Chương 64: Nhược nhục cường thực
Ầm!
Đại môn rung mạnh đến nỗi sàn gỗ cũng rung động theo, bạch quang bắn ra như từng dải hảo hạn lụa trắng.
Lý Phù vốn đang ngồi dựa lưng vào đại môn, không kịp chuẩn bị chỉ có thể b·ị đ·ánh bay về phía trước, nằm sấp trên sàn. Chỉ là dù vậy hắn vẫn không có quá nhiều phản ứng, chỉ đau đơn khẽ rên một tiếng.
Tình trạng lúc này của hắn nhìn mà giật mình, mặt mũi trắng bệch, máu tươi tràn ra nơi miệng, nhìn xuống bên dưới chỗ cánh tay có một v·ết t·hương mảnh khảnh cơ hồ hồ sắp đem tay phải của hắn từ khủy tay chém lìa. Vết thương cực kỳ gọn gàng, cực kỳ hẹp, nếu không phải máu tươi chảy ra như suối thì khó dùng mắt thường mà phân biệt.
Huyết quang do Chấp Pháp Trưởng Lão đánh ra không biết là loại tà thuật gì, bây giờ cánh tay phải Lý Phù đã không còn chút nào cảm giác tuy nhiên toàn thân lại có một cỗ cực hàn khí tức không ngừng phá phách, đau đớn không chịu nổi.
" Khítttttttt!" Lý Phù vặn người ngồi dậy lập tức làm cho đau đớn tăng vọt, mặt hắn lập tức đỏ ửng bất thương, mở to miệng hít vào một ngụm khí lạnh.
" Khốn kh·iếp! Ít nhất cũng phải cho ta biết lý do tại sao phải c·hết chứ!" Hắn phun ra một ngụm máu bầm, khó nhọc gằn lên, tâm trạng vô vàn cảm xúc.
Lý Phù lúc này ngoại trừ đau đớn, tức giận, hắn càng muốn biết tại sao bản thân lại phải chịu đựng tình cảnh này. Hắn làm quản sự Minh Nguyệt Hồ cửa hàng, xưa nay chưa từng thất trách chứ chớ nói tới phạm tội tày đình gì tới nỗi bị tuyên án tử.
Đối phương nói cái gì mà phản tặc, cấu kết giặc ngoài, c·ướp b·óc hàng hoá, hắn hoàn toàn không hiểu. Đang yên đang lành làm quản sự bỗng nhiên sát kiếp từ trên trời rơi xuống làm hắn thật sự không hiểu nổi, trong lòng ngoại trừ tức giận cũng chỉ có bất đắc dĩ.
Thật sự hắn không làm gì phạm tội c·hết!
Thật sự giao thủ qua, hắn mới biết bản thân vậy mà hãy còn đánh giá thấp luyện khí đỉnh phong đáng sợ. Nếu không phải Chấp Pháp Trưởng Lão chủ quan khinh địch trừ lại chỗ trống thì hắn chỉ sợ đ·ã c·hết từ lâu.
Đù vậy bây giờ chờ đợi Lý Phù cũng chỉ có một chữ c·hết mà thôi. Vừa rồi hắn đã dùng toàn bộ hoả cầu phù tích trữ nhiều năm, dù vậy không những không thể đánh lui đối thủ mà còn bị một thân trọng thương.
Bây giờ trốn vào kho hàng, lợi dụng trận pháp bảo vệ cũng chỉ là kế nhất thời, Chấp Pháp Trưởng Lão phá trận mà vào chỉ còn là vấn đề thời gian. Lý Phù vắt óc suy nghĩ cũng không thể nghĩ ra tình cảnh nào để bản thân có thể sống xót qua đêm nay.
" Muốn kết thúc sao? Ta còn có chuyện muốn làm." Lý Phù não nề ngửa mặt thì thào. Hắn nhớ tới rất nhiều chuyện, năm đó thuần khiết ngây thơ theo gia gia tới Bồi Tiên Thành, đối diện đại quân yêu thú thân nhân c·hết thảm, tha hương cầu mạng,...
Bây giờ nghĩ lại thì cuộc đời ngắn ngủi của hắn vậy mà trải qua nhiều chuyện như vậy, thời gian yên ổn thật sự quá ít ỏi, cơ hồ lúc nào cũng ở trong trạng thái nguy cơ trung trùng.
" Lý Phù ta làm người an phận, xưa nay chưa từng làm cái gì thương thiên hại lý. Tại sao hết lần này tới lần khác lại vô duyên vô cớ bị kẻ khác dồn vào đường cùng? Ta chỉ muốn kiếm một chỗ an ổn tu hành thôi mà!"
" Không! Tu tiên giới vốn dĩ không có nơi nào có thể để ta an ổn tu hành. Ở cái nơi thiện ác hỗn loạn, nhân tâm khó dò này, chỉ có thực lực cường đại mới có thể an ổn. Nếu không sẽ giống như ta lúc này, số phận hết thảy đều là người khác định đoạt, sống c·hết buồn vui thế nào cũng chỉ là kẻ khác một cái ý niệm."
" Chỉ tiếc ta nhận ra điều hiển nhiên này quá muộn rồi!"
Bích một tiếng, Lý Phù ngửa lưng nằm xuồng, hai mắt nhìn trần nhà lạnh lẽo mà không ngừng lẩm bẩm. Bao nhiêu tức giận, khuất nhục, uất ức lúc này toàn bộ chuyển hoá thành bất lực, bất lực vô cùng.
Nhược nhục cường thực! Hắn lúc này sâu sắc cảm ngộ được bốn chữ này.
Lại một t·iếng n·ổ lớn, đại môn rung rinh, bạch quang lập tức ảm đạm một mảnh lớn.
" Hiếp người quá đáng!" Lý Phù nhìn ra cửa ngây người chốc lát, cuối cùng cắn răng đứng dậy. Đã định sẵn phải c·hết, đã vậy thì còn gì phải sợ, trước khi c·hết cũng phải cắn rơi đối phương một miếng thịt mềm!
Trong lòng cảm giác bất lực như có chỗ phát tiết, toàn bộ biến thành một ngọn kinh người nộ hỏa, đem tâm thần Lý Phù thiêu đốt. Trong mắt hắn hận ý như muốn hóa ra thành nước, huyết quang đại thịnh.
Cách Minh Nguyệt Hồ mấy chục dặm, bên trên một ngọn đồi cát lớn. Nơi đây là điểm cao nhất trong phạm vi xung quanh, tầm nhìn vô cùng thoáng đãng, có thể đem toàn bộ Minh Nguyệt Hồ nhìn được toàn bộ.
Lúc này tại đỉnh đồi cát yên lặng đứng lấy gần năm mươi người nhưng im ắng phăng phắc. Đám người toàn bộ mặc hắc y, mặt che khăn đen che hết dung mạo, đứng đó như tượng gỗ. Tuy vậy sát khí từ trên người bọn hắn dật tán mà ra không thể giả được, bọn chúng tồn tại làm cho đem khuya thêm phần âm trầm đáng sợ.
Giữa đám hắc y nhân có một tên nữ tử mặc bạch sắc váy dài, nàng này mặt mũi như ngọc, da như thoa sữa, hiển nhiên là người đứng đầu đám hắc y nhân này. Người này rõ ràng là một cái mỹ nhân nhưng đám hắc y thường ngày coi trời bằng vung đều không dám nhìn nhiều một cái, thậm chí không giám thở mạnh.
Lạo xạo!
Tiếng bước chân trên cát như cào thẳng vào trong lòng người, ngột ngạt lại khó chịu. Từ xa một tên hắc y nhân như quỷ mị chạy tới, tốc độ vô cùng nhanh chóng.
" Bẩm báo thánh nữ, dị động bên trong Minh Nguyệt Hồ là do một thế lực gọi là Kim Trúc Thương Minh gây ra, không biết bọn chúng vì lý do gì mà nảy sinh nội đấu. Bây giờ rất nhiều kẻ đều bị nơi đó dị tượng hấp dẫn, thậm chí không ít thủ vệ binh cũng bị lôi kéo qua, chi bằng...." Tên hắc y nhân vừa tới hướng bạch y nữ tử quỳ xuống, cung kính báo cáo.
Bạch y nữ nữ nheo đôi mắt đẹp hướng Minh Nguyệt Hồ nơi xa nhìn tới, vừa rồi nơi đó bỗng nhiên nổ tung một đoá hoa lửa, cộng thêm t·iếng n·ổ như sấm trong trời đêm vô cùng bắt mắt.
" So với thời điểm dự tính còn sớm tuy nhiên thời cơ như bây giờ là khó có được! Lập tức hành động!" Bạch y nữ tử nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu quyết định, âm thanh có chút già nua hơn vẻ bề ngoài.
Đám hắc y nhân không đáp mà chỉ xoay người hướng Minh Nguyệt Hồ đi tới.
" Lần này bổn thánh nữ nhất định sẽ lập công lớn! Đến khi đó giáo chủ ngài...." Bạch y nữ tử không biết nghĩ tới chuyện gì mà quỷ quyệt cười một tiếng, đứng dậy đi theo đám hắc y nhân.
Bên trong kim thuyền, phía trước kho hàng.
Chấp Pháp Trưởng Lão đầu đầy mồ hôi, trong tay trúc bổng đánh vào đại môn chưa từng dừng lại một khắc nào. Trúc bổng không biết là loại bảo bối nào, không chỉ cứng rắn nặng nề mà còn mang theo một cỗ huyết quang quỷ dị, mỗi lần v·a c·hạm đều làm cho bạch quang mờ đi một khoảng lớn.
Lại một t·iếng n·ổ, đại môn cùng trúc bổng phân tách mà ra, kéo theo là bạch quang một trận chập chờn như sóng nước.
Chấp Pháp Trưởng Lão thấy cảnh này trong mắt lập tức bắn ra tinh quang, hét: " Phá cho ta!". Đồng thời, nàng toàn thân phát lực, tay phải nâng cao lên hết cỡ rồi đột ngột vung mạnh xuống, trúc bổng lập tức hóa thành một dải lụa hồng chém xuống.
Xétttttttttttttt!
Một tiếng như lụa bị xé rách, huyết quang như con dao bén thật sâu đâm vào bên trong bạch quang.
Không đợi Chấp Pháp Trưởng Lão có tiếp theo hành động, bên trên bạch quang hiện đầy vết nứt như kính vỡ, choang một tiếng liền vỡ tan thành đầy trời tinh quang. Phía sau, đại môn chỉ làm bằng thông thường gỗ không chịu được chấn động, ứng theo vỡ thành ngàn vạn vụn gỗ bay đầy trời.
" Không đem ngươi giày xéo ba ngày ba đêm Xích Anh ta thề không làm người!" Chấp Pháp Trưởng Lão trong lòng lập tức kích động, cười nhưng không cười nói.