Năm mới, nhà nhà đều đi chúc Tết họ hàng bạn bè, Tần Tiểu Mãn cũng không ngoại lệ.
Sáng sớm mùng ba, Tần Tiểu Mãn thay một bộ quần áo sạch sẽ tươm tất: “Hôm nay ta cùng mấy ngươi nhị thúc đến nhà đường thúc ở huyện thành chúc Tết, ta đã nói với nhị thúc rồi, chân ngươi vẫn chưa khỏi hẳn, cứ ở nhà nghỉ ngơi, không cần đi cùng.”
Đỗ Hành gật đầu, thực ra chân hắn đã gần như khỏi hẳn, chỉ là hiện tại hắn và Tần Tiểu Mãn chưa chính thức làm lễ, không tiện đến nhà những người đó trong thành.
“Là đường thúc làm chủ bộ ở huyện nha à, sao phải ăn mặc trịnh trọng vậy?”
“Ừ, đó là bà con bên ngoại ta, làm chủ bộ ở huyện thành cũng mấy năm rồi, giờ đã định cư ở đó. Bà con trong thôn chúng ta đến nhà tất nhiên phải ăn mặc tươm tất một chút, không thể làm mất mặt đường thúc, phu lang của ông ấy mà ta gọi là đường tiểu thúc, xuất thân gia đình giàu có ở huyện thành, rất coi trọng hình thức.”
Tần Tiểu Mãn gói hai khúc lạp xưởng, một khúc mặn một khúc ngọt bằng vải sạch, nếu không phải năm ngoái Đỗ Hành làm lạp xưởng, năm nay đi chúc Tết trong thành, cậu cũng không biết nên mang gì cho phải phép.
“Đường tiểu thúc chắc cũng thích mấy thứ này.”
Đỗ Hành nói: “Ta nhớ trước kia nhà ta ngày Tết cũng phải bỏ tiền ra mua lạp xưởng ăn Tết, mang đi biếu cũng được.”
Tần Tiểu Mãn gật đầu: “Vậy ngươi ở nhà tự lo liệu nhé.”
Đỗ Hành gật đầu: “Yên tâm đi, giờ ta có thể đi lại được rồi, ngươi cứ yên tâm đi chúc Tết, về muộn cũng không sao.”
Tần Tiểu Mãn nghe vậy liền không vui: “Có ai làm trượng phu như ngươi không, lại còn bảo người ta về muộn.”
Đỗ Hành cười: “Ý ta là ngươi không cần lo cho ta, khó khăn lắm mới ra ngoài chúc Tết, cứ chơi cho thoải mái đi.”
Tần Tiểu Mãn lúc này mới nguôi giận, dặn dò Đỗ Hành thêm vài câu rồi mang quà ra khỏi cửa.
Thực ra cậu rất muốn Đỗ Hành cùng đi, nhưng nhà người trong thành quy củ nhiều, lúc đó họ hàng lại lôi chuyện hai người ra bàn tán, ngày Tết náo loạn không vui.
Giờ để Đỗ Hành ở nhà một mình, cậu vẫn thấy áy náy.
Ra khỏi cửa, Tần Tiểu Mãn cứ nghĩ đến Đỗ Hành, do dự một chút như quên thứ gì, nhìn lại quà cáp thì không thiếu thứ gì.
“Tiểu Mãn, nhanh lên!”
Nghe thấy tiếng Tần Hùng thúc giục ở ngoài đường, Tần Tiểu Mãn vội vàng chạy ra.
“Bảo trọng!”
Tần Tiểu Mãn ngồi trên xe bò vẫy tay chào Đỗ Hành.
“Đi đi.”
Trên xe bò, Lý Vãn Cúc hôm nay ăn mặc rất chỉnh tề, Tần Tiểu Trúc cũng mặc bộ đồ đẹp nhất, quàng thêm chiếc khăn yêu quý, mải mê chỉnh trang, không thèm để ý đến Tần Tiểu Mãn.
Đường thúc là bà con có địa vị nhất của nhà họ Tần, khó khăn lắm mới được dịp lên huyện thành chúc Tết, họ đương nhiên phải ăn mặc đẹp đẽ.
Mấy năm nay Tần Hùng bán thịt heo ở huyện thành, cũng kết giao được vài người bạn, hôm nay lên thành ngoài nhà đường thúc còn phải đến mấy nhà khác nữa, chắc phải hai ngày mới về.
Lần này mang theo vợ con và Tần Tiểu Trúc, chắc là muốn đưa họ đi ra mắt mọi người, sau này dễ bề làm mai mối ở trong thành.
“Nhìn ngươi lưu luyến không rời, không biết còn tưởng ngươi đi làm ăn xa lâu ngày mới về.”
Lý Vãn Cúc lẩm bẩm, không ưa gì cảnh hai người quấn quýt.
Chưa đợi Tần Tiểu Mãn lên tiếng, Tần Hùng đã trừng mắt nhìn Lý Vãn Cúc, mắng: “Không muốn ngồi xe thì xuống mà đi bộ.”
Lý Vãn Cúc hừ một tiếng, vẫn ngồi sát cạnh Tần Hùng đang đánh xe bò, hôm nay ngày vui ra ngoài, bà không muốn cãi lộn.
Cũng được yên ổn một lúc.
Gió trên xe bò rất mạnh, Tần Tiểu Mãn che mặt, sợ bị gió thổi, khi lên đến một đoạn đường quan đạo, cậu vỗ đùi: “Ôi chao! Đường thúc dặn ta mang rau ngâm cho ông ấy mà ta quên mất, ta cứ nghĩ quên gì mà!”
Lúc trước cậu lên huyện bán rau ngâm còn dư hai hũ, liền biếu đường thúc một hũ, không ngờ đường tiểu thúc lại rất thích ăn, ngại mở lời nên nhờ đường thúc nhắn.
Tần Hùng giật dây cương nói: “Hay là lần sau mang đi, giờ đã lên đường quan rồi.”
“Không được, đường thúc đã dặn rồi, quên mất không hay.”
Tần Tiểu Mãn nhảy xuống xe: “Nhị thúc, mọi người cứ đi trước, giờ còn sớm, cháu đi lấy rồi bắt xe bò khác lên sau.”
Tần Hùng định gọi cậu quay lại nhưng Tần Tiểu Mãn đã chạy mất hút trong màn sương dày đặc.
Ông thở dài, đành để mặc Tần Tiểu Mãn: “Vậy ngươi cẩn thận.”
Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, hôm nay mới tạnh, nhưng trên cánh đồng vẫn còn tuyết đọng, trời âm u, sương mù dày đặc, đường khó nhìn.
Đỗ Hành sau khi Tần Tiểu Mãn đi thì dọn dẹp nhà cửa qua loa, hắn lấy hộp tiền bán tranh Tết mấy hôm nay dành dụm được trong phòng ngủ ra, nửa hộp tiền đồng, trông thì có vẻ nhiều, nhưng đếm kỹ chỉ có hai trăm tám mươi tám văn.
Giống như ống heo đất của trẻ con, nhìn thì đầy một hộp nhưng thực ra chẳng đáng là bao.
Hắn ôm hộp thở dài, trước giờ chưa từng thấy kiếm tiền lại khó khăn như vậy.
Người giàu kiếm tiền dễ như trở bàn tay, nhiều cách lắm, quan hệ rộng, khổ nhất là dân đen, kiếm một đồng cũng khó khăn.
Cái gọi là tích lũy tư bản ban đầu là cửa ải khó khăn nhất.
Kiếm từ từ rồi tiền cũng sẽ nhiều lên, nhưng trước mắt mới có chút này, không biết đến bao giờ mới đủ, hắn thiếu nhất chính là thời gian.
Đỗ Hành cất hộp tiền vào tủ, nghĩ xem còn cách kiếm tiền nào khác không, rồi đi ra vườn.
Đồ ăn dự trữ Tết đã ăn gần hết, hôm nay phải chuẩn bị lại từ đầu.
Trong nhà chỉ còn một mình, ăn qua loa cho xong bữa.
Vườn rau chẳng còn gì, lại thêm mấy trận tuyết lớn, rau chết gần hết.
Đỗ Hành hái được một cây cải bắp, lá ngoài đã bị tuyết làm hỏng hết, bóc lớp lá ngoài đi thì bên trong còn chút dùng được.
Hắn bóc lớp lá hỏng bị đông cứng bỏ xuống đất làm phân bón.
Cải bắp dính tuyết lạnh buốt, Đỗ Hành bóc được một nửa thì xoa xoa tay, bỗng nhiên có tiếng gọi: “A Hành…”
Đỗ Hành ngẩng đầu lên, thấy một nam tử đứng bên đường từ lúc nào, tuyết rơi mù mịt che khuất tầm nhìn, nhưng người đứng trước mặt thì hắn nhìn rõ.
Nam tử trung niên vận bộ đồ gấm dày dặn, tuy là màu đen thường thấy của nam nhân, ăn mặc cũng không cầu kỳ, nhưng chất liệu vải vóc giữa chốn thôn quê áo vải thô kệch này cũng đủ cho thấy hắn xuất thân không tầm thường.
Đỗ Hành ngẩn người một lúc lâu, cẩn thận lục tìm trong ký ức khuôn mặt này, cuối cùng lắp bắp gọi: “Cữu cữu?”
Giọng nói đầy vẻ khó tin, vừa ngạc nhiên vì đây là người thân của nguyên chủ, lại vừa kinh sợ vì sự xuất hiện của ông ta ở đây.
“Đúng là ngươi! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi! Sao ra nông nỗi này!” Nam tử xác nhận không tìm nhầm người, vẻ mặt đau xót tiến đến nắm lấy cổ tay Đỗ Hành, nhìn lên nhìn xuống người trước mắt vận bộ đồ cũ rách: “Lưu lạc đến nơi này, chắc là khổ sở lắm!”
Nói rồi lắc đầu thở dài: “Chuyện đã xảy ra rồi, cha mẹ ngươi tại sao lại giấu không báo tin cho ta biết sớm hơn. Haiz, lúc nhận được thư của ngươi đã là ngày Tết, trong phủ bận bịu nhiều việc, cứ tưởng là thư hỏi thăm bình thường, nào ngờ nhà ngươi lại gặp biến cố lớn như vậy!”
Đỗ Hành im lặng không đáp.
Theo hắn được biết, mẫu thân Đỗ Hành là con gái của một thương gia ở Huy Châu, nhưng trước khi xuất giá chỉ là một tiểu thư thứ xuất trong nhà.
Ông ngoại hắn giàu có, vợ bé nhiều, địa vị thương nhân vốn đã không cao, huống hồ chi là con gái thứ xuất trong gia đình đông con của một thương nhân.
Nếu không phải tổ mẫu hắn là nha hoàn hồi môn của chính thất, lúc chủ nhân mang thai đã tình nguyện làm thiếp cho ông ngoại để củng cố địa vị cho chủ nhân, chính thất cảm kích lòng trung thành của bà, thì mẫu thân Đỗ Hành cũng không được gả cho người làm chính thất.
Con cái của nhà đại thương gia, dù là con vợ cả cũng nhiều người phải làm thiếp cho quyền quý, con thiếp xuất xuất thân thấp hèn thì càng bị đem ra làm vật lợi dụng cho gia tộc.
Mẫu thân Đỗ Hành tuy lấy chồng xa ở cái huyện Thu Dương nhỏ bé này, nhưng dù sao cũng là chính thất, cùng phụ thân Đỗ Hành ân ái mười mấy năm.
Có được cuộc sống yên ổn như vậy đều nhờ ơn nghĩa ngày xưa, còn người cữu cữu trước mắt này, là con trai của chính thất nhà mẹ đẻ Đỗ Hành.
Trong ký ức của Đỗ Hành, hắn chỉ gặp người cữu cữu xuất thân cao quý này vài lần, phủ đệ ở Huy Châu quy củ thâm nghiêm, lại cách huyện Thu Dương tới một hai tháng đường, nên số lần về thăm nhà đếm trên đầu ngón tay.
Sau khi tổ mẫu qua đời thì lại càng ít liên lạc, nhưng hàng năm vẫn có vài lá thư hỏi thăm.
Đỗ Hành không ngờ người cữu cữu này sau khi nhận được thư của nguyên chủ lại tìm đến tận đây, không rõ là chuyên tới tìm hắn, hay là nhân tiện ghé qua huyện Lạc Hà khi đi buôn bán, dù đã muộn nhưng cũng thấy được chút tình nghĩa.
“Ta đã dò hỏi tin tức từ sớm, hôm nay nhân lúc ngươi ở nhà một mình nên mới đến tìm ngươi. Cùng cữu cữu về Huy Châu, muốn đọc sách hay buôn bán đều được.”
Ngụy Phùng nhìn Đỗ Hành tướng mạo đường hoàng nhưng ăn mặc rách rưới, xuất thân gia đình giàu có như ông không khỏi chạnh lòng.
Tuy gia nghiệp nhà họ Đỗ không thể sánh bằng nhà họ Ngụy, nhưng chí ít cơm ăn áo mặc vẫn đầy đủ, lưu lạc đến nông nỗi này, tuy mang họ khác, nhưng chưa phạm lỗi lớn lại còn là người đọc sách, không khỏi khiến ông thở dài.
“Trong nhà làm ăn lớn, có ta ở đây thì ngươi sẽ có chỗ nương tựa. Mẫu thân nghe chuyện muội muội mà đau lòng lắm, ngươi là con trai duy nhất của muội muội, nếu ngươi sống không tốt thì mẫu thân cũng không yên lòng.”
“Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng, ba ngày nữa là lên đường về Huy Châu. Nơi khỉ ho cò gáy này, ngươi sống ở đây thật đúng là thiệt thòi. Khổ thân ngươi!”
Đỗ Hành im lặng nghe ông nói, vẫn chưa đáp lời.
Quá bất ngờ, hắn chưa từng nghĩ sẽ có người thân tìm đến.
Nhà họ Ngụy giàu có đến mức nào, trong ký ức của hắn có chút ấn tượng, so với nơi này, đừng nói là cái thôn nhỏ bé này, ngay cả huyện Lạc Hà cũng đủ gọi là nghèo nàn.
Hắn định lên tiếng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động sột soạt, hình như có gì đó bị giẫm phải.
Ngụy Phùng ánh mắt lóe lên: “Ai đó!”
Hai người nhìn theo tiếng động, nhưng không thấy gì cả, trời nhiều sương mù lại không nhìn xa được.
“Nơi này không nên ở lâu, đi nhanh thôi. Ta đã dò hỏi, nghe nói tên ca nhi mang ngươi về rất hung dữ, nếu người trong thôn báo tin, đến lúc đó giữ ngươi lại thì khó mà đi được. Ra ngoài ta không dám lộ liễu, chỉ mang theo ít hành lý, ở đất người ta không thể gây chuyện!”
Ngụy Phùng kéo Đỗ Hành đi, đến nơi khuất liền giục hắn nhanh chóng rời đi, nhưng đứa cháu trai này không hề có vẻ vui mừng như chim sổ lồng, ngược lại không chịu nhúc nhích.
“Cữu cữu.” Đỗ Hành nhíu mày: “Cháu rất biết ơn cữu cữu đến tìm cháu, nhưng nếu không phải ca nhi ấy mang cháu về thì cháu đã chết ở ven đường rồi.”
“Ngươi làm người thiện lương, biết ơn báo đáp là chuyện tốt.” Ngụy Phùng dừng bước, ôn tồn nói: “Lúc đó ta sẽ cho người mang chút tiền đến đây, coi như là cảm tạ ân nhân cứu mạng và chăm sóc ngươi, được không?”
Đỗ Hành từ tốn đáp: “Ca nhi ấy mang cháu về làm người ở rể, người trong thôn đều biết. Cháu đã sống cùng cậu ấy lâu như vậy, nếu hôm nay bỏ đi thì thanh danh của cậu ấy sẽ ra sao, cậu ấy đã cứu cháu một mạng, lẽ nào cháu lại muốn liên lụy cậu ấy cả đời?”
Ngụy Phùng sửng sốt.
“Ý ngươi là muốn ở lại?”
Đỗ Hành không do dự: “Cháu đã hứa với cậu ấy sẽ giúp cày bừa vụ xuân, không thể nuốt lời.”
“Câm miệng!” Ngụy Phùng không tin nổi những lời từ miệng hắn: “Dù ngươi không màng phú quý tình nguyện làm nông phu nơi thôn dã, nhưng làm tới ở rể, chuyện mất mặt xấu hổ như vậy thì một người đọc sách như ngươi sao có thể làm được!”
“Trải qua sinh tử, những chuyện này có đáng là gì.” Đỗ Hành bình tĩnh nói: “Không nói đến chuyện cháu không thể vô tình vô nghĩa, cháu… cháu cũng rất thích cậu ấy.”
Ngụy Phùng nhìn chằm chằm vào Đỗ Hành thật lâu.
“Ngươi có biết mình đang nói gì không, thích một tên ca nhi thô kệch quê mùa? Nhà họ Đỗ sao lại sinh ra đứa vô tiền đồ như ngươi! Làm việc không thể hành động theo cảm tính, ngươi hôm nay có tình có nghĩa, nhưng lại đánh đổi cả đời!”
Đỗ Hành nghiêm túc nói: “Chỉ cần chăm chỉ làm ăn, cuộc sống sẽ không tệ.”
Ngụy Phùng chỉ vào mũi Đỗ Hành, định mắng cho một trận, cuối cùng tay run run rồi lại thôi.
“Cữu cữu lặn lội đường xa đến tìm cháu, Đỗ Hành trong lòng vô cùng cảm kích nhưng không biết báo đáp thế nào, chỉ mong cữu cữu thành toàn.”
Ngụy Phùng nhìn Đỗ Hành, trong lòng đã có tính toán, ở đây lâu như vậy, chắc là tên ca nhi kia đã có thai rồi.
“Vậy thì mang theo cậu ta cùng đi.”
Đỗ Hành không phải kẻ ngốc, chưa nói đến việc Tần Tiểu Mãn có đồng ý đi cùng hay không, nếu cậu bỏ tất cả ở đây, hai người đến Huy Châu xa lạ, lại phải sống dựa dẫm vào người khác, dù giàu sang phú quý nhưng cuộc sống như vậy thật sự tốt sao?
“Cữu cữu, cháu đã quyết định ở lại.”
“Ngươi muốn chọc tức chết ta phải không, ta gác bỏ công việc, lặn lội đến tìm ngươi, ngươi lại báo đáp ta như vậy sao?”
Đỗ Hành mặc cho Ngụy Phùng trách mắng, có lẽ mắng mỏi miệng rồi, hoặc là một mình mắng cũng chán, nên ông cũng nguôi giận.
“Ta cũng từng trẻ, ngươi nhất thời nông nổi ta cũng hiểu, ba ngày nữa ta sẽ rời khỏi huyện Lạc Hà, Đỗ Hành, đó là cơ hội cuối cùng của ngươi! Nếu ngươi nghĩ thông suốt thì đến tìm ta ở khách điếm Lăng Hi trong thành. Nếu ngươi không đến, cũng đừng trách ta vô tình.”
Đỗ Hành im lặng: “Cảm ơn cữu cữu đã thông cảm.”
Ngụy Phùng thấy hắn cứng đầu hồ đồ, hừ một tiếng rồi phủi tay áo bỏ đi.
Đỗ Hành nhìn theo bóng ông khuất dần trong sương mù, nghĩ nghĩ rồi vội vàng đuổi theo.
“Nghĩ thông suốt!”
Đỗ Hành nói: “Hôm nay chia tay không biết bao giờ mới gặp lại, đường núi khó đi, cháu tiễn cữu cữu.”
Ngụy Phùng giận dữ bước nhanh hơn.
Buổi chiều, sương mù tan đi một chút, nhưng về chiều mây đen lại kéo đến.
Đỗ Hành đứng trong sân ngóng Tần Tiểu Mãn mãi không thấy về, trời sắp tối rồi, sợ là lại mưa tuyết, hắn lo cậu về sẽ bị lạnh.
Cũng lạ, đã nói là sẽ về ăn tối, sao trời sắp tối mà vẫn chưa thấy đâu.
Đỗ Hành nghĩ có lẽ cậu bị giữ lại ăn tối, nhưng nghĩ kỹ thì khả năng này rất thấp, từ thành về thôn mất hơn một tiếng đồng hồ, thời tiết thế này thì sẽ không ai giữ khách ăn tối.
Nhìn mãi không thấy Tần Tiểu Mãn về, Đỗ Hành cầm hai cây dù, định ra ngoài xem có tìm được cậu không.
Hắn vừa đóng cửa lại thì thấy một bóng dáng quen thuộc cúi đầu đi từ con đường nhỏ bên bức tường đá thấp trở về.
“Sao giờ này mới về? Bọn họ giữ ngươi ăn cơm à?”
Tần Tiểu Mãn vừa bước vào cổng đã thấy Đỗ Hành đang ra đón, cậu bỗng lao đến ôm chầm lấy hắn.
Đỗ Hành bị đâm lùi lại một chút, trong lòng nghi hoặc, ôm lấy người lạnh toát như vừa từ trong hầm bò ra, nhẹ nhàng vỗ về lưng Tần Tiểu Mãn: “Sao vậy? Đi nhà đường thúc gặp chuyện gì không vui à?”
“Không.”
Tần Tiểu Mãn chỉ nói một từ, rồi từ từ buông Đỗ Hành ra, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn hắn.
Đỗ Hành nhíu mày, thấy cậu không muốn nói nên cũng không tiện hỏi thêm.
“Tối nay muốn ăn gì? Ta nấu cho ngươi. Trông trời tối nay hình như lại có mưa tuyết, ta nấu bánh trôi cho ngươi nhé.”
“Ta không đói, hơi mệt, muốn ngủ một lát.”
Tần Tiểu Mãn nghe đến đồ ăn ngon mà thái độ khác thường, không vồ vập đồng ý ngay.
Cậu đi vào phòng ngủ, cởi quần áo rồi chui vào trong chăn.
Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn như vậy liền nhíu mày.
Thiếu niên nằm nghiêng trên giường, cuộn tròn người lại, chăn che kín nửa khuôn mặt.
“Có chuyện gì không thể nói với ta sao? Nói cho ta, ta có thể nghĩ cách giúp ngươi.”
Tần Tiểu Mãn nhìn người đang đứng bên giường ôn tồn hỏi han, vẻ mặt quan tâm, nhưng càng như vậy cậu càng thấy khó chịu.
Như có tảng đá đè nặng trong lòng, bồn chồn không yên.
“Ta mệt rồi, muốn ngủ.”
Đỗ Hành nhìn người vừa dứt lời liền nhắm mắt lại, mím môi nói: “Vậy được, ngươi cứ ngủ đi, đói thì ta nấu cơm cho.”
“Trưa nay ăn nhiều rồi, đừng làm phiền ta, ta ngủ đến sáng mai luôn.”
Đỗ Hành thở dài, đúng là tính Tần Tiểu Mãn: “Vậy ta mang lò than vào cho ngươi.”
Tần Tiểu Mãn không nói gì nữa.
Đỗ Hành không làm phiền cậu nữa, chỉnh lại chăn cho cậu rồi đi ra ngoài, nhưng vừa đến cửa, phía sau lại vang lên tiếng gọi: “Đỗ Hành, đừng đi.”
Nhìn người vừa quay lại, Tần Tiểu Mãn nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng đi được không?”
“Ừ.”
Đỗ Hành quay lại ngồi xuống bên giường, nhìn thiếu niên đang tựa đầu vào thành giường với hàng lông mày rũ xuống, dịu dàng nói: “Ta ở đây trông ngươi ngủ, ngủ đi, đừng sợ.”
Tần Tiểu Mãn chớp mắt, không nói gì nữa.
Cậu quên mang rau ngâm, trên đường quay lại lấy thì gặp Đỗ Hành, thế là cũng biết cữu cữu hắn đến đón.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa cậu đã xông vào lôi Đỗ Hành đi.
Nhưng nghe những lời của cữu cữu hắn, cậu lại dừng bước.
Thì ra Đỗ Hành còn có bà con giàu có, có thể cho hắn cuộc sống tốt đẹp, nơi này chỉ là vùng đất khỉ ho cò gáy.
Cậu thấy lòng mình nguội hẳn đi, trượt chân giẫm phải cây cải thối, khiến hai người chú ý, không biết sau đó hai người đã bàn tính chuyện gì.
Dù sao cũng hiểu đại khái ý tứ.
Cậu nhờ người nhắn với nhị thúc là mình không lên huyện nữa, ngồi trong rừng cả ngày, người lạnh cóng, mãi đến tối muộn mới về, không ngờ Đỗ Hành vẫn còn ở nhà.
Tần Tiểu Mãn không hiểu tại sao hắn chưa đi, có lẽ là về dọn đồ, hoặc… hắn thật sự là người tốt, muốn tự mình nói lời tạm biệt với cậu.
Ba ngày sau mới lên đường.
Nhưng hắn thật là ngốc nghếch, dân quê phần đông không nói đạo lý, cũng không sợ mình giữ hắn lại không cho đi.
Tần Tiểu Mãn thấy trong lòng hụt hẫng, nghe tiếng người ngồi bên giường thở đều đều, chợt cảm thấy mọi chuyện hôm nay như một giấc mơ.
Nhưng sao lại là mơ chứ, lúc a cha cậu khó sinh qua đời, lúc cha cậu gặp nạn, cậu cũng cảm thấy như tất cả chỉ là giấc mơ, nhưng thực ra là do cậu không muốn chấp nhận sự thật.
Tần Tiểu Mãn hoảng hốt, đầu óc choáng váng, không biết mình ngủ từ lúc nào, cũng không biết mình có ngủ hay không, cả đêm trằn trọc.
Chỉ mơ mơ màng màng cảm thấy có người nắm tay mình thật lâu.
Sáng hôm sau, Đỗ Hành nấu cơm xong, mãi không thấy Tần Tiểu Mãn dậy.
Hắn hâm nóng thức ăn, đợi thêm một lúc lâu vẫn không thấy cậu ra, liền đi gõ cửa phòng Tần Tiểu Mãn.
Vẫn không thấy tiếng trả lời.
Cửa không khóa, Đỗ Hành đẩy cửa bước vào, thấy người trên giường vẫn còn cuộn tròn trong chăn.
Đỗ Hành bất đắc dĩ lắc đầu, đây là lần đầu hắn thấy ca nhi này ngủ nướng.
“Tiểu Mãn, dậy ăn cơm rồi ngủ tiếp đi.”
Đỗ Hành đến gần, định vén màn cho Tần Tiểu Mãn, ánh nắng chiếu vào, Đỗ Hành thấy hai má Tần Tiểu Mãn đỏ ửng.
Hắn thấy có điều gì đó không ổn, đưa tay sờ trán Tần Tiểu Mãn, hắn vừa hơ tay trên bếp lửa nên bàn tay ấm áp, nhưng trán Tần Tiểu Mãn vẫn nóng rẫy.
Đỗ Hành vội vàng đi rót một chén nước: “Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, dậy đi, ngươi thấy trong người khó chịu à?”
Lay gọi mãi, Tần Tiểu Mãn mới cau mày mở mắt, người mệt mỏi rã rời, đầu đau như búa bổ, choáng váng, thấy Đỗ Hành đỡ vai, nửa ôm cậu dậy, ngửi thấy mùi thuốc cao nhàn nhạt trên người hắn, cậu thấy dễ chịu hơn một chút.
Cậu định mở miệng nói chuyện, nhưng thấy cổ họng khô khốc, không nói nên lời, may mà có nước ấm đưa đến bên môi kịp thời.
Nước ấm chảy vào bụng, cậu mới nói được: “Hình như hơi khó chịu.”
“Ngươi sốt rồi, uống hết nước này đi, ta đi mời đại phu.”
Tần Tiểu Mãn nghe lời uống cạn chén nước, Đỗ Hành nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường: “Ta sẽ quay lại ngay.”
“Ừ.”
Đỗ Hành vội vàng đi mời Thôi đại phu ở đầu thôn đến, khám qua một lượt, đúng là bị sốt.
“Sao tự nhiên lại sốt, Tiểu Mãn trước giờ khỏe mạnh lắm mà.”
Đêm qua hắn canh cậu gần đến nửa đêm, lúc về phòng cậu vẫn bình thường, chắc là sáng sớm mới sốt.
“Có lẽ là bị nhiễm lạnh, đợt này thời tiết thay đổi, sốt nhẹ cũng là chuyện bình thường, nhiều người bị bệnh nặng hơn nhiều.” Thôi đại phu nói: “Ta kê đơn thuốc rồi, nhớ uống đúng giờ, hết sốt là khỏi.”
Đỗ Hành vâng dạ rối rít, trả tiền khám bệnh cho đại phu Thôi, rồi vội vàng đi sắc thuốc cho Tần Tiểu Mãn.
Hắn nghĩ hôm qua trời lạnh, Tiểu Mãn đi chúc Tết cả ngày, trên đường ngồi xe bò về đã nói mệt, chắc là lúc đó bị nhiễm lạnh.
Điều kiện chữa bệnh kém, dù chỉ là bệnh nhỏ như cảm cúm thì Đỗ Hành cũng thấy lo lắng, giờ bệnh tật dễ dàng cướp đi mạng người như chơi.
Hắn vừa sắc thuốc, vừa nấu cháo, cho Tần Tiểu Mãn ăn lót dạ rồi mới uống thuốc.
Thuốc sắc đen sì, ngửi thôi đã thấy đắng, nhưng Tần Tiểu Mãn lại không hề nhăn nhó mà uống cạn, rồi lại nằm xuống giường.
Người yếu ớt, thấy Đỗ Hành tất bật, bản thân lại chẳng giúp được gì, đành an ủi: “Ta không sao đâu, uống thuốc rồi sẽ nhanh khỏi thôi.”
Từ nhỏ cậu ít khi ốm vặt, cứ tưởng mình rất khỏe mạnh, giờ bệnh đến như núi đổ mới hiểu kỳ thực trước mặt bệnh tật ai cũng yếu đuối.
Đỗ Hành gật đầu: “Ngủ đi, uống thuốc rồi ngủ một lát.”
Tần Tiểu Mãn gật đầu, chắc là thuốc có tác dụng, cậu ngủ ngay.
Trong mơ hỗn loạn, khi thì mơ thấy cha mình, khi thì mơ thấy Đỗ Hành bỏ đi, những giấc mơ lộn xộn khiến cậu khó chịu.
Lúc tỉnh dậy lần nữa, cậu không biết là mấy giờ, vừa mở mắt đã thấy Đỗ Hành ngồi bên bàn vuông trong phòng, màn che phủ mờ ảo.
Nỗi sợ hãi trong mơ biến mất, cậu thấy lòng bình yên lạ thường.
Nhưng khi vén màn lên, thấy Đỗ Hành đang cúi đầu chăm chú đọc sách, cậu lại nhíu mày.
Đỗ Hành tuấn tú nho nhã, đáng lẽ hắn nên ngồi bên cửa sổ đọc sách, tận hưởng cuộc sống nhàn nhã an yên.
Chứ không phải làm một gã nhà quê, suốt đời còng lưng vì miếng cơm manh áo.
Mấy ngày nay lo lắng bất an, muộn phiền vì bệnh tật, bỗng chốc đều có câu trả lời vào khoảnh khắc này.
Nghe thấy tiếng động trên giường, Đỗ Hành vội buông sách xuống: “Dậy rồi à?”
“Ừ.”
Tần Tiểu Mãn chống người dậy, thuốc đã có tác dụng, cơn đau nặng trên người đã dịu đi nhiều, nhưng cậu vẫn còn thấy hơi mệt.
Nhìn người đang áp tay lên trán đo nhiệt độ cho mình, Tần Tiểu Mãn mỉm cười yếu ớt, chớp mắt nói: “Uống nhiều nước quá, ta muốn đi tiểu.”
“Được.”
Đỗ Hành vội vàng đỡ Tần Tiểu Mãn dậy, ca nhi chỉ mặc áo lót, cuộn tròn trong chăn, giờ ra ngoài người vẫn còn hơi ấm từ trong chăn.
Sợ cậu bị lạnh, Đỗ Hành vòng tay ôm Tần Tiểu Mãn vào lòng, lấy áo khoác phủ thêm cho cậu.
Tần Tiểu Mãn dựa vào bờ vai rộng rãi của Đỗ Hành không nhúc nhích.
Hai người không phải lần đầu gần gũi như vậy, lúc trước khi chân Đỗ Hành chưa khỏi, cậu cũng hay đỡ hắn, cõng hắn, chỉ là lúc đó đều là cậu chủ động.
Việc hắn chủ động gần gũi thế này khiến cậu có cảm giác như đang mơ.
Tần Tiểu Mãn im lặng, không biết nên nói gì, cậu không biết đây là nên nói trẻ con biết khóc sẽ có sữa ăn, hay là Đỗ Hành sắp đi nên mới tốt với cậu hơn.
Cậu biết mình hôm qua bị nhiễm lạnh, đêm lại suy nghĩ nhiều nên mới bệnh nặng, giờ hết sốt rồi, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trời vẫn còn sớm, cậu đặt tay lên mu bàn tay Đỗ Hành.
Cảm nhận được hơi ấm nơi mu bàn tay, Đỗ Hành theo bản năng nhìn xuống tay Tần Tiểu Mãn, vẫn còn hơi ẩm ướt do ra mồ hôi sau khi sốt, trong lòng dâng lên gợn sóng.
Thấy Tần Tiểu Mãn bệnh hai ngày nay, hắn cũng lo lắng bất an suốt hai ngày.
Tần Tiểu Mãn nói: “Ta thấy đỡ nhiều rồi, giờ còn hơi đói nữa.”
Đỗ Hành vội hỏi: “Muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi.”
Tần Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn Đỗ Hành: “Ta muốn ăn hoành thánh, huynh biết làm không? Là loại bánh có vỏ mỏng bọc thịt băm bên trong rồi đem luộc, hồi nhỏ lên huyện, cha ta mua cho ta ăn ở một quán ven đường. Mấy hôm nay ta bị ốm, cứ mơ thấy cha thôi.”
Đỗ Hành xoa đầu Tần Tiểu Mãn: “Chuyện nhỏ, ta sẽ làm cho ngươi. Nhân làm to, chắc chắn sẽ ngon hơn ở huyện.”
Tần Tiểu Mãn lại lắc đầu: “Không vội, bây giờ ta còn mệt, ăn không được nhiều. Với lại trong nhà cũng không có thịt tươi và bột mì. Để hôm nào đi, hôm nào lên huyện, ngươi mua về được không?”
Nói xong, cậu nhìn Đỗ Hành, nở nụ cười ấm áp. Hắn cũng mỉm cười theo.
Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành thật ngốc, nếu mình không cho hắn cơ hội lên huyện thì chắc hắn cũng không biết kiếm cớ gì, còn phải chờ mình gợi ý, người như vậy sao mà sống nổi.
Nhưng may mà hắn xuất thân tốt, là con nhà thương gia, từ nhỏ đã không lo cơm ăn áo mặc.
Dù bây giờ gia đình sa sút, vẫn còn người cữu cữu giàu có, ngàn dặm xa xôi đến đón hắn về, chắc nửa đời sau của hắn sẽ yên ổn.
Đúng vậy, dù đọc sách hay buôn bán thì hắn cũng không cần lo cơm áo gạo tiền, hay ngày nào trên bàn mới có món mặn.
“Được, lúc đó ta sẽ làm nhân thịt heo thơm ngon cho ngươi.”
Tần Tiểu Mãn mím môi, im lặng đi vào nhà xí.
Hai ngày sau, Đỗ Hành dậy sớm chuẩn bị đi huyện mua bột mì và thịt tươi, hắn đang thay quần áo trong phòng thì nghe thấy tiếng động từ bếp vọng lại, sau khi sửa soạn xong, ra đến nơi thì thấy Tần Tiểu Mãn đã làm xong bữa sáng.
Mấy ngày nay Đỗ Hành không cho Tần Tiểu Mãn làm gì, chắc là do mới ốm dậy, trời lại lạnh, Tần Tiểu Mãn cũng không nói muốn ra ngoài, hai người đều ở nhà.
“Sao ngươi dậy sớm vậy, còn làm bữa sáng nữa?”
Đỗ Hành nhìn bát canh trứng hấp mà Tần Tiểu Mãn mang ra, bên trên còn rắc thêm thịt băm xào thơm phức.
“Hôm nay ngày gì mà ăn uống thịnh soạn vậy?”
Tần Tiểu Mãn cười: “Gà mái ấp xong rồi, bắt đầu đẻ trứng lại, ta học được chút tài nấu nướng từ huynh, sáng nay tiện thể thử xem sao.”
“Ở nhà rảnh rỗi mấy hôm nay, lát nữa huynh lên huyện, ta cũng lên núi một chuyến. Tuyết rơi mãi, không biết cây cối trên núi bị gãy đổ nhiều không, ta lên xem thử.”
Đỗ Hành nghe vậy hơi lo lắng: “Thời tiết này chỉ mới đỡ hơn chút, lạnh nhất không phải là lúc tuyết rơi, mà là khi tuyết vừa tan. Ngươi mới ốm dậy, sức khỏe vẫn còn yếu, trên núi lạnh hơn trong thôn nhiều, đừng để bị cảm lạnh nữa.”
“Ta khỏe mạnh lắm, với lại có kinh nghiệm lần trước rồi, ta biết phải mặc thêm áo ấm.” Tần Tiểu Mãn đã trở lại dáng vẻ thường ngày, cười hì hì nói: “Hơn nữa ta thấy bị ốm cũng không tệ, có huynh chăm sóc ta.”
Đỗ Hành nghe vậy cười: “Nói mê sảng gì đấy, có ai muốn bị ốm để được người khác chăm sóc bao giờ.”
Dù không bị bệnh, hắn cũng sẽ tận tình chăm sóc cậu.
Hai người cùng ngồi ăn canh trứng trong bếp, Đỗ Hành còn khen Tần Tiểu Mãn tay nghề tiến bộ, canh trứng nóng hổi không bị già.
“Trưa ta sẽ về, ngươi đừng ở trên núi lâu quá.” Đỗ Hành đeo giỏ tre nhỏ thường dùng để mang đồ lên thành: “Về sớm ta dạy ngươi gói hoành thánh.”
“Biết rồi.”
Tần Tiểu Mãn đứng ở cửa nhìn theo bóng Đỗ Hành khuất dần ngoài cổng, biết hắn đi lần này sẽ không quay trở lại, nhưng dù vậy, nghe hắn nói những lời đó, cậu vẫn cảm thấy rất yên tâm.
Cậu định bước theo, bước chân đầy lưu luyến, nhưng bức tường đá chắn ngang tầm mắt.
Cậu chỉ có thể nhìn theo bóng dáng tuấn tú ấy khuất dần.
Cuối cùng cậu vẫn không lên tiếng.
Tần Tiểu Mãn thất thần quay vào nhà, nhìn quanh căn nhà, chưa bao giờ cậu cảm thấy nhà mình trống trải đến vậy.
Cũng có lúc cậu thấy trống trải, chắc là vào năm cha cậu mất, khách khứa ra về hết, trong nhà chỉ còn lại mình cậu đối diện với bốn bức tường.
Tần Tiểu Mãn nghĩ mình đã trưởng thành rồi, sẽ không còn cảm thấy đêm dài đằng đẵng nữa, nhưng giờ sao cậu lại cảm thấy ngay cả ban ngày cũng cô quạnh đến vậy.
Cậu đi vào căn phòng mà Đỗ Hành đã ở hơn hai tháng, nhà cửa dọn dẹp sạch sẽ, chăn màn cũng gấp gọn gàng.
Cửa sổ mở toang, ánh sáng chiếu vào tủ.
Tần Tiểu Mãn bước đến, kéo ngăn kéo ra.
Nhìn ngăn kéo trống trơn, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cậu luôn biết tiền của Đỗ Hành để trong ngăn kéo này, Đỗ Hành tin tưởng cậu sẽ không lấy, cũng không cố tình kiểm tra xem hắn để dành được bao nhiêu, cậu quả thật chưa từng đếm.
Giờ hắn không mang theo gì cả, chỉ mang số tiền dành dụm được của mình.
Tần Tiểu Mãn bỗng thấy hụt hẫng, như thể tia hy vọng cuối cùng cũng vụt tắt.
Cậu thất thần đi ra cửa sau, định hôm nào lên huyện mua cái khóa, khóa cửa sau lại.
“Mãn nhi, định đi đâu đấy?”
“Lâu không gặp, sao không thấy tên ở rể kia đâu, nghe nói chân hắn đã khỏi, có thể đi lại được rồi mà, sao còn để ngươi ra ngoài một mình, cũng không phụ giúp gì cả?”
Tần Tiểu Mãn mang theo liềm và giỏ tre lên núi, mấy hôm nay tuyết tan hết, người trong thôn cũng bắt đầu ra đồng làm đất chuẩn bị cày cấy vụ xuân.
Không ngờ lại gặp Triệu Kỷ dưới chân núi, cậu lảng tránh chuyện Đỗ Hành: “Mấy hôm trước ta bị ốm, giờ khỏe rồi nên lên núi xem thử.”
“Ngươi không sao chứ, tên đó chăm sóc kiểu gì mà để ngươi bị ốm thế.”
Tần Tiểu Mãn thấy phiền: “Ngươi đủ chưa, sao nào, mẹ ngươi lại bảo ngươi đi nói này nói nọ à, rảnh rỗi sinh nông nổi.”
“Không phải, ngươi cũng biết tính mẹ ta mà…”
Tần Tiểu Mãn thấy bộ dạng sợ mẹ của Triệu Kỷ liền bực mình, phẩy tay: “Đi đi, đi chỗ khác chơi.”
“Tiểu Mãn!”
Triệu Kỷ định đuổi theo, bỗng có tiếng quát lớn từ phía sau: “Kỷ Tử, ngươi đi đâu, không được đi!”
Một người phụ nữ đi tới, kéo Triệu Kỷ lại: “Ngươi cũng tốt tính quá, ai cũng nói chuyện được, mấy kẻ không biết xấu hổ thì phải tránh xa. Cứ ai cũng dẫn về nhà, ngươi có biết là mất mặt thế nào không, ta nói cho ngươi biết, dù không lấy được chồng tử tế thì cũng đừng làm liều.”
Tần Tiểu Mãn không thèm đôi co với bà ta, bước nhanh lên đường núi, nhưng bà mẹ đanh đá của Triệu Kỷ lại ngạc nhiên nhìn theo bóng cậu khuất dần, nếu là trước đây thì cậu đã xông vào cãi nhau rồi, hôm nay lại chẳng nói gì.
Triệu mẫu kéo con trai mình lại nói: “Ngươi thấy chưa, trước kia thì miệng lưỡi sắc bén lắm, giờ bị người ta nói trúng tim đen nên không dám cãi lại. Việc hôn nhân của ngươi và nhà họ Trịnh đã nói xong rồi, sau này tránh xa Tần Tiểu Mãn ra, cứ dính lấy nó, người ta lại cười cho, nó không biết xấu hổ thì mặc kệ, nhưng lỡ mà hỏng việc hôn nhân với nhà họ Trịnh thì hỏng chuyện lớn đấy.”
Triệu Kỷ lo lắng nhìn theo Tần Tiểu Mãn, nhưng không dám cãi mẹ, chỉ im lặng coi như phản kháng.
Trên núi lạnh hơn dưới chân núi nhiều, ở những nơi khuất gió vẫn còn tuyết đọng chưa tan.
Bước vào rừng như đang mưa, tuyết rơi lộp độp từ lá cây, cành khô xuống đất không ngớt.
Tần Tiểu Mãn đội mũ rơm, đứng trong rừng nhìn những cành cây bị tuyết đè gãy, nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Đáng lẽ cậu nên cầm liềm lên dọn dẹp những cành cây này để phơi khô, lúc nào cần thì mang về làm củi.
Nhưng cậu cứ đứng im như bị rút hết sức lực, chẳng muốn động đậy.
Càng cố gắng không nghĩ, mọi chuyện càng hiện rõ trong đầu cậu.
Không biết Đỗ Hành đến huyện thành chưa, gặp được cữu cữu hắn chưa.
Giờ có lẽ hắn đang ngồi trên xe ngựa của đoàn thương nhân, hướng về Huy Châu phồn hoa đô hội mà cậu chỉ được nghe kể đến.
Sau này hắn sẽ đi học đi thi, hay là buôn bán làm ăn?
Nghe Trụ Tử kể hắn viết chữ rất đẹp, vẽ tranh Tết cũng được nhiều người thích, bản thân cậu cũng biết hắn khéo tay lại còn nấu ăn ngon, chắc làm gì cũng có tương lai.
Vì vậy cậu bằng lòng để hắn đi, chủ động để hắn đi.
Thật ra cậu cũng bất ngờ, từ nhỏ cậu đã ngang bướng, thứ gì mình thích là phải tìm mọi cách có được rồi giữ làm của riêng, nhưng khi biết người nhà Đỗ Hành đến đón hắn, cậu lại lập tức muốn giúp hắn rời đi.
Lần đầu tiên cậu không muốn chiếm hữu.
Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Mãn thấy vui, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Nhưng khi nghĩ đến việc Đỗ Hành sẽ cưới một tiểu thư con nhà thương gia nào đó, hay một vị tiểu thư khuê các nào đó, cậu thấy nghẹt thở.
Tần Tiểu Mãn thấy lạ, trước kia khi biết nhà họ Triệu từ hôn, cậu chỉ thấy tức giận, muốn phân cao thấp với người ta, bất chấp tất cả mà cãi nhau với mẹ con Triệu Kỷ.
Giờ Đỗ Hành đi rồi, cậu chẳng những không làm ầm ĩ, mà tâm trạng lại thế này, không hề cam tâm cũng chẳng oán trách.
Cậu chỉ thấy buồn, rất buồn.
Cậu còn trẻ, làm sao hiểu được tại sao mình lại buồn.
Cuối cùng cậu chỉ có thể đổ cho việc cả đời này sẽ không còn gặp lại Đỗ Hành, còn Triệu Kỷ thì vẫn ở trong thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy.
Biết mình không có tâm trạng làm việc, lên núi chỉ là để trốn tránh, Tần Tiểu Mãn ở trên núi giết thời gian, nhìn cây cối um tùm mà quên mất giờ giấc, trời lạnh, cậu không dọn dẹp mà trở về.
Đường núi trơn trượt, cậu giẫm phải bùn, trượt chân té ngã trên phiến đá phủ đầy tuyết tan, lăn hai vòng rồi ngã xuống mương cạn ven đường.
Cậu ngã sấp mặt xuống đất, thấy đầu gối đau nhói, nhưng nỗi đau này sao bằng nỗi đau trong lòng.
Như tìm được lối thoát, Tần Tiểu Mãn cứ quỳ sấp dưới đất, không đứng dậy, bỗng oà khóc.
“Tiểu… Tiểu Mãn…”
Đỗ Hành lên núi tìm cậu, nhặt được chiếc mũ rơm ở khúc quanh đường núi, hắn thấy hơi giống cái của nhà mình, trong lòng lo lắng Tần Tiểu Mãn xảy ra chuyện, vội vàng chạy lên.
Vừa nhìn thấy người đang quỳ sấp dưới đất khóc nức nở, tay hắn run lên vì sợ hãi.
Trên núi đá vụn, cành cây gãy nhiều, ngã như vậy mà lại khóc to thế này, chắc là bị thương rồi.
Đỗ Hành bước nhanh tới, cẩn thận đỡ cậu dậy.
Thấy cậu chỉ bị dính chút bùn đất trên mặt chứ không bị thương, hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không buông Tần Tiểu Mãn ra.
Tần Tiểu Mãn nghe thấy giọng nói quen thuộc cứ ngỡ mình đang ảo giác, mãi đến khi được người ta đỡ dậy mới tin là Đỗ Hành thật sự đến.
Cậu nín khóc, nhìn Đỗ Hành chằm chằm không dám tin: “Sao huynh lại ở đây?”
“Thấy ngươi mãi không về nên ta lên tìm.” Đỗ Hành đưa tay áo lên lau bùn đất trên mặt cậu: “Không phải đã nói là về sớm sao.”
Tần Tiểu Mãn chẳng quan tâm đến bộ dạng lem luốc của mình, chỉ nhìn chằm chằm vào Đỗ Hành: “Không phải huynh đã đi rồi sao?”
“Đi rồi cũng phải về chứ.”
“Ta nói là cùng cữu cữu huynh đi Huy Châu.”
Đỗ Hành ngẩn người, nhíu mày hỏi: “Sao ngươi biết cữu cữu ta đã đến?”
Tần Tiểu Mãn im lặng một lát: “Hôm đó ông ấy đến thôn tìm huynh, ta tình cờ gặp.”
Đỗ Hành bừng tỉnh đại ngộ, hôm đó đúng là hình như có người, chỉ là hắn không ngờ Tiểu Mãn lại nghe thấy, chắc là biết được chút ít, nên mới nghĩ hắn sẽ đi.
Chẳng trách mấy hôm nay cậu cứ khác khác, thì ra trong lòng vẫn luôn canh cánh chuyện này.
Đỗ Hành chợt hỏi: “Ngươi muốn ta đi sao?”