Nhà họ Cát năm nay ép nhiều dầu, cũng nhiều bã khô dầu, Đỗ Hành thấy đây là thứ phân bón sẵn có, liền khuyên Tần Tiểu Mãn hãy đến nhà họ Cát mua bã khô dầu, bón một chút cho tất cả ruộng nhà mình.
Tháng tư là giữa vụ canh tác lúa, chỉ sợ lúa sẽ không phát triển tốt nếu thiếu phân bón ruộng, bón ruộng trước là rất cần thiết.
Hơn nữa, những hộ nông dân có điều kiện hơn trong làng cũng rải phân lên ruộng.
Tần Tiểu Mãn vốn dĩ khó cưỡng lại sự quấn quýt của Đỗ Hành, nam nhân này còn làm việc thật sự trước khi nói, đương nhiên là đồng ý rất nhanh.
Sau khi hoàn thành công việc cũng rất đáng khen, không có đổi ý, còn chạy đến nhà họ Cát nhiều lần để xin thêm giá một hoặc hai xu.
Vì vậy, vào thời điểm giữa và cuối tháng tư, khi thôn dân làm phân bón cho gia súc và nước phân, họ thường thấy Đỗ Hành mang theo một cái rổ ở ruộng nhà mình đi tới đi lại, rải bã khô dầu.
“Đỗ Hành, ngươi chăm chỉ thật đấy, ngày nào cũng ra đồng. Nhưng liệu bã khô dầu có tốt cho đất không vậy? Ta thấy ngày nào ngươi cũng nghiền nát rồi vứt ra đồng cả.”
“Có chứ.” Đỗ Hành trả lời kiên nhẫn: “Phân chuồng của ngươi không phải cũng sử dụng vỏ cây, lá cây để bón sao? Bã khô dầu cũng giống vậy.”
“Ta thì dùng phân nước để tưới trên mặt ruộng, còn ngươi thì làm gì với bã khô dầu? Đây là bã khô mà.”
Đỗ Hành khó có thể giải thích rõ ràng, đành cười cười.
Làm trò cho Đỗ Hành, mọi người sẽ nói vài câu xã giao, sau lưng mọi người đều gọi hắn là thằng ngốc.
Trước kia, một công tử thiếu gia sẽ chẳng biết gì về cày cấy, cuốc đất, làm bừa bãi lãng phí tiền bạc, chỉ có Tần Tiểu Mãn chiều chuộng sự hồ đồ của hắn ta.
Tuy nhiên, dân làng cho rằng hắn làm sai thì mặc kệ, dù sao hắn cũng là chủ nhà chịu khó, bận rộn suốt ba bốn tháng, mặt trời lặn lúc nào cũng có thể nhìn thấy hắn ở đồng ruộng, có ý định trồng trọt thì vẫn tốt hơn nhiều so với chỉ ru rú trong nhà.
Vì vậy, mọi người trò chuyện với Tần Tiểu Mãn thường chỉ khen hắn chăm chỉ mà thôi.
Tần Tiểu Mãn đã đồng ý để Đỗ Hành phụ trách chuyện buôn bán của hắn, mặc kệ dân làng nói gì thì nói, càng không có thời gian để quản.
Rất nhanh đã đến cuối tháng tư, cây con đã mọc dài quá ba bốn lá, mỗi sáng sớm giữa cây con lúa đều có một giọt sương sớm đọng lại lấp lánh.
Năm nay mạ mọc khá tốt, Tần Tiểu Mãn rất hài lòng.
Chớp mắt đến thời điểm cấy lúa, việc bận rộn không còn cách chỉ cần lại đi mời những người đã từng giúp cậu cày cấy trước đây. Đến giai đoạn này, lúa giống cũng hết rồi, cây con lúa cũng cần phải được cấy, thời tiết canh tác mùa xuân không có lúc nào có thể thở dốc.
Đỗ Hành bón phân xong thì gieo đậu nành, lô túc và cây cải dầu của mình.
Toàn bộ ba bốn tháng đều bận rộn với việc này.
Đến tận đầu tháng 5, mạ đã cấy xong, phần lớn các hộ gia đình trong làng cũng đã xử lý xong ruộng lúa, vợ chồng trẻ nhà họ Tần mới thở phào nhẹ nhõm, dân làng cả làng cũng đều nhẹ nhõm thở phào.
Một màu xanh tươi ngập tràn khắp thôn, thời tiết quang đãng pha chút mùi đầu hạ.
Rạng sáng ngày càng đến sớm, tối ngày càng muộn, thời gian ban ngày kéo dài rất nhiều.
Ngay lúc này, Tần Hùng tới ghé thăm, nói rằng đã đến lúc cưới con trai cả của ông, định vào tháng này làm lễ cưới.
Dự định là ngày 26 tháng 5.
Tần Tiểu Mãn thấy cũng không có gì lạ, năm ngoái trước thời điểm cậu thành thân, hai người đã qua lại, hiện tại khi mùa gặt xong xuôi trở về, thôn dân muốn làm việc chắc chắn sẽ dành nhiều thời gian để chuẩn bị.
Trước đây, khi chính cậu thành thân, nhị thúc và hai người anh họ cũng giúp đỡ cậu chạy đôn chạy đáo, bây giờ anh họ cả của cậu thành thân nên cậu cũng muốn hỗ trợ chuẩn bị ít vật dụng đơn giản.
Tần Tiểu Mãn hứa cho nhị thúc mượn xe trâu, mặc dù trong nhà cũng có một chiếc, nhưng xe này phải dùng để chở đồ từ trên thành về và mượn bàn ghế nữa.
Hai người thảo luận cặn kẽ hơn một chút.
“Đến lúc biểu ca con làm tiệc cưới, con hãy ghi lại tiền rượu, làm trướng phòng tiên sinh.”
Đỗ Hành cười trước chúc mừng Tần Hùng, rồi mỉm cười nói: “Được thôi.”
Chức vụ này có chút ít tiền, người trong thôn còn không làm được đâu, nhưng hắn thì từ chối không được vì có quan hệ huyết thống.
Nói xong chuyện này, Tần Hùng vui vẻ ra về, tính ra chắc ông sẽ đi thông báo trước cho nhà họ rồi sau đó mới đi thông báo cho những nhà khác.
“Khi mình làm tiệc cưới, nhị thúc đã tặng mình nửa con lợn, bàn tiệc đều là thịt lợn nhị thẩm tặng miễn phí, không ít lần cãi nhau với nhị thẩm vì chuyện này.”
Tần Tiểu Mãn nói thêm: “Biểu ca cưới vợ cũng sẽ tốn kém khá nhiều, chắc cũng sẽ tặng những món đồ đại loại như vậy.”
Cậu khó tránh khỏi sẽ chi một khoản lớn.
Đám cưới của những người thân thiết gần gũi đều cần phải tiếp đón nồng hậu.
Đỗ Hành hiểu ý đáp lại: “Nói đúng, thịt thì chẳng cần phải nghĩ ngợi, chắc chắn nhị thúc sẽ tự chuẩn bị.”
Hắn xoa xoa cằm: “Vài ngày nữa mình vào thành xem thử, xem có thể đặt mua được những vật dụng hữu ích nào.”
Vợ chồng son thảo luận một lúc, nhất trí cho rằng quan trọng nhất là phải kiếm tiền bù vào khoản tiền sính lễ.
Đầu năm nay, gần nửa năm trôi qua nhưng vẫn chưa có một khoản thu nhập nào đổ về, ngược lại, tiền lúa giống thì không ít.
Trong tay mặc dù vẫn còn một số vốn tích lũy nhưng không thể chỉ trông chờ vào đó mãi được, huống chi sau này Đỗ Hành còn phải đi học mà.
Tần Tiểu Mãn để tâm trí vào khu rừng của gia đình mình.
“Trước đây, lúc nào cũng lo tới việc đồng áng nên lơ là ruộng ngô, cũng vì thế mà chẳng mấy khi đi tuần rừng, cũng chẳng biết có ai trộm măng không nữa.”
Đỗ Hành bảo: “Mùa xuân mưa phùn, ta lên núi một chuyến, thấy trong rừng trúc có rất nhiều măng mọc ra, năm nay, bận rộn việc đồng áng, chúng ta cũng chẳng đi tuần nhiều nên không biết có ai cắp măng của mình hay không.”
Tần Tiểu Mãn không từ chối, thật ra, cậu định rủ Đỗ Hành cùng lên núi.
Khu rừng vắng vẻ hiu quạnh, nếu Đỗ Hành chẳng có việc gì làm thì có thể cùng cậu đi cho khuây khoả, cũng coi là giết thời gian.
Hai người nấu cơm sáng ăn bốn quả trứng gà, lại hấp hai miếng bí ngô lớn, chuẩn bị mang lên núi ăn.
Ăn xong, hai người mang theo rổ, lại cầm liềm và dao phay, nhân lúc mặt trời còn chưa mọc, họ lên núi.
Sau mùa xuân, cỏ dại trong rừng đã phủ kín con đường mòn năm ngoái, chỉ còn lộ ra nửa con đường.
Tần Tiểu Mãn để Đỗ Hành đi sau mình, tránh không để hắn bị sương sớm làm ướt giày và quần ống.
Cậu dùng liềm để gạt sương, đồng thời cũng chặt cỏ dại trên đường đi.
“Mép núi này cỏ dại mọc nhiều, mai mình sẽ đến đây cắt cỏ cho trâu.”
Hôm nay, chú trâu lớn của gia đình họ đã bị những người hàng xóm đến giúp cấy lúa mượn đi dùng, Tần Tiểu Mãn có chút không quen.
Hai người lên đến đỉnh núi, mặt trời mới từ từ nhô lên, những tia nắng ấm áp chiếu thẳng vào đỉnh cây cao vút, những đốm sáng li ti rải rác trên mặt đất.
Những cây măng màu nâu tròn trịa hấp dẫn, mọc rải rác trong rừng trúc, ngày càng cao dưới sự nhỏ giọt của nước mạch suối.
“Măng xuân lớn nhanh nhất, lần trước ta lên núi, chỉ thấy những cây măng mới nhú khỏi mặt đất, bây giờ chúng đã cao hơn đầu chàng rồi, những cây thấp nhất cũng cao ba bốn tấc.”
Đỗ Hành buông rổ, nhìn vào một cây măng mùa xuân trong rừng: “Năm nay măng xuân mọc nhiều, chúng ta đào nhiều một chút rồi mang về, nếu không, đất không đủ dinh dưỡng nuôi quá nhiều măng thì chúng sẽ không thể trưởng thành thành cây trúc.”
“Mỗi năm đều phải đào.”
Tần Tiểu Mãn đi một vòng quanh rừng trúc, thấy ven viền có đất mới, cậu nghĩ chắc chắn có người đã đến đào đi đám măng của nhà mình. Mỗi năm đều như vậy, chỉ cần không có người đào hết sạch măng trong rừng thì cậu cũng không so đo làm gì.
Đỗ Hành quan sát ông chủ tuần rừng, không đi tuần cùng cậu mà chọn một cây măng không quá cao, moi hết sương trên đỉnh măng rồi dùng liềm khai hoang.
Hắn từng đào măng với bà ngoại khi còn nhỏ, mặc dù không cùng loại như măng ở đây.
So với đào đất, công việc này thú vị hơn nhiều.
Hai người đào hơn nửa ngày, số măng họ đào được đã chất thành đống cao đến đầu người.
Măng xuân khá lớn, thông thường một cây măng thường nặng khoảng mười cân.
Hai người bê măng đến một khoảng đất trống bằng phẳng, Tiểu Mãn xuống núi đi dắt con trâu về, dùng xe chở măng xuống núi.
Rừng trúc của gia đình họ cũng không rộng lắm, số măng có thể đào được hôm nay cũng không có gì khác biệt lắm. Những cây còn lại đều là cây trúc non khoẻ mạnh, chỉ cần đợi thêm một thời gian nữa là sẽ có măng mọc lên.
Chỉ cần xem thử trong một thời gian nữa có còn măng mới mọc lên hay không. Nếu có, họ có thể thu hoạch thêm một đợt nữa. Măng mọc muộn thường không thể thành cây trúc, không đào đi cũng chỉ có thể để chúng chết ở trong đất.
Hai người vận chuyển măng về đến nhà lúc trời đã sập tối.
Dỡ đồ xong, Đỗ Hành đi nấu cơm, Tần Tiểu Mãn cho trâu ăn ở sân.
Kiểm tra chu đáo con trâu xem có bị thương không thì cậu mới yên tâm. Gia súc của nhà cậu thì không ai quý bằng cậu.
Ăn xong bữa tối, hai người lột một số măng, cắt ra tặng một ít cho nhà Tần Hùng, lại tặng một ít cho hàng xóm nhà gần nhất.
Hai người bàn bạc để lại trước một ít, không bóc vỏ, ngày mai sẽ kéo đến huyện thành bán thành măng tươi.
Lột ra một số khác bị hỏng hoặc không đủ cỡ, tối đến sẽ luộc chín. Họ sẽ để lại một cây non nhất trong nước luộc, ngày mai có thể dùng để ăn.
Phần còn lại, Đỗ Hành dùng nửa con dao lăn qua nước trộn chua, phần lớn làm thành măng muối rồi cho vào hũ chứa.
Họ giữ lại một phần để nướng măng khô trên bếp.
Bằng cách đó, măng có thể bảo quản được lâu, khi muốn ăn, chỉ cần rửa sạch, ngâm nở rồi dùng để hầm thịt lợn hoặc xào rau đều rất ngon.
Hơn nữa, măng khô bán được giá cao hơn măng tươi tại các cửa hàng nhỏ trong thành.
Hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, Đỗ Hành chuẩn bị dậy nấu bữa sáng. Hai người đều ăn để đến huyện thành.
Tần Tiểu Mãn nằm trên giường chẳng muốn nhúc nhích, hôm qua cậu và Đỗ Hành đã lăn lộn trên giường khá lâu.
Từ khi hai người thử nghiệm lần đầu tiên, cả hai đã quen tay và thuần thục hơn, thậm chí kỹ thuật còn có chút tiến bộ.
Nhưng rồi công việc đồng áng bận rộn vào mùa xuân, ngày nào hai người cũng mệt lử, tối đến chỉ nằm giường trò chuyện và ngủ rất nhanh.
Đỗ Hành vẫn còn cảm thấy hơi tiếc nuối, lúc trước, Tiểu Mãn nói muốn tranh thủ trước vụ thu hoạch, hắn còn cảm thấy cậu hơi quá đà.
Sau khi lâm trận mới biết cậu đúng là nói thật.
Hôm qua lên núi làm việc một ngày cũng mệt, nhưng nghĩ đến hôm nay không phải làm việc đồng áng, chỉ cần vào thành thôi, như vậy nhẹ nhàng hơn làm việc đồng áng rất nhiều.
Tiểu Mãn cũng không bỏ lỡ cơ hội gần gũi với Đỗ Hành.
“Ngủ thêm một lát, chúng ta sẽ cùng nhau đi huyện thành ăn sáng.”
“Trên đường vào thành có nhiều quán ăn, bán mì sợi, bánh bao, hoành thánh, bánh hấp, chúng ta có thể ăn bất cứ món gì mình thích.”
Đỗ Hành nghe thấy tiếng nói ấm áp truyền đến từ ổ chăn, đó là giọng nói có chút tỉnh táo sau giấc ngủ.
Tần Tiểu Mãn xõa tóc, vô cùng hiền lành khi ngủ say.
Nước da của cậu không trắng trẻo, mà có màu như lúa mạch, cho thấy sức sống tràn trề.
Ngoài ra, cậu còn có mắt một mí, khi cậu cười nhìn hiền lành và vô hại như vậy trông rất trẻ con.
Đỗ Hành nhìn nhìn, rồi không kiềm lòng được đưa tay sờ. Tần Tiểu Mãn nửa tỉnh nửa mê, cũng không né tránh, ngược lại còn vô cùng tin tưởng, cọ cọ tay Đỗ Hành như một chú mèo con.
Trong lòng hắn khẽ động, đưa tay kéo Tần Tiểu Mãn vào lòng, ôm cậu ngủ thêm một khắc.
Tần Tiểu Mãn ngủ ngon, thức dậy duỗi người, thấy bên ngoài cửa sổ trời đã sáng rõ.
Cậu vừa mặc quần áo vừa nói: “Đều tại chàng tối qua lăn lộn lâu như vậy.”
Đỗ Hành mặc quần áo rất nhanh, ngồi trên ghế đợi cậu, nghe vậy thì cảm thấy đệ đệ này hơi trở mặt quá rồi.
Rõ ràng cả hai đã là vợ chồng được mấy tháng, Đỗ Hành, một người da mặt mỏng, cũng phải phân bua: “Vậy thì trách ai ở bên ngoài ầm ĩ này nọ nhiều lần kia chứ.”
Tần Tiểu Mãn mệt mỏi, cũng chẳng phải mỏi mệt như hồi trẻ người non dạ, hơn nữa, cậu phát hiện Đỗ Hành không còn dễ dỗ dành như trước.
Vì vậy, cậu hừ hừ một tiếng, mặc quần áo rồi tự chạy đi.
Khi hai người khởi hành đến huyện thành thì đã hơi muộn, thậm chí còn không thấy bất kỳ thôn dân nào ở cửa làng.
Tần Tiểu Mãn còn muốn đón thêm vài người đi huyện thành kiếm tiền, nhưng kế hoạch này lại thất bại, vì thôn dân đi bộ chỉ đến được nửa đường quan đạo.
Đến huyện thành, Tần Tiểu Mãn theo Đỗ Hành đi từ quầy hàng đầu tiên lúc mới vào cổng thành, mỗi người ăn một bát mì.
Hiện tại, giá một bát mì là sáu xu tiền, giá cả thực tế cũng không tăng lên nhiều, nhưng lượng mì thì ngày càng ít.
Nếu muốn thực sự no bụng, ít nhất cũng phải ăn hai bát.
Tần Tiểu Mãn húp một ngụm nước mì, trước kia khi còn là trẻ con, cậu cảm thấy mì ở huyện thành rất ngon, cứ nằng nặc đòi người lớn phải đưa lên huyện thành để ăn món này.
Cậu cũng không biết là do trước kia mình còn là trẻ con, không hiểu chuyện hay là tay nghề của chủ quán ngày càng kém đi.
“Nếu không thêm chút xương lợn ninh thì bát mì này còn chẳng ngon bằng chàng nấu.”
Tần Tiểu Mãn móc ra mười hai xu tiền, đếm hai lần mới đưa cho chủ quán, cậu cảm thấy bát mì này không đáng giá.
Đỗ Hành bình thản ăn mì: “Thế thì sau này chúng ta tự nấu ăn, rồi ta hầm canh cho đệ.”
Hắn lấy ra một chiếc khăn tay từ trong tay áo, lau nước súp dính trên khóe miệng Tần Tiểu Mãn.
Cô nương trẻ tuổi ngồi ở bàn bên kia nhìn thấy cảnh tượng này thì hơi buồn bã quay đầu đi chỗ khác.
Tần Tiểu Mãn nghe thấy giọng điệu cũng nuốt nước bọt, giục Đỗ Hành mau vào thành rao hàng.