Chương 136: ... Gọi Ngưu Chi Được Không?
Bĩu môi xem thường, Lăng Mị khai sáng tư tưởng cho đệ tử mình:
"Vương Chi, ngươi như vậy là rất cổ hũ có biết không. Người ta đã không cấm thì tại sao lại chẳng dùng? Ngươi tưởng đánh đánh chém chém mà hay sao? Chiến thắng mới là quan trọng. Đánh đẹp mà bị người ta g·iết thì cũng chỉ có nước đem đi chôn cất thôi. Nhớ kỹ, phải vận dụng tất cả thủ đoạn để giành lấy chiến thắng. Làm người là phải có thủ đoạn, biết chưa?".
Nghe xong, Vương Chi nhất thời trầm mặc. Hắn cảm thấy mấy lời của sư phụ hắn... hình như cũng hơi có lý.
Phía đối diện, Lăng Mị thấy thế thì tiếp tục thêm dầu vào lửa:
"Vương Chi, nghe ta đi. Hết thảy những gì ta vừa nói đều là kinh nghiệm xương máu cả đấy. Lại nói, năm xưa sư tổ khai phái của Yêu Tông chúng ta cũng là một đại cao thủ dùng độc trùng đấy".
"Sư phụ, người nói thật chứ?".
"Nửa câu không giả. Ngươi có biết tại sao môn phái chúng ta lại gọi là Yêu Tông không? Chính là bởi do năm đó sư tổ vì quá giỏi dùng độc trùng nên mới đặt như thế. Độc trùng thì cũng là yêu trùng mà".
Ngẫm nghĩ hồi lâu, Vương Chi đột nhiên hỏi:
"Vậy sao sư tổ lại đặt là Yêu Tông mà không phải Trùng Tông? Trong từ 'yêu trùng' cũng có một chữ 'trùng' nha".
Trước câu hỏi ngây thơ và hồn nhiên của Vương Chi, khóe môi Lăng Mị bất giác co giật mấy cái. Nàng chẳng biết nếu để tổ sư gia nghe được thì ông có sùi bọt mép mà đội mồ sống dậy hay không nữa.
Mắt đẹp lườm Vương Chi, Lăng Mị không trả lời mà hỏi ngược lại:
"Vậy tại sao ngươi được gọi Vương Chi mà không phải con bò?".
Con bò?
Vương Chi hơi bất mãn: "Năm xưa tông chủ đặt ta là Vương Chi".
"Thì năm xưa sư tổ cũng đặt tên môn phái là Yêu Tông".
Lăng Mị chốt hạ: "Tóm lại thì đó là do sư tổ đặt. Ổng thích thế nào thì ổng đặt thế ấy hiểu chưa".
"Nhưng mà..".
"Ngươi mà còn thắc mắc nữa thì ta sẽ lập tức đem miệng ngươi khâu lại!".
...
Dưới sự dụ dỗ lẫn uy h·iếp của Lăng Mị, sau cùng thì Vương Chi cũng tiếp nhận và hứa là sẽ sử dụng con độc trùng bé như hạt cát kia trong Ngũ phong chi chiến sắp tới. Dĩ nhiên là phải vậy rồi, đứng dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu đây.
Vương Chi cảm thấy số phận của mình thật quá bi thảm. Thuở nhỏ mồ côi, lớn lên nhận được một sư phụ, cứ ngỡ cuộc đời rốt cuộc cũng lên hương thì ngờ đâu vị sư phụ này lại...
"Ài... người ta thì còn được lúc lên voi có khi xuống chó, trong khi Vương Chi ta thì... ài...".
Giữa lúc Vương Chi còn đang than thân trách phận thì kế bên, Lăng Mị lần nữa cất tiếng:
"Vương Chi, mặc dù hiện giờ đã có độc trùng phụ trợ, tuy nhiên, để chắc chắn hơn thì ta sẽ truyền cho ngươi thêm một bí quyết nữa".
Dưới ánh mắt ngờ vực của Vương Chi, Lăng Mị nói tiếp:
"Nó làm một bộ công pháp cực kỳ thần diệu, chỉ cần ngươi học được chút da lông thôi thì việc lọt vào tốp ba người mạnh nhất là chuyện hoàn toàn dư sức".
"Sư phụ, có thật là chỉ cần học chút da lông là đã lợi hại như vậy không?".
"Nếu không thích thì đừng học, đỡ phải tốn công ta".
Nói xong, cũng chẳng buồn xem phản ứng của Vương Chi, Lăng Mị phủi tay rời đi. Vừa đi nàng vừa thầm đếm: "Một... Hai... Ba... Bốn...".
"Sư phụ".
Nghe Vương Chi gọi mình, Lăng Mị liền dừng bước, khóe miệng nở ra một nụ cười đắc ý.
Nhanh chóng đem nụ cười nọ giấu đi, nàng xoay người lại, ra vẻ hờ hững hỏi:
"Ngươi kêu ta lại có chuyện gì?".
Gãi nhẹ lên mặt, Vương Chi có chút ngần ngại mở miệng: "Sư phụ, ừm, cái bộ pháp thần kỳ kia, người dạy cho ta đi".
"Ồ, ta tưởng ngươi không muốn học".
"Ta suy nghĩ kỹ rồi, những gì sư phụ truyền dạy sao ta có thể không muốn học được chứ. Ta là đệ tử của người mà".
Tuy rằng trong dạ vô cùng khinh bỉ nhưng ngoài mặt Lăng Mị vẫn gật gù mà bảo:
"Được rồi, nói thế nào thì ngươi cũng là đệ tử duy nhất của ta, ta không truyền cho ngươi thì còn truyền cho ai được nữa... Trước tiên ta sẽ nói về tên của bộ pháp thần kỳ này... Ừm, để ta gợi ý cho ngươi đoán nhé...".
"Hừm hừm".
Hắng giọng hai tiếng, nàng đặt một tay ra sau, trong khi tay còn lại thì chỉ vào một cành cây gần đó, hỏi:
"Vương Chi, thấy nó không?".
Nhìn theo hướng tay nàng, Vương Chi gật đầu, đáp: "Thấy".
"Thấy cái gì?".
"Cây liễu".
Mày hơi cau lại, Lăng Mị có chút không hài lòng: "Vậy trên cây liễu kia mọc ra cái gì?".
"Cành liễu".
"Ngươi thấy cành liễu đó thế nào?".
"Đang đưa qua đưa lại".
"Tại sao nó lại đưa qua đưa lại được?".
"Bởi vì nó là cành liễu mà không phải cây liễu. Cành liễu thì nhỏ còn cây liễu thì to".
Vương Chi vừa nói dứt câu thì bất thình lình, một cục gạch màu xám xanh quen thuộc gõ xuống đầu hắn.
"Cốp!".
"A!".
"Sư phụ! Sao lại đánh ta?!".
"Sao sao cái con khỉ!".
Hai mắt trừng lên, Lăng Mị mắng to: "Vương Chi! Ngươi là một tên đần độn! Không có gió thì làm sao nó đưa qua đưa lại được hả?!".
"Vậy thì từ đầu người cứ nói huỵch toẹt ra là Gió Bộ đi, bày đặt bày vẽ...".
"Gió Bộ cái đầu ngươi! Là Liễu Ảnh Tùy Phong Bộ! Liễu Ảnh Tùy Phong Bộ có biết chưa! Lăng Ba Tiên Tử ta đây anh minh một đời sao lại thu phải một tên đệ tử đần độn như ngươi chứ! Vương Chi? Tại sao ngươi không đổi tên là Bò Chi luôn đi!".
Bò Chi?
"Sư phụ, có thể đừng gọi Bò Chi mà gọi Ngưu Chi được không?".
...
...
Nhẹ thở ra một ngụm trọc khí, Vương Tuyết Nghi đưa tay lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:
"Sư phụ của ta cũng thật là có tâm...".
Nói đoạn, nàng đột nhiên há miệng. Từ bên trong, một chiếc không gian giới chỉ màu tím bay ra. Thoáng nhìn qua giới chỉ, nàng khẽ động thần niệm. Gần như tức thì, một chiếc đỉnh xuất hiện.
Đỉnh này có ba chân, cao khoảng một gang, màu đen, kiểu cách cổ xưa, ngoài mặt có hoa văn phượng hoàng bay lượn.
"Bên trong giới chỉ chỉ có ba vật, hai cuốn ngọc giản Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công và Bách Biến Thiên Ma Công đã mang đến cho ta sự kinh hỷ ngoài sức tưởng tượng, không biết chiếc đỉnh này sẽ thế nào đây...".
Dưới sự chờ mong, Vương Tuyết Nghi bắt đầu thăm dò chiếc đỉnh nhỏ trên tay mình...
Tầm mười phút sau.
Trong động phủ hiện giờ đã chẳng nhìn thấy bóng dáng Vương Tuyết Nghi đâu nữa, còn lại chỗ cũ chỉ là chiếc đỉnh nhỏ vô danh mà nàng tra xét khi nãy.
Nàng đã rời khỏi động phủ?
Thật ra thì nàng vẫn đang ở đây, chỉ có điều không phải bên ngoài mà là bên trong... chiếc đỉnh.
Lại qua thêm hai phút nữa...
Trên mặt đất, đỉnh nhỏ vô danh vốn đang đứng yên bỗng bất ngờ rung động. Kế đấy, nắp đỉnh đột nhiên bay lên, từ bên trong, một đạo linh quang bay ra.
Là Vương Tuyết Nghi.
Đưa mắt nhìn về phía đỉnh nhỏ vô danh, nàng âm thầm kỳ quái:
"Có thể được chủ nhân của bộ hài cốt kia đặt chung một chỗ với hai cuốn tuyệt thế công pháp là Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công và Bách Biến Thiên Ma Công thì hẳn là nên có công dụng đặc biệt nào đó mới đúng, đằng này...".
Vừa rồi ở bên trong nàng đã tra xét rất kỹ, nhưng ngoài công dụng có thể chứa đựng vật sống ra thì nàng chẳng phát hiện thêm nó còn có chỗ nào bất phàm nữa cả. Điều này quả thực là rất khó hiểu.