Chương 137: Từ Trong Trứng Chui Ra
"Hẳn là nó phải có chỗ thần kỳ nào đấy mà ta chưa nhìn ra được... Để sau này lại nghiên cứu tiếp vậy".
Nói đoạn, Vương Tuyết Nghi đem đỉnh nhỏ vô danh thu lại, thoáng điều chỉnh tâm tình rồi nhắm hướng cửa động bước đi. Tuy nhiên, còn chưa đi được mấy bước thì chân nàng đã phải dừng lại. Nàng vừa nhận ra một điều: thời gian bên ngoài và trong chiếc đỉnh kia khác nhau.
Vừa rồi nàng đã ở bên trong chiếc đỉnh kia tìm hiểu rất lâu, ước tính cũng hơn cả ngày, ấy thế mà bên ngoài, tính từ lúc nàng tiến vào đỉnh tới giờ thì thời gian lại chỉ mới trôi qua khoảng ba phút...
Cách biệt này...
Bất giác, sắc mặt Vương Tuyết Nghi dần biến đổi...
"Ha ha ha! Thì ra là như vậy! Thì ra là như vậy! Trời cũng giúp Vương Tuyết Nghi ta!...".
...
...
"Phù... ù...".
"Phù... ù... ù...".
Vẫn là thảm cỏ xưa, dưới tán cây cũ, Vương Chi nằm dài, miệng thở hổn hển. Hắn rất mệt. Lúc này hắn thật sự là đã bắt đầu cảm thán về Liễu Ảnh Tùy Phong Bộ kia. Mặc dù chưa biết nó có thần kỳ như lời sư phụ mình nói không nhưng có một điều làm hắn không thể không công nhận là: nó rất khó luyện. So với Xà Kiếm Bộ trước kia hắn từng luyện thì độ khó còn lớn hơn gấp chục lần có dư.
"Phù... Thật là mệt c·hết đi được...".
Đang đứng cạnh đó, Lăng Mị nghe hắn than thở thì lắc đầu ngán ngẩm:
"Đúng là quá kém cỏi, có mỗi bộ pháp đơn giản như thế mà luyện mãi không xong".
"Còn nằm đó làm gì? Mau đứng dậy luyện cho ta!".
"Sư phụ, cho ta nghỉ thêm tí nữa đi. Ta thật là rất mệt".
"Mệt cũng phải luyện. Ngươi không nghe người ta bảo cần cù bù thông minh sao? Đừng có lười biếng, mau đứng dậy cho ta!".
Trước thái độ hung hăng của Lăng Mị, Vương Chi nào còn dám nằm lì, vội đứng lên tiếp tục tập luyện Liễu Ảnh Tùy Phong Bộ.
...
Nửa giờ sau.
"Bịch".
Vương Chi lại lần nữa nằm bệt ra đất, toàn thân bất động. Hắn sắp chẳng còn hơi mà thở nữa rồi.
"Vương... Chi".
"Vương... Vương... Vương Chi".
Hả?
Trong tiếng thở gấp, mắt Vương Chi lóe lên một tia nghi hoặc.
Hình như có ai đó vừa mới gọi hắn.
Thế nhưng ở đây ngoài hắn và sư phụ mình ra thì làm gì còn ai, mà giọng nói kia thì đâu phải của sư phụ hắn. Nó hoàn toàn xa lạ.
"Chắc là ta nghe lầm".
Thầm nhủ như vậy, Vương Chi lại tiếp tục nằm thở dốc.
"Vương... Vương Chi".
"Vương... Vương... Vương Chi".
Này...
Thật sự là có người đang gọi hắn!
Nhưng... là ai?
"Sư phụ". - Ngước lên nhìn Lăng Mị, hắn hỏi - "Người có nghe thấy không?".
"Nghe thấy cái gì?". - Lăng Mị hỏi lại.
"Có ai đó đang gọi ta".
"Ai đó?".
Lăng Mị thoáng thả ra thần thức, lát sau thì bảo: "Xung quanh đây làm gì có ai. Vương Chi, tai ngươi chắc là có vấn đề gì rồi".
Thật là không có sao?
Nhưng rõ ràng là hắn có nghe mà.
"Vương... Vương Chi. Ta... ta... ta đang...".
Lại nữa!
Vương Chi ngồi dậy, tập trung nghe kỹ.
"... đang ở... ở... trong... trong...".
"Vương Chi, ngươi sao thế?".
"Suỵt... Sư phụ, người im lặng một chút để ta nghe".
Nghe?
"Ngươi nghe cái gì chứ? Ở đây ngoài tiếng chim chóc thì có gì đâu mà nghe".
Lần này Vương Chi chẳng đáp. Thay vì đáp lời Lăng Mị thì hắn lại đưa thần thức tiến vào túi linh thú. Vừa rồi giọng nói kia đã bảo là: "Vương Chi, ta đang ở trong túi linh thú".
Không xem thì thôi, vừa xem Vương Chi liền biến sắc. Bên trong túi linh thú đã chẳng còn bóng dáng tiểu Tuyết Linh Xà đâu nữa. Nó đã biến mất!
Mà không. Không phải biến mất mà biến thành một quả trứng!
Tâm tình khẩn trương, Vương Chi lập tức đem quả trứng kia lấy ra ngoài.
"Ủa?".
Chỉ vào quả trứng nọ, Lăng Mị ngạc nhiên hỏi: "Vương Chi, đây là trứng gì thế? To như vậy?".
Liếc qua quả trứng một vòng, nàng hỏi tiếp: "Vương Chi, đây là trứng của yêu thú gì? Tại sao thần thức của ta lại không thể tra xét được?".
"Sư phụ". - Sau một hồi im lặng, Vương Chi rốt cuộc cũng lên tiếng - "Nó... nó là... là...".
"Là? Là cái gì? Nói lẹ đi, đừng có ấp a ấp úng nữa".
"Nó... nó hình như là rắn con".
Rắn con?
Lăng Mị nghe hắn nói thế thì thần sắc khẽ đổi. Nàng xác nhận lại: "Vương Chi, ý ngươi là tiểu Tuyết Linh Xà kia?".
"Rắc... Crắc...".
Chẳng đợi cho Vương Chi kịp mở miệng hồi đáp thì một việc ngoài ý muốn phát sinh. Quả trứng nọ bắt đầu rạn nứt.
"Rắc... rắc...".
Rất nhanh, từ bên trong, một cái đầu thò ra.
Hai mắt tròn xoe, sóng mũi thon thả, bờ môi chúm chím, tóc dài đen mượt,...
Đây nào phải tiểu Tuyết Linh Xà bé nhỏ, rõ ràng là một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu. Điều duy nhất khiến cho hình ảnh tiểu cô nương này kém hoàn hảo là tình trạng cô bé hiện giờ: cả người t·rần t·ruồng và ướt nhèm.
Dưới ánh mắt kinh dị của Lăng Mị, tiểu cô nương kia đưa tay dụi mắt, một đỗi sau thì bắt đầu di chuyển, mục tiêu thì là Vương Chi.
"Soạt" một tiếng, giữa lúc Vương Chi còn chưa kịp phản ứng thì hai tay cô bé đã chạm vào chân hắn.
Nhanh! Quá nhanh!
"Vương... Vương Chi". - Tiểu cô nương ngẩng đầu kên, bập bẹ cất tiếng - "Ẵm... ẵm ta".
Há hốc cả buổi, cuối cùng Vương Chi cũng thốt ra trọn vẹn một câu: "Ngươi... ngươi là rắn con?".
"T-Ta là... là... ta".
"Vương Chi".
Kinh ngạc từ nãy giờ, Lăng Mị chỉ vào cô bé trần như nhộng dưới đất, hỏi: "Nó... thật sự là con tiểu Tuyết Linh Xà nuôi mãi chẳng chịu lớn của ngươi?".
"Ta cũng không chắc lắm. Nhưng mà ta cảm nhận được hình bóng của rắn con bên trong nó. Cảm giác rất thân thiết".
Thoáng nghĩ ngợi, Lăng Mị kiến nghị: "Trước tiên ngươi hãy đem nó lau sạch rồi tính".
"Vậy cũng được".
Thần niệm khẽ động, trên tay Vương Chi tức thì hiện ra một bộ y phục. Tiếp đấy, hắn xé nó ra làm hai, bắt đầu đem tiểu cô nương nằm dưới đất lau chùi sạch sẽ.
Lát sau, trước đôi mắt trợn trừng của Lăng Mị, hắn lại lấy thêm một bộ y phục khác, trải ra đất, đặt cô bé nằm lên rồi quấn quanh một vòng.
Đã xong?
Thật ra thì chưa.
Sau khi lấy y phục quấn quanh người tiểu cô nương kia một vòng thì hắn lại nhẹ nhàng đặt tay lên người cô bé, bắt đầu lăn tới.
Một vòng... hai vòng... ba vòng... bốn vòng...
Cuối cùng, chẳng biết là đã lăn bao nhiêu vòng, rốt cuộc hắn cũng chịu dừng lại.
Lúc này, vốn từ một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu, cô bé đã bị hắn biến thành một cục vải tròn tròn dài dài, nếu không phải cái đầu còn ló ra ngoài thì thiết nghĩ sẽ chẳng ai biết đấy là một tiểu cô nương cả. Theo khía cạnh nào đó, có thể xem việc làm vừa rồi của Vương Chi là một hành động tàn nhẫn. Tiếc thay hắn lại không hề ý thức được điều ấy.
Thò tay xách cục vải kia lên, hắn lật qua lật lại một lúc mới hướng Lăng Mị hiện vẫn chưa hết "rung động" nói:
"Sư phụ, ta nghĩ nó đúng thật là rắn con".
"Đưa ta xem thử".
...
"Vương Chi, làm thế nào mà con rắn của ngươi lại hóa thành hình người được vậy?".
"Ta cũng không rõ lắm. Ta nhớ mấy hôm trước nó vẫn còn là con rắn nhỏ xíu...".
"Ngươi có cho nó ăn thứ gì lạ không?".
Cho ăn?
Ánh mắt Vương Chi lóe lên: "Ta nhớ rồi. Nó có nuốt một viên yêu đan màu trắng".
"Là yêu đan gì?". - Lăng Mị động tâm hỏi gấp.
Nàng thật sự đang rất muốn biết rốt cuộc là loại yêu đan nào mà lại có công hiệu thần kỳ tới vậy.
Đáng tiếc, sự hiếu kỳ của nàng lại chẳng thể được thỏa mãn. Nguyên nhân là bởi ngay cả Vương Chi cũng không biết. Lúc đó mọi chuyện diễn ra quá chóng vánh, khi hắn còn chưa kịp ngăn cản thì tiểu Tuyết Linh Xà đã đem viên yêu đan kia nuốt xuống bụng rồi. Phải, hắn cho rằng nguyên nhân dẫn đến sự biến đổi hình dạng của tiểu Tuyết Linh Xà là do viên yêu đan màu trắng kia. Về phần Long châu, cũng như Vương Tuyết Nghi và Lăng Tố, hắn đinh ninh là nó đã bị phá hủy cùng với lão nhân Chu Bát nọ rồi. Hắn hoàn toàn không biết được sự thật rằng thứ bảo vật vạn năm khó gặp khiến cho một đôi đạo lữ yêu tu Thiên hà cảnh tranh nhau đến ta c·hết ngươi sống kia lại bị chính tiểu Tuyết Linh Xà ăn mất. Hiện chỉ có mỗi mình tiểu Tuyết Linh Xà là biết được tường tận, tiếc rằng lại chẳng có ai hỏi nó cả.