Đỗ Hành đang rửa mặt, tay hơi run lên, quay đầu lại nhìn Tần Tiểu Mãn hùng hổ đứng ở cửa: “Sao đột nhiên hỏi thế?”
Hắn đoán là cậu ra ngoài làm việc chắc lại gặp phải ai đó trong thôn.
Tần Tiểu Mãn thở hổn hển đi tới, ném rau củ xuống bệ bếp: “Mau nói cho ta biết!”
Đỗ Hành buông bàn chải xuống, xoa tay vào tạp dề: Hắn định nói với cậu, nhưng: “Chuyện này ban ngày ban mặt sao nói được, không sợ ngại ngùng à?”
Tần Tiểu Mãn bị mắng một câu, nhưng giọng Đỗ Hành ôn hoà, với cậu mà nói chẳng đau chẳng ngứa, lại càng tò mò, cứ như mọi người đều hiểu chuyện này, chỉ có mình cậu chẳng biết gì.
“Sao lại không thể nói?”
Cậu sốt ruột, nắm lấy tay Đỗ Hành dính đầy bột mì: “Mau nói đi!”
“Tối rồi nói.”
“Không cần, ta muốn biết ngay!”
Tần Tiểu Mãn ôm chặt eo Đỗ Hành từ phía sau, không cho hắn đi làm việc khác.
Đỗ Hành bị cậu ôm chặt, đành nói: “Để ta rửa tay đã.”
Tần Tiểu Mãn mới buông hắn ra.
Đỗ Hành rửa tay, suy nghĩ cách nói chuyện này với cậu như thế nào, lau khô tay rồi gọi Tần Tiểu Mãn vào phòng.
Nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của Tần Tiểu Mãn, như một chú nai con ngây thơ, hắn hơi đỏ mặt.
Đỗ Hành đến bên tai Tần Tiểu Mãn thì thầm vài câu.
Tần Tiểu Mãn hơi nghiêng đầu, cố gắng lắng nghe, muốn nghe rõ từng chữ, lại vô tình chạm phải môi mềm mại của Đỗ Hành.
Hơi thở ấm áp phả vào tai cậu, như làn gió xuân phất nhẹ, tạo nên gợn sóng.
“Hiểu chưa?”
Đỗ Hành nói xong liền mím môi, tai đã đỏ bừng.
“A?”
Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành ngượng ngùng chớp mắt, cậu chẳng nghe được gì cả.
“…”
Đỗ Hành ngẩn ra, nghĩ mình nói chắc quá kín đáo, ca nhi không hiểu được.
Hắn không khỏi đau đầu, thấy việc dạy dỗ này có chút khó khăn, đặc biệt là khi thầy giáo lại e thẹn và thiếu kinh nghiệm.
“Hay là vậy nhé, ta đi huyện thành một chuyến, tiện mua hạt giống và sách cho đệ.”
Đỗ Hành đặt tay lên lưng mỏng manh của Tần Tiểu Mãn, an ủi và thương lượng.
“Sách có viết về chuyện này không?”
“Có.”
Đỗ Hành khẳng định.
Tần Tiểu Mãn vốn nóng nảy muốn biết ngay, nhưng thấy vẻ mặt khó xử của phu quân, trong lòng lại hiểu ra.
Cũng giống như Thôi Thu Nguyệt nói, Đỗ Hành làm sao hiểu chuyện này.
Nàng còn nói đàn ông ai cũng biết chuyện này.
“Vậy ta đi mua được rồi.”
“Không cần, ta đi.”
Tần Tiểu Mãn gãi gãi đầu, lên huyện thành không có gì khó, cậu cũng không tranh với Đỗ Hành: “Được, ta đưa tiền cho chàng.”
Đỗ Hành vuốt tóc cậu: “Ta có tiền, sách không tốn bao nhiêu.”
Những loại sách ấy cũng không đắt đỏ.
Ban đầu, nếu không có việc gì đặc biệt thì cũng chẳng lên huyện thành, hôm nay cũng không phải ngày tốt, nhưng Tần Tiểu Mãn vẫn thúc giục Đỗ Hành đi một chuyến huyện thành và mang đồ về nhà.
Cậu định đánh xe bò đưa Đỗ Hành, nhưng Đỗ Hành nói chuyện này không cần phô trương, kín đáo là tốt nhất.
Tần Tiểu Mãn đương nhiên nghe hắn.
“Ta đi nhanh về nhanh, đệ lấy rổ đi chân núi hái chút rau dại, ta sẽ nấu hoành thánh cho đệ ăn.”
Tần Tiểu Mãn nghe vậy vui vẻ gật đầu, buổi sáng muốn ăn mì cũng đã ăn rồi, giờ được đổi sang ăn hoành thánh thịt cậu càng vui hơn.
Đỗ Hành hiểu tính cậu, nếu hắn đi rồi, cậu chắc chắn ở nhà đợi mãi, không bằng cho cậu việc gì đó làm để đỡ sốt ruột.
Tháng ba rau dại đã mọc nhiều hơn.
Rau diếp xoăn, cỏ ba lá, rau cần nước, bồ công anh, rau sam đều đã mọc lên.
Trong ruộng của dân nghèo không đủ rau ăn nên đều phải ra ngoài hái rau dại, nhất là phụ nữ, trẻ em thì đi hái rau dại.
Thứ nhất rau dại tươi mới và không tốn tiền, thứ hai việc cày bừa rất tốn sức và kéo dài, người phụ nữ, trẻ em ở nhà cần phải kiếm rau cho những người đi làm ngoài đồng, vậy thì mùa thu hoạch mới có hy vọng.
Năm ngoái Tần Tiểu Mãn không có thời gian hái rau, ruộng nhà mình còn chưa làm xong, làm sao có thời gian làm những việc khác. Việc cày bừa cứ làm ngày đêm để kịp tiến độ.
Nhưng nay cuộc sống khá hơn, ngày ba bữa đầy đủ, dắt trâu về nhà cũng có cơm nóng chờ sẵn, hơn nữa năm nay còn cày nốt ruộng hoang.
Lúc đến chân núi, cậu mới thấy nhiều người trong thôn ở đây, đông như những cây cải trắng, người ngồi xổm ở đây, người ngồi xổm ở kia.
Những cái xẻng nhỏ đào từng cây rau dại, rũ sạch bùn đất ở trên đá rồi cho vào rổ.
Tần Tiểu Mãn tưởng chẳng có ai không ngờ lại nhộn nhịp thế này.
Chân núi vốn là đất hoang giờ đã bị dẫm nát, khắp nơi đều là dấu vết mới được đào, cậu định hái chút rau sam thơm ngon, nhưng xem ra khó mà tìm được chỗ nào tốt.
Những người đang hái rau nhìn thấy lại có người đến, không khỏi vươn cổ nhìn một cái, lẩm bẩm: “Mãn ca nhi sao lại đến đây, nhà hắn thiếu rau ăn à?”
“Ai mà biết được, tính toán thật đấy, còn đến tranh rau với chúng ta nữa chứ, kệ người nghèo đói.”
Vừa nói thầm xong, một người lên tiếng: “Mãn ca nhi, nghe nói nhà ngươi đã cày xong hết ruộng rồi à? Nhiều ruộng thế, một mình ngươi làm sao mà làm nổi?”
Tần Tiểu Mãn nhìn lại là Khổng phu lang, họ hàng bên nhà cha nhỏ cậu, gọi là chú.
Hồi cha cậu mất, hắn định mượn ruộng nhà cậu để trồng trọt, chỉ nói mượn thôi, chẳng hề nhắc đến chuyện trả công, Tần Tiểu Mãn thấy hắn định lợi dụng nên không đồng ý.
Thấy khó mở miệng, hắn lại nói sẽ cho cậu một thạch lúa mì mỗi mẫu, nhưng ruộng nhà cậu cằn cỗi chỉ thu được hai thạch mỗi mẫu, làm sao chú ấy lại hào phóng như vậy, nhất định có mục đích gì, nên cậu vẫn từ chối.
Tính tình cậu thẳng thắn quả quyết nên hay bị người khác ghen ghét, Tần Tiểu Mãn cũng trải nghiệm không ít, nhiều người mượn danh nghĩa bà con để dùng ruộng nhà người khác trồng trọt, thu hoạch lại là của họ.
Tần Tiểu Mãn không biết chú mình có dùng thủ đoạn này hay không, dù sao nhiều năm qua cậu vẫn không quên việc này, mấy năm nay dù cậu không làm gì, lại vẫn gièm pha cậu bướng bỉnh, bất hiếu, hắn tưởng cậu chẳng hề biết gì.
Giờ Đỗ Hành đã cày hết ruộng, hắn lại nói những lời khó nghe này, không thể tránh khỏi lời ra tiếng vào.
“Ta lấy chồng rồi, sao lại một mình.”
Khổng phu lang cười: “Ta gặp chồng ngươi hồi cỗ cưới, da dẻ mịn màng, cứ như là ca nhi, hai chén rượu xuống bụng là chẳng đứng vững nổi, sao mà cầm cuốc cày ruộng cho ngươi được?”
Mọi người nghe vậy cười.
Tần Tiểu Mãn không giận: Cậu chính là thích Đỗ Hành như vậy, lại có người nói Đỗ Hành chẳng ra gì cậu còn giận nữa kìa.
“Hắn mua trâu cho ta mà, làm gì cần phải tốn sức nhiều chứ.”
Nói xong, Tần Tiểu Mãn lại nhìn Khổng phu lang: “Chú à, tam ca nhà chú đã đính hôn rồi phải không, sính lễ cũng được kha khá phải không?”
Khổng phu lang bị cậu hỏi cho khựng lại, vẻ mặt ngượng ngùng: “Nhà chúng ta nghèo, nào dám bì với nhà ngươi.”
Tần Tiểu Mãn nói thẳng: “Vậy mà lại chê bai phu quân ta, ta thấy chàng quá tốt bụng, những người đàn ông khác lại bị ngươi chê bai.”
Khổng phu lang mặt đỏ mặt trắng, không lên tiếng nữa.
Xung quanh có người cười khẽ.
Mặt Khổng phu lang nóng ran, đành xách rổ đi chỗ khác.
Tần Tiểu Mãn hừ lạnh, tự mình đào thêm chút rau rồi về nhà.
Trùng hợp là Đỗ Hành mới về đến nhà.
Cậu vội vàng đón: “Sao rồi, mua được chưa?”
Đỗ Hành nhẹ gật đầu.
“Mau đưa đây cho ta!”
Đỗ Hành giữ tay cậu lại: “Ta đang cầm đồ, nóng vội cái gì.”
Tần Tiểu Mãn vội vàng đón đồ của Đỗ Hành rồi chạy vào nhà.
Đỗ Hành mua một cân thịt lợn xá xíu, vài thứ đậu, cùng mấy thứ tạp vụ đựng trong bao tải nhỏ, ước chừng hai ba cân.
Tuy cậu tò mò Đỗ Hành mua những thứ này, nhưng vẫn sốt ruột xem sách, hồi trước cha lớn cậu muốn dạy cậu đọc sách thì cậu trốn tránh, giờ thì lại đòi đọc sách, thật là chẳng thể nói.
Đỗ Hành lấy ra từ trong ngực một cuốn sách nhỏ, chưa kịp đưa ra thì bị Tần Tiểu Mãn giật lấy.
Cậu sốt ruột mở ra, chẳng thèm từ đầu xem.
Đọc đến giữa chừng, cậu trợn mắt há mồm, rồi “bịch” một tiếng khép lại.
Hai mắt cậu mở to nhìn Đỗ Hành, vẻ mặt kinh ngạc, nuốt nước bọt.
Đỗ Hành thấy vẻ mặt ngạc nhiên, kinh hãi của cậu, đoán là cậu đã xem được hình minh hoạ, hắn ho khan một tiếng, định lấy lại cuốn sách: “Ngạc nhiên thế?”
Tần Tiểu Mãn trong đầu hiện ra những hình người nhỏ xíu ôm ấp nhau trong sách, chỉ có thân thể, không có mặt, nhìn thấy mặt Đỗ Hành liền tự động thêm vào những người nhỏ bé ấy, mặt cậu nóng ran.
Cuối cùng hiểu rồi, vì sao đêm tân hôn Đỗ Hành muốn nằm lên người cậu.
Cậu rất ngượng ngùng, nhưng cũng kích động, kẹp sách vào nách: “Để ta tự xem đã, chàng cứ đi làm bột nhé, xong rồi ta giúp chàng gói hoành thánh.”
Đỗ Hành véo tay cậu: “Tối rồi xem.”
Tần Tiểu Mãn lại đẩy Đỗ Hành vào bếp: “Mau đi, ta thèm quá rồi!”
Nói xong, cậu tự chạy vào phòng.
Đỗ Hành đứng yên, nhìn Tần Tiểu Mãn chạy như khỉ vào phòng, lại nhìn mấy cây rau dại trong rổ.
Không khỏi thở dài, ca nhi này đúng là coi hắn như công cụ hình người để dùng.