Chương 14: Sơn thôn tá túc
Đám người Lý Phù một đường hướng Bắc mà đi, chớp mắt cái đã được mấy ngày.
Yêu tộc cùng Nhân tộc tranh đấu không biết bao nhiêu vạn năm, chưa từng có một khắc dừng. Tại Cảnh châu trước đây, nhân tộc một phe hơi thắng, yêu tộc bị ép vào một góc. Bây giờ yêu tộc thình lình xuất hiện một cái cấp bảy yêu giao, yêu tộc một phe tự nhiên là xoay chuyển tình thế, yêu thú cũng đua nhau rời khỏi địa bàn vốn có.
Hiển nhiên một đoạn thời gian tiếp theo chính là nhân yêu hỗn chiến, cách chục Cảnh châu tu tiên giới đã an ổn trăm năm chỉ sợ sẽ thay đổi hoàn toàn.
Lý Phù đoàn người trên đường đi thường xuyên nhìn thấy dấu vết yêu thú hoạt động, cũng may bọn hắn người đông thế mạnh, kinh nghiệm phong phú, tới nay coi như chưa có gì đáng ngại.
Hôm nay, sau khi vượt qua một con sông lớn, đám người thình lình phát hiện bên trong sơn cốc nọ có một thôn nhỏ.
Nơi đây non xanh nước biếc, lúa vàng chập chùng. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ một trời khói bếp, quả thật là một mảnh thế ngoại đào viên.
Hồng Giang nhị quái hai người thương lượng một hồi, cuối cùng quyết định dừng chân tại đây một đêm. Phải biết bọn hắn tu vi luyện khí trung kỳ, tiến thối như một, lúc này hiển nhiên như người dẫn đầu.
Những người khác một phần cũng đã thấm mệt, một phần e ngại hung uy của Hồng Giang Nhị Quái đều không lên tiếng mà ngầm đồng ý.
Cứ thế một đoàn mười một tu tiên giả chân nhanh như gió, men theo sơn đạo phóng thẳng vào sơn thôn.
Đông đảo nông dân đang chăm chỉ cày cuốc, vô tình ngẩng đầu lên chỉ thấy trước mắt bóng đen chợt loé. Đợi bọn hắn định thần lại phía trước đã có thêm mấy cái nhân ảnh, những người này tóc tai bù xù, quần áo giơ bẩn nhưng khí chất bất phàm lại làm những thôn dân chất phác này vô thức e ngại.
Một vị sơn thôn khá có địa vị trong thôn thấy mấy người không lên tiếng thì thận trọng tiến lên: “ Tiểu nhân Hà Văn Bình, không biết các vị đại nhân có gì phân phó!”
Tên nhỏ con trong Hồng Giang Nhị Quái không để lời nói ấy vào mắt, thầm vận pháp lực, tay phải khẽ phất thả ra một viên hoả cầu.
Hoả cầu là cấp thấp nhất pháp thuật hoả cầu thuật, trên không vẽ nên một cái đuôi lửa rồi đâm sầm xuống đất. Ứng theo một t·iếng n·ổ vang, hoả cầu nổ tung tạo nên một cái hố nhỏ.
Hà Văn Bình nhìn tới ngây dại, bị tia lửa đốt bỏng cũng không phản ứng. Mất mấy giây định thần hắn mới hoảng sợ quỳ xuống, luôn miệng hô tiên nhân hạ phàm.
Những thôn dân khác phản ứng cũng không khác, đua nhau quỳ rạp xuống quỳ lạy. Nhiều người thậm chí xúc động quá độ, nước mắt nước mũi nhầy nhụa một mảnh. Dừng nhìn đám Lý Phù đối mặt yêu thú đại quân yếu ớt như sâu kiến, bọn hắn trước mặt phàm nhân người trần mắt thịt chẳng khác nào thần tiên.
“ Miễn lễ! Bản tiên ngao du ngang qua, thấy nơi đây tươi tốt nên quyết định ở lại một đêm. Các ngươi mau đi chuẩn bị!” Tên nhỏ con khẽ hất cằm, một bộ tiên phong đạo cốt lên tiếng. Tuy nhiên vào tai đám tu tiên giả thì thật chói tai gai mắt, một tên luyện khí trung kỳ lại tự xưng bản tiên, thật sự là nực cười không còn gì bằng.
Lý Phù nhìn một đám thôn dân quỳ dưới chân thì trong lòng không thoải mái. Hắn vốn thấy muốn nghỉ ngơi qua đêm thì đơn giản tìm cái hang động là đủ, cần gì vào sơn thôn tá túc, như vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Chỉ là nhìn bộ dáng hưởng thụ của Hồng Giang Nhị Quái, hiển nhiên hai kẻ này tính thích xa hoa, ưu được quỳ lạy cho nên mới vào sơn thôn tá túc.
Lý Phù không hiểu cũng không muốn hiểu hành động của Hồng Giang Nhị Quái. Chỉ là bây giờ yêu thú đuổi sát hắn cũng không dám đơn độc hành động một mình.
Cứ thế đám người dưới sự quỳ lạy của thôn dân mà vào thôn, chẳng bao lâu đám tu tiên giả đã được an bài ở lại toà nhà tốt nhất thôn này, hưởng đủ loại cung phụng.
Tuy nhiên sơn thôn hoang sơ, toà nhà tốt nhất cũng chỉ là một căn nhà đá rộng lớn. Nhưng đám thôn dân dâng lên chăn ấm đệm êm, rượu ngon thịt tốt quả thật làm đám người Lý Phù hưởng thụ một phen.
Lý Phù được dẫn vào một căn phòng đá, bên trong bài trí coi như đẹp đẽ đầy đủ. Hắn trực tiếp ra lệnh thôn dân ngoài cửa không được làm phiền liền trực tiếp lên giường ngủ một giấc.
Tuy nói là ngủ nhưng tâm thần căng cứng làm Lý Phù không tài nào chợp mắt, lọng gió thổi qua cũng làm hắn giật bắn mình. Trong tay lúc nào cũng nắm sẵn một đống phù lục, một bộ lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu.
Ngược lại nhiều kẻ lại quên mất tình thế của mình, Hồng Giang Nhị Quái một đêm thức trắng, hết thịt ngon rượu mạnh lại hoan ngôn lạc ngữ, cuối cùng còn gọi tới mấy vị thôn dân xinh đẹp làm ấm giường. Giống như bọn hắn còn có mấy người, đều là bọn hưởng lạc thành tính, từ lâu đã coi bản thân thật sự là thần tiên!
Nửa đêm, trăng sáng treo cao.
Lý Phù bị tiếng phụ nữ rên rỉ khe khẽ làm tỉnh giấc. Cảm giác toàn thân đau nhức, đầu đau như búa bổ, hắn không nhịn được mà nhíu mày. Hắn trời sinh thần thức cường đại, giác quan đồng thời cũng nhạy bén hơn người thường không ít. Thêm nữa tường đá cách âm không tốt, hắn đối với động tĩnh khắp nơi đều rõ như ban ngày.
“ Hừ! Đám người này cũng thật có nhã hứng!” Lý Phù nhăn mày, khoác lên áo dày liền ra ngoài đi dạo. Dù sao thì trong lòng sợ hãi hắn cũng không tài nào chân chính chợp mắt, trên giường xoay qua xoay lại chi bằng đi dạo một vòng, thả lỏng tâm tình một chút cũng tốt.
Bên ngoài có hai vị thôn dân trai tráng đang túc trực, thấy Lý Phù ra thì vội quỳ xuống hành lễ.
Lý Phù thật sự không quen được cái cảm giác này, vội gọi bọn hắn đứng lên, bản thân thì nhanh chóng sải chân rời khỏi.
Đêm đã về khuya, thời tiết phá lệ lạnh lẽo.
Bầu trời trăng sáng cũng không xuyên qua nổi rừng cây, bốn phía một mảnh âm u, bóng tối lan tràn. Xung quanh quạ kêu thú gào nghe như ma quỷ.
Lý Phù tuỳ ý đi dạo, trong lòng hiếm có được hơi chút thả lỏng. Dù vậy hắn cũng không dám rời đi quá xa đám người, phù lục lúc nào cũng sẵn sàng kích phát.
Nghĩ lại mới qua một ngày nhưng cứ như đã trải một đời. Yêu thú uy h·iếp, gia gia bị hại, hắn cứ như bông hoa trong lồng kính bỗng nhiên bị người ta vứt vào rừng sâu, đối với gió mưa nắng sương phải tự gồng mình mà chống trọi.
Chỉ là hắn bây giờ còn không có thời gian mà đau buồn, mọi thứ cứ kéo nhau xảy ra làm hắn hoàn toàn trở tay không kịp, chỉ có thể nước chảy bèo trôi. Đối với xung quanh chỉ có thể hết sức đề phòng, mong không tuổi trẻ c·hết sớm.
Một đường dò hỏi, hắn đối cán Thiên Hồn Phiên của Chí Lôi Chân Nhân cũng có chút hiểu biết. Đây chính là nổi danh ma khí, người người nghe tới đều sợ mất mật.
Đây không chỉ bởi vì uy lực kinh người của nó mà còn bởi vì phương pháp luyện chế quá mức tàn nhẫn. Muốn luyện thành phiên đầu tiên cần g·iết người đoạt lấy ba hồn bảy phách, sau đó giam cầm hồn phách vào ma phiên, trải qua lâu dài tế luyện liền có thể xem như quỷ binh mà sai sử.
Người bị ma phiên thu hồn không chỉ c·hết đến không thể c·hết lại, hơn nữa còn biến thành oan hồn dã quỷ trong cán phiên, thời thời khắc khắc b·ị đ·au đớn giày vò. Hơn nữa những người này đã b·ị đ·ánh khỏi luân hồi, đừng mong siêu thoát, từ đầu định sẵn chỉ có hồn phi phách tán kết quả.
Nhiều thế lực lớn lấy thu hồn phách vào Thiên Hồn Phiên như phương pháp trừng phạt t·rọng t·ội, đủ lấy nó kinh khủng tới mức nào.
“ Gia gia!” Nghĩ tới đầy trời oan hồn luôn miệng than khóc, Lý Phù dù có tự nhận tâm tư kín đáo cũng không nhịn được mà hai mắt đẫm lệ, hô hấp không nổi. Từ nhỏ cha mẹ mất sớm, được gia gia chăm lo từng chút, vậy mà chưa kịp báo đáp người đã ra đi.
“ Gia gia đừng lo! Phù nhi nhất định sẽ đập nát Thiên Hồn Phiên, cứu người khỏi ngày đêm giày vò. Đợi đến lúc đó Phù nhi sẽ mời đến ba ngàn cao tăng, mười ngàn đạo sĩ vì ngài tụng kinh siêu thoát, cầu cho kiếp sau tái ngộ.” Trời đêm tĩnh lặng, chỉ có Lý Phù lẳng lặng tiếng nói. Thân ảnh đơn bạc run rẩy trong gió, móng tay đã cắm chặt vào da thịt từ lúc nào.