Chương 134: Nhẫn Cỏ Cho Em
Trong lòng Vương Chi cảm thấy rất tức giận, phi thường tức giận. Hắn muốn, vô cùng muốn giơ chân lên đá vào mông vị sư phụ vô lương của mình mấy phát cho hả dạ. Chỉ có điều... vẫn là muốn thôi a. Thực tại thì hắn không có đủ can đảm đó. Nếu hắn mà thật sự làm thì khi chân hắn còn chưa kịp giơ lên hết thì mông của hắn chắc chắn là đã lại bị nàng h·ành h·ạ rồi.
Chung quy thì vẫn là thực lực không bằng người ta...
Hết sức bất đắc dĩ, Vương Chi đành đem mong muốn nhỏ nhoi và vô cùng chính đáng của mình chôn xuống tận đáy lòng, lần nữa tìm một góc khác ngồi xuống, dứt khoát mặc kệ vị sư phụ vô lương kia của hắn.
Thấy hắn như vậy, Lăng Mị thầm kêu vô vị, mon men lại gần, hỏi:
"Tiểu Vương Chi, hôm nay ngươi làm sao vậy?".
"Ta đâu có làm sao. Ta rất bình thường".
"Vậy thế nào mà mặt ngươi lại giống như đang đi đưa đám thế? Bộ nhà ngươi vừa có ai c·hết à?".
Đây... là đang rủa ta sao?
Mặc dù Vương Chi hắn là trẻ mồ côi, thế nhưng mà nghe mấy lời kia thì trong lòng hắn cũng rất không thoải mái đấy.
"Sư phụ, rốt cuộc là người muốn cái gì đây?".
Mắt đầy ý cười, Lăng Mị bảo:
"Thật ra thì cũng chẳng có gì, chỉ là gần đây sư phụ hơi túng quẫn một chút, cho nên...".
Nói tới đó, ý cười trong nàng càng đậm thêm mấy phần: "... Tiểu Vương Chi à, ngươi có thì cho sư phụ mượn đỡ một ít linh thạch đi".
"Không có". - Vương Chi chẳng cần nghĩ ngợi lấy một giây, lập tức lắc đầu.
Tất nhiên, Lăng Mị sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Nàng bắt đầu dụ dỗ:
"Vương Chi, Tiểu Vương Chi, ta biết là ngươi có mà. Mau lấy cho sư phụ mượn đi. Ngươi yên tâm, vài ngày nữa ta sẽ trả lại ngay thôi, hơn nữa còn là gấp đôi nha".
Trả lại cho ta? Có quỷ mới tin. Phải biết nàng là một đại hành gia, một đại cao thủ, một đại đại nhân vật chuyên đi mượn đồ mà không bao giờ trả đấy.
Thế là lại một lần nữa, Vương Chi quyết đoán cự tuyệt:
"Không có. Ta thật sự hết tiền rồi. Sư phụ, người cũng biết là dạo này vật chất leo thang, tiền tệ lạm phát trong khi linh thạch thì lại ngày càng khan hiếm a, ta còn chẳng có để tu luyện thì lấy đâu cho người mượn đây".
Cố ý thở dài, hắn lắc đầu than khẽ:
"Ài... cuộc sống đúng là mỗi lúc một khó khăn... Cũng không biết là ngày mai lấy đâu ra linh thạch để mua Nguyên Đan tu luyện đây, chắc lại phải lên núi xuống biển mà săn từng con yêu thú, chui hầm nhảy hố mà đào từng cọng linh dược để đem bán quá. Ài... cuộc sống thật là quá khó khăn mà...".
Nhìn bộ dạng than ngắn thở dài của Vương Chi, Lăng Mị thật là có xúc động lôi hắn ra đánh cho một trận.
Muốn từ chối thì cũng đâu cần bịa ra mấy lý do ngớ ngẩn như thế chứ. Lăng Mị nàng có phải trẻ con lên ba hay là chui ra từ trong rừng trong rú nào đâu.
Hừ! Tiểu tử ngươi tưởng nói không mà được sao?
Thầm suy tính trong giây lát, hai mắt Lăng Mị chợt nheo lại. Nàng ngồi xuống kế bên Vương Chi, nở một nụ cười ngọt như đường dưới tấm khăn che mặt, rất dịu dàng mà cất tiếng:
"Tiểu Vương Chi, không nghĩ số ngươi còn thảm hơn cả ta. Thôi được rồi, ngươi cũng đừng nên quá buồn rầu mà sinh bệnh, tốn tiền thuốc thì không nói gì, chỉ sợ lại c·hết bất đắc kỳ tử mới khổ. Ngươi biết đấy, dạo này vật chất leo thang, tiền tệ lạm phát, muốn mua một mảnh bảo địa để an táng rất là khó khăn và tốn kém a".
Nguyền rủa! Đây rõ ràng là đang nguyền rủa mà!
Đồ sư phụ xấu xa! Đồ Vô Liêm Tiên Tử xấu xa! Vương Chi ta nhịn. Mối thù hôm nay ta sẽ khắc cốt ghi tâm
Tự hứa với mình xong, Vương Chi quay lưng về phía Lăng Mị, bắt đầu trả thù bằng cách... nắm những cọng cỏ trước mặt nhổ lên. Vừa nhổ hắn vừa âm thầm nói:
"Sư phụ hả? Ta nhổ đầu ngươi này! Vô Liêm Tiên Tử hả? Ta vặn cổ ngươi này!...".
Cảm thấy hai tay vẫn chưa đủ, hắn dùng luôn cả hai chân mà rửa hận.
"Ta giẫm sư phụ này! Ta chà này! Ta đạp này! C·hết này! C·hết này!...".
Ngồi kế bên, Lăng Mị chứng kiến hành động tự kỷ của Vương Chi thì mày liễu không khỏi cau lại. Khỏi cần đoán cũng biết là hắn đang đem bộ mặt của nàng gán lên mấy cây cỏ kia a.
Tiểu tử, muốn đấu với ta hả?
Khẽ nhếch môi, Lăng Mị âm thầm thi triển thủ đoạn...
Thế là chẳng bao lâu sau, Vương Chi đã buộc phải dừng tay lẫn chân lại. Hắn đột nhiên cảm thấy rất ngứa ngáy khó chịu.
"Sao lại ngứa thế nhỉ?".
Lại qua thêm một đỗi...
Lúc này thì Vương Chi đã không còn thấy ngứa ngáy nữa, thay vì ngứa thì hắn lại phải trải qua một loại cảm giác khác kinh khủng hơn: đau. Cả người hắn như đang bị kim đâm, đáng nói hơn đây lại không phải một hay hai mà là vô số cây!
Trước tiên là lưng hắn, tiếp đó thì là bụng, ngực, tay, rồi chân, rồi cổ, đầu,... Tưởng tượng đi, nếu ngươi bị người ta h·ành h·ạ như vậy thì sẽ có cảm tưởng gì? Đây là t·ra t·ấn! Là tàn nhẫn t·ra t·ấn!
Còn Vương Chi ư? Hắn hiện đang là đối tượng bị t·ra t·ấn ấy!
Hung thủ ư? Khỏi đoán cũng biết là ai rồi.
"Sư phụ, thuốc giải! Mau đưa thuốc giải cho ta!".
Trái với bộ dạng khổ sở của Vương Chi, Lăng Mị lại khá bình thản. Đưa tay nhẹ nhàng ngắt lên một cọng cỏ, rồi lại một cọng cỏ, rồi lại thêm một cọng...
"Sư phụ! Mau đưa thuốc giải cho ta đi! A a a a...!".
"Sư phụ mau lên! Ta sắp c·hết tới nơi rồi!".
"Ồ, mấy cọng cỏ này tươi xanh thật. Là nên thắt thành nhẫn, thành vòng hay là đem làm thành hình nhân nhỉ?".
"Sư phụ...!".
"Ài... thật là khó nghĩ a...".
...
Thiên Đan Phong bây giờ đang có một cảnh tượng phải nói là cực kỳ hy hữu.
Một đôi sư đồ cùng ở một nơi, trên là trời xanh, dưới là đất dày, trái là ao cá, phải là vườn hoa, ở giữa là... mà thôi, cứ mặc kệ ở giữa đi. Tóm lại là cảnh vật rất đẹp, rất nên thơ và nên ca. Chính tại bên trong khung cảnh thơ ca ấy, người sư phụ kia cũng đang làm một việc mang ý vị thơ ca chẳng kém: nhổ cỏ thắt thành nhẫn đeo tay. Còn người đệ tử, hắn đang... ừm, cũng làm một việc khá thơ ca, có điều là ca thán kêu gào.
Đôi sư đồ này... cảnh tượng này... quả là trăm năm mới thấy một lần...
...
"Sư phụ! Cho ta thuốc giải...".
Bỏ mặc Vương Chi, Lăng Mị vừa ngắm nghía chiếc nhẫn cỏ trên tay vừa nghêu ngao hát:
"Anh nghèo nên chẳng nhẫn kim cương
Tặng em theo sính lễ huy hoàng
Thì đây anh đan nhẫn cỏ
Tặng em coi như bỏ ngõ
Lòng anh chắc em đã biết...".
"Sư phụ...!".
"... Em về tung nhẫn cỏ ra sân
Để đeo vô nhẫn cưới huy hoàng
Người ta mua em gấm lụa
Còn anh trao em nhẫn cỏ
Thì em hãy bận tâm gì".
"Sư phụ! Cầu xin người cho ta thuốc giải đi! Ta sắp c·hết rồi! Ta thật sự là sắp c·hết rồi!!".
Những tưởng lần này Lăng Mị vẫn tiếp tục làm ngơ thì nàng bỗng lên tiếng:
"Tiểu Vương Chi à, sư phụ cũng không phải là không muốn cứu ngươi. Ài, nhìn ngươi khổ sở như vậy ta thật là đau lòng lắm. Ruột ta đang đứt ra từng khúc đây này...".
"Sư phụ, người... người đừng có nói nữa! Mau... mau đưa ta thuốc giải đi mà!".
"Tiểu Vương Chi, cứu ngươi không khó, nhưng là ngươi cũng biết đấy, dạo này vật chất leo thang, tiền tệ mỗi ngày một mất giá, điều chế thuốc cũng rất tốn kém...".
Chẳng đợi nàng nói hết, Vương Chi đã vội hô lên: "Sư phụ, mau đưa ta thuốc giải, ta sẽ đưa linh thạch cho người!".
"Thế nhưng nó hơi đắt...".
"Ta trả hết! Thuốc giải!".
...
P/s: đoạn bài hát chỉ là ngẫu hứng thêm vào để giải trí, có thể lựa chọn bỏ qua.