Chương 129: Mơ Màng Ngắt Đóa Hoa Xuân
Và cũng chính bởi cái không biết này mà hắn đang sắp gây ra một tội lỗi cực kỳ nghiêm trọng. Tệ hơn nữa là tội lỗi ấy lại vô tình được hắn thúc đẩy nhanh hơn, biện pháp thì chính là cố gắng giải khai huyệt đạo cho Lăng Tố.
Linh lực của hắn đang ngày càng yếu đi.
Cứ như thế, trong nỗ lực ngu ngốc của mình, hai mắt Vương Chi mỗi lúc một mờ dần, mờ dần, đến cuối cùng thì cả hình bóng của Lăng Tố trước mặt hắn cũng trở nên nhạt nhòa. Tuy nhiên, cảm giác váng đầu hoa mắt ấy chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thì liền kết thúc. Hắn lại lần nữa nhìn thấy rõ. Nhưng cũng chính lúc này, một cảm giác khác bắt đầu xâm chiếm toàn bộ cơ thể hắn: nóng.
Hắn cảm thấy rất nóng, rất bức rức và khó chịu, hệt như đang có ngọn lửa thiêu đốt trong người hắn vậy.
Vài phút sau...
Hơi thở nóng rực, gương mặt đỏ ửng, mồ hôi nhễ nhại, đó chính là tình trạng của Vương Chi hiện giờ.
Theo lý mà nói, thân là một tu sĩ Linh tuyền cảnh, khi cơ thể bỗng có chuyển biến bất thường thì lẽ ra Vương Chi nên kiểm tra mới phải, nhưng đằng này, hắn lại dường như chẳng để tâm chút nào cả.
Là do hắn quá lo lắng cho Lăng Tố sao?
Thật ra thì đúng là hắn có lo đấy, tuy nhiên, nó chưa đến mức làm hắn biến thành như vậy. Nguyên nhân thực sự khiến hắn chẳng chút để tâm tới tình trạng khác thường của mình là vì... hắn không biết. Hắn không ý thức được. Tâm trí hắn đã hoàn toàn bị hấp dẫn... bởi Lăng Tố.
Hắn thấy nàng thật đẹp, chưa bao giờ lại đẹp nhường này. Nàng như một đóa hoa sen thuần khiết, vừa bình dị lại vừa cao quý, không nồng nàn nhưng tràn đầy hương vị.
Là từ đâu?
Mắt? Môi? Hay đôi má đang ửng hồng?
Vương Chi chẳng biết nữa. Giờ phút này hắn chỉ muốn chạm vào nó - đóa hoa sen thuần khiết ấy, tất cả.
Và thế là tay hắn từ từ đưa tới, xem bộ dạng thì hẳn là việc giải khai huyệt đạo đã bị hắn quên mất rồi.
Mềm mại, đó là cảm nhận đầu tiên của Vương Chi khi tay hắn chạm vào gương mặt Lăng Tố.
Sau khi mân mê má nàng một đỗi, hắn tiếp tục di chuyển. Trước hết là môi, kế đấy là mũi, rồi mắt, rồi tóc... Những gì mà vừa nãy hắn muốn chạm thì giờ đều đã chạm hết. Nhưng là, hắn lạ chưa thỏa mãn. Bởi vì hắn muốn nhiều hơn nữa. Hắn không chỉ muốn chạm mà còn muốn... ngắt luôn cả đóa hoa sen này. Hắn muốn nó hoàn toàn thuộc về hắn, của một mình hắn. Ý nghĩ ấy, ham muốn ấy ngày càng mãnh liệt. Nó kiểm soát tâm trí hắn, điều khiển cơ thể hắn... Dưới sự sai khiến của nó, một lần nữa, tay hắn lại di chuyển. Tuy nhiên, lần này thay vì gương mặt mềm mại của Lăng Tố thì nó lại xê dịch xuống dưới... qua cổ... luồn vào lớp áo... lại qua một lớp vải... cuối cùng thì dừng lại trên ngực nàng.
Bất chợt, toàn thân Vương Chi khựng lại.
Cảm giác này... thật lạ. Nó không giống với bất kỳ loại nào trước kia. Đây là lần đầu tiên hắn biết đến nó - thứ cảm giác kỳ diệu này.
Sau khoảnh khắc lặng người ngắn ngủi, rốt cuộc hắn cũng cử động. Và hành động của hắn là... xoa nắn bầu ngực của Lăng Tố. Ban đầu là bên trái, sau đó là bên phải...
Cũng chẳng biết là vì bị Vương Chi x·âm p·hạm hay là do tác dụng của dâm hương mà gương mặt Lăng Tố mỗi lúc một trở nên khác thường. Nó đang hồng lên. Thoạt đầu chỉ phơn phớt, tiếp đấy thì đậm dần, đến cuối cùng thì hệt như một lò than đỏ rực.
Sự thay đổi ấy của Lăng Tố, Vương Chi đương nhiên là thấy được. Thế nhưng cũng bởi vậy mà hình ảnh của nàng lại càng trở nên mê người hơn trong mắt hắn. Và hắn, hắn lại càng muốn chiếm đoạt nàng hơn.
Từ nhẹ nhàng, trên bầu ngực Lăng Tố, động tác xoa nắn của hắn dần trở nên thô bạo, đến nỗi khiến cho chân mày Lăng Tố cũng phải nhăn lại vì đau. Có điều, ngoài đau thì nàng còn cảm nhận được một thứ khác. Nàng không rõ nó là gì. Nàng chưa từng biết đến nó trước đây.
So với Vương Chi, nàng ở một tầng lớp khác. Nếu hắn chỉ là một tiểu tu sĩ Linh tuyền cảnh trung kỳ nhỏ nhoi thì nàng lại là một tu sĩ Linh châu cảnh cao cao tại thượng. Nếu hắn chỉ là một tên đệ tử tư chất bình thường của Yêu Tông thì nàng lại là thập tam trưởng lão của Yêu Tông...
Xét về tu vi, hắn không bằng nàng. Xét về địa vị, hắn kém nàng cả đoạn dài. Còn như xét về tuổi tác thì nàng... dư sức để làm bà cố hắn. Tất nhiên đó là tính theo bối phận của phàm nhân thế tục, riêng đối với tu sĩ như các nàng thì tuổi tác chẳng phải vấn đề to tát gì lắm. Dẫu vậy, sự thật vẫn là nàng lớn hơn hắn rất nhiều, không giả được.
Tu vi, địa vị, tuổi tác, cái gì Lăng Tố cũng đều vượt trội hơn so với Vương Chi, thậm chí nếu bảo hai người bọn họ thuộc về hai thế giới khác nhau thì cũng không sai biệt bao nhiêu.
Ấy vậy mà giờ đây, tất cả khoảng cách đều bị phá tan. Vương Chi, hắn chẳng còn kiêng nể gì cả. Cái gì mà tu sĩ Linh châu cảnh đệ cửu trọng, cái gì mà thập tam trưởng lão của Yêu Tông, cái gì mà bà cố, hắn giẫm tất. Đối với hắn, Lăng Tố hiện chỉ đơn thuần là một nữ nhân, một cô gái mà hắn yêu. Phải, hắn yêu nàng. Và hắn... muốn biến nàng trở thành của hắn, ngay lúc này.
"Xoạc!".
"Xoạc!".
...
Dưới bàn tay thô bạo của hắn, rất nhanh, y phục trên người Lăng Tố đã triệt để hóa thành những mảnh vụn...
Kế đó, sau những thanh âm dài ngắn bất đồng, cả áo ngực lẫn chiếc quần nhỏ bên dưới của nàng cũng lần lượt bị hắn xé toạc.
Trần như nhộng, đó là tình trạng của Lăng Tôi hiện tại. Từ nhỏ tới lớn, đây là lần đầu tiên nàng lõa lồ trước một nam nhân như vậy.
Mặt nàng đã đỏ. Hơi thở nàng đã dồn dập. Răng đã nghiến chặt. Và mắt thì... đã ướt.
Là xấu hổ? Là tức giận? Hay là bất lực?
Là tất cả.
Tình cảnh này sao mà giống quá. Nàng nhớ cách đây hơn ba mươi năm, nàng cũng đã từng trải qua loại cảm giác y hệt như vầy. Đó là khi nàng bị tên La Nghĩa - thiếu chủ Cửu Âm Giáo - vì ham muốn sắc đẹp của nàng mà giở trò hèn hạ. Có khác chăng là La Nghĩa kia còn chưa kịp đem y phục của nàng cởi ra thì đã bị tỷ tỷ nàng g·iết c·hết, trong khi Vương Chi thì... hắn chẳng những cởi mà còn là cởi sạch, thậm chí ngay đến lớp vải nàng dùng để quấn quanh ngực cũng bị hắn xé tan nát. Cả cơ thể nàng, từ đầu tới chân đều phơi bày tường tận ngay trước mắt hắn.
Nhưng, mọi chuyện nào đã dừng lại ở đấy. Hắn không phải chỉ có một đôi mắt mà còn có hai cánh tay. Má nàng, mũi nàng, môi nàng, cổ nàng, vai nàng, ngực nàng, bụng nàng và thậm chí là cả nơi đó của nàng, toàn bộ đều bị hắn sờ soạng. Thế nào đã thôi, sờ xong rồi thì hắn lại hôn, lại vuốt ve...
Mỗi tấc da thịt trên người Lăng Tố nàng, dù là chỗ hở hang hay là nơi kín đáo, dài hay ngắn, tròn hay béo, tất cả... tất cả đều bị Vương Chi hắn x·âm p·hạm.
Với tu vi chênh lệch và địa vị cách xa như trời với đất, có thể nói những điều Vương Chi vừa làm với Lăng Tố đã là một sự khinh nhờn quá lớn, một sự xúc phạm quá nặng mà đáng lý ra hắn đã phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Vấn đề là hắn vẫn chưa c·hết. Không ai g·iết mà cũng chẳng ai ngăn hắn lại cả. Lăng Tố lẫn Vương Tuyết Nghi thì đều đã nằm bất động rồi.
Và như thế, sai lại thêm sai, tội càng thêm tội, Vương Chi đem hai chân Lăng Tố tách ra, mạnh mẽ tiến vào.
Ngay lập tức, toàn thân Lăng Tố căng cứng, cả khuôn mặt hiện lên nét thống khổ.
Đau. Nàng cảm thấy rất đau. Có thứ gì đó bên trong nàng vừa bị xé rách.
Nàng biết... sự trong trắng của mình... từ nay đã vĩnh viễn mất đi. Là do Vương Chi đã lấy. Phải. Là do hắn... là do hắn...
Từ trong đôi mắt nhắm nghiền, hai dòng lệ lặng lẽ tuôn ra...
...
...