Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Chương 23




“Sao ta lại muốn huynh đi được!” Tần Tiểu Mãn lập tức phản bác lời Đỗ Hành: “Huynh là ta mang về, đâu phải ai khác đưa cho ta.”

“Vì huynh ta còn bệnh một trận, đau lòng mấy ngày liền.”

Tần Tiểu Mãn nói chân thành, Đỗ Hành đỡ lấy tay cậu cũng siết chặt hơn chút.

“Vậy ngươi biết cữu cữu ta tới, chẳng những không coi trọng ta hơn một chút, sao còn để ta một mình đi huyện thành, chẳng phải là muốn ta cùng hắn đi Huy Châu sao?”

Tần Tiểu Mãn nghe vậy liền cụp mắt xuống: “Cữu cữu huynh nói không sai, huyện Lạc Hà là một huyện nhỏ lạc hậu, nơi này lại càng là chốn thôn quê.”

“Nếu theo hắn đến Huy Châu, huynh sẽ có tiền đồ tốt hơn. Hơn nữa huynh đã sớm bắt đầu dành dụm tiền, chẳng phải cũng muốn đi sao. Ta muốn giữ huynh lại, nhưng ta không thể giống người khác hung dữ bá đạo, huynh là người tốt, mấy ngày nay cũng rất săn sóc ta, ta không muốn liên lụy huynh cả đời.”

Đỗ Hành đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tần Tiểu Mãn: “Dành dụm tiền chỉ là muốn mua cho ngươi chút đồ thôi, ta chưa từng nghĩ bỏ ngươi mà đi. Ngươi có thể vì tiền đồ của ta mà không màng bản thân, ta cũng có thể vì ngươi mà từ bỏ tiền đồ đó.”

Tần Tiểu Mãn ngẩn người, cậu nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng đang nắm chặt lấy những ngón tay lạnh buốt của mình, không thể tin Đỗ Hành xưa nay kiệm lời, giữ lễ lại nói ra những lời như vậy.

Hắn trọng lễ nghĩa, sẽ không vượt quá giới hạn, mặc kệ mình thế nào.

“Ta sẽ không đi, về sau…” Đỗ Hành nâng mặt Tần Tiểu Mãn lên, bắt cậu nhìn thẳng vào mình: “Về sau ta chính là tướng công của đệ, ta sẽ ở bên đệ cả đời, lời này, lúc đệ bị bệnh ta đã muốn nói rồi.”

Tần Tiểu Mãn nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt phượng kia, trong lòng bỗng nhiên rung động, như bị ai chọc ghẹo vội vàng dời mắt đi.

Nhưng trong lòng lại càng tràn đầy mâu thuẫn: “Huynh thật sự không đi sao? Huy Châu là nơi giàu có phồn hoa, cữu cữu huynh lại có gia nghiệp lớn, nếu đến đó dù không nỗ lực gì, đó cũng là cuộc sống mà biết bao người mơ ước cả đời.”

Đỗ Hành lắc đầu: “Ta đã suy nghĩ rất kỹ, đây không phải là quyết định bồng bột. So với đệ, ta dĩ nhiên chọn đệ. Hơn nữa cữu cữu đã rời khỏi huyện Lạc Hà, giờ có hối hận cũng không kịp nữa.”

Tần Tiểu Mãn không nói nên lời cảm xúc lúc này, niềm vui mất mà tìm lại được tràn ngập trong lòng, nhưng cậu không thể hiện ra mặt, ngược lại có chút muốn khóc.

Cậu tựa vào ngực Đỗ Hành, nghe hắn nói cuộc sống giàu sang phú quý không quan trọng bằng mình, không khỏi cảm động đến rơi nước mắt.

Từ trước đến nay cậu đều bị ghét bỏ, nào đã từng nghe được những lời ngon ngọt như thế.

Cậu tựa vào người Đỗ Hành rồi khóc nức nở.

Nhưng khóc một lát, lại cảm thấy không nên khóc, lúc này mình nên nói với Đỗ Hành vài lời hứa hẹn mới đúng.

Hắn đã từ bỏ cuộc sống tốt đẹp để ở lại cùng mình chịu khổ.

Tần Tiểu Mãn vội vàng nắm lấy tay Đỗ Hành, mặc kệ nước mắt vẫn còn đọng trên mặt, nuốt nước bọt nói:

“Mấy hôm trước thấy cữu cữu huynh đến thôn, ta đã muốn nói những lời này để giữ huynh lại, nhưng nghĩ kỹ lại, thấy huynh đi Huy Châu với cữu cữu vẫn có lợi hơn, nên ta không nói, nhưng giờ huynh đã ở lại, ta vẫn sẽ nói cho huynh.”

Đỗ Hành gật đầu, đưa tay lau nước mắt trên má cậu: “Ta nghe đệ nói.”

“Huynh ở lại, ta nhất định sẽ chăm sóc huynh thật tốt, huynh muốn đọc sách ta sẽ lo cho huynh đọc sách, nếu huynh muốn kinh doanh buôn bán, ta sẽ giúp huynh như trước.”

Trong lòng Đỗ Hành dâng lên một dòng nước ấm: “Ừ. Được.”

Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành đồng ý, hít hít mũi, nhào tới ôm chặt Đỗ Hành, vùi mặt vào ngực hắn lại khóc lên: “Đỗ Hành, huynh thật tốt. Sau này ta nhất định sẽ đối xử tốt với huynh, không để huynh chịu khổ, cho huynh cuộc sống sung sướng…”

Nhìn người trong lòng vừa khóc vừa nói, Đỗ Hành đưa tay ôm lấy vai cậu, một tay đặt lên gáy Tần Tiểu Mãn.

Để cậu cảm thấy yên ổn và an toàn trong vòng tay mình.

Hắn đặt cằm lên đỉnh đầu Tần Tiểu Mãn, có chút bất đắc dĩ, những lời này lẽ ra nên là hắn nói, giờ lại đổi thành ca nhi nói, nhưng chỉ cần hai người được ở bên nhau, những chuyện này cũng chẳng quan trọng.

“Ta biết rồi, ta đều biết. Ta hiểu tâm ý của đệ, cũng mong đệ hiểu được lòng ta.”

Hắn ở lại, không phải vì ơn cứu mạng, cũng không phải vì bất đắc dĩ với cuộc sống, mà là thật lòng yêu thương cậu.

Có lẽ đi Huy Châu sẽ có cuộc sống tốt hơn, nhưng rời khỏi huyện Lạc Hà, hắn sẽ không tìm được người thứ hai tốt như Tần Tiểu Mãn nữa.

“Trên núi lạnh, chúng ta về nhà thôi.”

Đỗ Hành ôm người trong lòng, cảm thấy thân thể cậu hơi run, quần áo lúc trước ngã xuống đã bị ướt.

Hắn đưa tay ra là có thể chạm vào lưng ướt đẫm của Tần Tiểu Mãn.

Tần Tiểu Mãn nức nở gật đầu, đưa tay lau mặt, cậu hiếm khi khóc trước mặt người khác, cảm thấy mất mặt và yếu đuối, sẽ bị người ta khinh thường.

Nhưng cậu cảm thấy Đỗ Hành chắc chắn sẽ không nghĩ như vậy.

“Đi thôi.”

Tần Tiểu Mãn kéo Đỗ Hành định đi, vừa nhấc chân đã thấy đầu gối đau rát, theo phản xạ co chân lại.

Lúc này mới nhận ra lúc nãy ngã trên đá đã làm rách quần, đầu gối cũng trầy da.

“Đừng để gãy xương, xuống núi đến chỗ Thôi đại phu xem sao.”

Đỗ Hành ngồi xổm xuống nhìn đầu gối Tần Tiểu Mãn, chỗ trầy da đã chảy máu, da thịt lẫn máu, nhìn rất đau.

Tần Tiểu Mãn không mấy quan tâm: “Xương không sao, chỉ là chỗ trầy da hơi đau.”

Vừa dứt lời, cậu thấy Đỗ Hành ngồi xổm xuống: “Ta cõng đệ xuống.”

“Sao huynh cõng nổi ta! Chân huynh mới khỏi chưa lâu.”

Đỗ Hành nghiêng đầu nhìn Tần Tiểu Mãn: “Nặng bao nhiêu chứ, dù sao cũng chỉ nhỏ nhắn thế này. Đệ cõng được ta, chẳng lẽ ta lại cõng không nổi đệ. Lên đi, không muốn ăn hoành thánh nữa sao?”

Tần Tiểu Mãn nhìn tấm lưng rộng của Đỗ Hành, hơi do dự, nhưng trong lòng lại cảm động.

Hồi nhỏ cậu bướng bỉnh, có thể chạy trên đất thì tuyệt đối không chịu leo lên lưng cha, cha cậu là người đọc sách, không thích cậu là ca nhi mà nghịch ngợm như vậy, tự nhiên số lần được cõng đếm trên đầu ngón tay.

Sau này muốn người cõng, lại chẳng có ai cõng cậu.

Tần Tiểu Mãn nghĩ nghĩ, dè dặt leo lên lưng Đỗ Hành.

Hai tay cậu đặt lên vai Đỗ Hành, vùi mặt vào cổ hắn: “Nặng không?”

Đỗ Hành ôm lấy đôi chân thon gầy của Tần Tiểu Mãn: “Chậc, cũng hơi hơi nặng.”

“Nói bậy, huynh chân nhẹ như bay, nếu nặng sao đi nhanh vậy được!”

Đỗ Hành cười khẽ: “Đệ biết rõ trong lòng mà, còn hỏi ta.”

Tần Tiểu Mãn trong lòng vui sướng, vùi mặt vào lưng Đỗ Hành, nhìn thấy một đoạn cổ của hắn, làn da trắng nõn, vì vận động mà hơi ửng hồng, cậu liền nhướn người lên hôn một cái.

“Đệ làm gì vậy?”

Đỗ Hành cảm thấy sau gáy bỗng ấm áp mềm mại, sau đó hơi đau, nghiêng đầu thấy Tần Tiểu Mãn đang cắn mình.

“Đệ là cún con sao?”

Tần Tiểu Mãn không nói gì, chỉ vui vẻ tựa vào người Đỗ Hành.

Hai người xuống núi lúc đã quá trưa.

Đầu xuân thời tiết không nóng, cũng không ai ngủ trưa, đến giờ ăn cơm mọi người liền ra khỏi nhà, bên ngoài ngược lại náo nhiệt hơn trong nhà.

Tần Tiểu Mãn nghe thấy tiếng người nói chuyện trên đường dưới chân núi, mắt cậu hơi sưng, biết là do khóc nên sưng lên, mà bị người ta nhìn thấy lại bị cười nhạo, liền vùi mặt vào lưng Đỗ Hành.

“Sao thế này?”

Nhà Tần Hùng ba người đánh xe bò từ huyện thành về, từ xa đã thấy Đỗ Hành cõng Tần Tiểu Mãn từ chân núi đi tới.

“Nhị thúc.”

Đỗ Hành nghe tiếng Tần Hùng liền lên tiếng chào.

“Tiểu Mãn sao thế, cũng không chào hỏi người ta.”

“Vừa rồi trên núi ngã, chắc ngủ rồi.”

Tần Hùng nhíu mày: “Ngã nặng không?”

“Chỉ trầy da chút thôi, không sao.”

Tần Hùng nhảy xuống xe bò, hùng hổ nói: “Không sao mà phải cõng, ca nhi này cao hơn ca nhi bình thường cả mảng lớn, chẳng phải đè chết người sao.”

Nói rồi liền tiến lên định xem vết thương của Tần Tiểu Mãn, nhưng còn chưa lại gần, Tần Tiểu Mãn đã không giả vờ được nữa: “Nhị thúc, sao thúc lại nói vậy!”

Nhìn ca nhi ngẩng cằm lên, Tần Hùng nhăn mày: “Ca nhi này, thấy nhị thúc còn giả vờ ngủ, ai dạy ngươi thế!”

Tần Tiểu Mãn cúi gằm mặt xuống, tựa cằm lên vai Đỗ Hành, không nói gì.

“Mắt ngươi sao thế? Hôm trước đến nhà đường thúc ngươi, tự chạy về rồi im luôn, có chuyện gì sao?”

Tần Tiểu Mãn nhất thời không biết trả lời thế nào.

Đỗ Hành kịp thời giải vây: “Hôm đó có chút chuyện nhỏ, hôm khác nói sau. Nhị thúc, chúng ta chưa ăn cơm, định về nhà nấu cơm.”

“Hai đứa này.” Tần Hùng đánh giá hai người, chắc hai ngày trước đã cãi nhau, thấy cả hai đều không muốn nói, ông cũng không hỏi thêm, sợ nhắc lại chuyện cũ lại chọc cho hai người cãi nhau tiếp.

Ông lại liếc nhìn Tần Tiểu Mãn: “Ngươi xuống khỏi người Đỗ Hành đi, lớn thế này rồi còn ra thể thống gì.”

Tần Tiểu Mãn làm lơ, vùi mặt sâu hơn vào lưng Đỗ Hành.

Đỗ Hành thấy thế liền cười cười: “Chúng ta đi đây nhị thúc.”

“Đi đi.”

Nhìn hai người rời đi, Tần Hùng lại gọi với theo: “Đỗ Hành, đừng quá chiều nó.”

Ông không khỏi thở dài, ban đầu còn lo Tần Tiểu Mãn không ưa Đỗ Hành, giờ lại thấy thương cho Đỗ Hành tuấn tú phong nhã.

Lý Vãn Cúc ngồi trên xe bò nãy giờ không nói gì, thấy hai vợ chồng dính nhau như sam, khẽ liếc xéo một cái.

Định nói hai câu giữa đường giữa chợ mà làm vậy ra thể thống gì, nhưng nghiêng đầu thấy vẻ mặt ghen tị của con trai mình, bèn nói:

“Có tướng công vẫn tốt, biết nóng biết lạnh.”

Tần Tiểu Trúc nói: “Đâu phải đàn ông nào cũng biết nóng biết lạnh.”

“Tìm kỹ chắc chắn sẽ có người tốt, nương mai mối cho con hai nhà đàng hoàng nhé?”

Tần Tiểu Trúc không đồng ý, cũng không từ chối.

Cậu không vội lấy chồng, gả vào nhà người ta, ngoài việc có thêm tướng công ra, cậu không thấy có lợi gì.

Thêm nữa là ngày ngày phải hiếu kính cha mẹ chồng, lo cơm nước cho cả nhà, suốt ngày bận rộn việc nhà, sao bằng ở nhà thoải mái tự tại.

Nhưng từ khi thấy Tần Tiểu Mãn có chồng, hai người vô tình mà thân thiết làm người khác phải ghen tị.

Ngay cả Tần Tiểu Mãn tính tình ngang ngược như vậy cũng dịu dàng đi nhiều, xem ra việc có chồng cũng có cái lợi của nó.

Từ nhỏ đến lớn cha cậu, đại ca, nhị ca đều từng cõng cậu, nhưng không ai làm người ta đỏ mắt như Đỗ Hành cõng Tần Tiểu Mãn hôm nay.

Cậu lần đầu tiên có ý muốn lấy chồng.

Về đến nhà, Tần Tiểu Mãn liền nhảy xuống khỏi lưng Đỗ Hành.

“Huynh mua bột mì và thịt tươi rồi chứ, mau làm nhân đi, ta đói bụng rồi.”

Sáng nay ăn bát canh trứng to coi như là bữa sáng qua loa, nhưng coi như là bữa sáng qua loa thì những món ngon cũng nhạt nhẽo, lại lên núi rồi khóc một trận, bụng khó tránh khỏi đói.

Đỗ Hành nhìn Tần Tiểu Mãn lúc nãy còn như chú thỏ xám trên lưng mình giờ lại hoạt bát, cười nói:

“Nhân ta đã trộn sẵn rồi, chỉ còn vo bột gói hoành thánh thôi, đều để ở bếp cả rồi, thấy đệ mãi chưa về, nên mới đi đón đệ.”

“Đệ vào nhà thay quần áo đi, nãy giờ ôm đệ thấy áo ướt hết rồi, cẩn thận cảm lạnh.”

Tần Tiểu Mãn đáp lời, rồi lại chui vào bếp trước, Đỗ Hành không vội vào theo, mà đi vào phòng mình trước.

Hắn lấy ra một chiếc túi nhỏ từ trong ngăn kéo.

“Đó là gì?”

Đỗ Hành ngẩng đầu, thấy Tần Tiểu Mãn không biết từ lúc nào đã lẽo đẽo theo vào phòng, quả thực một bước không rời.

Hắn liền vẫy tay, ý bảo cậu lại gần.

Tần Tiểu Mãn tò mò bước tới, một chiếc khăn choàng lông thỏ xám đã quàng lên cổ cậu, lông thỏ mềm mại áp sát vào da, ngay lập tức cảm thấy ấm áp.

Cậu theo bản năng đưa tay lên sờ, vừa yêu thích vừa ngạc nhiên.

“Khăn choàng này ở đâu ra vậy?”

Đỗ Hành sửa sang lại lông thỏ trên khăn choàng, hắn đã chọn bộ lông đẹp nhất.

Tuy màu trắng cũng đẹp, nhưng hắn thấy lông thỏ xám hợp với Tiểu Mãn hơn.

Giờ nhìn cậu đeo lên, một vòng tròn lớn trên cổ, làm khuôn mặt cậu càng nhỏ nhắn hơn, rất hợp với màu da của cậu.

“Lần trước ta thấy Tần Tiểu Trúc cũng có một cái khăn choàng, trông cũng xinh, lại giữ ấm, nên muốn mua cho đệ một cái.”

Tần Tiểu Mãn ngẩng mặt lên, định nói số tiền trong ngăn kéo chàng lấy ra là để mua cái này sao, nhưng lại nhớ mình tự ý xem ngăn kéo của hắn, nên lại thôi không nói.

“Thích không?”

Tần Tiểu Mãn gật đầu lia lịa: “Thích! Thích lắm!”

Đã thích từ lâu rồi, từ khi thấy Tần Tiểu Trúc được nhị thúc mua cho khăn choàng, cậu đã thèm muốn, nếu cậu xin nhị thúc chắc cũng được, nhưng vì không muốn bị người ta thương hại, cậu luôn tỏ vẻ không thích những thứ này.

Người ta nói cậu là con trai đầu thai nhầm thân xác, chỉ sợ nốt ruồi son mọc nhầm chỗ, vì sĩ diện nên cậu cũng không phủ nhận.

Nhưng giờ có người mua cho cậu những món đồ mà ca nhi thích, làm sao cậu không thích cho được.

Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn vui vẻ, nhân cơ hội nói: “Tiểu Mãn, lời nhị thúc nói lúc nãy ta cũng để tâm, hai ta thế này thật sự không hay, nhân lúc chưa đến mùa xuân cày bừa, chúng ta làm lễ đơn giản, mời bà con lối xóm đến uống rượu, làm cái lễ cho phải phép, được không?”

“Huynh… ý huynh là muốn cưới ta sao?”

“Ừ.”

Mắt Tần Tiểu Mãn sáng lên: “Huynh thật sự nguyện ý?”

“Không chỉ nguyện ý, mà là ta muốn cưới đệ.”

Tần Tiểu Mãn mím môi, cậu đã nghĩ đến chuyện này từ lâu, chỉ sợ nói ra Đỗ Hành không vui, nên không nói.

Giờ cơ hội đã đến, cậu vội nói:

“Được, nghe huynh! Chiều nay ta sẽ đi tìm nhị thúc bàn bạc chuyện này, nhất định không để huynh không danh không phận mà sống với ta.”

Tần Tiểu Mãn ban đầu nghĩ nếu Đỗ Hành không muốn thì thôi, không làm tiệc rượu nữa, tốn tiền là một chuyện, thứ hai là ở rể, cậu tuy là không phải người sĩ diện, nhưng Đỗ Hành cũng không khỏi bị người ta đàm tiếu.

Người trong thôn thô kệch, nói năng không giữ kẽ, chuyện gì cũng có thể đem ra làm trò cười.

Cậu từ nhỏ lớn lên ở đây nên không sao, nhưng Đỗ Hành thì khác, hắn là công tử nhà giàu, tuy gia đình sa sút, nhưng nhà ngoại ở Huy Châu là thương gia lớn.

Hơn nữa Đỗ Hành lại còn hay ngại, tắm rửa cũng phải đóng cửa cài then, nắm tay cũng mặt đỏ tai hồng, làm sao chịu nổi những lời trêu chọc đó.

Nhưng giờ Đỗ Hành đã chủ động đề cập, cậu tất nhiên là đồng ý trăm phần trăm.

Đỗ Hành bất đắc dĩ cười, xoa đầu Tần Tiểu Mãn: “Tên ngốc này, nếu không làm lễ cho phải phép, người thiệt thòi chính là đệ.”

Tần Tiểu Mãn mân mê khăn choàng trên cổ, trong lòng vui như mở cờ: “Chỉ cần được ở bên huynh, ta chịu thiệt cũng cam lòng.”

Đỗ Hành là người nghiêm túc, trước đây chưa từng yêu đương, không ngờ vừa nói chuyện đã đến thẳng chuyện cưới xin.

Đi thẳng vào vấn đề khiến hắn thấy may mắn hơn là phải mất công dò đường.

Tiểu Mãn thật lòng thật dạ, nhiệt tình thuần khiết.

Hắn rất thích, vì vậy càng muốn trân trọng cậu.

“Ta sẽ không để đệ thiệt thòi. Những gì nên có đều sẽ có, chúng ta cứ làm theo đúng lễ nghi.”