Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Chương 19




Đỗ Hành nhận túi tiền, lấy ra hai mươi văn đưa cho Trụ Tử: “Đây là tiền công của ngươi.”

Vương Trụ Tử hai tay nâng niu số tiền, đếm từng đồng một, mỗi một đồng là thêm một niềm vui.

Cậu mới mười hai, mười ba tuổi, là con út trong nhà, cả nhà chẳng có nghề nghiệp gì, huống hồ là một đứa trẻ như cậu kiếm ra tiền.

Nhiều nhất là dịp Tết, khi đi chúc Tết họ hàng, được người ta cho ít tiền lì xì, nhưng cũng chỉ tám, mười văn lấy may.

Nếu số tiền đó ở trong tay cậu thì cậu rất vui, nhưng họ hàng đến chúc Tết nhà cậu cũng phải lì xì lại, nên tiền cậu được lì xì cũng bị mẹ lấy hết.

Còn bây giờ, cậu mang tranh Tết Đỗ Hành vẽ đi bán, mỗi bức mười hai văn, đã bán được mười bức.

Đỗ Hành đã thỏa thuận với cậu, cậu phụ trách mang tranh đi bán, mỗi bức bán được sẽ được hai văn tiền công, bán ít thì chẳng được bao nhiêu, nhưng bán nhiều thì khác.

Đừng nói là trẻ con thấy nhiều tiền là thích, mà người lớn cũng vậy.

Thấy Đỗ Hành giữ lời hứa, đưa đủ hai mươi văn tiền công, cậu cất số tiền hoàn toàn thuộc về mình, cười toe toét, không ngớt lời nịnh nọt Đỗ Hành.

Cậu nịnh nọt hỏi: “Hành ca, khi nào huynh vẽ tranh xong, tranh thủ Tết nhất người lên thành đông bán thêm được mấy bức. Nếu hôm nay ta có nhiều hơn mười bức, chắc chắn bán được nhiều hơn, nhiều người hỏi mà không có. Huynh viết chữ vẽ tranh đẹp thế này, uổng phí tài năng quá.”

Đỗ Hành bật cười, cất số tiền còn lại: “Ngươi khéo nịnh thật.”

“Đâu có ạ.”

Vương Trụ Tử không biết chữ, chỉ thấy người ta biết đọc biết viết là thấy giỏi giang. Hôm nay nhóc mang tranh Tết đi bán, những người biết chữ trong thành khen ngợi không ngớt, nào là nét chữ bay bổng, nét vẽ tinh tế.

Người trong thành sành điệu như vậy mà còn khen, chắc chắn là tốt rồi.

“Ta vẽ thêm mười hai bức nữa trong phòng rồi, ngươi mang đi bán luôn đi.”

Đỗ Hành nói: “Qua năm thì bán không được nữa, chỉ kiếm được dịp Tết này thôi, ngươi bảo có người hỏi nhiều, lần sau cứ hét giá cao lên.”

Hắn nghĩ một lát rồi nói: “Ngươi cứ bán mười tám văn một bức, mặc cả thì giảm xuống, nhưng không được bán thấp hơn mười hai văn đâu đấy.”

Vương Trụ Tử vội vàng gật đầu: “Vâng ạ, càng gần Tết, cái gì trong thành cũng đắt hơn, tranh Tết tăng giá cũng bình thường thôi ạ.”

Đỗ Hành hơi lo lắng hỏi Vương Trụ Tử: “Ngươi đi bán cả ngày, nhà không ai hỏi à?”

Vương Trụ Tử đáp: “Giờ tháng chạp, nhà ta cũng chẳng có việc gì, cha mẹ, anh chị đều bận rộn, ta chẳng biết làm gì, suốt ngày chỉ loanh quanh trong thôn. Hôm nay ta mang theo giỏ trứng gà của mẹ lên huyện, nói là giúp bà bán trứng, nhưng thực ra là đi bán tranh ạ.”

Đỗ Hành nghe vậy mới yên tâm gật đầu.

Vương Trụ Tử cười hì hì tiến sát lại: “Hành ca, huynh không nói chuyện này cho Tiểu Mãn ca biết à?”

“Nếu ta nói cho cậu ấy chuyện tiền công của ngươi, cậu ấy sẽ tự đi bán mất.”

Vương Trụ Tử nghe vậy, vội vàng thề thốt: “Ta nhất định không nói cho ai biết, Tiểu Mãn ca hung dữ lắm, huynh ở rể nhà cậu ấy cũng phải có ít tiền riêng chứ, không thì cái gì cũng phải nghe lời cậu ấy à.”

Đỗ Hành không nghĩ nhiều như vậy, hắn để dành tiền cũng có mục đích của hắn.

“Lần sau bán tranh xong, ngươi mua giúp ta ít giấy nhé, số giấy này là của Tần lão tiên sinh, ta mượn dùng, phải trả lại.”

Vương Trụ Tử vâng dạ: “Ta biết rồi.”

Hai người nói chuyện một lát, trời cũng đã tối, Đỗ Hành bảo Vương Trụ Tử mang theo bát tiết canh về, lúc trời sẩm tối thì Tần Tiểu Mãn cũng vác một giỏ cành bách về.

Buổi tối, hai người hâm nóng thức ăn thừa. Ngồi trong bếp cũng thấy hơi lạnh, Tần Tiểu Mãn thò đầu ra cửa sổ, nghe thấy tiếng động ngoài sân.

“Mưa à?”

Đỗ Hành cũng nghe thấy tiếng động.

“Mưa cũng không kêu to thế, chắc là tuyết rơi rồi.” Tần Tiểu Mãn vội vàng buông bát: “Ta đi lùa gà vào chuồng.”

Cậu vội vàng chạy ra, phiến đá ngoài sân đã phủ một lớp tuyết nhỏ li ti như hạt gạo, rơi xuống đất tan ra ngay.

Chắc gà cũng sợ tuyết rơi, ba con gà núp cả vào chuồng, Tần Tiểu Mãn không cần gọi cũng tự vào hết, cậu đóng cửa chuồng lại.

May mà cậu đã chịu khó dọn hết củi từ trên núi về chất đống dưới mái hiên, chứ không thì ướt hết.

“Tuyết rơi thật rồi.”

Tần Tiểu Mãn nghe thấy tiếng Đỗ Hành, thấy hắn chống nạng ra đến cửa bếp, nhìn những bông tuyết rơi lả tả dưới ánh đèn le lói.

“Năm nay tuyết rơi sớm hơn năm ngoái, rét buốt.”

Tần Tiểu Mãn đã quen với tuyết rơi rồi, chẳng có gì lạ.

Với nhà nông, đây là tai họa, tuyết rơi có thể khiến người ta chết rét, không như nhà giàu trong thành, có thể ngồi quanh lò sưởi ngắm tuyết.

“Huynh đừng ra ngoài, Thôi đại phu dặn đang lúc xương cốt liền lại, không cẩn thận gãy lại thì phiền lắm.”

Tần Tiểu Mãn đến đỡ Đỗ Hành, cậu chỉ mới ra ngoài sân một lát mà người đã lạnh ngắt, còn Đỗ Hành thì ấm áp.

Thấy trên đầu và vai Tần Tiểu Mãn dính đầy tuyết, hắn giơ tay phủi nhẹ.

“Chắc lát nữa tuyết rơi nhiều hơn, đêm nay rét lắm, một chậu than chắc không đủ ấm, phải hai chậu mới được, hai nhà bốn chậu than. Than nhà mình tích trữ sợ không đủ dùng đến mùa xuân mất.”

Tần Tiểu Mãn nhìn khuôn mặt tuấn tú của Đỗ Hành. Đến nhà cậu gần một tháng, hắn trông đẹp hơn lúc mới nhặt về nhiều. “Đêm nay huynh sang phòng ta ngủ, dùng chung hai chậu than là được rồi.”

Từ sau hôm mèo hoang nhảy vào nhà, Đỗ Hành ngủ cùng Tần Tiểu Mãn một đêm, cậu thấy thích lắm, nhưng sau hôm đó hắn lại về phòng mình ngủ.

Tần Tiểu Mãn muốn tìm cách “dụ” hắn sang phòng mình ngủ, nhưng lại chưa tìm được lý do hợp lý, rốt cuộc cũng không dám “cưỡng ép” như trước nữa.

Chưa kịp để Đỗ Hành trả lời, cậu đã dìu hắn vào phòng mình.

Căn phòng này nhỏ hơn phòng Đỗ Hành, hơn nữa lại gần bếp, vừa đun lửa xong nên ấm hơn hẳn.

Nhưng trời đổ tuyết, căn phòng này hôm nay cũng lạnh lẽo như phòng của Đỗ Hành thường ngày, chắc hôm nay phòng hắn lạnh lắm.

Tần Tiểu Mãn tất bật dọn dẹp chăn nệm, bê chậu than vào phòng.

Đỗ Hành thấy hơi phiền phức, nhưng cũng chỉ biết ngồi nhìn: “Thôi đại phu nói chân ta hồi phục tốt, sang năm chắc có thể đi lại bình thường, vừa kịp mùa cày cấy mùa xuân, ngươi không phải vất vả nữa.”

Tần Tiểu Mãn vừa rót nước ấm vừa cười nói: “Huynh biết cày ruộng à?”

“Ta biết chứ.”

Đỗ Hành nói: “Sang năm cày cấy hết ruộng nhà mình.”

“Huynh tham lam thật đấy.” Tuy nói vậy nhưng trong lòng Tần Tiểu Mãn lại thấy vui: “Huynh biết nhà ta bao nhiêu ruộng à?”

Đỗ Hành cười như lò sưởi ấm áp: “Ta nhớ hết mà.”

Đêm xuống, trên mái nhà vang lên tiếng tuyết rơi lộp độp, có chút ồn ào, nhưng lại bình yên đến lạ.

Trong phòng ấm áp, cửa sổ hé mở một khe nhỏ, Đỗ Hành cuộn mình trong chăn, không biết tuyết đã ngừng rơi từ lúc nào.

Hôm sau, hai người ngủ đến tận sáng mới dậy.

Có lẽ vì trong nhà ấm áp nên dậy muộn hơn gần một canh giờ.

Trong phòng sáng trưng, Tần Tiểu Mãn đoán là đêm qua tuyết rơi nhiều, mở cửa phòng ra, quả nhiên, sân nhỏ lát đá xanh đã phủ một lớp tuyết trắng xóa.

Mọi thứ đều trắng xóa, chỉ có tiếng chim đi kiếm ăn và tiếng cành cây gãy vì tuyết đè.

Tần Tiểu Mãn xoa xoa tay, nghĩ đêm qua chắc tuyết rơi nhiều lắm, chắc nhà tranh trong thôn đổ hết.

Cậu đang định ăn sáng xong quét dọn tuyết trên mái nhà và trong sân thì thấy Tần Tiểu Trúc quàng khăn choàng lông thỏ, xách giỏ đi tới.

“Sao ngươi còn chưa quét sân?” Tần Tiểu Trúc bước chân in hằn dấu trên tuyết, nhíu mày nói: “Giờ này rồi mà.”

Tần Tiểu Mãn lười đôi co, chỉ hỏi: “Có việc gì thế?”

“Mẹ ta hôm nay mời bà mối đến, trong nhà hết thịt tươi, bà ấy bảo sang mượn ít nội tạng lợn, lúc nào cha ta mổ lợn sẽ trả lại.”

“Ai mai mối cho ngươi à?”

Tần Tiểu Trúc liếc Tần Tiểu Mãn: “Thiếu người mai mối cho ta chắc? Mẹ ta nhờ bà mối mai mối cho anh ta.”

“À.” Tần Tiểu Mãn hỏi: “Anh cả hay anh hai?”

“Cả hai.”

Tần Tiểu Mãn thầm nghĩ thế thì bớt việc, cậu vào nhà lấy giỏ tim phổi lợn, lúc này nhiều người thích nấu canh củ cải, thêm tim phổi vào rất hợp.

Hai người anh họ đối xử với cậu cũng tốt, cậu cũng mong họ sớm tìm được ý trung nhân.

Tần Tiểu Trúc đứng đợi trong nhà chính, không phủi tuyết trên giày đã vội vàng chạy vào nhà, ngẩng lên thấy Đỗ Hành đang ngồi trong phòng.

Cậu chỉ liếc nhìn, bỗng thấy hơi ngại ngùng, vội vàng quay mặt đi chỗ khác, rồi lại len lén nhìn trộm. Cậu thấy hắn đẹp trai hơn lần đầu tiên cậu gặp.

Hôm qua nhà bên này mổ lợn, cậu cũng đến ăn ké, nhưng vội quá, chỉ ăn qua loa rồi về, lúc đó chia làm hai mâm, cậu không ngồi cùng mâm với Đỗ Hành, nên không được nhìn kỹ.

Nghe cha nói chân hắn đã chữa khỏi rồi, sau này sẽ đi lại bình thường.

Nếu vậy thì Tần Tiểu Mãn đúng là vớ bở.

“Uống nước đi.”

Đỗ Hành nhìn cậu bé mặt mũi gói kín mít trong bộ quần áo dày cộm, trông tuổi tác cũng ngang ngửa Tần Tiểu Mãn, nhưng nhỏ con hơn, lại chẳng có nét nào giống cậu cả.

Thoạt nhìn, cậu bé này có vẻ yểu điệu hơn Tần Tiểu Mãn rất nhiều, giống hệt với hình dung của hắn về những ca nhi mà hắn gặp kiếp trước.

Tần Tiểu Trúc thấy hắn đưa nước, đúng là tay của người từng làm thiếu gia, thật đẹp.

Cậu nhận lấy cốc nước, thầm nghĩ, trách không được ai cũng muốn gả cho người đọc sách, công tử đẹp trai thế này, lại còn nhỏ nhẹ, ai chẳng muốn chuyện trò.

“Khăn ngươi quàng là lông thỏ à?”

Nghe Đỗ Hành hỏi, tim Tần Tiểu Trúc đập nhanh hơn, cậu khẽ hất hàm, vuốt ve bộ lông mềm mại trên cổ.

Chờ mãi, cuối cùng cũng có tuyết rơi, cậu mới có dịp mang ra dùng, chứ trời lạnh thế này cậu chẳng thèm sang đây đâu.

Cũng may có người biết hàng, vừa nhìn đã thấy ngay khăn choàng của cậu, không uổng công cậu dậy sớm chuẩn bị.

“Đúng vậy, cha ta mua ở tiệm may trong huyện. Mỗi cái cũng phải mấy chục văn đấy.”

Thấy Tần Tiểu Trúc đắc ý, Đỗ Hành nhướng mày, nghĩ, được cha mẹ yêu thương đúng là sướng thật.

“Nhìn cũng được đấy.”

Tần Tiểu Trúc mỉm cười, thầm nghĩ, phải xem là ai dùng chứ. Cậu bỗng thấy có gì đó sai sai, sao người này lại hỏi vậy, chẳng lẽ là để ý cậu sao?

Cậu vừa thấy hồi hộp vừa thấy tự đắc, đang mải suy nghĩ lung tung thì nghe Đỗ Hành nói: “Tuyết rơi rồi, ta cũng muốn mua cho Tiểu Mãn một cái.”