“Còn làm gì được nữa, ngủ cùng nhau chứ sao!”
Tần Tiểu Mãn mắt sáng long lanh, hào hứng chui vào chăn, hít hà mùi hương trên giường Đỗ Hành.
Đỗ Hành mặt đỏ bừng, nhớ đến lời cậu vừa nói, theo bản năng giữ chặt quần mình, lùi vào trong giường: “Này, này không được đâu.”
“Phu thê nào chẳng ngủ chung, ngươi là tương công của ta mà.”
Tần Tiểu Mãn cũng dịch theo Đỗ Hành, muốn dính sát vào người hắn.
“Ta… ta chưa chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta đã nói là tìm hiểu nhau trước mà.”
Tần Tiểu Mãn nghiêm túc nói: “Đã tìm hiểu ba ngày rồi còn gì, còn muốn tìm hiểu thế nào nữa?”
Đỗ Hành giật mình, may mà cậu còn nhớ là mới quen nhau ba ngày.
“Đất đai trong nhà cũng dẫn ngươi đi xem rồi, ngươi cũng nấu cơm giặt giũ cho ta, còn định đi kiếm tiền, thế này chưa đủ tìm hiểu à, còn muốn tìm hiểu đến bao giờ nữa?”
Tần Tiểu Mãn nhào tới: “Nhân lúc nông nhàn, làm luôn cho xong chuyện, lỡ chậm trễ đến mùa vụ, ta mang bụng to thì sao?”
Đỗ Hành trợn tròn mắt, cắn môi. Chuyện này mà cũng phải chọn ngày tránh mùa vụ, nông dân không có nhân quyền vậy sao?
Vấn đề không phải ở đó, mà là mới quen ba ngày đã… Hắn không được… không phải, là không thể.
“Ta… ta không tiện.”
Tần Tiểu Mãn nhíu mày, ngồi dậy: “Thế thì ngươi nằm im đấy, ta làm là được rồi, dù sao cũng chỉ mất một lúc, có hề gì đâu.”
Đỗ Hành nghe thấy câu nói như hổ đói vồ mồi, mặt đỏ bừng, thấy Tần Tiểu Mãn nhào tới, hắn lộn một vòng xuống giường, loạng choạng suýt ngã: “Đừng… đừng như vậy!”
Tần Tiểu Mãn nhào hụt, thấy hắn như tránh tà, mặt mày tái mét, chỉ thiếu nước ôm mình trốn vào xó tường, cậu hiểu ra: “Thế là lúc trước ngươi lừa ta à?”
“Lúc trước ta nói không phải lừa ngươi.”
“Vậy tìm hiểu cũng đã tìm hiểu rồi, sao ngươi vẫn không chịu? Ta đối xử với ngươi không tốt sao?”
Đỗ Hành nhìn người ngồi trên giường: “Ta không nói ngươi đối xử với ta không tốt, nhưng ta cảm thấy thời gian…”
“Nhưng là cái gì? Ngươi cũng giống bọn họ, vẫn là chê ta!”
“Hừ!”
Tần Tiểu Mãn bĩu môi nhảy xuống giường, xỏ giày, tức giận bỏ ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Đỗ Hành vội vàng mở cửa đuổi theo, nhưng cửa lại bị đóng sầm một cái, hắn bị nhốt ở ngoài.
“Ta thật sự không có ý chê ngươi.” Đỗ Hành nói vọng vào: “Chuyện này không được đâu, ngươi còn nhỏ mà.”
Tần Tiểu Mãn trùm chăn kín mít, nghe thấy tiếng nói bên ngoài, trong lòng khó chịu: “Nói mãi, hóa ra ngươi thích người lớn tuổi?”
“……”
“Ta không thích người lớn tuổi.”
“Ngươi đừng nói nữa, ta ngủ!”
Đỗ Hành thở dài.
Tần Tiểu Mãn úp mặt vào chăn, cảm giác bị từ chối còn khó chịu hơn cả lúc bị nhà họ Triệu từ hôn. Chuyện nhà họ Triệu làm cậu tức giận, chuyện của Đỗ Hành làm cậu thấy… tủi thân.
Cậu chỉ là… chỉ là thấy hắn tốt, muốn gần gũi hắn, được ngắm hắn nhiều hơn.
Hôm nay không làm mới biết hắn phản ứng mạnh như vậy, cậu còn tưởng hắn muốn ổn định cuộc sống với mình, ai ngờ hắn chỉ muốn dựa dẫm cậu để có ăn có uống, chờ sang năm thời tiết tốt là bỏ đi.
Tần Tiểu Mãn vùi mặt trong chăn đến nghẹt thở mới chịu bỏ ra, ngồi dậy nhìn về phía cánh cửa đóng kín, lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Im ắng.
Cậu thở dài, bực bội túm tóc.
Bình tĩnh lại một chút, cậu tự nhủ bản thân không nên tùy hứng như vậy.
Bởi vì người ngoài toàn bắt nạt cậu, còn Đỗ Hành đâu có bắt nạt cậu, chỉ là không chiều theo ý cậu thôi.
Đâu phải ai cũng phải nghe lời cậu, cậu có phải hoàng đế đâu.
Tần Tiểu Mãn hít sâu một hơi, đứng dậy đi tìm Đỗ Hành. Cậu vừa mở cửa bước ra thì suýt đụng phải người đang đứng ngoài cửa: “Sao ngươi còn ở đây?”
Đỗ Hành thấy cậu đã bình tĩnh lại, đúng là cơn giận đến nhanh đi cũng nhanh. Hắn chỉ nhìn Tần Tiểu Mãn, không nói gì.
Chuyện này hắn không biết nên an ủi thế nào, cứ cảm thấy nói gì cũng như kẻ lừa tình.
Tần Tiểu Mãn đứng ở cửa một lúc, giọng nhỏ hẳn đi: “Ngươi… ngươi ngày mai còn chiên trứng cho ta không?”
Đỗ Hành như trút được gánh nặng, cười nói: “Dĩ nhiên rồi.”
Tần Tiểu Mãn nhướng mày: “Ta tính tình hơi nóng nảy, ngươi đừng để bụng.”
“Ta không để bụng, chỉ là sợ ngươi suy nghĩ nhiều.”
“Được rồi, vậy ngủ đi.” Tần Tiểu Mãn nói xong, sợ hắn còn đề phòng, bèn nói thêm: “Ngươi về phòng ngủ đi, ta ngủ ở đây.”
Hôm sau, Tần Tiểu Mãn nghe thấy tiếng động dưới bếp, dậy thì thấy Đỗ Hành đã chiên trứng cho cậu, trứng gà vàng ruộm thơm phức, ăn nóng quả thực là đãi ngộ chỉ có vào ngày sinh nhật.
Nhà họ Tần chỉ có mình cậu là con, ngày trước khi cả cha và phụ thân còn sống, nhà cửa lúc nào cũng rộn rã tiếng cười, những ngày lễ Tết, sinh nhật cậu đều được ăn trứng chiên.
Nhưng từ khi phụ thân qua đời, cậu ít khi được ăn món này, thứ nhất là không có ai làm cho cậu, thứ hai là bản thân bận rộn với ruộng vườn, lại tiết kiệm, nào có thời gian rảnh mà tự làm.
Tần Tiểu Mãn bưng bát trứng ra chiếc ghế dài cạnh bếp ngồi ăn, chuyện không vui đêm qua đã bị cậu quên lãng.
Ăn xong trời vẫn chưa sáng hẳn, âm u, nhưng cũng không còn sớm nữa. Càng gần ngày rét đậm, trời càng sáng muộn, tối càng sớm, thời gian làm việc ban ngày ít hơn mùa hè rất nhiều.
Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành đang xỉa răng bằng cành liễu dưới mái hiên, cậu cũng lau miệng, súc miệng: “Ta đi hỏi xem nhà nào cần củi, tìm được người rồi về lấy đồ nghề.”
“Được.”
Tần Tiểu Mãn liền đi ra ngoài, tìm những nhà có khói bếp bốc lên. Tìm người giúp việc đổi lấy củi, việc này vào lúc nông nhàn cũng coi như là một chuyện tốt.
Cậu đi về phía khe suối, định tìm mấy nhà nghèo nhất trong thôn, vừa dễ nhờ, vừa là nhà nghèo, giúp đỡ chút cũng là lẽ thường.
“Tiểu Mãn, đi đâu sớm thế?”
Có người gọi cậu, Tần Tiểu Mãn thấy Thôi Thu Nguyệt đang hái rau, chắc là mang về nhà nấu mì: “Thu Nguyệt, Thôi đại phu đã về chưa?”
Cô gái đứng thẳng dậy, nàng bằng tuổi Tần Tiểu Mãn, nhưng da trắng hơn, nhìn trẻ hơn cậu rất nhiều: “Về rồi, hôm qua về còn qua chào hỏi mọi người.”
Tần Tiểu Mãn nghe nói vị đại phu duy nhất trong thôn đã về, vui mừng nói: “Thế thì tốt quá!”
Đỗ Hành cho gà ăn trong sân, đổ nước ấm vào chậu quần áo bẩn của Tần Tiểu Mãn thay hôm qua, ngồi xuống mái hiên giặt giũ.
“Đàn ông con trai lại đi giặt đồ cho vợ, buồn cười chết mất.”
Đỗ Hành nghe thấy tiếng cười khúc khích bên ngoài hàng rào, ngẩng đầu lên nhìn, thấy hai đứa trẻ con, nhìn có vẻ quen mặt.
Hai đứa thấy hắn nghe thấy tiếng cười của mình, vội vàng bịt miệng định bỏ chạy, Đỗ Hành chợt nhớ ra hai đứa này chính là hai đứa trước đây nói cậu cướp hạt dẻ của chúng, nên gọi lại: “Hai đứa con nhà ai đấy?”
Nghe giọng hắn có vẻ không định mách tội, mà rất ôn hoà, hai đứa dừng chân lại: “Nhà chúng ta ở xóm Cúc.”
Chắc thấy Đỗ Hành là dân tị nạn, không biết địa danh này ở đâu, nên chúng chỉ tay: “Ở đằng kia kìa, có một thửa ruộng trũng nhà ngươi ở đó đấy.”
Nhắc đến ruộng trũng, Đỗ Hành nhớ ngay ra, lúc trước Tiểu Mãn đã dẫn hắn đi xem. Hắn có trí nhớ tốt, nhớ rõ vị trí từng thửa ruộng, ở ruộng nước lớn nhất nhà cậu có ba hộ gia đình sống gần đó: “Ra chỗ đó gọi là xóm Cúc à.”
“Ừ.”
Đỗ Hành hỏi: “Hai đứa quen thôn này lắm nhỉ?”
Đứa bé trai cao hơn cười khẩy: “Chúng ta lớn lên ở đây, tất nhiên là quen rồi.”
“Thật không? Thế hai đứa có biết nhà nào làm nghề gì, nhà nào giàu nhất, nhà nào nghèo nhất không?”
“Đừng nói là mấy cái đó, nhà ai tối nay ăn thịt, nhà ai hết gạo chúng ta cũng biết hết.”
Đỗ Hành biết là chúng nói khoác, nhưng vẫn gật đầu, hỏi: “Hai đứa có ăn hạt dẻ không? Hạt dẻ rang.”
Hai đứa ngẩn ra, không từ chối, nhưng cũng không dám mở lời xin.
Đỗ Hành biết ngay tâm tư của đám trẻ con, thấy quần áo đứa thì vá chằng vá đụp, đứa thì may vá bằng vải đủ màu, liền biết là ở nhà chúng không được ăn quà vặt.
“Cửa không khóa, vào đi.”
Hai đứa nhìn nhau, thấy Đỗ Hành quay người đi vào nhà, do dự một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào sân.
Trẻ con thường nghĩ sao nói vậy, lại nghịch ngợm, vào sân liền nhìn quanh, tuy nhà chúng ở gần nhà Tần Tiểu Mãn nhất, nhưng chỉ vào chơi khi cha và phụ thân cậu còn sống, sau khi phụ thân mất, chúng ít đến.
Đã mấy năm trôi qua, bây giờ vào nhà lại nhìn thấy mọi thứ đều thay đổi, chúng thốt lên: “Nhà Mãn ca nhi rộng thật, cậu ấy ở một mình không sợ à?”
“Cậu ta gan to thế, sợ gì chứ. Cả A Hổ đại ca đánh nhau với cậu ta còn thua.”
Đứa cao hơn nói: “Chỉ cần sống yên ổn thì cũng không có gì. Mày quên tháng rét nhất năm ngoái có trộm vào thôn à? Ban đêm mò vào nhà ăn trộm lương thực, sợ chết đi được. Nghe nói cũng đến nhà Mãn ca nhi, may là trộm chỉ có một mình, nếu là cả bọn thấy nhà chỉ có mỗi cậu ta, không biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Sau đó thì sao?”
Hai đứa đang bàn tán thì giọng nói của Đỗ Hành chen vào.
“Tên trộm bị Mãn ca nhi đánh, Tần nhị thúc nghe thấy tiếng la liền vác dao đến, tên trộm bị trói lại rồi đưa lên quan phủ.”
“Sau khi thu hoạch mùa màng xong dễ bị trộm cướp, năm nào cũng phải cẩn thận.”
Đỗ Hành nghe hai đứa nhỏ nói, chau mày suy tư.
“Nhưng giờ đã có anh rể rồi, trộm thấy nhà đông người chắc không dám vào ăn trộm nữa đâu.”
Đỗ Hành nghe vậy cũng vơi bớt lo lắng, mỉm cười đưa cho mỗi đứa một nắm hạt dẻ rang nóng hổi.
Số hạt dẻ này hắn để trên bếp, vừa nấu cơm xong vẫn còn nóng. Thỉnh thoảng hắn cũng ăn vài hạt, nhưng dù sao cũng không phải trẻ con, nên không hảo ngọt như vậy.
Thấy hai đứa cầm hạt dẻ nóng hổi, lột vỏ ăn ngon lành, vẻ mặt thích thú, hắn cũng vui lây.
“Chân ta bất tiện, ít khi ra ngoài. Sau này rảnh thì đến đây chơi, nói chuyện với ta nhé.”
Cậu bé nào có biết từ chối, hai đứa ngay lập tức quý mến Đỗ Hành: “Vâng ạ! Sau này chúng ta không nói xấu huynh với Mãn ca nhi nữa.”
Đỗ Hành mỉm cười.
“Tướng công, ra đây mau! Thôi đại phu về rồi!”
Hạt dẻ còn chưa ăn xong, nghe tiếng gọi ở ngoài, hai đứa vội vàng chạy ra khỏi sân, rõ ràng là rất sợ Tần Tiểu Mãn.