Chương 9: Bỏ đá xuống giếng
Vạn dặm không mây, thái dương hừng hực.
Dưới chân Bồi Tiên Thành yêu ma loạn vũ, chém g·iết thành một mảnh, máu chảy thành một hồ.
Nơi xa yêu thú đại quân không ngừng xông qua đầy trời sấm sét tiến lên, dưới chân thành người cùng yêu chiến thành một bầy.
Một lần thả ra mười tấm Hoả Cầu Phù, Lý Phù cũng là bị uy lực kinh khủng kia làm cho hoảng sợ. Đợi liệt diễm tan bớt, hai con Tuyết Phong Mã toàn thân cháy xém hiện hình, bọn hắn lúc này lông tóc cháy đen, hơi thở hỗn loạn hiển nhiên b·ị t·hương không nhẹ.
Tuy nhiên con yêu thú nào không phải chém g·iết một đường mà lớn lên, Tuyết Phong Mã b·ị t·hương không những không sợ ngược lại hung tính đại phát, đỏ bừng hai mắt đánh tới.
Bọn chúng khi thì phun gió tuyết, khi thì dùng cơ thể khổng lồ húc tới, đòn nào cũng đủ đoạt mạng. Lý Phù không dám tuỳ tiện hành động, chỉ có thể không ngừng dựa vào Tật Phong Phù trốn tránh.
Qua không bao lâu Lý Phù đã hai mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, dù chưa chịu bất cứ tổn thương nào nhưng cơ thể đã nhức mỏi khó nhịn, hôihấp khó khăn. Hắn biết đây là do bản thân cơ thể yếu ớt, cường độ cao chuyển động như vậy làm cho hắn không nhịn được.
Trải qua ban đầu hốt hoảng, Lý Phù càng ngày càng bình tĩnh. Cuối cùng thậm chí giống như thương ngày chế phù, lòng vô tạp niệm, tâm tĩnh như hồ.
“ Yêu thú phải đánh cũng không chỉ có 2 đầu tuyết phong mã này. Cứ thế này không phải là cách!” Lý Phù lắc đầu, cơ thể trên không lăn lộn mấy vòng vừa khéo tránh đi cú húc của Tuyết Phong Mã.
Trong lúc chiến đấu hắn mới phát hiện thì ra thần thức mạnh mẽ không chỉ trợ gúp vẽ phù mà đối với chiến đầu cũng là vô cùng lớn lợi thế.
Dưới thần thức của hắn tra xét, hai đầu Tuyết Phong Mã không chỗ có thể trốn, thậm chí từng lần hít thở, ánh mắt biến hoá cũng không thể thoát khỏi hắn nhận biết. Cũng nhờ vậy mà Lý Phù mới có thể nhiều lần trước chưa động nhưng sau đã tránh, thuần thục tránh từng đợt t·ấn c·ông của yêu mã.
Ngày càng quen thuộc chiến đấu, Lý Phù nhân lúc hai đầu yêu mã vừa trên không rơi xuống đất liền phóng ra hai tấm Cường Quang Phù. Phù lục trên không hoá khói, biến thành hai đoàn mặt trời chiếu sáng chói lọi.
Lý Phù từ lâu có chuẩn bị, chuẩn xác quay người nhắm mắt. Hai con Tuyết Phong Mã ngược lại thảm, chúng chỉ thấy trước mắt chợt sáng loà, song mục đau như muối sát.
Hýyyyyyyy!
Yêu mã hốt hoảng đưa hai chân trước lên, không kịp chạy đi chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, máu tươi sôi trào.
Hai viên hoả cầu lấy thế thái sơn áp đỉnh, chuẩn xác đánh vào đầu lâu hai con Tuyết Phong Mã lúc này đang vô lực trốn tránh.
Ầm!.... ầm!
Hai t·iếng n·ổ vang trời, Tuyết Phong Mã bị hoả cầu nổ tung đầu ầm ầm ngã xuống. Dù có yêu thú trời sinh thân thể cường hãn đi nữa thì b·ị đ·ánh vào hiểm yếu chỗ như đầu cũng chỉ có thể quy tiên mà thôi.
Không đợi Lý Phù thở ra một hơi, cách đó mấy chục m một bóng đen cũng ầm ầm ngã xuống. Cũng không phải Tuyết Phong Mã mà là tráng hán khẻo mạnh kia, thì ra y đánh lâu kiệt sức cho nên bị gió tuyết đông thành băng, trực tiếp biến thành oan hồn dưới miệng yêu.
Hai con yêu mã kia sau khi g·iết tráng hán liền hướng Lý Phù đánh qua, mũi thở ra từng trận bạch khí. Lý Phù toàn thân đau nhức, nhìn tới đây kinh sợ quá đỗi, chợt ném ra ba tấm Hắc Sương Phù gọi tới sương đen mù mịt, thân thể thuận theo sương khói che chắn chạy tới dưới thành. Lại dán một tấm Tật Phong Phù, tay phải hướng dây thừng một kéo, cơ thể liền như chim yến bay lên tường thành.
Cơ thể truyền tới từng trận vô lực, Lý Phù ngồi phịch xuống, không ngừng lẩm bẩm: “ Các ngươi cũng đừng trách ta! Yêu thú hung hăng, tráng hán luyện khí trung kỳ t·ử t·rận, ta cũng vô lực ứng cứu!”
Mấy lời này chính là nói với đạo sĩ cùng thiếu niên, bọn hắn đều là luyện khí sơ kỳ lại bị bỏ lại cùng với bốn đầu Tuyết Phong Mã. Dưới mắt Lý Phù bọn hắn đã là n·gười c·hết!
Lý Phù xưa nay chưa từng nhận là chính nhân quân tử, nếu bình thường hắn không ngại giúp người làm niềm vui nhưng dưới tình huống bản thân an toàn chưa đảm bảo hắn không do dự mà trốn chạy. Dù sao một trận chiến qua đi hắn đã mệt mỏi không chịu nổi, ở lại có chiến tử khả năng.
Không ngờ lúc này tường thành lại nhảy lên một người, chính là thiếu niên. Lý Phù nhìn hắn có chút chật vật nhưng thương thế không nặng, tính mạng không ngại thì kinh nghi đứng dậy hướng xuống dưới thành nhìn qua.
Không nhìn thì thôi nhìn thì giật cả mình, lão đạo sĩ không biết từ khi nào đã biến thành một đoàn t·hi t·hể, bị ba con yêu mã dẫm đến nát bét không thành hình.
“ Không!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Thiếu niên bi thống hét lên một tiếng, hai mắt đỏ bừng nhìn sang Lý Phù. Ánh mắt giống như đang hỏi tại sao ngươi lại bỏ chạy, còn có trong đó kinh người sát ý. Ai không biết còn tưởng g·iết lão đạo sĩ không phải Tuyết Phong Mã mà là Lý Phù không bằng.
Lý Phù trong lòng trầm xuống, hai mắt thâm sâu như hồ thẩn nhiên đón nhìn ánh mắt như đao kia. Người không vì mình trời chu đất diệt, các ngươi với ta xưa không thân nay không thích, lấy gì muốn ta đặt cược mạng sống ứng cứu. Nực cười!
Không ngờ yêu mã mạnh mẽ như vậy, một nhóm bốn người bây giờ chỉ còn hai. Cũng may yêu mã cũng c·hết mất ba con, ba con còn lại điên cuồng t·ấn c·ông tường thành nhưng cũng không đem tới bao nhiêu hiệu quả.
Những nhóm người khác kết quả cũng không khác là bao, đa phần đều là lấy thương đổi thương. Cũng may tiên thành vững chắc, yêu thú ngược lại tạm thời bị chặn đứng tại chỗ.
Tu tiên giới cũng không phải nơi thái bình, tu sĩ nào không phải đều là một bước một vũng máu. Tử thương không chỉ không làm bọn hắn do dự mà càng chiến đấu hung mãnh, mỗi một t·hi t·hể yêu thú trong mắt hắn đều là từng đống, từng đống linh thạch lấp lánh sáng mắt càng làm người người ra sức.
Lý Phù đứng trên thành hấp thu linh khí trong linh thạch ôn dưỡng thân thể đau nhức, chưa được bao lâu đã bị tiên thành người đốc thúc tái chiến. Đối phương là luyện khí hậu kỳ lại có trúc cơ chống lưng, Lý Phù nào dám cãi lại đành ngoan ngoãn xuống thành.
Tình huống này khắp tiên thành đâu đâu cũng thấy, là người chung quy đều s·ợ c·hết, không có người đốc thúc chỉ sợ chúng tu sĩ sẽ đứng mãi trên thành.
Có lần trước kinh nghiệm, Lý Phù không lựa chọn lấy cứng đối cưng mà chủ yếu luồn lách trốn chạy, thấy cơ hội liền đánh ra một hai hoả cầu đáp trả. Trong tay có lượng lớn Tật Phong Phù, Cường Quang Phù, Hắc Sương Phù ba loại, hắn ngược lại ứng phó ngày càng thong dong, đừng hòng có con yêu thú nào tiếp cận được.
Lần này hắn bị một đám ba con chim lửa vây công, chiến đấu có chút chật vật. Phi hành yêu thú thuộc loại hiếm thấy, trên không cơ thể linh hoạt, qua lại như gió, Lý Phù dùng đủ loại thủ đoạn mà không tài nào đánh bại.
Sử dụng phù lục không tiêu tốn pháp lực, đau đầu duy nhất chính là cơ thể yếu ớt không chịu được vận động cường độ cao. Lý Phù dù có đông đảo phù chú bàng thân nhưng thân thể ngày càng nặng, hô hấp dồn dập.
Một con chim lựa lúc hung ác lao tới, mỏ nhọn như mũi đao. Lý Phù vôi vàng nhanh chân tránh né, dưới chân gió xanh thổi bụi bay mịt mù.
Không ngờ đúng lúc sau lưng chợt lạnh, tiếng cắt gió không dứt. Thì ra nhân lúc Lý Phù chuyển thân tránh né, ba chiếc mũi tên gỗ lấy thế một trước hai sau lao tới.
Không thể không nói tên gỗ xảo trả vô cùng, Lý Phù thân ở trên không vô pháp tránh né. Dù là chim lửa hay tên gỗ cũng đều dễ dàng đưa hắn trảm sát, một chiêu bỏ đá xuống giếng quả thật cao minh.