Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Chương 40




Đỗ Hành thực ra hiểu biết về kỹ thuật và quy trình ép dầu, muốn tự mình ép dầu cũng không khó. Nhưng quy trình ép dầu phức tạp không nói, quan trọng là cần cối xay, vòng sắt…v.v., mua những thứ này cũng tốn không ít tiền.

Nếu về sau không trồng hoặc kinh doanh lâu dài, mua những thứ này chỉ dùng một hai lần thì không lời. Cát gia cũng chính vì hiểu rõ điều này nên mới cân nhắc.

Đỗ Hành không vì nhất thời tức giận mà muốn tự mình ép dầu để gây khó dễ cho Cát gia, sau khi cân nhắc sự tiện lợi liền nói: “Nếu Cát đại thúc không thành tâm giúp chúng ta ép dầu, vậy đi huyện thành xem sao, đến lúc đó cũng đừng nói chúng ta bỏ gần tìm xa.”

Ngày hôm sau, hai người dùng xe bò đến huyện thành, tìm vài xưởng ép dầu, giá cả khác nhau, có nơi đòi sáu văn một cân, cũng có nơi chỉ bốn văn.

Cát gia xem nhẹ khoản thu nhập nhỏ từ việc ép dầu này, nhưng ở huyện thành có rất nhiều người muốn kiếm tiền.

Thực ra trong lòng Đỗ Hành cũng hiểu, Cát gia trong thôn vốn là độc quyền ép dầu, bỗng nhiên có người đến tìm hiểu, lại không nghe theo ý ông ta, nên cũng có chút phòng bị.

Cuối cùng hai vợ chồng tìm được một xưởng ép dầu đồng ý ép một trăm cân hạt cải dầu chỉ lấy 350 văn.

Việc ép dầu mất nhiều thời gian, lại là đồ quý giá dễ bị người làm mất, thiếu cân thiếu lượng, Tần Tiểu Mãn nhất quyết phải ở lại trông coi.

Đỗ Hành ở lại xem một lúc, ban đầu thấy mới lạ, xem lâu rồi quy trình lặp lại liền cảm thấy nhàm chán.

Hắn bỗng nhớ đến lời Tần Tri Diêm nói trước kia.

“Thư viện Bạch Dung không xa đây, ta nghe Đường thúc nói bên ngoài thư viện có người phát sách, hôm nay khó có dịp đến đây, ta muốn đi xem.”

Tần Tiểu Mãn rất ủng hộ Đỗ Hành đọc sách, thấy hắn mở lời, liền đồng ý.

Hôm nay không phải ngày họp chợ huyện, Đỗ Hành cũng không biết ở đó có người phát sách như lời Tần Tri Diêm nói hay không. Hắn hỏi người đi đường, nhanh chóng tìm được nơi đó.

Thư viện Bạch Dung nằm ở phía tây thành, giữa một khu rừng trúc xanh mướt, mái hiên cong như cánh chim vút lên giữa những tán lá xanh um, ngay cả trong tiết trời nóng nực này cũng mát mẻ hơn những nơi khác, đối diện là một hồ nước có liễu rủ xuống, cảnh quan thanh nhã lịch sự.

Những người thích đọc sách đi qua thư viện đều khó lòng nhịn được dừng chân ngắm nhìn, thư viện thanh nhã như vậy, ai lại không muốn vào đó để học hỏi.

Đỗ Hành ngay lập tức ấn tượng tốt với việc thư viện này được làm xanh hoá rất tốt.

Nhưng nghe nói nó do một gia đình giàu có xây dựng.

Ở quê hắn, những người biết chữ đọc sách rất ít, chủ yếu là những nông dân thô lỗ, mọi người hiểu biết rất ít về các thư viện ở huyện.

Nhưng Thư viện Bạch Dung là thư viện lớn nhất và tốt nhất ở huyện thành, nên ngay cả người thường không đọc sách cũng biết, nên tin tức ở đây cũng nhiều hơn nơi khác.

Lúc này đúng giờ nghỉ trưa, ngoài thư viện lảng vảng vài người mang cơm đến, có lẽ là nhà xa nên đến trễ.

Đỗ Hành đứng ngoài thư viện nhìn quanh một lúc.

Thỉnh thoảng có vài thư sinh mặc áo xanh, đầu buộc khăn, vẻ mặt tươi tắn, nói cười đi vào thư viện.

Miêu tả của những thư sinh nho nhã trong sách thường như vậy.

Thành ngữ có câu “người đẹp vì lụa”, Đỗ Hành dù dung mạo xuất chúng, nhưng giữa những thư sinh sáng sủa này, vẫn khó lòng nổi bật.

Áo quần bằng vải thô màu tối của hắn sao bì được với áo dài thướt tha của những thư sinh.

Hắn không có ý định đua đòi, chỉ tìm kiếm cái gọi là gian bán sách, nhưng ngoài những người mang cơm và người làm việc trong thư viện, hắn không thấy sạp hàng nào. Ngay cả những quầy bánh bao, mì, bánh thịt… thường thấy ở phố cũng không có, có lẽ vì thư viện nghiêm khắc nên không cho người bán rong gây mất trật tự.

Hắn đoán chỉ có ngày họp chợ huyện mới có quầy bán sách, dù không mua được sách nhưng được xem thư viện tốt nhất ở huyện thành cũng không uổng công.

Đang định quay về, bỗng có người gọi: “Hậu sinh kia, cậu là đến tìm quầy sách sao?”

Đỗ Hành nghe tiếng quay đầu lại, nghe như đang gọi mình, nhìn lại thì thấy một ông lão tóc hoa râm đứng ở cửa thư viện đang vẫy tay với mình.

Hắn vội vàng bước đến, hành lễ với ông lão: “Trước kia nghe nói ngày họp chợ huyện ở ngoài thư viện sẽ có quầy sách, tại hạ là dân quê huyện, hôm nay không phải ngày họp chợ, nhưng muốn đến thử vận may.”

Ông lão nghe xong, nhìn khuôn mặt tuấn tú, dáng vẻ thành khẩn của Đỗ Hành rồi nói: “Chỉ có ngày họp chợ huyện mới có thôi, nhưng ta vừa thấy ngươi đứng ngoài đó đã lâu, ngươi cũng là người có chí cầu học.”

Nói xong, ông ta giơ tay lên, một cậu bé khoảng mười hai, mười ba tuổi vội vàng mở một cái rương, lấy ra một chồng giấy và một cuốn sách: “Đây là sách cũ, nếu thấy hữu dụng thì cầm đi.”

Đỗ Hành liên tục cảm ơn rồi mới nhận.

Ông lão không nói thêm gì, rồi cùng cậu bé vào thư viện.

Đỗ Hành cầm sách giấy, đứng ngoài cửa thêm một lúc lâu.

Hắn đoán ông lão kia là thầy giáo trong thư viện, nhưng không biết tên.

Liếc nhìn cuốn sách trong tay, Đỗ Hành mỉm cười.

Lần này thu hoạch được 180 cân hạt cải dầu, trừ đi 54 cân dự định nộp thuế, còn lại hơn hai mươi cân làm giống hoặc việc khác, chỉ mang số còn lại đi ép dầu.

Hạt cải dầu chắc mẩy, cuối cùng ép ra 25 cân dầu, nhiều hơn dự kiến không ít.

Hai người để dầu cải dầu vào sọt, dùng vải che kỹ, rồi lại gói vải xung quanh sọt, đặt lên xe trâu để tránh va đập.

Bã ép dầu cũng không bỏ, gói lại mang về.

Khi hai người kéo xe bò về nhà, mặt trời đã lặn xuống.

Tần Tiểu Mãn sợ trời tối đường khó đi, lại mang nhiều đồ quý giá, không dám để trâu đi nhanh.

Cậu buồn chán, muốn bảo Đỗ Hành thay mình kéo xe, như lời cậu từng học ở lớp học trước kia.

Nhìn lại người đang ngồi trên xe đẩy tay trông coi dầu cải, đang chăm chú đọc cuốn sách cũ, dù xe bò xóc nảy cũng không bị sao lãng.

Tần Tiểu Mãn không lên tiếng, cậu thu lại ánh mắt, trong lòng chợt dâng lên cảm giác chua xót khó tả.

Những ngày mưa tầm tã, một mình cậu ngoài đồng cắt cỏ, người khác có người nhà gọi, mang ô, mũ rơm, áo mưa đến, còn cậu thì một mình đội mưa về nhà, không có cảm giác như thế này;

Tần Tiểu Trúc nũng nịu đòi tiền lẻ để dùng, đòi quần áo mới, đòi khăn lông thỏ… cậu cũng chưa từng có cảm xúc này.

Chỉ có khi thấy Đỗ Hành chăm chú đọc cuốn sách cũ rách nát trên xe đẩy tay lúc hoàng hôn xuống thì cậu mới cảm thấy chua xót.

Có lẽ cậu nghĩ trước kia mình hoàn toàn không cần như vậy, ở đây cũng không cần đến thư viện để tìm kiếm một cuốn sách cũ người khác không cần mà coi như báu vật.

Con nhà giàu không giống người nghèo khó, họ lo con cháu không chăm chỉ học hành, người nghèo khó thì lo lắng mua thêm sách, bút phải tốn bao nhiêu tiền.

Dù cậu không hiểu việc người khác đọc sách cũ, đặc biệt là những người hiểu biết nhiều thì sách cũ hữu dụng hơn sách mới, nhưng cậu thương Đỗ Hành, tự trách mình chưa mua sách mới cho hắn sớm hơn.

Nghe hắn nói, cần phải chăm chỉ làm việc để tích cóp tiền rồi mới học, cậu còn ngốc nghếch để Đỗ Hành suốt ngày cày cấy ngoài ruộng.

Ai biết hắn có phải vì không muốn mình gánh nặng nên mới nói như vậy.

“Sao thế? Có đói không?”

Buổi chiều xuống, ánh sáng mờ dần, chữ trên trang sách dần mờ đi, Đỗ Hành mới hồi thần.

Ngẩng đầu thấy Tần Tiểu Mãn vẫn luôn im lặng dắt trâu, hắn mới nhận ra cậu yên tĩnh quá mức, về đến nhà cũng không nói gì.

Có lẽ mình chăm chú đọc sách nên không để ý đến cậu, làm cậu khó chịu, Đỗ Hành vội vàng bước đến ngồi bên cạnh Tần Tiểu Mãn.

Tần Tiểu Mãn đáp: “Không sao, chàng thì sao?”

Buổi trưa ở huyện thành đã ăn, lại không làm việc nặng, Đỗ Hành cũng không thấy đói.

Gió đêm thổi lạnh, Đỗ Hành đưa tay sờ vào tay Tần Tiểu Mãn, làm ấm tay cậu: “Ta vừa chăm chú xem sách nên quên mất, đệ giận à?”

Tần Tiểu Mãn nhướng mày: “Sao chứ? Chàng nghiêm túc đọc sách, ta vui chứ.”

“Nhưng đệ vẫn luôn không nói gì.”

“Thấy chàng đọc chăm chú, ta không nỡ làm phiền.”

Đỗ Hành vuốt mái tóc bị gió thổi rối của Tần Tiểu Mãn: “Ta không thấy phiền, huống chi ta quen nghe giọng đệ rồi, lâu không nghe sẽ không thoải mái.”

Tần Tiểu Mãn trong bóng tối nhìn Đỗ Hành, gió đêm êm dịu, người nọ càng thêm hiền lành.

“Mấy ngày nữa ta lên huyện thành mua cho chàng hai cuốn sách mới.”

Đỗ Hành hơi nhíu mày, dường như hiểu ra điều gì: “Sách này là thầy giáo trong thư viện Bạch Dung tặng ta, có lời chú thích của ông. Ta lâu rồi không đọc sách, lại học hành chưa vững chắc, ngay cả kỳ thi đồng sinh cũng chưa từng thi, cuốn sách cũ do thầy xem qua sẽ giúp ta rất nhiều.”

Tần Tiểu Mãn chớp mắt: “Cha ta cũng có rất nhiều sách cũ, phòng chàng ở trước kia chỉ có chút giấy bút, đa số đều ở phòng cha, về nhà ta mở cửa cho chàng, chàng vào đó chọn xem có gì dùng.”

“Được.”

Đỗ Hành lập tức đồng ý, vì Tần tiên sinh trước kia từng thi đỗ đồng sinh nên đồ dùng của ông tất nhiên sẽ giúp ích rất nhiều.

Trước kia Đỗ Hành không đề nghị mở cửa phòng đó, hắn hiểu Tiểu Mãn vẫn còn buồn, lại thêm vụ xuân bận rộn, khó có thời gian rảnh để nghĩ đến.

Dù hiện tại không nhất định có nhiều thời gian đọc sách, nhưng vẫn nên tranh thủ.

Tần Tri Diêm nói không sai, đọc sách lâu ngày sẽ nhàm chán.

Trên cánh đồng bát ngát, từng chấm đèn dầu đại diện cho những căn nhà, trời tối sầm lại nghe thấy tiếng ếch nhái kêu, ồn ào mà lại tĩnh lặng.

Về đến nhà trời đã tối đen.

Hai người cẩn thận dọn dầu cải dầu vào buồng trong, hiện tại cả thôn đều biết nhà họ có cải dầu, dù không ai biết ép dầu nhưng vẫn phải cẩn thận đề phòng người khác có ý xấu.

Làm xong xuôi, Đỗ Hành nhóm lửa đun nước, hắn ngồi xổm dưới bếp, Tần Tiểu Mãn cầm một chùm chìa khoá ở cửa lung lay.

Đỗ Hành hiểu ý.

Hai người đứng trước cửa phòng trước nay khóa lại, Tần Tiểu Mãn cầm chìa khoá mở cửa.

Sờ vào cái khoá lạnh ngắt, tay Tần Tiểu Mãn hơi run, khi đang vất vả mở khoá thì một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu: “Để ta làm.”

Cậu ngẩng đầu nhìn Đỗ Hành, không nói gì, Đỗ Hành nắm tay cậu mở khoá.

Đẩy cửa ra, trong phòng thoảng mùi cũ kỹ, bụi bặm, khi đèn dầu được thắp sáng, Đỗ Hành thấy đây là căn phòng bình thường.

Một chiếc giường, một bàn sát cửa sổ, một chiếc bàn nhỏ có cái tủ thấp, sách, giấy bút của Tần tiên sinh…đều để trong đó.

Dù cũ, nhưng lau chùi sạch sẽ thì vẫn dùng được, có thể tiết kiệm tiền mua dụng cụ học tập.

Tần Tiểu Mãn đứng ở cửa không vào, ra hiệu cho Đỗ Hành tự mình lấy đồ cần thiết.

Đỗ Hành vào mở tủ, mùi sách cũ phảng phất, chỉ lật xem qua loa, hắn quay đầu nhìn Tần Tiểu Mãn đang đứng ở cửa không vào: “Về sau có thể không khóa không? Ta có thể tiện vào lấy sách, bút.”

Tần Tiểu Mãn hồi thần, nghe thấy lời này hơi sững sờ.

Cha cậu mất đã lâu, ban ngày cậu sống như người không có việc gì, cứ làm việc mình phải làm, ban đêm thì khóc trong chăn một mình. Rồi cứ như thế một thời gian dài, sau này có thợ làm khoá đến, cậu liền mua khoá để khóa phòng lại, đã lâu chưa vào nữa, bỗng dưng thấy đỡ hơn.

Rồi sau đó Đỗ Hành xuất hiện.

Thấy người vẫn im lặng, Đỗ Hành bước tới nắm tay cậu, ôm cậu vào lòng.

Một tay ôm eo, một tay ôm vai, hết sức che chở cậu vào lòng mình.

“Về sau đều sẽ có ta ở đây.”

“Vâng.”

Tần Tiểu Mãn thì thầm trong lòng Đỗ Hành.

“Về sau chìa khoá chàng giữ, muốn vào thì cứ vào.”