Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Chương 53




Đỗ Hành lấy đậu nành ngâm từ hôm qua ra, chuẩn bị dầu cải, định làm món đậu nành rang muối tiêu.

Đậu nành ngâm qua đêm đã ngấm nước, cho vào chảo dầu nóng, hạt đậu gặp nhiệt sẽ nổ lách tách, sau khi nở bung thì vớt ra, rang lại lần nữa, vớt ra là được món đậu nành giòn tan.

Đậu nành rang xong rắc thêm chút muối tinh, thế là đã có một món ăn vặt ngon lành.

Tần Tiểu Mãn ngửi thấy mùi thơm liền chạy vào bếp, thấy một bát nhỏ đậu nành rang muối tiêu, bèn tranh thủ lúc còn nóng bốc một nắm.

Đậu nành mới rang rất giòn, thơm hơn món đậu rang ở huyện thành nhiều.

Dầu cải rang khó mà không thơm, chỉ là hơi tốn dầu, nhưng nhà mình tự ép, không phải mua nên dùng cũng hào phóng hơn.

“Thơm thật đấy! Ta lấy rượu ra rồi mình cùng nhau ăn.”

Đỗ Hành mặc kệ cậu chàng, dạo này hắn đọc sách, Tiểu Mãn một mình ra đồng làm việc, hắn thấy tinh thần cậu không được tốt như trước, có vẻ mệt mỏi, chắc là làm việc quá sức.

Vì thế hắn làm chút món ăn vặt cho cậu.

Tần Tiểu Mãn đặt đĩa đậu nành lên bàn, xách theo ống trúc và giỏ đi lấy rượu, mở nắp vò rượu ra mới phát hiện rượu đã gần cạn đáy.

Cậu bĩu môi lầm bầm chửi “gã nghiện rượu”, câu này dĩ nhiên là nói những người trong thôn.

Ban ngày cậu toàn ở ngoài đồng hoặc trên núi, ít khi ở nhà, cứ tưởng không có ai mua rượu, ai ngờ mọi người đều đến mua vào ban ngày.

Mỗi lần chỉ rót một hai lạng, không ngờ nhanh chóng đã bán được hai vò rồi.

Đỗ Hành bưng bữa sáng đến, cười nói: “Hán tử trong thôn đều lén vợ lấy tiền riêng ra mua rượu, nên bán rất nhanh. Ta tính ủ thêm ít rượu nữa, kiếm thêm chút cũng tốt.”

Tần Tiểu Mãn gật đầu đồng ý, dù sao chỉ cần trong nhà có rượu thì sẽ không thiếu phần cậu.

Hai người ăn sáng xong, Tần Tiểu Mãn cầm một nắm đậu nành giòn rụm, vác cuốc, đeo giỏ tre lên núi đào măng đông.

Đỗ Hành dọn dẹp nhà cửa, cho gia súc ăn xong thì bưng chậu than vào phòng tiếp tục đọc sách.

Hôm nay đến cả Hổ Tử cũng không muốn ở nhà, cứ lẽo lẽo theo gót Tần Tiểu Mãn đòi lên núi. Trời lạnh, chó cũng sợ, thường ngày chỉ quanh quẩn dưới bếp không chịu đi đâu, hôm nay lại khác thường.

Lúc đầu, Tiểu Mãn không muốn mang nó theo, nhưng con chó cứ lẽo đẽo bít bám, nghĩ trên núi vắng vẻ, Tiểu Mãn đành chiều theo nó.

Đỗ Hành ở trong phòng viết chưa được hai bài văn thì đã gần trưa, sương mù ngoài trời tan dần. Buổi trưa, Tiểu Mãn không về ăn cơm, hắn chuẩn bị ăn qua loa cho xong bữa.

Vừa vào bếp nhóm lửa, định lấy hai củ khoai lang bỏ vào bếp nướng, đợi Tiểu Mãn về ăn lót dạ thì nghe thấy tiếng chó sủa.

Hổ Tử vẫy đuôi chạy vào bếp, cọ cọ vào chân Đỗ Hành.

Đỗ Hành cúi xuống xoa đầu Hổ Tử, ướt sũng, từ ngoài chạy về thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng lẩm bẩm “Không phải ngươi đi cùng Tiểu Mãn lên núi sao? Sao lại một mình về rồi? Sợ lạnh hả?”

Con chó nhảy lên nhảy xuống, sủa vài tiếng rồi quay đầu chạy ra ngoài, chạy được vài bước lại quay đầu thấy Đỗ Hành đang nhóm lửa không đuổi kịp, vội vàng quay lại sủa thêm hai tiếng.

Đỗ Hành nhíu mày, thấy lạ bèn đứng dậy đi theo con chó ra ngoài.

“Dẫn ta đi đâu vậy?”

Con chó chạy nhanh, Đỗ Hành đuổi theo, một lát sau thì thấy Tiểu Mãn đang chậm chạp bước về. Cậu vác giỏ tre, bên trong chỉ có vài củ măng, cúi đầu, bước chân nặng nề.

Nhìn từ xa đã thấy tinh thần cậu không được tốt, cứ như sắp ngã quỵ đến nơi.

Đỗ Hành giật mình, vội chạy đến đỡ cậu: “Sao vậy?”

Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành, lắc đầu: “Không biết có phải sáng uống rượu nhiều quá không, lên núi thấy hơi choáng váng, khó chịu, làm được một lúc là phải về.”

Đỗ Hành đưa tay sờ trán Tiểu Mãn, hơi ấm nhưng không nóng lắm: “Có phải bị bệnh rồi không? Trời trở lạnh, lúc nóng lúc lạnh, chắc là thân thể không chịu được hơi suy nhược. Đừng làm gì nữa, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe.”

Tần Tiểu Mãn không cãi lại, quả thật thấy tay chân rã rời, bèn dựa vào Đỗ Hành cùng nhau về nhà.

Đỗ Hành dìu Tiểu Mãn vào nhà nghỉ ngơi, lấy nước nóng đến cho cậu ngâm chân, sau đó đỡ cậu lên giường.

Buổi sáng rõ ràng ngủ dậy rồi, giờ ngâm chân ấm áp, chui vào trong chăn ấm một lát lại thấy buồn ngủ, nhưng vẫn hơi lo lắng, liền nắm lấy vạt áo Đỗ Hành: “Tướng công, ta… ta không phải sắp chết đấy chứ?”

“Nói linh tinh cái gì vậy, tự dưng sao lại chết được, đệ còn trẻ mà.”

Đỗ Hành nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Mãn: “Nào, vào đông người ta thường hay mệt mỏi, người ăn ngũ cốc thì có tam tai lục họa là chuyện thường tình. Nếu đệ cứ suy nghĩ tiêu cực thì sẽ càng dễ sinh bệnh.”

“Đệ cứ ngủ một giấc đi, nếu tỉnh dậy vẫn thấy không khỏe thì ta sẽ đi mời đại phu đến, được không?”

Tần Tiểu Mãn ngoan ngoãn gật đầu, nắm lấy tay Đỗ Hành: “Vậy chàng đừng đi đâu nhé, ta tỉnh dậy không thấy chàng đâu thì sợ lắm.”

“Được, ta sẽ ở nhà.”

Đỗ Hành ngồi bên giường một lúc, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cậu, lòng dạ không yên, đợi đến khi cậu thở đều, hắn mới nhẹ nhàng buông tay cậu ra, đắp lại chăn.

Hắn thấy có điều gì đó lạ thường, Tiểu Mãn vẫn luôn khỏe mạnh, ngày thường hoạt động rất nhiều, cũng đâu có bị nóng bị lạnh gì, sao tự dưng lại suy nhược như vậy.

Nhưng người ta sắp bệnh thì thường có những dấu hiệu như vậy, nghỉ ngơi một lát rồi bệnh sẽ bộc phát ra, đến lúc đó sẽ biết được là do trái gió trở trời hay không.

Nếu không phải, thì… Đỗ Hành nhíu mày, chẳng lẽ là…

Hai người thành thân cũng gần một năm, lúc mới cưới rất mặn nồng, trước giờ cũng không kiêng khem gì.

Nhưng mùa gặt thì bận rộn hơn so với trước, nhưng chung quy vẫn có, biết đâu đúng như hắn nghĩ.

Nghe người trong thôn nói tiểu ca khó mà nhận ra mình có thai, phản ứng cũng không dữ dội như nữ tử, chính vì vậy mà tiểu ca nhi mang thai lần đầu rất dễ bị sảy thai.

Do bản thân thiếu kinh nghiệm, lại không dễ dàng phát hiện nên không biết cách giữ gìn, làm việc nặng nhọc quá sức, hoặc té ngã bị thương mới biết.

Đỗ Hành càng nghĩ càng thấy lo lắng, lại cảm thấy những biểu hiện của Tiểu Mãn rất giống trường hợp này, trong lòng vừa lo vừa có chút mong chờ.

Hổ Tử lon ton trong phòng, Đỗ Hành gọi nó ra ngoài, ném cho nó một củ khoai lang nướng, thấy có đồ ăn, con chó vẫy đuôi như cái quạt.

“Ăn đi, hôm nay ngươi làm tốt lắm.”

Đỗ Hành đứng dậy vào bếp, trưa nay Tiểu Mãn về nhà thì vẫn phải làm đồ ăn, hai người cùng ăn.

Nghĩ Tiểu Mãn có thể đã có con, hắn nhìn con gà mái trong sân.

Con gà mái lông vàng đã lâu không đẻ trứng, nhốt lâu cũng không thấy đẻ, cũng nên cải thiện bữa ăn một chút.

Không lâu sau đã hứng được một bát tiết gà, trong nồi có sẵn nước nên càng tiện, con gà nhanh chóng bị vặt trụi lông, nằm gọn trong chậu.

Đỗ Hành thu lông gà lại, mổ bụng gà, gà mái già có hai miếng mỡ dày ở bụng, nấu canh hay xào rau đều rất thơm.

Lấy mề gà ra, lấy thêm ớt cay và gừng ngâm trong hũ dưa muối ra xào một đĩa mề gà giòn sần sật, ăn với cơm thì ngon tuyệt.

Một con gà ít nhất có thể làm ba món, tiết gà nấu canh, mề gà xào, còn thịt gà thì hầm canh là bổ dưỡng và thơm ngon nhất.

Không vội làm hết ba món cùng lúc, Đỗ Hành hầm gà trước.

Mấy củ măng đông mà Tiểu Mãn mang về kỳ thật có thể hầm gà, canh hầm ra rất ngọt, nhưng nghĩ đến việc bồi bổ cơ thể, hắn lại thấy không đủ bổ.

Lấy thêm đảng sâm, đương quy và câu kỷ tử đã phơi khô trên núi, hắn định dùng thảo dược để hầm gà mái, muốn tận dụng hết công hiệu của nó.

Tiểu Mãn tỉnh dậy thì đã xế chiều, cậu không biết chính xác là mấy giờ, nhưng nhìn qua cửa sổ thấy trời cũng biết giờ không còn sớm nữa.

Tuy quyến luyến chăn ấm nhưng vẫn phải dậy, ngủ một giấc thấy tinh thần khá hơn, vừa ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thịt gà, ra ngoài thấy Đỗ Hành đang cho kỷ tử vào nồi, nếu không thì cậu đã tưởng khứu giác của mình có vấn đề rồi.

“Ta ngủ quên đến ăn Tết rồi sao! Sao chàng lại hầm canh gà thế!”

Đỗ Hành thấy cậu dậy liền vội vàng dìu cậu ngồi xuống bếp, múc một bát canh gà đưa cho cậu.

Nhìn bát canh gà nóng hổi thơm phức, bên trong còn có hai loại thảo dược, Tiểu Mãn tuy thèm nhưng trong lòng lại càng thêm lo lắng bất an.

Cậu mặt mày đau khổ: “Chàng nói thật đi, ta… ta không phải sắp… sắp…”

“Nói bậy bạ gì thế, ta thấy đệ hơi yếu, con gà mái này cũng lâu rồi không đẻ trứng, nhân lúc đầu đông làm thịt cho đệ bồi bổ, yên tâm mà ăn đi.”

Tần Tiểu Mãn mím môi, thận trọng đỡ lấy bát canh, húp một miếng, vị ngọt đậm đà của canh gà tạm thời xua tan nỗi lo lắng trong lòng cậu.

Đỗ Hành nhìn cậu ăn ngon lành cũng mỉm cười, hắn dùng đũa thử gà, thấy chín rồi, vớt một cái đùi gà để riêng cho Tiểu Mãn bỏ vào bát cậu.

Nhìn cậu ăn vài miếng, hắn mới dè dặt nói: “Ta thấy dạo này đệ ngủ nhiều hơn, người cũng khác với trước, ta đang nghĩ… có phải… có bảo bảo rồi không?”

Tần Tiểu Mãn đang ngon miệng gặm đùi gà, nghe vậy thì miếng thịt trong miệng bỗng nhiên mất hết cả vị: “Thật… thật sao?”

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cậu, Đỗ Hành bất đắc dĩ cười: “Ta đâu phải đại phu, ta cũng không biết chắc, hay là mình mời Thôi đại phu đến xem?”

Tần Tiểu Mãn nghe vậy thì lại do dự, hơi sợ Thôi đại phu bắt mạch ra bệnh gì nan y, nhưng giấu bệnh tránh thầy cũng không phải chuyện tốt, mà cậu cũng rất muốn biết mình có thai hay không, bèn nói: “Cơm nước xong rồi hãy đi.”

Đỗ Hành thấy cậu đồng ý thì mỉm cười, xoa đầu cậu: “Được.”

Vào đông được ăn một bữa canh gà hầm nóng hổi đúng là mỹ vị nhân gian, hai người mỗi người uống hết hai bát canh to, người nóng ran lên, ăn hết nửa con gà, hai người mới cùng nhau sang nhà Thôi đại phu.

“Không có nhà à?”

Hai người hăm hở đến, nhưng Thôi đại phu lại không có nhà, Tần Tiểu Mãn hơi thất vọng: “Vậy… vậy khi nào ông ấy về?”

“Đi huyện thành mua thuốc, chắc là tối nay hoặc mai mới về, cũng chưa biết chắc.”

Thôi Thu Nguyệt tiếc nuối nhìn hai vợ chồng: “Mới đi hồi nãy thôi, nếu đến sớm hơn một chút là kịp gặp rồi.”

Tần Tiểu Mãn bặm môi, âm thầm trách mình không nên ham ăn mà nấn ná chưa chịu buông đũa.

“Hai người tìm cha ta là muốn lấy thuốc hay là xem bệnh? Bị làm sao à?”

Tần Tiểu Mãn nghe Thôi Thu Nguyệt hỏi, chau mày nghĩ ngợi, nhớ lại lúc trước nàng cũng đã giúp mình một việc lớn.

“Cũng không có gì, Thôi đại phu không có nhà thì thôi vậy. Thu Nguyệt, ngươi bắt mạch cho ta xem, xem ta có thai hay không được không?”

Thấy ca nhi này hớt hải xắn tay áo lên cao, Thôi Thu Nguyệt mỉm cười ngượng ngùng: “Lại nữa sao?”

Đỗ Hành nghe vậy mở to mắt, kinh ngạc nhìn hai người: “Lại?”

Sao lại là lại nữa? Chẳng lẽ trước kia cậu đã đến khám xem có thai hay chưa?

Chẳng lẽ mình không phải nam nhân đầu tiên và duy nhất của cậu?

Tần Tiểu Mãn vội vàng nắm tay Đỗ Hành, giải thích: “Lúc mới cưới ta đã hỏi qua rồi. Chàng quên rồi à?!”

Đỗ Hành chợt hiểu ra, nhẹ nhàng thở phào, đúng là dọa hắn một phen.

“Vậy… phiền Thu Nguyệt cô nương rồi.”

Thấy hai phu phu cùng đến, mà cũng đã thành thân được một thời gian rồi, Thu Nguyệt nghĩ cũng không phải chuyện đùa, bèn nói: “Ta chưa từng bắt mạch cho ai bao giờ, ngươi thật sự muốn ta xem sao?”

“Chỉ là bắt mạch thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu.”

“Được thôi.”

Thấy nàng đồng ý, Tiểu Mãn vội vàng đi theo Thu Nguyệt vào trong, Đỗ Hành đứng chờ ở cửa.

Gió đông thổi lùa vào sân hơi lạnh, Đỗ Hành xoa xoa tay, tuy trong lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng không thấy lạnh, hắn cố gắng tìm việc gì đó làm để bớt đi nỗi mong chờ trong lòng.

Chỉ một lát sau, Tiểu Mãn đã bước ra, chưa kịp mở miệng, cậu đã nói: “Thôi, con gà mái già làm thịt uổng công rồi.”

Nhìn cậu như chú thỏ cụp tai xuống, hắn bước tới nắm tay cậu, tuy biết kết quả nhưng vẫn hỏi: “Không có sao?”

Tần Tiểu Mãn thất vọng lắc đầu: “Chỉ là vào đông trời lạnh dễ buồn ngủ thôi.”

Đỗ Hành cũng có chút thất vọng, nhưng thấy Tiểu Mãn như vậy, hắn vẫn an ủi: “Con cái sau này rồi sẽ có, không sao, không vội.”

Tần Tiểu Mãn ôm lấy tay hắn, tựa vào vai hắn thở dài: “Về nhà thôi.”

Tuy không được như ý muốn, nhưng Đỗ Hành vẫn làm món ngon cho Tiểu Mãn, con cái quan trọng, nhưng phu lang càng quan trọng hơn, đầu đông Tiểu Mãn bị suy nhược là thật, nhà mình cũng đâu phải nghèo đến mức không ăn nổi thịt, cơ thể yếu thì phải tẩm bổ, tiếc tiền mà hại thân thì không đáng.

Vì thế, buổi tối hắn xào mề gà ăn cơm, hôm sau lại dùng củ cải tươi nấu canh tiết gà, mấy ngày nay không cho Tiểu Mãn ra đồng làm việc nặng.

Sắc mặt cậu đã tốt hơn trông thấy.

Đến phiên chợ, Đỗ Hành cùng Tần Tiểu Mãn vào huyện thành, định bán măng đông rồi mua vải may hai bộ quần áo đông.

Trên xe bò hơi lạnh, Tần Tiểu Mãn sợ lạnh, lúc ra khỏi nhà đã mặc ấm hơn mọi khi, còn quàng thêm chiếc khăn lông thỏ mà Đỗ Hành mua cho cậu năm ngoái, chùm kín đến tận cằm.

Đỗ Hành đánh xe bò, kéo tay Tiểu Mãn đặt dưới nách mình để ủ ấm, hai người đi ra khỏi thôn.

“Đợi chút!”

Hai người vừa ra đường chính trong thôn thì có người gọi với, Đỗ Hành ghìm bò lại, thấy là Lý lão ngũ mới cưới và Tần Tiểu Trúc.

Thật trùng hợp, hôm nay Tần Tiểu Trúc cũng quàng khăn lông thỏ.

“Hai người cũng lên huyện thành à, cho chúng ta đi nhờ một đoạn được không?”

Đỗ Hành cười nói với Lý lão ngũ: “Lên xe đi.”

Lý lão ngũ như xách đứa trẻ, định bế Tần Tiểu Trúc lên xe bò, nhưng vừa mới bế lên đã bị Tần Tiểu Trúc trừng mắt, Lý lão ngũ bèn đổi thành dìu.

Lên xe xong, hai người ngồi ở đằng sau thùng xe, Tần Tiểu Trúc níu tay Lý lão ngũ, nép sát vào người hắn.

Lý lão ngũ cao to, che khuất gần hết người Tần Tiểu Trúc, cũng coi như che chắn được gió.

Tuy là vợ chồng son nhưng cũng chẳng nói năng gì, nhưng ai nhìn cũng thấy rất tình cảm.

Hai anh em họ vốn không ưa nhau, mỗi người rúc vào chồng mình, Lý lão ngũ và Đỗ Hành thì trò chuyện dăm câu ba chuyện.

“Nhà Lý ngũ ca hôm nay không dùng xe bò à?”

Lý lão ngũ nói: “Hai chiếc xe bò đều bị anh ta mướn đi chở hàng, vợ chồng ta tính ra ngoài thuê xe, thật may gặp được hai người.”

Đỗ Hành gật đầu, nhà địa chủ chắc đang bận thu hoạch vụ mùa, gia súc trong nhà dùng không xuể cũng là chuyện thường.

“Lên huyện thành dạo chơi hay làm việc gì à?”

“Mới cưới vợ, mấy năm nay nay đây mai đó cũng chẳng quản lý ruộng đồng gì, chắc cũng chả rõ ruộng đồng là gì, nên quyết định tiếp tục làm ăn buôn bán nhỏ.”

Lý lão ngũ nói: “Ta đã bàn bạc với nhà, tính mở cửa hàng buôn bán ở huyện thành, an cư lạc nghiệp, không chạy rong nữa, đông nhàn rảnh rỗi thì đi xem có cửa hàng nào vừa ý không.”

Nhà Lý lão ngũ có cơ nghiệp, không chỉ đất đai nhiều mà anh em cũng đông đảo, có thể nói là gia đình thịnh vượng.

Con cái đều có chí hướng, thời này mở cửa hàng buôn bán ở huyện thành là lối thoát không tồi.

Nghe chuyện, Đỗ Hành cũng không khỏi chạnh lòng, như nhà Lý lão ngũ, muốn mở cửa hàng buôn bán thì dễ như trở bàn tay, thứ nhất là có tiền, thứ hai là có quan hệ, những kẻ xấu cũng không dám gây chuyện.

Nhưng Đỗ Hành biết mình không thể dồn hết tâm sức vào kinh doanh, nhà lại ít người, quan tâm đến gia đình, lại còn phải đọc sách, lấy đâu ra thời gian mà lo nhiều việc như vậy.

Ngày thường buôn bán nhỏ kiếm thêm ít tiền thì được, nhưng không thể làm như Lý lão ngũ được.

Buôn bán hay con đường làm quan, hắn đã sớm chọn con đường thứ hai.

Hai người đang trò chuyện thì Tần Tiểu Trúc ló đầu nhìn Tần Tiểu Mãn, hình như đang muốn nói “Nhà ta giỏi giang thế nào, ngươi sao chẳng nói gì?”

Tần Tiểu Mãn nghe thấy hết, nhưng cậu lười đôi co với Tần Tiểu Trúc, nên không thèm lên tiếng.

“Hôm nay ngươi với Đỗ Hành lên thành làm gì? Bán măng đông hả?”

Cuối cùng vẫn là Tần Tiểu Trúc lên tiếng trước.

“Mua vải may quần áo mùa đông, trượng phu ta năm sau phải thi hương.”

Không chịu lép vế, Tần Tiểu Mãn đáp.

Tần Tiểu Trúc khịt mũi: “Thi hương đâu có dễ, nhà ngươi mùa gặt bội thu, sao không bỏ tiền ra mua cho Đỗ Hành một suất?”

“Mua danh có tác dụng gì, phí tiền.”

“Nếu ngươi thiếu tiền ta cho ngươi mượn.”

“Ai thèm mượn tiền của ngươi chứ, ngươi có bao nhiêu tiền riêng mà cho mượn? Chưa đủ mua một suất thi đâu.”

“Ta thì không có, nhưng tướng công ta có nhiều!”

“Có tiền ta cũng không thèm mượn, trượng phu ta nhất định sẽ thi đậu, sau này làm quan to!”

Đường huynh đệ đôi co, Đỗ Hành với Lý lão ngũ không can thiệp, chỉ là cãi nhau thôi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến tình nghĩa hai người đàn ông.

Nghe hai người như trẻ con cãi vã, Đỗ Hành với Lý lão ngũ đều thấy buồn cười, nhưng rồi cả hai người đều nín cười, ăn ý đưa tay bịt miệng phu lang mình lại.

Lời nói của các ca nhi rất hùng hồn, còn hai người đàn ông thì lặng lẽ chột dạ.

Đến huyện thành, Lý lão ngũ dắt tay Tần Tiểu Trúc đi làm việc của mình, còn Đỗ Hành và Tiểu Mãn thì đi bán măng.

Năm nay măng đông ít, thương lái ở huyện thành cũng ít hơn năm ngoái, đồ hiếm thì giá cao, nhưng người săn lùng lại càng nhiều.

Hai người dừng xe, vừa khiêng măng ra, chưa kịp rao thì đã có một người đàn ông trung niên đến mua hết, không biết là đầu bếp quán rượu mua về nấu nướng hay người bán rong mua đi bán lại.

Bán sỉ tuy giá có rẻ hơn nhưng còn hơn là đứng ở chợ trời rét mướt mà rao bán.

Bán măng xong, hai người đến cửa hàng vải, vẫn là cửa hàng mà lúc trước mua vải may hỉ phục.

Vào đông, các cửa hàng vải chủ yếu bán vải nỉ và lông, nhìn là thấy ấm, nhưng giá thì lại lạnh người.

Hỏi dăm ba loại vải thường, chất dày dặn một chút thì đã hai ba trăm văn một thước, giá đắt đến ngỡ ngàng.

Đắt thì đắt nhưng vẫn phải mua, Tần Tiểu Mãn mua hai súc vải bông màu lam sẫm quen thuộc, hết hơn năm trăm văn.

Số vải này may được hai bộ cho Đỗ Hành, còn dư ra Tần Tiểu Mãn có thể may thêm một bộ cho mình, vừa vặn.

Đỗ Hành ôm bọc vải đặt lên xe bò, hai người định đến hiệu sách mua giấy bút, đang đánh xe bò đi thì một tiệm thuốc lọt vào mắt Đỗ Hành.

Hắn nhìn Tiểu Mãn, nhướn mày: “Hay mình đến tiệm thuốc khám xem sao, cũng đến cửa rồi.”

Tần Tiểu Mãn nhíu mày: “Chàng vẫn còn áy náy chuyện đó à?”

“Ta không phải áy náy, mà thấy mấy hôm nay người đệ chưa hồi phục hẳn, đến khám cho yên tâm.”

Tần Tiểu Mãn ngừng một chút, nói đại phu ở huyện thành đắt đỏ, khám qua loa vài câu cũng mất kha khá tiền, nhưng cuối cùng vẫn xuống xe bò.

Đỗ Hành thấy vậy liền vội vàng buộc trâu lại, bước đến chỗ cậu. Tới cửa tiệm thuốc, Tiểu Mãn dừng lại, mím môi, chắp tay sau lưng nhìn Đỗ Hành đang buộc trâu, như đứa trẻ lần đầu theo cha mẹ đi mua sắm, không dám tự ý bước vào tiệm.

“Sao không vào?”

Đỗ Hành buộc bò xong, phủi tay, đi đến nhìn cậu.

“Không, ta… ta đợi chàng.”

Đỗ Hành hơi nhướng mày, đưa tay nắm lấy bàn tay bất an của Tiểu Mãn, chắc là vì những biến cố trong nhà mà cậu hơi e ngại chuyện khám chữa bệnh.

“Đừng sợ, không sao đâu.”

Hắn vỗ nhẹ lưng Tần Tiểu Mãn, rồi dắt cậu vào tiệm thuốc.

“Lấy thuốc hay khám bệnh ạ?”

Vừa vào cửa đã có tiểu đồng tiến đến hỏi.

“Ta muốn cho phu lang bắt mạch.”

Tiểu đồng nhìn Tần Tiểu Mãn, nói: “Mời đi lối này.”

Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn được dẫn đến chỗ một lão đại phu, vị đại phu này đang ghi chép gì đó, nghe tiểu đồng nói là bắt mạch thì cũng không ngẩng lên: “Ngồi xuống đi.”

Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành, hít một hơi rồi ngồi xuống, xắn tay áo đặt lên bàn khám.

Lão đại phu ho một tiếng, rồi bắt mạch cho Tần Tiểu Mãn.

“Hơn một tháng rồi, mạch tượng không được ổn định lắm, trời lạnh nhớ giữ ấm, nghỉ ngơi cho tốt.”

Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn nghe câu quen thuộc của đại phu, nhất thời chưa hiểu hết ý nghĩa, ngơ ngác: “Cái gì mà hơn một tháng?”

“Bệnh của ta… đã hơn một tháng rồi sao?!”

Lão đại phu ngạc nhiên nhìn hai người: “Hai ngươi không phải vợ chồng sao? Đến đây bắt mạch xem tình trạng thai nhi chứ?”

“Vâng, chúng ta là vợ chồng.” Đỗ Hành hoàn hồn lại, vội vàng hỏi: “Ý đại phu là phu lang ta đã có thai hơn một tháng?”

“Hóa ra hai người không biết mình có thai à?”

Tần Tiểu Mãn lúc này mới hiểu ra, thời này đại phu nói chuyện rõ ràng như vậy mà vẫn có người không hiểu sao? Cậu nôn nóng hỏi tiếp: “Vậy dạo này ta hay mệt mỏi, buồn ngủ là vì có hài tử, chứ không phải bị bệnh gì sao?”

“Thứ nhất, có thai sẽ có những triệu chứng đó, thứ hai, thai chưa ổn định mà làm việc nặng nhọc, cơ thể suy nhược thì triệu chứng càng rõ ràng hơn. Cũng không có bệnh gì cả, ta kê vài thang thuốc an thai bồi bổ cơ thể, nếu không thai nhi khó giữ.”

Hai người vừa mới chìm đắm trong niềm vui, nụ cười còn chưa tắt trên môi, nghe đại phu nói vậy thì liền lo lắng: “Vậy… vậy xin đại phu chỉ dẫn thêm, đây là con đầu lòng của chúng ta.”

Lão đại phu nói: “Dưỡng thai chú ý mấy điểm đơn giản là được rồi, nếu ở nông thôn thì đừng làm việc nặng nhọc quá, giữ tâm trạng thoải mái. Uống thuốc đúng giờ là được.”

Tần Tiểu Mãn vâng dạ rồi hỏi tiếp: “Vậy… vậy có thể… gần gũi được không ạ?”

Đỗ Hành nghe vậy liền ho một tiếng.

“Có thể, nhưng phải đợi đến khi thai nhi ổn định.”

Tần Tiểu Mãn rụt tay lại, không dám tin mà sờ sờ bụng mình, vẫn bằng phẳng, không cảm nhận được sự sống bên trong: “Thật sự có hài tử rồi… Mấy hôm trước ta còn đi khám, đại phu nói không có mà.”

Lão đại phu vừa kê đơn vừa nói: “Thai còn nhỏ, mạch tượng lại yếu, thầy thuốc kém bắt không ra cũng là chuyện thường. Hai ngươi khám ở đâu vậy?”

Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn đều ngượng ngùng, không dám nói là tìm người chưa hành nghề, thậm chí chưa được coi là thầy thuốc để bắt mạch, chỉ nói: “Thầy lang trong thôn ạ.”

“Thì ra là vậy, sau này cố gắng đến các tiệm thuốc lớn ở huyện thành mà khám, những vị đại phu ở đó đều có kinh nghiệm lâu năm.”

“Vâng.”

Lão đại phu đẩy đơn thuốc ra phía trước: “Đi lấy thuốc đi.”

Đỗ Hành cầm lấy đơn thuốc, dìu Tần Tiểu Mãn dậy, hai người ra quầy lấy thuốc.

Tiểu đồng dựa theo đơn thuốc, kéo hết ngăn kéo này đến hũ thuốc kia, một lát đã được bảy tám gói thuốc, buộc thành một bó to.

“Tám trăm năm mươi văn.”

“Đắt thế!” Tần Tiểu Mãn trố mắt.

“Toàn là những vị thuốc bổ dưỡng an thai, nên giá hơi cao.” Tiểu đồng có vẻ quen rồi, nói tiếp: “Vậy còn lấy nữa không ạ? Nếu không thì đến tìm Trương đại phu, xem ông ấy kê đơn thế nào.”

Đỗ Hành vội nói: “Không cần phiền đâu, chúng ta lấy hết.”

Hắn vừa lấy tiền vừa trấn an Tiểu Mãn: “Đại phu nói mạch tượng đệ yếu, nếu không điều trị cho tốt, lỡ mất con thì sao?”

Tần Tiểu Mãn sực tỉnh, dù là con đầu lòng nhưng cậu cũng không muốn con mình gặp chuyện: “Lấy hết, lấy hết.”

Ra khỏi tiệm thuốc, lòng hai người đều nặng trĩu, nhưng không phải nặng trĩu ưu phiền, mà là một loại cảm giác viên mãn.

Cảm giác này là… sắp làm cha mẹ rồi.

Đỗ Hành vừa mừng vừa lo, trước đây đã lơ là, may mà hôm nay đến tiệm thuốc, nếu cứ thế này, sợ là phải đợi đến khi sảy thai mới biết là đã từng có con.

Tuy vẫn còn lo lắng, nhưng niềm vui vẫn lấn át, đứa con bé bỏng mà mình hằng mong ước giờ đây đã thành hiện thực, làm sao mà không vui cho được.

“Từ từ thôi, từ từ thôi.”

Lúc vào tiệm thuốc còn rụt rè, bây giờ ra khỏi tiệm thuốc càng rụt rè hơn.

Tần Tiểu Mãn sờ sờ bụng mình, vẫn còn bằng phẳng, chưa cảm nhận được sinh linh bé nhỏ bên trong, một tay vịn eo, y như đang mang bầu mấy tháng vậy.

Đỗ Hành cũng cẩn thận dìu cậu, sợ cậu va chạm.

Hai người rất nhanh đã nhập vai.

Người đi đường cứ tưởng cậu bị bệnh nặng, vợ chồng dìu nhau mà đi cũng không xong.