Phu Nhân Tại Thượng

Chương 79




Có lẽ thân thể lăn qua lăn lại mệt mỏi Đồ Cửu Mị cực độ mệt mỏi rã rời ngủ thiếp đi.

Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị đã ngủ lúc này mới đến bên giường, ngồi bên mép giường, nhẹ tay vuốt ve khuôn mặt dính không ít mồ hôi của Đồ Cửu Mị, mi tâm vẫn nhíu chặt, tựa hồ vẫn đang ác mộng thấy cảm giác khó chịu vừa rồi, ngay cả thân thể cũng ướt dính, cũng không biết rốt cuộc chảy bao nhiêu mồ hôi, nha đầu này quả nhiên động tình mãnh liệt hơn nàng nhiều, nghĩ đến Lý Trì Nguyệt liền có một chút đau lòng.

Lý Trì Nguyệt sai An Nhi bưng nước nóng đến, sau khi An Nhi ra ngoài nàng mới xốc chăn lên, đường cong lả lướt, hai khối mềm mại no đủ đứng thẳng khiến Lý Trì Nguyệt ít dám nhìn thẳng. Xem ra Tiền ma ma quả thật có biện pháp, tư thái của Đồ Cửu Mị khôi phục rất khá. Cho dù vừa rồi chảy không ít mồ hôi nhưng Lý Trì Nguyệt chỉ cảm thấy trên người Đồ Cửu Mị dường như thơm hơn, cho dù cầm khăn mặt chà lau thân thể nàng cũng không thể lau đi mùi hương kia.

Lý Trì Nguyệt lau xong khuôn mặt Đồ Cửu Mị, cổ, đến khối mềm mại đầy ắp, Lý Trì Nguyệt đột nhiên phát hiện bản thân dường như không có cách nào duy trì tĩnh tâm như bình thường, lúc chà lau liền muốn dùng lực mà xoa nắn. Bất quá Lý Trì Nguyệt lập tức ngăn chặn ý niệm đó, thân thể Đồ Cửu Mị mới vừa bị dày vò xong, hoàn toàn không chịu nổi dày vò nữa. Lý Trì Nguyệt chỉ có thể tĩnh tâm thay Đồ Cửu Mị chà lau thân thể, đem mỗi một tấc da thịt trên người Đồ Cửu Mị lau sạch sẽ, chỉ là khăn mặt lau đến giữa hai chân, Lý Trì Nguyệt thiếu chút nữa đã cầm giữ không được. Giữa hai chân Đồ Cửu Mị một mảnh lầy lội, mà ngay cả đệm giường dưới thân cũng có chút ẩm ướt, hiển nhiên vừa rồi quả thật bị thôi tình hương dày vò rất khó nhịn, có trách cũng trách nha đầu này ham muống quá mạnh, so với nàng lần trước hương liệu Đồ Cửu Mị hít vào không có bao nhiêu, nếu có thể bình tâm tĩnh khí cũng không thể bị dày vò đến mức này.

Sau khi Lý Trì Nguyệt đỏ mặt thay Đồ Cửu Mị lau sạch nơi giữa hai chân, lại lau những nơi khác, sau đó nàng thuận tiện giúp Đồ Cửu Mị mặc quần áo, rồi lại có chút cực lực đem Đồ Cửu Mị bế đến trên giường của nàng, để hạ nhân đem đệm chăn trên giường vừa rồi Đồ Cửu Mị đã nằm đi giặt sạch.

Sau khi Lý Trì Nguyệt thay Đồ Cửu Mị thu dọn hoàn tất cảm thấy có chút mệt mỏi, liền kéo chăn nằm bên cạnh Đồ Cửu Mị.

Lúc Đồ Cửu Mị tỉnh lại sắc trời đã tối, phu nhân đã ngủ, Đồ Cửu Mị vừa nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay liền cảm thấy ngực khó chịu. Phu nhân không muốn nàng, bỏ mặc nàng khó chịu cũng không muốn nàng, nghĩ đến đó tâm tình của Đồ Cửu Mị cùng dày đặc mây đen, đông nghịt một mảnh thế nào cũng không chịu tản đi, tuy rằng phu nhân hiện tại đang ngủ bên cạnh nàng nhưng Đồ Cửu Mị vẫn không vui.

" Tỉnh?" Lý Trì Nguyệt dùng hai tay chống thân thể, ôn nhu nói với Đồ Cửu Mị.

Đồ Cửu Mị xoay người, nằm nghiêng sang một bên, dự định không để ý đến phu nhân, nàng ghét phu nhân nhất!

" Không để ý đến ta?" Tay của Lý Trì Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng quang lỏa của Đồ Cửu Mị, nha đầu này đang giận dỗi nàng sao?

Vừa rồi nàng khó chịu như vậy phu nhân không để ý đến đến nàng còn chưa tính, hiện tại thân thể nàng vất vả lắm mới không khó chịu thì phu nhân lại sờ loạn trên lưng nàng, lập tức Đồ Cửu Mị nổi giận,, có người xấu xa như phu nhân vậy sao?

" Đừng chạm vào ta!" Đồ Cửu Mị xoay người, cố sức chụp lấy tay phu nhân, hướng phu nhân cho thấy nàng không phải phu nhân có thể tùy tiện vo tròn thì tròn, vo méo thì méo, nhưng chụp xong lại cảm thấy dường như bản thân quá cố sức rồi, không biết phu nhân có bị đau không, nghĩ tới đây trong lòng Đồ Cửu Mị lại càng ủy khuất, chỉ cần vừa nghĩ đến phu nhân sẽ đau nàng liền không nỡ, sao phu nhân có thể đành lòng để nàng khó chịu như vậy, càng nghĩ lại càng buồn bực, lại càng không muốn để ý phu nhân

Lý Trì Nguyệt nhìn bàn tay của mình bị Đồ Cửu Mị chụp đến phát đau, khí lực ngược lại không nhỏ, xem ra nha đầu này quả thật chính là nổi lên tính tình.

Lý Trì Nguyệt vốn muốn mở miệng dỗ dành Đồ Cửu Mị hai câu nhưng từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng dỗ dành ai, cũng không biết nói như thế nào, sau đó chỉ vỗ nhẹ lưng Đồ Cửu Mị một chút, rốt cuộc yên lặng.

Đồ Cửu Mị còn đang tức giận làm sao cảm nhận được tâm ý rất nhỏ của phu nhân, cảm thấy bản thân từ thân thể trong lòng trong lòng đều đang ủy khuất, không một chỗ nào không ủy khuất cho nên như trước xoay lưng về phía phu nhân, không để ý đến phu nhân.

Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị vẫn không dự định phản ứng nàng, vì vậy người chưa dỗ dành ai như nàng cũng đành thôi, chờ thêm một chút thời gian đại khái sẽ tốt thôi, Đồ Cửu Mị người này thoạt nhìn không giống dạng sẽ mang thù.

Đồ Cửu Mị quả thật không mang thù, nhưng oán hận lớn như vậy muốn quên vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, chí ít trong năm ba ngày nàng nhất định sẽ nhớ kỹ.

Vì vậy Đồ Cửu Mị trở về biệt viện trước kia của mình, cũng không đến trong viện của phu nhân nữa, an phận trốn ở trong phòng âm thầm oán hận, mà ngay cả Lục Đào đều cảm thụ được trên người Mị phu nhân nhà nàng phát ra oán niệm, cường liệt đến khiến Lục Đào chùng bước.

Trong lòng Đồ Cửu Mị hy vọng phu nhân đến dỗ dành nàng nhưng trông trái mong phải, chính là không thấy phu nhân tìm đến, phu nhân không đến tìm nàng nàng tức giận, nàng không chịu nổi muốn chạy đi gặp phu nhân, nàng cũng tức giận, nói chung là giận càng thêm giận, nhưng không có bậc thang để leo xuống, Đồ Cửu Mị cho dù muốn gặp phu nhân cũng phải nhịn xuống, nàng hạ quyết tâm cùng phu nhân giằng co, thế nào cũng không nguyện ý chủ động đi tìm phu nhân.

Lý Trì Nguyệt vốn tưởng rằng Đồ Cửu Mị chắc chắn kiềm chế không được muốn đến gặp nàng nhưng ba ngày trôi qua cũng không thấy nha đầu đó đền tìm nàng, trong lòng liền có một chút muốn đi tìm Đồ Cửu Mị, nhưng Lý Trì Nguyệt kiêu ngạo quen rồi không khỏi có chút oán giận, không phải chỉ là không cùng nàng làm chuyện nữ nữ thôi sao, có cần tức giận như vậy không! Lý Trì Nguyệt cảm thấy tầm quan trọng của chuyện đó đại khái cùng như ăn quà vặt, ăn ngon thì ăn, không thể ăn thì thôi, nói cho cùng cũng không đói chết người.

Dĩ nhiên, Lý Trì Nguyệt rốt cuộc vẫn biết là bản thân đuối lý vì vậy ba ngày sau nàng liền xuất hiện trong phòng của Đồ Cửu Mị.

Đồ Cửu Mị nhìn thấy phu nhân đến trong lòng vẫn rất kích động, nhưng biểu hiện ra quả thực rất lãnh đạm, nàng mới không cần để phu nhân nhìn ra nàng rất nhớ phu nhân.

Lý Trì Nguyệt nhìn thấy Đồ Cửu Mị vẫn bày ra dáng vẻ lạnh lùng nhàn nhạt, trong lòng thầm nghĩ biểu tình này thật sự không đang yêu, nàng vẫn thích Đồ Cửu Mị dáng vẻ ngốc nghếch.

"Đến đây." Lý Trì Nguyệt hướng Đồ Cửu Mị ngoắc tay, bảo Đồ Cửu Mị đến.

Đồ Cửu Mị bất vi sở động, phu nhân một chút thành ý cũng không có, nàng mới không cần qua đó.

Lý Trì Nguyệt nhìn thấy ánh mắt Đồ Cửu Mị nhìn nàng rõ ràng lóe quang mang, nhưng vẫn giả vờ tức giận thì có chút buồn cười, sau đó nàng chủ động đi đến chỗ Đồ Cửu Mị.

Phu nhân bước đến, trong lòng Đồ Cửu Mị nho nhỏ chờ mong, trái tim a, nhảy loạn giống như thỏ chỉ còn kém nhảy ra ngoài, quả nhiên phu nhân có thành ý, nàng sẽ không thật sự giận phu nhân, nàng thật sự ghét bản thân không có tiền đồ.

"Thế nào, còn đang giận ta?" Lý Trì Nguyệt đến gần Đồ Cửu Mị cười hỏi.

"Hừ!" Đồ Cửu Mị kiêu ngạo hừ lạnh.

"Không phải ta đã đến đây dỗ dành ngươi rồi sao, còn giận nữa, ta sẽ không dỗ." Lý Trì Nguyệt lời này nói xong cũng không giống như dỗ dành trái lại giống như uy hiếp, Đồ Cửu Mị nghe được trong lòng lại tức giận.

"Ta mới không cần ngươi dỗ dành, nói cho cùng ngươi cũng không muốn ta, cũng không cùng ta làm chuyện nữ nữ, rõ ràng là ngươi nói muốn dạy ta, ngươi là kẻ lừa gạt,đại lừa gạt!" Đồ Cửu Mị nói xong đôi mắt dường như lại muốn đỏ, cảm thấy phu nhân luôn dễ dàng làm cho nàng khổ sở.

"Không phải ta không muốn ngươi, chỉ là còn chưa đến lúc, ta không hy vọng ngươi bị thôi tình hương khống chế thần trí bất minh mà cùng ta làm chuyện đó, đương nhiên là muốn làm lúc ngươi thanh tỉnh." Lý Trì Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc nói,.

"Vậy đêm nay ngươi cùng ta làm chuyện nữ nữ." Thần trí bất minh không thể là việc nữ nữ, nàng hiện tại rất thanh tỉnh, vậy đêm nay có thể làm việc nữ nữ được rồi, Đồ Cửu Mị hờn dỗi nói.

Lý Trì Nguyệt vừa nghe trong lòng chấn động, Đồ Cửu Mị ngay cả che giấu, rụt rè đều miễn hết, trực tiếp nhập chủ đề, nha đầu này rốt cuộc có bao nhiêu háo sắc a!

"Cũng được." Lý Trì Nguyệt nghĩ nói cho cùng đây là chỉ là chuyện sớm muộn, nói gì đi nữa, nha đầu này vội vã muốn hiến thân nàng cũng không có lý do gì lại đem mỹ sắc đẩy ra ngoài.

Đồ Cửu Mị không nghĩ đến phu nhân dễ dàng đáp ứng như vậy, kinh ngạc một chút, phu nhân đơn giản như vậy đáp ứng nàng còn tưởng rằng phu nhân phải cự tuyệt đùn đẩy một phen.

"Không phải hồ lộng ta chứ?" Tín nhiệm đối với phu nhân trong mắt Đồ Cửu Mị cũng sắp biến thành số âm rồi.

Lý Trì Nguyệt gật đầu.

Đồ Cửu Mị xác định phu nhân không phải đang hồ lộng nàng, mây đen khắp bầu trời đều tán đi, quả thực chính là diễm dương cao chiếu, một mảnh nắng sáng, nàng một lòng chờ đợi buổi tối đến, kích động, hưng phấn còn có chờ mong, Đồ Cửu Mị vừa nghĩ đến có thể cùng phu nhân làm việc nữ nữ, trong lòng liền cuộn trào mãnh liệt, có phải qua đêm nay nàng có thể trở thành phu nhân của phu nhân rồi không!

"Phu nhân, ngươi về phòng trước đi, lát nữa ta sẽ đến." Đồ Cửu Mị tiễn Lý Trì Nguyệt ra khỏi gian nhà, sau đó đem tập tranh lần trước Tiền ma ma cho nàng nghiên cứu một phen, sau đó phân phó Lục Đào chuẩn bị nước nóng, nàng muốn đem bản thân tẩy sạch sẽ, thơm tho sau đó sẽ leo lên giường của phu nhân, nghĩ đến có thể cùng phu nhân làm việc thân mật đỏ mặt đó nàng liền cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Lúc Đồ Cửu Mị đến gian nhà của phu nhân, phu nhân cũng vừa mới tắm rửa xong, An Nhi đang lau tóc cho nàng.

An Nhi nhìn thấy Mị phu nhân đến, đem khăn đưa cho nàng sau đó yên lặng lui xuống, chỉ để lại Lý Trì Nguyệt cùng Đồ Cửu Mị hai người trong phòng.

Đồ Cửu Mị đến gần, Lý Trì Nguyệt liền biết là nàng, chỉ là bất động thanh sắc để Đồ Cửu Mị thay nàng lau tóc.

Đồ Cửu Mị lau tóc cho phu nhân, ngón tay luồn vào tóc, trên người phu nhân rất thơm, thơm đến khiến nàng không tự giác đem mũi để sát vào tóc phu nhân mà ngửi.

"Phu nhân, sắc trời đã muộn, chúng ta lên giường nghỉ ngơi đi." Đồ Cửu Mị ý tại ngôn ngoại, ngoại trừ lên giường nghỉ ngơi còn có rất nhiều việc có thể làm đây!

Lý Trì Nguyệt nhìn ngoài cửa sổ ngoài cửa sổ, làm gì có sắc trời đã muộn, mặt trời vừa mới lặn, nha đầu này quả nhiên háo sắc, bất quá nàng cũng không cự tuyệt, mặc cho Đồ Cửu Mị lôi kéo nàng đến bên giường.