, người dạy phải. Là tâm ta đã nhiễm bụi".
...
Trong khi những sinh linh bản nguyên tạo thành Sinh Linh Kiều đang dung nhập vào cơ thể Vương Chi ở đây thì bên ngoài, tại trấn nhỏ vô danh, toàn thân Vương Chi cũng đang bắt đầu biến đổi. Ban đầu là hàng trăm, kế đến là hàng ngàn, hàng vạn quang điểm đồng loạt xuất hiện rồi nhanh chóng hòa tan vào da thịt, gân cốt, kinh mạch của hắn.
"Này... này là...".
Đang cư ngụ trong trái tim Vương Chi, Ma Bôi nhìn thấy những quang điểm đang ngày một nhiều lên kia thì lập tức kinh hãi. Với một kẻ đã tồn tại trăm triệu năm như hắn lý nào lại không nhận ra chúng là những sinh linh bản nguyên. Nhưng cũng chính bởi nhận ra, chính bởi biết rõ nên hắn mới lại càng thêm hoảng sợ.
Cứ một sinh linh bản nguyên thì sẽ tạo ra được một sinh linh mới, đây là điều mà đại đa số tu sĩ ở vũ trụ Phù Thiên đều biết. Còn như hiện tại, hàng vạn sinh linh bản nguyên lại đang dung nhập vào một sinh linh khác, việc này... đừng nói là thấy, dù là nghe Ma Bôi cũng chưa từng nghe tới!
Một kẻ được tạo nên từ ngàn vạn sinh linh bản nguyên? Rốt cuộc thì hắn sẽ biến thành cái dạng gì? Ma Bôi không biết và lúc này hắn cũng chẳng muốn biết làm quái gì cả. Điều duy nhất mà hắn muốn hiện giờ là lập tức thoát ra khỏi đây! Lập tức thoát ra cái cơ thể đáng sợ này!
Những sinh linh bản nguyên kia... bọn chúng đang muốn thôn phệ Ma Bôi hắn!
Đối mặt với hiểm cảnh, Ma Bôi không dám chần chừ thêm một giây nào nữa, vội vã tập trung tất cả lực lượng phá thể xông ra ngoài. Chỉ là... vô ích.
Giờ phút này toàn thân Vương Chi chẳng khác gì một lồng giam cực kỳ kiên cố. Từng lớp da, từng thớ thịt, từng cơ quan phủ tạng của hắn đều được một tầng linh quang bao bọc. Nó chắc chắn đến nỗi dù cho Ma Bôi có nỗ lực thế nào cũng không lung chuyển được. Bị thôn phệ và trở thành một phần của Vương Chi là kết cục duy nhất dành cho hắn.
Nhưng là... hắn không cam lòng!
Ma Bôi hắn nhẫn nhục trăm vạn năm qua là vì cái gì?
Tất cả chẳng phải là muốn tìm lại tự do cho mình? Chẳng phải là vì muốn trở thành vị Ma thần cường đại nhất, một sinh linh hùng mạnh nhất cõi Phù Thiên?
Nhưng lúc này đây, hết thảy những mưu tính của hắn, những hy sinh của hắn, toàn bộ đều sắp tan thành mây khói cả rồi!
Hắn không cam tâm!
Hắn không cam tâm!!
"A a a a!!".
"A a a a a...!!".
...
Mặc cho Ma Bôi có không cam thế nào, gào thét ra sao, những sinh linh bản nguyên kia vẫn tiếp tục đem hắn thôn phệ... từng chút một, tận đến khi chẳng còn sót lại chút gì nữa.
Sau khi khí tức của Ma Bôi đã triệt để biến mất, một đạo sinh linh bản nguyên mới tức thì được sinh ra. Hệt như chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín đạo sinh linh bản nguyên khác, đạo sinh linh bản nguyên mới cũng là màu đen, hơn nữa lại còn là rất lớn. Như vậy, tính đến thời điểm hiện tại thì tổng số sinh linh bản nguyên trong người Vương Chi đã lên tới con số vừa đúng mười vạn.
...
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, quá trình dung nhập trong cơ thể Vương Chi cuối cùng cũng chấm dứt. Nếu như lúc này Lăng Tố có mặt ở đây thì hẳn là nàng phải kinh ngạc lắm. Bởi vì... đan điền lẫn hai chân bị phế của hắn đã được chữa trị hoàn toàn.
...
"Sột soạt...".
Trong lúc Vương Chi vẫn còn nằm mê man dưới đất thì từ phía đông, một thân ảnh tiến lại.
Là một cô gái.
"Ê! Ngươi bị sao vậy?".
"Này!".
...
Lay mấy lượt mà đối phương vẫn nằm bất động, cô gái nhăn mày, lẩm bẩm:
"Có lẽ hắn bị đói quá nên xỉu rồi".
"Trời lạnh thế này, để hắn nằm đây thì không ổn lắm...".
"Thôi kệ, mang hắn về nhà trước rồi tính".
Quyết định xong, cô gái đem Vương Chi dựng dậy, đặt lên lưng cõng đi...
...
Một giờ sau.
Trong một căn nhà nhỏ đơn sơ giữa khu rừng hoang vắng.
"Bịch".
"Phù... ù...".
Ngồi bệt ra giường thở dốc một đỗi, cô gái nọ liếc qua nhìn kẻ vừa được mình mang về, trách móc:
"Sao ngươi lại nặng như thế chứ?".
"... Cũng may mà ta biết chút võ công, nếu không thì chắc là đã bị ngươi làm cho tắt thở luôn rồi".
Than trách quy than trách, cuối cùng thì nàng vẫn không quên mục đích ban đầu của mình. Tạm gác đi mệt mỏi, nàng bắt đầu kiểm tra kỹ lưỡng cho Vương Chi lần nữa.
...
"Cơ thể lại suy nhược đến tình trạng này, thật không biết là làm sao ngươi còn sống được nữa".