“Lần này làm cỗ cưới hết hơn hai ngàn văn, nếu không nhờ nhị thúc cho thịt lợn thì chắc chắn phải tốn thêm hơn một ngàn văn nữa.”
Hai vợ chồng sau khi trả xong bàn ghế, về đến nhà liền bắt đầu tính toán sổ sách.
Tiền làm cỗ cưới là do Tần Tiểu Mãn tự mình chi trả toàn bộ, so với số tiền Đỗ Hành bỏ ra thì thật sự chẳng đáng là bao.
Đỗ Hành mua trâu, lại mua hỉ phục, tốn hết mười mấy lượng, số tiền còn lại không nhiều lắm. Hắn vốn định đưa hết cho Tần Tiểu Mãn giữ, coi như là vốn liếng sinh hoạt chung của hai người, nhưng Tần Tiểu Mãn không nhận.
“Đó là tiền cữu cữu cho chàng, chàng cứ giữ lấy mà tiêu, muốn mua gì cũng không cần phải hỏi ta.”
Tần Tiểu Mãn biết tính mình hơi thẳng, giữ tiền thì chi tiêu chắc chắn sẽ rất chặt chẽ, khiến Đỗ Hành không thoải mái.
Hiện tại mới cưới, tình cảm còn mặn nồng, mọi chuyện đều tốt đẹp, nhưng sau này lâu ngày, lỡ như không còn nồng nhiệt như vậy thì sao?
Trong lòng cậu vẫn sợ Đỗ Hành cảm thấy sống dựa dẫm, không được tự do thoải mái rồi sẽ bỏ đi.
Người ta vẫn nói thương nhân trọng lợi khinh biệt ly, khó giữ chân nhất chính là thương nhân, không giống nhà nông bị ruộng nương ràng buộc, muốn chạy cũng không thoát, luyến tiếc mà rời đi.
“Vậy cũng được.”
Đỗ Hành không tranh cãi chuyện này nữa.
Tính toán xong sổ sách, tiếp theo là kiểm kê quà mừng cưới.
Nhà nông thôn đi ăn cỗ cưới thường tặng gia cầm, gà vịt là phổ biến nhất, cũng có người tặng thịt khô, trứng cũng không ít.
Tóm lại là có thể không dùng tiền thì không dùng.
Lần này tiền mừng cưới chỉ thu được 60 văn.
Gà vịt hai ba cân thì thu được tám con, thịt khô nặng một cân được ba bốn miếng, trứng gà vịt ngỗng được 120 quả.
Họ hàng gần thì tặng gạo, mì, dầu đèn, muối, lặt vặt không nhiều lắm.
Tần Tiểu Mãn tính toán sơ qua, số đồ quy ra tiền được hơn một ngàn văn, nói cách khác, một nửa tiền làm cỗ cưới là do cậu bỏ ra.
Cậu cũng không thấy phiền lòng, dù sao trước khi làm cỗ cưới đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Đỗ Hành cảm thấy rất mới mẻ, lùa gà vịt vào sân nhà mình. Đây đều là gia cầm nuôi thả, thịt rất thơm ngon, đợi nuôi lớn thêm chút nữa, đến ngày lễ tết ăn thì còn gì bằng.
Tóm lại, tiệc cưới coi như hoàn mỹ, trong lòng hai người đều trút bỏ được một gánh nặng.
Hỉ sự qua đi, cuộc sống trở lại bình thường, kết hôn rồi hình như cũng không khác trước là mấy.
Nếu nói có gì khác thì chính là ngủ chung với Đỗ Hành không cần phải tìm cớ gì nữa, cậu có thể trực tiếp gọi hắn vào phòng ngủ.
Tuy đã xong việc lớn nhưng cũng không dám lười biếng. Bây giờ đã là tháng hai, thời tiết sắp ấm lên, tháng ba phải bắt đầu gieo hạt, tranh thủ lúc này phải cày ruộng.
Mùa xuân trôi qua rất nhanh, nếu lười biếng sẽ ảnh hưởng đến mùa màng, thu hoạch cả năm đều trông chờ vào lúc này.
Vợ chồng son chưa kịp hưởng tuần trăng mật đã phải bắt tay vào công việc đồng áng bận rộn. Hai người rất ăn ý, dậy sớm, người nấu cơm, người cho gia súc ăn, dọn dẹp nhà cửa xong xuôi khi trời còn chưa sáng hẳn.
Tần Tiểu Mãn vác cái cày lên vai, nhường việc dắt trâu nhẹ nhàng hơn cho Đỗ Hành.
Có trâu rồi, cậu đã mong chờ việc cày ruộng từ lâu.
“Nhà mình có 30 mẫu ruộng và 20 mẫu đất khô, năm ngoái ta chỉ trồng mười mẫu ruộng màu mỡ, còn 40 mẫu kia thì bỏ hoang. Mười mẫu ruộng kia ta đã cày xong rồi, năm nay phải cày nốt chỗ đất cằn kia.”
Tần Tiểu Mãn hỏi: “Chàng nghĩ chúng ta nên cày bao nhiêu?”
Đỗ Hành dắt con trâu vàng khoẻ mạnh: “Nếu dựa vào sức người, một ngày làm việc không ngừng nghỉ cũng chỉ cày được một hai mẫu, nhưng có trâu rồi thì có thể cày được hai ba mẫu, cố gắng thêm chút nữa, đến lúc gieo hạt là có thể cày xong toàn bộ.”
Năm nay có trâu rồi, Tần Tiểu Mãn muốn cày hết ruộng nhà mình, nếu không thì phí con trâu này.
Nhưng tuy có trâu, cày ruộng vẫn là việc vất vả, bản thân cậu ngày đêm làm lụng cũng không thấy khổ, chỉ sợ Đỗ Hành không chịu được.
“Chúng ta cày được bao nhiêu thì cày bấy nhiêu, dù sao cũng phải nhiều hơn năm ngoái.”
Hai người dắt trâu ra ruộng, định cày nốt chỗ đất khô, sau đó có thể gieo lúa mì, nếu kịp thời gian thì còn có thể trồng thêm rau củ khác. Tần Tiểu Mãn đang suy nghĩ xem ngoài lúa mì còn có thể trồng thêm gì nữa, dù sao cày xong để trống cũng không tốt.
Đỗ Hành lắp cày cho trâu, hắn chỉ thấy người ta dắt trâu cày ruộng, bản thân chưa từng làm bao giờ, đúng là lý thuyết suông.
Nhìn con trâu khoẻ mạnh, hắn xắn ống quần lên, hơi háo hức, bỗng nhiên nghe “bùm” một tiếng, nước ruộng lạnh ngắt bắn lên mặt hắn.
“Chàng làm gì vậy?”
Tần Tiểu Mãn lội xuống ruộng, nhìn Đỗ Hành đang xắn ống quần, cậu liền buông cày, bước đến kéo ống quần hắn xuống, che đi đôi chân trắng nõn cân đối.
“Ta xắn ống quần lên để khỏi bị ướt.”
“Giờ là đầu xuân, tuyết mới tan, nước ruộng sâu lại lạnh, bùn cũng lạnh, da chàng mỏng manh làm sao chịu được.”
Đỗ Hành cúi xuống định xắn ống quần lên lại: “Đâu có mỏng manh như vậy.”
Tần Tiểu Mãn ngăn lại không cho hắn xuống ruộng: “Chân chàng trước kia bị gãy, xương cốt tuy đã lành, nhưng không còn như trước nữa, ngâm nước lạnh sẽ đau.”
“Mảnh ruộng nhỏ bên kia cũng là của nhà mình, chàng cứ cày ruộng cạn đi, đừng xuống ruộng nước.”
Đỗ Hành đứng bên bờ ruộng, nhìn ca nhi quan tâm mình, híp mắt đưa tay véo má cậu: “Được rồi, nghe đệ.”
Tần Tiểu Mãn lội lên bờ, đưa cái liềm nhỏ cho Đỗ Hành: “Mảnh này chỉ có nửa mẫu, bỏ hoang hai năm rồi, cỏ dại mọc um tùm, phải phát quang trước rồi mới cày được.”
Đỗ Hành nhận lấy liềm: “Ta biết rồi.”
Nhìn Đỗ Hành đi cắt cỏ, Tần Tiểu Mãn cười lộ ra hàm răng trắng: “Mệt thì nghỉ ngơi, đừng gắng sức quá, coi chừng đau lưng.”
Đỗ Hành nghe vậy ho khan một tiếng, hắn còn chưa dùng đến lưng, nhưng không cần Tần Tiểu Mãn nói thì hắn cũng biết phải giữ gìn sức khoẻ.
Lưỡi cày sắc bén được con trâu vàng kéo phía trước, Tần Tiểu Mãn ở phía sau đẩy, đầu cày cắm sâu vào bùn, con trâu khoẻ mạnh kéo không hề tốn sức, nước ruộng bị lật lên, một lúc đã đục ngầu.
Tần Tiểu Mãn khoẻ mạnh, trước kia cày ruộng không có trâu, lại không giống nhà khác có hai người trở lên làm, có thể dùng cày, dùng bừa, cậu chỉ có thể dùng cuốc đào đất.
Bây giờ thì đỡ tốn sức hơn nhiều.
Cậu vung roi, trâu chạy băng băng.
Còn Đỗ Hành thì ngồi xổm phát cỏ, mùa đông lạnh giá đã làm chết không ít cỏ dại, nhưng những cây ngải cứu to bằng ngón tay tuy đã khô héo nhưng vẫn còn cắm rễ trong đất.
Hắn cặm cụi phát cỏ trên mảnh ruộng nửa mẫu, gom cỏ khô lại, có thể mang về nhà làm củi.
Mảnh đất này bỏ hoang ba năm, không chỉ có ruộng nhà mình. Đỗ Hành ngồi xổm nhổ cỏ dại, mỗi nhát cuốc xuống đất đều phát ra tiếng ken két của sạn cát, đất mỏng và khô, toàn sỏi đá.
Đỗ Hành đã từng đến ruộng màu mỡ của nhà mình xem, đất đai màu mỡ, tơi xốp, tầng mùn dày, khác hẳn với chỗ này, cỏ dại mọc đầy, hút cạn hơi ẩm của đất.
“Trước đây ruộng bỏ hoang nhiều như vậy, sao đệ không cho thuê?”
“Ta cũng đã nghĩ đến việc cho thuê, nhưng không đơn giản như vậy.”
“Ruộng trong thôn cho thuê đều là của địa chủ, người thường muốn cho thuê ruộng chắc chắn sẽ đụng chạm đến địa chủ, không chừng còn bị ngầm chơi xấu. Trước kia quan hệ của ta trong thôn không tốt, nếu cho thuê ruộng thì chắc chắn sẽ bị người ta ghen ghét, đến tai địa chủ, rồi lại bị gièm pha, đến lúc đó đắc tội với địa chủ thì sống càng khổ hơn.”
“Thế thì thà kiếm ít tiền còn hơn, coi như là bỏ tiền mua bình an vậy.”
Đỗ Hành khẽ nhíu mày, người nghèo mang ngọc tội càng nhiều, nghĩ đến việc Tiểu Mãn một mình giữ ruộng đến bây giờ cũng thật cẩn thận, chật vật đủ đường.
“Phu quân, lại đây ăn bánh đi.”
Nghe tiếng gọi, Đỗ Hành dừng cuốc, ngẩng đầu lên thấy Tần Tiểu Mãn đã từ ruộng lên bờ, cầm bánh ngô đến, bất giác đã làm việc hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Lưng hắn hơi ướt đẫm mồ hôi, làm việc đúng là tốn sức, sáng rõ là ăn không ít mà giờ đã thấy đói bụng.
Hai người sóng vai ngồi trên bờ ruộng, buông thõng hai chân ăn bánh ngô, uống nước lã, gió mang theo mùi cỏ mới và đất bùn, có chút thi vị.
Mệt mỏi rồi ăn miếng bánh ngô cũng chẳng kém gì ăn thịt.
Đỗ Hành thong thả ăn bánh, nhìn nước ruộng đục ngầu, con trâu vàng vẫy đuôi gặm cỏ non bên bờ ruộng.
“Nhanh vậy đã cày được nửa mảnh rồi.”
Tần Tiểu Mãn vừa nhai bánh vừa nói: “Vẫn là nhờ con trâu này khoẻ, làm việc nhanh. Cứ đà này, năm ngày là cày xong ruộng nhà mình.”
Đỗ Hành thấy mồ hôi trên trán Tần Tiểu Mãn, hắn đưa tay lau cho cậu, đưa nửa cái bánh còn lại của mình qua.
“Ta đủ rồi, chàng ăn đi.”
“Ta ăn không hết, nhân lúc còn nóng thì ăn đi, một tiếng nữa ta về nấu cơm.”
Đỗ Hành xé một miếng bánh ngô lớn đưa đến miệng Tần Tiểu Mãn.
Tần Tiểu Mãn tủm tỉm cười nhìn Đỗ Hành, không nhận lấy, há miệng cắn miếng bánh.
Cậu cúi đầu ăn ngon lành, bỗng nhiên nắm lấy tay Đỗ Hành: “A! Tay chàng toàn vết xước rồi!”
Đỗ Hành nhìn lòng bàn tay mình bị cái cuốc cọ xát đến đỏ ửng như sắp rướm máu, may mà không bị trầy da.
Tần Tiểu Mãn nuốt vội miếng bánh, nắm lấy bàn tay thon dài của Đỗ Hành, cúi xuống thổi phù phù, xót xa vô cùng: “Ta đã nói tay chàng không hợp làm việc nặng, vậy mà chàng cứ đòi làm.”
Lòng bàn tay được hơi thở ấm áp phả vào, khiến hắn nhột nhạt trong lòng, nhìn mái tóc lù xù trước mặt, hắn nói: “Đợi chai tay rồi thì sẽ hết thôi.”
Hắn kéo tay Tần Tiểu Mãn: “Tay đệ chẳng phải cũng toàn vết chai sao.”
“Ta là làm việc từ nhỏ, sao có thể giống chàng bây giờ mới làm được.” Tần Tiểu Mãn nhíu mày, ra vẻ trưởng bối: “Không được, sau này chàng đừng ra đồng làm việc nặng nữa.”
Tần Tiểu Mãn ngẩng đầu nhìn Đỗ Hành: “Hay là chàng tiếp tục học hành thi cử đi.”
Đỗ Hành nhìn vào mắt Tần Tiểu Mãn sáng lấp lánh, hắn búng trán cậu: “Mua sách mua bút tốn kém, hơn nữa lúc đi thi thì làm sao có thời gian ra đồng làm ruộng. Tuy hiện tại ta làm việc không nhanh bằng đệ, nhưng nhà mình hai người làm biến thành một người, sao kịp được.”
“Cưới xin tốn kém một chút, nhưng nhà mình còn gần hai mươi lượng bạc, chi tiêu dè sẻn vẫn đủ nuôi chàng.”
Thật ra Đỗ Hành cũng nghĩ đến việc học hành, hắn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định này, nhưng trước kia đã từng vào học đường, biết học hành rất tốn kém.
Hơn nữa thi cử là chuyện lâu dài, học trò bình thường thi tú tài không được trọng dụng mấy, ít nhất phải thi cử nhân thì gia đình mới có thể ngóc đầu dậy được.
Thi tú tài thì hàng năm đều có thể thi, thi hương hai năm một lần, thi hội ba năm một lần, nếu thi ba bốn năm thì gia cảnh chắc chắn sẽ kiệt quệ.
Hắn muốn cho Tiểu Mãn cuộc sống tốt đẹp, nhưng không muốn bản thân chỉ ăn không ngồi rồi, để Tiểu Mãn một mình vất vả làm lụng nuôi mình.
“Để hai năm nữa rồi tính, ta rảnh rỗi cũng đọc sách luyện chữ, trước mắt tập trung làm ruộng tích cóp chút tiền, đến lúc đó học hành cũng không đến nỗi quá khó khăn.”
Tần Tiểu Mãn im lặng, trong thôn cũng có người học hành thi cử.
Có nhiều người thi nhiều năm không đậu, kéo gia đình sa sút, bỏ dở giữa chừng quay về làm ruộng cũng không được, lại còn mang một thân khí chất thanh cao, không chịu làm chân sai vặt cho nhà giàu trong thành, gia cảnh nghèo túng, bữa đói bữa no.
Tự nhiên cũng có người học hành thành đạt, con thứ hai nhà địa chủ học ở thư viện trong thành, cưới được tiểu thư khuê các, hiện giờ mua nhà mua cửa ở trong thành, sống rất sung sướng.
Mấy năm nay ít người học hành thành công lắm, không biết có phải vì thời thế không tốt, gia đình không có chút vốn liếng thì khó mà ngóc đầu lên được.
Cha cậu trước kia cũng là học trò, cậu cũng biết học hành tốn kém bao nhiêu. Nếu muốn cho Đỗ Hành ăn học đàng hoàng, muốn có chút danh tiếng thì phải có điều kiện tốt, không thể để hắn phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền, còn phải cho hắn đến học đường trong thành học tập.
Tiền bạc trong nhà có thể dư dả một thời gian, nhưng không thể mãi dư dả, hơn nữa trong tay phải có tiền, nếu không lúc ốm đau bệnh tật muốn vay mượn cũng không ai cho vay.
Như lúc trước Đỗ Hành bị thương ở chân, không có tiền thì làm sao thầy thuốc chữa trị cho.
Vẫn là Đỗ Hành chu đáo hơn.
“Vậy chàng cứ ghi nhớ chuyện này, giờ nhà mình có trâu rồi, ta sẽ cày nhiều ruộng hơn, tích trữ lương thực, khi nào kinh tế khá giả ta sẽ cho chàng lên thành học hành.”
Đỗ Hành gật đầu: “Ừ.”
Phu lang của hắn cái gì cũng nghĩ cho hắn.
Đỗ Hành nắm lấy tay Tần Tiểu Mãn, cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu.
“Lát nữa chàng đừng làm việc quá sức, làm ruộng vất vả mà còn thật thà, tính tình này dễ bị người ta bắt nạt lắm.”
“Ở nhà thì cần gì phải ma mãnh.”
“Ta mặc kệ, dù sao chàng cũng không được làm quá sức, lát nữa ta kiểm tra tay chàng.”
“Được rồi, được rồi.”
Thấy Đỗ Hành đồng ý, Tần Tiểu Mãn mới hài lòng nhảy xuống bờ ruộng, vừa định quay lại ruộng thì nghe thấy tiếng pháo nổ từ xa vọng lại, nhìn thấy đoàn người náo nhiệt đi trên đường làng.
Người đi đầu thắt khăn đỏ bên hông, còn có hai người thổi kèn, phía sau là một chiếc kiệu hoa nhỏ.
Không cần ai giới thiệu cũng biết là có người cưới vợ.
“Nhà nào trong thôn mình à?”
Đỗ Hành hỏi.
“Hôm nay nhà họ Triệu cưới vợ.”
Tần Tiểu Mãn vươn cổ muốn nhìn tân nương trong kiệu hoa, chẳng vì lý do gì khác, ai đi ăn cỗ cưới mà chẳng muốn nhìn tân lang tân nương.
“Nhà họ Triệu chỉ mời người quen trong thôn, không mời ta, Triệu nương tử còn sợ ta đến gây rối nữa kìa.”
“Nhà họ Triệu đúng là biết tự dát vàng lên mặt.” Đỗ Hành nói: “Lúc chúng ta cưới hình như cũng không thấy ai nhà họ Triệu đến.”
“Nhị thúc có mời, nhưng họ không đến.”
“Trông cũng náo nhiệt đấy chứ, nghe nói là cô nương nhà nào đó ở làng khác, gia cảnh cũng khá, Triệu nương tử đi đâu cũng khoe khoang, giờ thì cưới được rồi.”
Đỗ Hành nghe vậy nắm lấy tay Tần Tiểu Mãn, lau bùn đất trên mu bàn tay cậu, tuy không nói gì, nhưng hơi ấm từ lòng bàn tay hắn khiến Tần Tiểu Mãn thấy ấm áp trong lòng.
“Thấy thanh mai trúc mã thành thân, đệ có thấy khó chịu không?”
“Chàng cố tình trêu ta có phải không!”
Tần Tiểu Mãn trừng mắt nhìn Đỗ Hành: “Nếu ta thấy khó chịu thì đã đến nhà họ Triệu gây rối rồi.”
Đỗ Hành cảm thấy Tần Tiểu Mãn giống như mái tóc trên đầu cậu lúc ngủ vậy, cứng đầu nhưng lại rất mềm mại.
“Thế thì ta thấy may mắn vì đệ không đến nhà họ Triệu gây rối.”
Tần Tiểu Mãn cười với Đỗ Hành: “Chuyện cũ rồi, ta không để tâm đâu, bây giờ ta chỉ muốn cày ruộng gieo hạt cho tốt, đến mùa thu hoạch được mùa bội thu, sau đó cho chàng đi thi.”
Đỗ Hành gật đầu: “Chắc chắn sẽ được mùa.”
Thời tiết ấm dần lên, mọi người trong thôn đều tập trung vào ruộng đồng. Sau hỉ sự nhà họ Triệu, trong thôn cũng không nghe nói nhà nào cưới xin nữa, nhưng ruộng đồng thì ngày càng nhộn nhịp, khắp nơi đều thấy người cày cấy.
Đỗ Hành theo Tần Tiểu Mãn suốt ngày làm việc quần quật ngoài đồng, ngày nào cũng vung cuốc, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, hắn mới thực sự cảm nhận được cày ruộng vất vả đến nhường nào.
Tần Tiểu Mãn thì đã quen với công việc đồng áng, năm nay có trâu cày ruộng, tuy diện tích cày cấy nhiều hơn năm ngoái, nhưng cậu lại thấy nhẹ nhàng hơn, lại còn muốn tích cóp tiền bạc cho Đỗ Hành đi thi, càng thêm hăng hái làm việc.
Đỗ Hành cũng thấy may mắn vì đã mua trâu, nếu không chỉ dựa vào sức của hai người thì đúng là làm không được bao nhiêu việc, tuy người ít ăn cũng ít, nhưng sức lao động cũng không bằng người ta, điều đáng tiếc nhất là ruộng đất nhiều như vậy lại bị bỏ hoang.
Hắn nhìn những nhà không có trâu trong thôn, cũng dậy từ sáng sớm ra đồng, già trẻ, trai gái, cả nhà đều bận rộn trên ruộng.
Dùng cày và bừa, dụng cụ đặt trên ruộng, hoàn toàn dựa vào sức người để kéo đẩy, một tiếng đồng hồ là vai những người đàn ông lực lưỡng cũng bị cọ xát đến trầy da.
Hai tráng đinh làm việc cả ngày mới bằng một con trâu cày cấy, mà còn phải làm liên tục không nghỉ.
Vì vậy, khi cùng làm việc trên ruộng đồng, dân làng thấy Tần Tiểu Mãn một tay đẩy cày, nhẹ nhàng cày ruộng, đừng nói là phụ nữ ca nhi hâm mộ, ngay cả đàn ông khi nghỉ mệt cũng không nhịn được nhìn sang ruộng nhà họ Tần.
“Có trâu thật là sướng, ruộng cày sâu mà lại nhanh chóng.”
“Ruộng mỡ thì còn dễ cày, ruộng cằn thì tốn sức lắm, kéo một tiếng đồng hồ là vai trầy cả da.”
Mấy người đàn ông đứng bên bờ ruộng, nheo mắt trò chuyện dưới ánh nắng xuân ấm áp.
“Mấy năm nay không có trâu chẳng phải cũng sống qua được sao, trong thôn nhiều nhà không có trâu, chẳng phải cũng sống tốt đấy thôi.”
Triệu nương tử vác cái bừa, phía sau là một cô gái trẻ dáng người khoẻ mạnh, xinh đẹp.
“Triệu nương tử dắt con dâu ra đồng à?”
Triệu nương tử cười đắc ý: “Phải đấy.”
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Triệu nương tử, bà ta vênh váo tự đắc, bước chân nhanh nhẹn đi từ đường làng vào phía trong núi.
Nhà họ Triệu có vài mẫu ruộng tốt ở chỗ quanh năm có nước trong núi, đầu xuân hàng năm đều phải làm cỏ tỉ mỉ, người trong thôn thèm muốn chẳng kém gì con trâu nhà Tần Tiểu Mãn.
“Triệu Kỷ số hưởng thật, dáng người nương tử hắn… chậc chậc…”
“Hai cái bánh bao ở thành còn không bằng cái này.”
Có con trâu là mơ ước của mọi nhà nông dân, Triệu nương tử nói vậy chỉ là tự an ủi mình không có trâu thôi.
Nhưng đám đàn ông lại chẳng buồn nói đến chuyện này, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt mới, cười trêu chọc, nói những lời tục tĩu.
“Đám đàn ông này, ban ngày ban mặt ở ngoài đồng mà nói năng linh tinh.”
Tần Tiểu Mãn nghe thấy tiếng phụ nữ cười mắng, nói con dâu nhà họ Triệu cũng ra đồng, cậu không khỏi tò mò nhìn vài lần, không thấy rõ mặt, nhưng thấy được thân hình đầy đặn, thân hình như vậy nếu không phải nhà giàu thì không nuôi được, thảo nào Triệu nương tử đắc ý.
Cậu liếc nhìn Đỗ Hành đang cuốc đất bên cạnh, chỉ nhìn qua một cái rồi thôi, không giống những người đàn ông khác háo sắc như vậy.
Tần Tiểu Mãn thầm vui mừng.
“Con dâu nhà họ Triệu cũng khá đấy, nhìn là biết mắn đẻ, nhà họ Triệu ít người, nghe nói tốn bốn năm ngàn văn tiền cưới xin, giờ thì có thể nối dõi tông đường rồi.”
“Tiền cưới xin thì tốn kém thật, nhưng cỗ cưới làm chẳng bằng nhà Mãn ca nhi.”
“Tổng cộng chỉ có bốn món mặn, một con gà hầm ba nồi nước, đến khi bê lên bàn chẳng thấy miếng thịt nào, toàn rau, ăn chẳng đủ no.”
“Hôm đó mười ba bàn, chỉ chuẩn bị mười hai mâm cỗ, cũng không kê thêm bàn nào, chỉ kê thêm ghế, nhét người vào cho đủ.”
“Nhà họ Triệu cũng thuộc dạng khá giả trong thôn mà keo kiệt thật, nhà Mãn ca nhi làm cỗ, sáu món mặn, nào món nào chẳng đầy ắp. Nghe nói người đến giúp dọn dẹp lúc về còn được chia thịt mang về.”
Tần Tiểu Mãn nghe thấy những người phụ nữ xì xào bàn tán, cỗ cưới trong thôn làm gần nhau thì dễ bị đem ra so sánh.
Cậu cũng đã quen rồi, nghe thấy người ta khen cỗ nhà mình làm tốt cũng không thấy vui, cỗ cưới làm tốt là vì chịu chi tiền mua rượu ngon thịt tốt.
Không phải vì muốn được khen ngợi, hoàn toàn là vì cưới được Đỗ Hành nên cậu vui mừng thôi.
Cậu vẫn đang bận tâm đến câu nói con dâu nhà họ Triệu nhìn là biết mắn đẻ, dạo này cậu cũng có chút lo lắng, nhưng vì bận cày cấy, cậu cũng không suy nghĩ nhiều.
Giờ nghe mọi người nói chuyện, nỗi lo lắng trong lòng lại càng lớn hơn.
Thấy không ai chú ý, cậu nhẹ nhàng vén tay áo lên, nhìn cổ tay mình.
Nốt ruồi đỏ chói kia khiến cậu bồn chồn không yên.
Ca nhi sinh ra đã có nốt ruồi son, dùng cái này để phân biệt trẻ con là ca nhi hay nam hài, khi lớn lên, tướng mạo, cốt cách rõ ràng thì dễ dàng phân biệt ca nhi và nam tử, nhưng trẻ sơ sinh thì rất khó phân biệt, nốt ruồi son là dấu hiệu duy nhất.
Trước kia, lúc cha nhỏ còn sống có nói với cậu, nốt ruồi son này sau khi thành thân sẽ biến mất. Cậu luôn thấy lạ, nốt ruồi này còn biết nhìn thấy mình lấy chồng rồi tự biến mất hay sao?
Sau đó, cậu thấy cha lớn và cha nhỏ ngủ cùng nhau, rồi có đệ đệ, cậu suy đoán thứ này không phải biết nhìn, mà là phải vợ chồng ngủ cùng nhau mới được.
Nhưng bây giờ cậu và Đỗ Hành cũng đã làm như vậy rồi, nhưng nốt ruồi trên cổ tay vẫn còn, cậu chẳng hiểu tại sao nữa.
Những cái khác cậu không hiểu, nhưng nếu nốt ruồi son vẫn còn thì chắc chắn là không thể có con.
Trong lòng cậu thấp thỏm, không biết có phải mình bị bệnh gì không, cũng không biết nên hỏi ai chuyện này.