Chương 1: Khởi Đầu Của Giấc Mơ
"Không thể c·hết! Không thể c·hết! Tất cả là giả dối! Tất cả là giả dối!"
"Thế giới này là giả dối! Không được tin! Không được tin! Không được tin!!"
Phù... Phù.. ù...
Một cậu thiếu niên giật mình tỉnh giấc, gương mặt đầy vẻ hoảng hốt.
"Lại là giấc mơ này". - Thiếu niên lẩm bẩm: "Không thể c·hết? Ta đang sống yên lành thì tìm c·hết làm gì?".
Đưa tay gạt mấy sợi tóc trước mặt, thiếu niên có chút bực bội:
"Rốt cuộc là tên quỷ nào đã gieo giấc mơ quái đản này vào đầu ta chứ?".
Hắn không tài nào hiểu nổi. Hắn nhớ rất rõ từ khi bản thân mình bắt đầu biết bập bẹ " i a" thì hắn chưa từng nghe mấy câu "thần kinh" ấy cả. Mặc dù tư chất tu đạo của hắn không được tốt lắm nhưng trí nhớ thì... phải gọi là "siêu việt phàm nhân, thế gian hiếm có" a!
"Chẳng lẽ là bị tên quỷ nào dùng pháp thuật đánh vào đầu? Nhưng dường như lúc ta vừa nhận thức thế giới này thì đã mơ thấy giấc mơ đó... Là khi ta mới sinh ra sao? Như thế cũng không khỏi quá tàn nhẫn đi!"
Càng nghĩ, thiếu niên càng tức giận. Đồ ăn có ngon mấy thì ăn nhiều cũng ngán mà. Hắn đã mơ giấc mơ ấy suốt mười lăm năm rồi. Mười lăm năm, là mười lăm năm đó!
"Nếu để ta biết là tên quỷ nào... Hừ hừ... Ta nhất định... nhất định sẽ cho hắn nếm thử mùi vị bị giày vò c·hết đi sống lại là thế nào. Nếu là nam nhân thì ta sẽ cho hắn làm thái giám, nếu là nữ nhân..."
Nghĩ một lúc, thiếu niên mới tự hỏi:
"Nữ nhân thì có thể 'cắt' không nhỉ?".
Hình như hắn chưa từng nghe thấy có nữ nhân nào bị 'cắt' cả. Lắc lắc đầu, thiếu niên ném vấn đề phức tạp này sang một bên. Đưa tay nhấc lên thanh kiếm dưới đất, đi vào rừng, dưới ánh mặt trời vừa ló dạng, hắn bắt đầu tập luyện...
Thật lòng mà nói thì tư chất của hắn chỉ miễn cưỡng được tính là hợp cách tu đạo. Đúng vậy, không phải hợp cách mà là miễn cưỡng hợp cách, loại ngôn từ chỉ cần nghe thôi thì đã hiểu thế nào rồi. Thậm chí thứ mà trước đây hắn vẫn thường đem ra để tự hào, à không, là để an ủi trái tim nhỏ bé của mình là "trí nhớ siêu việt phàm nhân, thế gian hiếm có" cũng đã bị giẫm đạp tan tành.
Nhìn qua một lần liền không thể quên? Người ta chỉ dùng thần thức quét qua một lần là nhớ hết rồi!
Siêu việt phàm nhân? Siêu việt phàm nhân cái con khỉ! Thế giới này cũng không phải chỉ có mỗi phàm nhân! Đại khái mà nói thì đây là một thế giới tràn ngập màu sắc, tràn ngập kích thích; là nơi mà yêu thú chạy đầy đất, tu sĩ bay đầy trời. Làm gì có chỗ cho một phàm nhân bình thường vỗ ngực xưng tên chứ.
Sau khi nhận thức sự thật tàn khốc nọ thì thiếu niên đã cảm thấy tinh thần bị tổn thương sâu sắc. Chính vì vậy, hắn quyết định nỗ lực tu luyện để hoàn thành, à, để tìm lại chút gọi là "niềm tự hào nho nhỏ" cho mình. Chỉ là tư chất của hắn...
...
Hây!... Hây!... Hây a!
Trong khu rừng, thiếu niên liên tục vung kiếm chém xuống cây đại thụ trước mặt. Những đường kiếm hoa mỹ, những tư thế xuất thần, quả thật là... đẹp a.
Chẳng biết qua bao lâu...
Phù... Phù.. ù...
"Mệt c·hết ta!". - Thiếu niên nằm bệt ra đất thở dốc. Hắn cảm thấy toàn thân chẳng còn chút sức lực nào nữa, kể cả thanh kiếm trong tay cũng không rõ đã rơi mất tự lúc nào... Hắn nhìn trời xanh. Hắn nhìn mây trắng. Hắn nhìn những tạo vật cao cao tại thượng, thầm nhủ:
"Một ngày nào đó Vương Chi ta sẽ đứng trên đấy".
Rồi hai mắt hắn dần khép lại...
"Không thể c·hết! Không thể c·hết! Tất cả là giả dối! Tất cả là giả dối!"
"Thế giới này là giả dối! Không được tin! Không được tin! Không được tin!!"
...
"Lại nữa. Xem ra gần đây lo nghĩ nhiều quá rồi". - Một cách không tình nguyện, Vương Chi ngồi dậy, đi đến chỗ gốc đại thụ mà mình lấy làm đối tượng luyện kiếm lúc nãy.
Thân cây vẫn đứng sừng sững ngay đấy. Thứ duy nhất chứng minh Vương Chi không nhầm lẫn là những vết kiếm ngổn ngang còn lưu lại. Có điều... cũng không khỏi quá nông đi, thậm chí còn chưa tới một tấc!
Càng nhìn trán Vương Chi càng nhăn lại, sau cùng hắn dứt khoát không thèm nhìn nữa.
"Cây cỏ cũng có sinh mạng. Hẳn là ta không nỡ dụng lực khi xuất kiếm".
Tự an ủi mình xong, Vương Chi nhìn trời, thấy không còn sớm nữa bèn nhặt lại thanh kiếm rồi quay trở về...
"Ăn từ từ. Không ai giành với các ngươi đâu".
"Hạc huynh, thức ăn của ngươi đây".
"Ưng đại ca, đừng tỏ ra hung dữ như vậy. Chúng ta dù gì cũng là bạn lâu năm mà".
...
Sau hơn một canh giờ, Vương Chi rốt cuộc cũng thực hiện xong nghĩa vụ cao cả mà môn phái giao phó. Không sai, đối với hắn thì chăm sóc yêu thú là một nghĩa vụ cao cả, hay ít ra thì hắn vẫn tự nói với bản thân mình như vậy.
Nhắc đến môn phái của mình, Vương Chi thật sự có chút cảm khái. Yêu Tông - một trong bảy đại tông môn đứng đầu Vân Lam đại lục. Quả thật nghe rất có khí thế, tuy nhiên, Vân Lam lại chỉ là một đại lục nho nhỏ xếp ở tầng chót của tu đạo giới. Theo cấp độ phân chia ở đây, lãnh thổ từ thấp đến cao lần lượt là: đại lục, giới, cảnh. Một cảnh nắm giữ nhiều giới, một giới bao gồm nhiều đại lục; hơn nữa dù là cảnh, giới hay đại lục cũng không phải mỗi cái đều giống nhau.
Ví như cấp đại lục thì gồm có cấp một, cấp hai, cấp ba. Trong đó cấp ba là cao nhất, cấp một là thấp nhất. Vân Lam đại lục chính là đại lục loại thấp nhất.
"Vừa là đầu người này vừa là đuôi cho kẻ khác, đúng là sung sướng trong đau khổ a".
Nói xong, Vương Chi cười tự giễu:
"Nhưng mà ta quan tâm làm gì chứ? Ta hiện giờ vẫn chỉ là một con giun, con dế".
Nghĩ đến bản thân mình, Vương Chi hơi có chút phiền muộn. Hắn vốn là một cô nhi, một đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ. Nghe nói vào thời khắc hắn đang sắp t·ừ g·iã c·õi đ·ời thì được tông chủ đi ngang qua cứu lấy rồi đem về Yêu Tông này. Kể từ đó, nơi đây là nhà của hắn. Hắn ăn ở đây, ngủ ở đây và lớn lên ở đây. Nếu ai đó hỏi hắn có hận cha mẹ không thì câu trả lời của hắn là: "Không biết".
Tại sao ư? Bởi vì hắn không rõ lắm về ý nghĩa của hai từ "cha, mẹ". Nếu có cha mẹ thì họ sẽ đối xử với hắn thế nào? Họ sẽ gọi hắn ra sao? Họ có tắm cho hắn, có hát ru cho hắn ngủ giống như mấy câu chuyện hắn được nghe kể từ các vị sư huynh không? Hắn chưa bao giờ được cha mẹ chăm sóc nên thật lòng thì hắn không biết "cha, mẹ" sẽ có dạng gì. Thật sự đôi lúc hắn cũng muốn được trải nghiệm cảm giác có cha mẹ là thế nào. Chỉ là... có chút xa vời.
"Ít nhất thì ta vẫn có Yêu Tông làm nhà".
Thở ra một hơi dài phiền muộn, tâm trí Vương Chi chuyển sang một vấn đề khác:
"Hai ngày nữa là thời điểm linh trì mở ra rồi, cũng chẳng biết lần này ta có thể khai nhãn thành công hay không?".
Theo hiểu biết của Vương Chi thì tu đạo có tám đại cảnh giới là: Phàm thai, Khai nhãn,Tích thủy, Linh tuyền, Linh châu, Thiên Hà, Linh Anh, Đại hải. Trong số đó, Khai nhãn chính là cột mốc đầu tiên mà mỗi tu sĩ phải vượt qua trên con đường đại đạo hư vô. Đây là cột mốc có ý nghĩa hết sức quan trọng. Nguyên do là bởi theo ghi chép, phàm là kẻ có thể khai nhãn trước năm mười tuổi và nếu không c·hết yểu thì chắc chắn hắn sẽ có thành tựu rất cao trên con đường tu đạo. Ngược lại, nếu là kẻ khai nhãn quá muộn, đặc biệt là sau hai mươi tuổi thì nói rõ rằng hắn đã chẳng còn có hy vọng truy cầu đại đạo nữa.