Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Chương 70




Hồi còn trẻ, Lý lão ngũ rong ruổi khắp nơi tích cóp được chút vốn liếng, nay đã ổn định gia đình, cha hắn lại cho thêm chút gia sản. Vợ chồng son rủng rỉnh tiền bạc, không lâu sau khi thành hôn đã mua được nhà ở trong huyện rồi lại thuê một cửa tiệm.

Hiện tại, hai người cùng nhau trông coi cửa tiệm kinh doanh trà. Tuy cửa tiệm không lớn, chỉ là một cửa hàng nhỏ bình thường trong huyện, địa điểm cũng không mấy thuận lợi, nhưng nhờ Lý lão ngũ đã bôn ba nhiều năm, lại có đầu óc kinh doanh nên việc buôn bán cũng khấm khá, hoàn toàn đủ chi tiêu cho hai vợ chồng.

“Nhập hàng, nhập hàng, lại nhập hàng; sắp Tết rồi, vẫn cứ phải chạy ra ngoài mãi.”

“Chỉ sang phủ nhập hàng thôi, đi về chưa đến mười ngày. Tết là lúc buôn bán tốt nhất, nếu trong tiệm không có hàng thì sao được.”

“Thế thì chàng cứ đi đi, đừng quản cha con ta nữa.”

“Ta nào có không quản ngươi với con, chẳng phải muốn kiếm thêm chút đỉnh cho hai cha con…”

Hai vợ chồng đang hí hoáy tính toán trước quầy, cãi vã qua lại như bao cặp vợ chồng khác. Nghe tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa tiệm, ngẩng đầu lên nhìn thì ra là Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn.

“Lý lão bản, buôn bán phát đạt nhé.” Đỗ Hành mỉm cười chào hỏi.

“Mau, dắt ngựa giúp cậu em rể ta.” Lý Khai vừa thấy khách đến, vội sai người làm trong tiệm ra giúp đỡ.

Tần Tiểu Trúc bụng mang dạ chửa, chậm rãi bước ra từ sau quầy. Đã sắp làm cha, lại buôn bán được một thời gian, khi gặp lại Tần Tiểu Mãn, cậu ta cũng không còn như lúc ở nhà, vừa gặp đã đấu khẩu. Trên mặt thoáng hiện nụ cười thân thiết, còn nhiệt tình lấy ghế cho hai người ngồi.

Tần Tiểu Mãn tất nhiên không đến tay không, trên đường đi cậu đã mua ít bánh trái. Cũng tại lúc đầu không biết sẽ ghé qua đây, nếu không cậu đã mang ít đồ từ nhà biếu tặng.

Cùng là người một làng, lại là họ hàng nhưng những dịp ngồi lại trò chuyện thật sự không nhiều, hai bên không khỏi hàn huyên vài câu. Nói chuyện học hành rồi lại bàn đến buôn bán, rồi lại không thể bỏ qua chuyện con cái. Thoắt cái đã hết một chén trà.

Nói chuyện hồi lâu, Đỗ Hành mới đề cập đến mục đích chuyến đi cùng Lý Khai. “Hai người muốn thuê cửa tiệm là chuyện tốt, nhưng mà cuối năm rồi, cái gì cũng tăng giá, từ rau ngoài chợ đến cả cửa tiệm cũng vậy. Chờ qua tết giá cả sẽ hạ xuống, lúc đó dù mua hay thuê đều sẽ có giá tốt nhất.”

Tần Tiểu Trúc vừa ăn bánh Tần Tiểu Mãn mang đến, vừa nói: “Cứ mở ở con phố này là được rồi, sau này con nhà chúng ta sinh ra có thể chơi cùng với Thừa Ý.”

Tần Tiểu Mãn bĩu môi, chơi cùng nhau thì được, chỉ sợ giống như cậu với Tần Tiểu Trúc hồi nhỏ, đánh nhau suốt ngày thì mệt.

Lý Khai lại tỉ mỉ nói với hai người về tình hình mặt bằng trong huyện. Phố xá trong huyện đại khái có ba loại, một là phố nhà giàu, nơi tập trung các quan lại quyền quý; một là phố tầm trung, bình thường cũng khá nhộn nhịp; còn lại là khu chợ dành cho dân nghèo. Cửa hàng trà của họ hiện tại nằm trên con phố tầm trung, vậy mà hồi đó chỉ riêng mặt tiền, không có sân sau đã tốn gần sáu mươi lượng bạc mới mua được.

Lấy đó làm chuẩn, giá mặt bằng của hai loại phố còn lại, dù chỉ là cửa hàng bình thường cũng phải chênh lệch khoảng hai mươi lượng. Nếu thuê thì cửa hàng trà như của họ cũng phải hai, ba lượng bạc một tháng, cửa hàng cao cấp hơn thì năm lượng trở lên; cửa hàng bình dân thì khoảng một lượng bạc.

Nghe xong, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn trong lòng cũng đã nắm được. Dù chưa bàn bạc nhưng hai người ngầm hiểu hiện tại chỉ thuê chứ không mua. Tiền tích cóp trong nhà tuy cắn răng mua một cửa tiệm cũng được nhưng sau đó chi tiêu sinh hoạt sẽ eo hẹp, một nhà lớn không thể thiếu tiền.

Tuy giá cả mặt bằng khiến hai người có hơi chùn bước nhưng chuyến đi này cũng không vô ích, ít nhất cũng biết được tình hình thị trường.

“Nếu hai người đã quyết định mở cửa tiệm thì ta cũng sẽ để ý giúp. Có thêm người quen trong huyện cùng làm ăn cũng tốt, ta thì nay đây mai đó đi nhập hàng, Tiểu Trúc ở nhà cằn nhằn không nói, mà có người quen biết, giúp đỡ lẫn nhau ta cũng yên tâm hơn.”

Đỗ Hành cảm ơn Lý lão ngũ. Thời gian không còn sớm, phải về nhà. Dù có người trông con nhưng con còn nhỏ, không ở trước mắt vẫn lo lắng, không dám ngồi lâu liền xin phép về. Mọi người đều hiểu.

Ra đến ngoài thấy Tần Tiểu Mãn chưa theo kịp, Đỗ Hành quay lại, thấy cậu còn tranh thủ lén lấy một quả mơ chua mua cho Tần Tiểu Trúc, kết quả bị Tần Tiểu Trúc phát hiện, hai người lại cãi nhau vài câu trong tiệm.

Đỗ Hành và Lý Khai nhìn nhau cười trừ. Đều sắp làm cha rồi mà hai người cứ như trẻ con, đóng kịch hòa thuận cũng chẳng nổi một chén trà. Chuyện giúp đỡ lẫn nhau này, thật khó nói.

Ra khỏi tiệm trà, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn quyết định đợi đến sang xuân mới thuê cửa tiệm. Bây giờ sắp Tết, giá cả tăng cao, so với ngày thường ít nhất cũng đắt hơn trăm, vài trăm đồng. Dù có tiền cũng không thể để bị chặt chém, huống chi tiền bạc lại đang eo hẹp.

“Vậy số giấy chúng ta làm cứ để đó à?” Tần Tiểu Mãn vừa đánh xe vừa hỏi: “Hay là cứ bán lẻ cho người trong làng trước?”

“Cứ bán lẻ trước đã. Làm việc gì cũng phải từ từ chuẩn bị, không thể nóng vội.”

Tần Tiểu Mãn gật đầu. Giấy thì không sợ hỏng, không như thức ăn sợ thiu sợ hỏng để trong nhà cứ như treo thanh kiếm trên đầu. Nghĩ rồi cậu nhả hạt mơ trong miệng ra, xuýt xoa: “Chua thế này mà Tần Tiểu Trúc vẫn thích như báu vật, chắc là sắp sinh con trai rồi.”

“Khoan đã, Tiểu Mãn dừng xe lại.” Đỗ Hành chợt gọi giật. Hắn vừa nhìn thấy một hiệu sách trên phố.

“Chúng ta vào hỏi giá bán hiện tại, xem có thu mua giấy không.”

Không phải thật sự muốn bán, mà là tìm hiểu giá thị trường. Vạn nhất hiệu sách có thu mua giấy thì khi gặp khó khăn cũng có thêm một đường lui.

Hai người dừng xe ngựa, người làm trong hiệu sách thấy vậy liền ra giúp đỡ. Trước đó ở cửa hàng nhà Lý Khai là vì quen biết nên mới được đối đãi như vậy, giờ gặp người lạ mà cũng thế, rõ ràng là khác biệt giữa xe bò và xe ngựa. Nếu dừng xe bò trước cửa hàng người ta chỉ có nước bị đuổi đi, còn xe ngựa lại được tiếp đón niềm nở.

Nhiều lúc thật sự không thể trách người ta cứ thích tô vẽ bề ngoài, bởi vì có quá nhiều người trọng hình thức.

Đỗ Hành cùng người làm vào trong, cùng Tần Tiểu Mãn xem giấy.

“Một liên một ngàn hai trăm sáu đồng, giấy vàng tám trăm tám.”

Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn chưa kịp hỏi giá thì một thư sinh bên cạnh đã hỏi trước.

“Dạo trước một liên mới có một ngàn hai trăm đồng, giấy vàng cũng chỉ tám trăm, sao đột nhiên tăng giá vậy?”

“Giấy của hiệu sách chúng tôi toàn là giấy tốt, công tử xem kỹ độ dày và độ dai này, không phải loại giấy mỏng bên ngoài chọc một cái là rách đâu. Vả lại sắp Tết rồi, gạo, mì, vải vóc, trà, cái nào mà giá không tăng chóng mặt, giấy của chúng tôi tuy không phải thứ ăn được nhưng là vật dụng quan trọng của các vị đọc sách, chẳng lẽ lại rẻ hơn đồ ăn? Sao có thể không tăng giá?”

Tên thư sinh bị người đàn ông đang ôm lò sưởi tay, đội mũ lông cáo nói đến á khẩu, một lúc sau mới nói: “Tăng giá thì thôi, sao giấy vàng lại tăng giá cao hơn giấy trắng?”

“Giấy vàng khó làm, nên giá cao hơn.”

Nếu không tự sản xuất giấy, e rằng Đỗ Hành cũng bị lão bản này lừa. Chỉ e là giấy vàng giá rẻ, người mua nhiều, dễ bán hơn giấy trắng, vì thế cùng là tăng giá nhưng giấy vàng tăng nhiều hơn. Quả nhiên gian thương xảo trá, không trách có người mắng.

“Thôi được, vậy ta mua một trăm tờ giấy vàng.” Thư sinh lắc đầu, nhưng cũng chỉ đành chịu bị chặt chém.

Không ngờ lão bản lại nói: “Giấy lẻ hôm nay bán hết rồi, chỉ còn bán nguyên liên, công tử có lấy không?”

Thư sinh hơi bực mình: “Nếu giấy lẻ bán hết thì lấy một liên ra bán lẻ là được chứ, có giấy sao lại nói bán hết được?”

Gian thương vênh váo, tiếp tục xoa lò sưởi tay: “Đây là quy củ của hiệu sách chúng tôi, các vị đọc sách khác đến mua đều mua cả liên, dù gì cũng là đồ cần dùng, sao không mua nhiều một chút để dành, chạy đi chạy lại chẳng phải mất thời gian đọc sách sao?”

Thư sinh tức giận bỏ đi: “Giấy của ngươi ta không mua nữa, trong huyện đâu chỉ có mỗi hiệu sách nhà ngươi.”

Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn nhìn nhau. Ban đầu định hỏi có thu mua giấy không, nhưng thấy thái độ của lão bản này, dù có buôn bán hai người cũng không muốn giao dịch.

Đỗ Hành đi trước một bước ra ngoài: “Hiền huynh dừng bước.”

Thư sinh vừa ra khỏi hiệu sách nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại thấy hai người mặc đồng phục thư viện liền biết là người cùng trường. Thế là hai người chào hỏi nhau.

“Làm phiền hiền huynh, vừa rồi thấy hiền huynh hình như muốn mua giấy.”

Thư sinh nghe vậy sắc mặt hơi thay đổi, có lẽ vì bị người ta thấy chuyện vừa rồi nên hơi xấu hổ. Nhưng vẫn lịch sự đáp: “Đúng vậy, nhưng lão bản không muốn bán cho ta.”

Đỗ Hành liền nói rõ mục đích: “Nhà ta cũng có sản xuất giấy, nếu hiền huynh có nhu cầu, ta có thể mang đến cho hiền huynh.”

Thư sinh nhướng mày, có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy Đỗ Hành trông như công tử nhà giàu mà cũng đi chào mời, không chắc chắn lắm hỏi lại: “Thật sao?”

Đỗ Hành đáp: “Nhà ta nghèo khó, làm chút buôn bán nhỏ để trang trải việc học. Cùng là người cùng trường, giấy nhà làm cũng rẻ hơn.”

Dù sao cũng đang ở gần cửa hàng người ta, hắn hạ giọng, báo giá của mình.

Thư sinh nghe Đỗ Hành nói nhà nghèo khó liền cảm thấy gần gũi hơn, nghe đến giá cả thì mừng rỡ ra mặt: “Nếu giá này thì làm phiền hiền huynh mang cho ta một trăm tờ… giấy trắng, giấy trắng.”

Vì vui mừng nên giọng thư sinh hơi run.

“Được. Ngày mai ta mang đến thư viện, khi đó giao cho hiền huynh được chứ?”

“Vậy thì tốt quá. Nhưng ta còn chưa biết tên hiền huynh.”

Thế là hai người trao đổi tên tuổi và lớp học để tiện gặp mặt.

Thấy người kia đi rồi, Tần Tiểu Mãn mới bước tới: “Vẫn phải là chàng, chạy đến tận cửa hiệu sách người ta chào hàng.” Cậu thấy buồn cười, kéo Đỗ Hành lên xe: “Mau đi thôi, không thì lão bản hiệu sách biết được lại đuổi theo đánh người.”

“Sinh ý người ta không cần thì tự có người cần.” Đỗ Hành nói: “Tự mình đuổi khách mà không cho người khác nhặt, vậy thì thế đạo này quá bất công với người nghèo rồi.”

Tần Tiểu Mãn quay đầu lại nhìn hiệu sách đã bị bỏ lại phía sau, nói: “Vừa nãy chàng ra ngoài, ta nghe thấy lão bản nói thư sinh kia nghèo túng, lúc nào cũng đến xem giấy xem sách nhưng ít khi mua, rõ ràng là muốn làm người ta khó xử.”

“Làm ăn buôn bán mà phẩm chất như vậy thì chắc chắn không thể tồn tại lâu dài.”

Tần Tiểu Mãn lắc đầu: “Chỉ nghe nói thư sinh trong Bạch Dung thư viện toàn là con nhà giàu có, không ngờ cũng có người túng thiếu như vậy.”

“Túng thiếu là chuyện thường tình, thư viện đông học sinh như vậy, làm gì có nhiều người giàu có cả, chỉ là lời đồn thôi. Đa phần vẫn là người bình thường, đóng học phí cao thì đương nhiên những khoản khác sẽ eo hẹp hơn.”

Tần Tiểu Mãn gật đầu, cậu nghiêng đầu cọ vào Đỗ Hành: “Nhưng may mắn là tướng công của ta biết tính toán làm ăn.”

Đỗ Hành mỉm cười. Hắn chỉ không muốn chỉ chăm chăm đọc sách chết dí với con đường khoa cử thôi, đặt cược tất cả vào một đường duy nhất, quá mạo hiểm.

Về đến nhà, Tần Tiểu Mãn liền chọn ra một trăm tờ giấy trắng, cẩn thận gói ghém đặt vào hộp sách của Đỗ Hành, sợ sáng mai vội vàng quên mang theo. Dù giấy lúc sấy đã được kiểm tra, những tờ bị rách sẽ được để riêng, quyết không lẫn vào giấy tốt, nhưng cậu vẫn cẩn thận kiểm tra từng tờ một. Đây là làm ăn buôn bán với học sinh trong thư viện, nếu người ta thấy tốt, giới thiệu thêm cho người khác cũng có thêm mối làm ăn, nếu không thì ít ra cũng có thêm khách quen.

Đỗ Hành không khỏi cười khen cậu biết làm ăn.

Cũng không trách chỉ một việc buôn bán nhỏ mà cũng cẩn thận như vậy, kế hoạch thuê cửa tiệm là sau năm mới, hiện tại chỉ có thể kinh doanh kiểu này trước đã.

Hôm sau, Đỗ Hành mang giấy đến thư viện. Sợ trễ giờ học, hắn dự định sau buổi cơm trưa mới mang giấy đến cho người kia. Đến khi tan học, Đỗ Hành thu dọn đồ đạc ra khỏi lớp thì thấy Du sư huynh đang xách hai bó giấy lớn đi tới, hắn vội vàng tiến lên phụ giúp, ôm lấy một bó: “Sao lại nhiều giấy thế này? Sư huynh mang đi đâu vậy?”

“Mang đến nông tang quán để tạm, ta vừa đến cổng thư viện thì gặp tiên sinh, nhờ ta để ở quán, khi nào thư viện cần thì tiện lấy.”

Du sư huynh cười áy náy: “Làm phiền ngươi mất bữa trưa rồi.”

“Không sao, cũng chẳng gấp gáp gì.”

Hai người đến nông tang quán thì lại gặp Mạnh Hoài Thiện cùng hai thư sinh khác ở đó.

“Quán trưởng, sao ngài lại đến đây?”

Mạnh Hoài Thiện thấy Du sư huynh đang mang đồ, liền chạy tới chạy lui giúp đỡ, cứ như Đỗ Hành là người vô hình vậy.

“Giấy của thư viện tạm thời để ở quán.” Du sư huynh nhìn mấy người: “Sao các ngươi lại ở đây?”

“Là buổi học trước tiên sinh có giảng về nông tang, liền dẫn chúng ta đến nông tang quán xem dụng cụ nông tang.”

Mạnh Hoài Thiện không quên thể hiện: “Ta là thành viên của nông tang quán, ở lại dọn dẹp một chút cũng là lẽ đương nhiên.”

Du sư huynh thấy vậy quả nhiên rất hài lòng: “Nếu thành viên nào cũng có trách nhiệm như ngươi thì ta yên tâm rồi.”

Mạnh Hoài Thiện mỉm cười: “Quán trưởng quá khen. Nhưng có thể chia sẻ chút công việc với quán trưởng quả thật là vinh hạnh của chúng ta.”

Đỗ Hành lười nghe Mạnh Hoài Thiện nịnh hót, nghe nhiều nổi hết da gà, hắn kiếm cớ rồi rời đi.

Trên đường về, hắn ghé qua lớp mười tìm thư sinh hôm qua, nhưng người trong lớp đã về hết. Thế là hắn ăn cơm xong lại chạy qua một chuyến, lúc đó sắp đến giờ học rồi mà trong lớp vẫn không có ai. Hỏi thăm mới biết lớp mười hôm nay được tiên sinh dẫn đi học bên ngoài thư viện.

Đỗ Hành khẽ thở dài, chỉ còn cách đợi chiều người ta về, mong là đừng lỡ mất vụ làm ăn này.

Cũng không uổng công chờ đợi, sau khi thư sinh lớp mười quay lại, Đỗ Hành còn chưa kịp tìm thì người ta đã vội vàng tìm đến.

“Để Đỗ hiền huynh phải chạy đi chạy lại nhiều lần, thật là có lỗi.” Thư sinh liên tục xin lỗi.

“Không sao, dù sao lớp học cũng không xa, coi như đi bộ tiêu cơm vậy.” Đỗ Hành cười nói, vội lấy giấy đã chuẩn bị sẵn trong hộp sách ra.

“Ngươi đếm lại xem, số lượng không thiếu đâu, chỉ sợ ta đếm sót một hai tờ, tuy không đáng giá bao nhiêu nhưng làm ảnh hưởng tình cảm bằng hữu thì không tốt.”

Thư sinh đáp: “Được, kiểm tra trực tiếp là tốt nhất.” Y cầm giấy lên xem, tuy đã nghe Đỗ Hành nói mấy lần là giấy nhà làm không bằng giấy của hiệu sách trong huyện, nhưng qua kinh nghiệm đọc sách dùng giấy lâu năm, y thấy cũng không kém gì giấy của hiệu sách, mà giá lại rẻ hơn nhiều, đúng là xem trọng tình cảm đồng môn mà chiếu lệ với y.

Trong lòng thư sinh dâng lên một tia ấm áp, cẩn thận đếm lại: “Đúng rồi, một trăm tờ.” Ngay sau đó, y lấy trong hộp sách của mình ra hai xâu tiền và năm mươi đồng: “Đỗ hiền huynh cũng đếm lại xem, sau này mong là có thể thường xuyên giao dịch.”

“Hiền huynh bằng lòng ủng hộ là vinh hạnh của ta.”

Đỗ Hành vừa đưa tay nhận tiền, định đếm lại cho có lệ thì bỗng một bóng người hùng hổ xông đến, nắm chặt cổ tay hắn: “Hay lắm! Giữa thanh thiên bạch nhật, nơi trang nghiêm như thư viện mà ngươi lại làm chuyện bẩn thỉu này! Thật là bại hoại phong khí thư viện!”

Đỗ Hành cau mày, nhìn Mạnh Hoài Thiện đang hùng hổ nắm tay mình, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn ghét bỏ hất tay ra: “Làm sao, từ bao giờ thư viện cấm mua bán! Sao đến miệng ngươi lại thành bại hoại phong khí?!”

“Ngươi còn dám cãi, Du quán trưởng nhìn lầm ngươi mới để ngươi làm thành viên quán, chắc tiên sinh cũng hối hận, sao lại nhận loại người như ngươi vào lớp.”

Đúng lúc tan học, học sinh khắp thư viện nghe thấy bên này có tranh chấp, liền kéo đến xem: “Có chuyện gì vậy?”

“Sao thế này?”

Thư sinh mua giấy của Đỗ Hành thấy người vây quanh ngày càng đông, tay cầm giấy luống cuống, mặt đỏ bừng, muốn cất giấy vào hộp sách thì lại bị Mạnh Hoài Thiện nắm lấy: “Hiền huynh, đây là tang vật, không được giấu!”

Thấy người đến xem ngày càng đông, Mạnh Hoài Thiện càng hăng hái, hô hoán mọi người: “Mọi người mau đến xem, người này lại dám lấy đồ của thư viện bán riêng, kiếm tiền bất chính, vừa khéo bị ta bắt quả tang! Tang vật vẫn còn trên tay hai người, không thể chối cãi!”

Mọi người xôn xao bàn tán, nhất thời không biết nên khuyên can như thế nào, chỉ nói: “Mạnh hiền huynh, ngươi nói vậy là sao?”

“Hôm nay Du sư huynh có mang hai bó giấy của thư viện để tạm ở nông tang quán, không ngờ Đỗ Hành lại lén lút lấy ra bán cho người khác, tư lợi cá nhân, bị ta bắt tại trận! Hắn giờ vẫn còn chối cãi không chịu nhận!”

Mạnh Hoài Thiện chỉ vào xâu tiền trên tay Đỗ Hành: “Ta vừa ra khỏi quán thì thấy giấy ít đi một chút, đang lo là mình làm thành viên nông tang quán mà không trông coi cẩn thận đồ đạc trong quán thì lại bắt được kẻ gian tại trận!”

Đỗ Hành nghe vậy sững người, trong lòng thầm đảo mắt. Hắn cố giữ bình tĩnh, không buông lời chửi mắng giữa đám đông mà nói: “Đây chỉ là hiểu lầm, ngươi vội kết luận quá đấy. Có bằng chứng nào chứng minh số giấy đó là ta lấy không?”

“Đang giao dịch tiền trao cháo múc thế này còn chối cãi gì nữa! Ai mà chẳng biết nhà ngươi nghèo khó, trước khi vào thư viện còn bày sạp bán hàng rong ngoài phố, đúng là bản tính tiểu thương không đổi, vào thư viện rồi mà vẫn chẳng chịu giáo huấn!”

Lời lẽ của Mạnh Hoài Thiện thật khó nghe, mũi dùi rõ ràng nhắm vào Đỗ Hành. Vị thư sinh kia cũng xuất thân nghèo khó, nay lại bị người ta vạch trần vết thương lòng trước mặt bao người, cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn giải thích nhưng mọi người xì xào bàn tán khiến y không sao mở miệng được.

Mạnh Hoài Thiện vẫn chưa buông tha, như sợ cả thư viện không ai biết chuyện này, gã vốn đã ghen ghét Đỗ Hành từ lâu, nay bắt được cơ hội này thì hận không thể đánh cho hắn một trận nhừ tử.

Đây không phải lần đầu tiên Đỗ Hành bị Mạnh Hoài Thiện nói như vậy. Hắn vốn thân trong sạch, không làm gì sai trái, bèn chậm rãi nói: “Đúng như Mạnh hiền huynh nói, nhà ta nghèo khó, cho nên mới phải làm chút buôn bán nhỏ để trang trải việc học. Ta không cho rằng kiếm tiền nuôi thân là chuyện gì đáng xấu, có mặt mũi nào mà không dám nói ra. Ở đây ai mà chẳng phải nhờ gia đình chu cấp, mà tiền bạc của gia đình các vị đến từ đâu, chẳng phải cũng từ buôn bán làm ăn hay sao? Vậy thì có gì đáng xấu hổ chứ?”

“Số giấy này là ta mang từ nhà đến, bán cho bạn học cùng trường. Cùng là người trong thư viện, huynh ấy cần giấy, ta bán giấy, đâu có gì sai trái, cũng chẳng phải ép mua ép bán.”

Mọi người nghe Đỗ Hành nói vậy đều thấy có lý.

Thấy mọi người tỏ vẻ đồng cảm với Đỗ Hành, Mạnh Hoài Thiện liền cảm thấy mình như kẻ bắt nạt người khác. Gã vội vàng nói: “Chúng ta đang nói chuyện ngươi lấy giấy của thư viện bán cho người khác, sao lại lôi chuyện mưu sinh ra đây? Ngươi đừng có đánh trống lảng!”

Đỗ Hành đáp: “Phải đấy, đã nói chuyện bán giấy thì sao ngươi lại lôi chuyện gia cảnh nghèo khó, bản tính tiểu thương của ta ra? Chẳng phải ngươi mới là người nói sang chuyện khác sao?”

Mạnh Hoài Thiện nghiến răng: “Vậy ngươi hãy giải thích rõ chuyện ăn cắp giấy bán đi!”

“Ta đã nói rất rõ rồi, giấy này ta mang từ nhà đến, bán cho hiền huynh này. Tai của Mạnh hiền huynh chắc có vấn đề rồi!”

“Ngươi đừng ngụy biện! Thế giấy trong quán bị ít đi là sao?!”

“Ta làm sao biết được.”

Hai bên đang giằng co thì một giọng nói trầm ổn vang lên: “Đây là thư viện, ồn ào náo nhiệt như vậy còn ra thể thống gì! Có chuyện gì mà phải tranh cãi không ngừng nghỉ ở đây?!”

Đám học sinh thấy người uy nghiêm tới, vội vàng cúi đầu: “Thưa tiên sinh.”

Người đi cùng tiên sinh là Du Khoát. Vừa nhìn thấy những người liên quan đều quen biết cả, chàng liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Mạnh Hoài Thiện tự thấy cứu tinh đã đến, vội chạy đến bên Du Khoát, hận không thể vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa mà Đỗ Hành vẫn thường trưng ra trước mặt sư huynh: “Đỗ Hành đã lấy trộm giấy mà hôm nay huynh để ở nông tang quán, đem đi bán riêng để kiếm tiền. Đệ đã bắt hắn tại trận! Vậy mà hắn vẫn còn chối bai bải, không chịu nhận tội!”

Du Khoát nhìn Đỗ Hành, hỏi: “Là số giấy trưa nay ta và hắn cùng khiêng qua đó phải không?”

“Chính là nó.”

Du Khoát nói: “Số giấy đó ít đi là do trước khi vào lớp, ta đã lấy một tập đem cho tiên sinh để sao chép thông báo dán ở hành lang. Sao lại bảo là Đỗ Hành lén lút lấy đi bán? Hiện giờ, tập giấy ấy chắc còn đang nằm trên bàn của tiên sinh.”

Nghe vậy, Mạnh Hoài Thiện sững sờ: “Là, là quán trưởng lấy đi…”

Sự việc rõ ràng rồi, vị thư sinh nọ – người vừa bị xem như trò cười cho thiên hạ xem, bỗng nhiên hất cằm, và ngước đôi mắt rưng rưng lệ lên nói: “Đỗ Hành hiền huynh vì nể tình bằng hữu, mà bằng lòng bán rẻ giấy cho những người nghèo khó như chúng ta, lại còn cất công mang giấy ở nhà tới bán. Một người tốt bụng như vậy, ai ngờ đâu lại bị Mạnh hiền huynh dùng những lời lẽ bẩn thỉu để vu khống hãm hại. Thật là…”

Thư sinh ấy nói tiếp: “Vốn chỉ là chuyện hiểu lầm thôi thì bỏ qua cho xong. Vậy mà Mạnh hiền huynh lại nói năng hồ đồ, ăn nói hàm hồ quá đáng. Cứ mở miệng ra là nói người ta nghèo khó, phẩm hạnh kém cỏi, rành rành là đang coi khinh những học trò nghèo như bọn ta. Thật sự làm bọn ta cảm thấy nhục nhã không còn mặt mũi nào ở trong thư viện nữa. Cũng may là có Du sư huynh đến kịp thời giải oan. Chứ nếu không thì bọn ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch nỗi oan khuất này rồi!”

Người mua giấy là học sinh mới vào năm nay, tuổi còn trẻ. Việc khóc lóc như thế không làm mọi người cảm thấy thư sinh nọ yếu đuối, ngược lại còn thấy thương xót cho sự ấm ức mà chàng thư sinh ấy phải chịu.

Các thư sinh đứng xem thấy vậy cũng áy náy thay cho chàng thư sinh kia. Thấy thư sinh đã bật khóc nức nở, họ liền tới an ủi. Mạnh Hoài Thiện đứng đực mặt ra, bối rối không biết làm gì, chỉ lắp bắp nói: “Ta thật sự không hề có ý khinh thường thư sinh nghèo, tất cả, tất cả chỉ là một hiểu lầm thôi…”

Đỗ Hành im lặng nghĩ, “Hiểu lầm cái gì? Bao nhiêu con mắt bao nhiêu cái tai ở đây đều nghe rõ ràng hết cả rồi.”

Tiên sinh thấy vậy liền nghiêm giọng mắng: “Mạnh Hoài Thiện! Ngươi dù gì cũng đã là tú tài, chỉ vài tháng nữa là đến kỳ thi Hương, sao đến chút chuyện phân biệt phải trái thế này cũng xử trí không xong vậy hả?”

Mạnh Hoài Thiện nước da vốn đen sạm, nay bị trách mắng trước mặt mọi người thì mặt đỏ bừng, vội vàng nói: “Là tại học trò, học trò hồ đồ, trách lầm Đỗ Hành huynh đệ, xin huynh thứ lỗi.”

Tiên sinh nói: “Ngươi nghĩ chỉ cần xin lỗi là xong chuyện sao? Ngươi phải biết nhìn xa trông rộng. Hôm nay chỉ vì hành động nóng vội, chưa điều tra rõ ngọn ngành đã vội vàng kết luận, làm oan cho bạn học. Sau này nếu ngươi ra làm quan, liệu có đảm bảo không làm oan cho dân lành sao? Triều đình há có thể dung túng cho những vị quan như thế hay sao? Đến lúc đó ngươi tính xin lỗi Hoàng Thượng hay là lê dân bách tính đây? Và liệu ai cũng sẽ tha thứ cho lỗi lầm của ngươi sao?”

Mạnh Hoài Thiện bị hỏi đến á khẩu không nói được câu nào. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn, lúc này còn hơn cả nhục nhã, cảm giác bao nhiêu công sức xây dựng hình tượng bao lâu nay bỗng chốc sụp đổ. Hắn chỉ muốn độn thổ ngay lúc này, tiếc rằng đất chẳng nứt ra cho hắn chui xuống.

“Theo ta về phòng, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi lại cách làm người. Những tháng ngày học lễ nghi trước kia chắc là vô ích rồi!”

Sau một hồi náo loạn, Mạnh Hoài Thiện bị bắt phải xin lỗi Đỗ Hành và thư sinh mua giấy thật trịnh trọng trước mặt mọi người. Sau đó bị tiên sinh lôi đi giáo huấn thêm. Tất cả những người đứng xem đều bị tiên sinh mắng vài câu rồi mới giải tán.