Phu Lang Gọi Ta Về Nhà Ăn Bám Rồi!

Chương 12




Tần Tiểu Mãn gánh một gánh củi toàn là gỗ lớn, nặng hơn cành khô nhỏ rất nhiều, từ trên núi xuống phải nghỉ bảy tám lần mới đến chân núi.

Về đến sân nhà, lưng cậu ướt đẫm mồ hôi.

“Ta về rồi…”

Vừa vào sân, Tần Tiểu Mãn mệt đến mức không nói lớn được.

Đỗ Hành vội vàng chạy ra, thấy Tần Tiểu Mãn gánh hai bó củi lớn, ước chừng hơn trăm cân, đặt xuống nền đá trong sân phát ra tiếng “thịch” nặng nề.

“Sao lại gánh nhiều thế? Lỡ trẹo lưng thì sao?”

Đỗ Hành vội vàng đỡ lấy gánh củi.

“Lên xuống núi đã phiền phức, gánh nhiều một chút đỡ phải đi lại nhiều lần.”

Tần Tiểu Mãn xoa xoa vai, hít một hơi, không kêu ca gì, ngược lại còn cười rút một nắm cành hòe đưa cho Đỗ Hành: “Ngươi sáng nay bảo muốn xỉa răng mà, ta chặt ít cành hòe cho ngươi.”

Đỗ Hành nhận lấy, trước kia hắn không có thói quen xỉa răng, hiểu được điều kiện ở đây không cho phép hắn cũng không đòi hỏi gì thêm, chỉ dùng nước ấm súc miệng qua loa. Tần Tiểu Mãn nói cành liễu, cành hòe mềm, nhai hoặc dùng để chà xát răng đều được.

Hắn mỉm cười cất đi, ca nhi thật chu đáo.

“Trên núi còn nhiều củi không?”

Tần Tiểu Mãn đáp: “Mùa hè nóng, mấy cây khô cây trúc chết khá nhiều, củi còn nhiều hơn năm ngoái. Ta dọn dẹp một hồi lâu mới gom được chừng này, nếu gánh từng bó nhỏ xuống thì ít nhất cũng phải mười lần.”

“Trên núi nhà mình có một ngọn đồi nhỏ, một rừng trúc, không lớn cũng không nhỏ.”

Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn đầu đầy mồ hôi, nói chuyện vẫn còn hăng hái, hắn nhíu mày. Cậu còn trẻ, ngày nào cũng làm việc nặng nhọc, thân thể làm sao chịu nổi.

Dù bây giờ không sao, nhưng nếu lúc trẻ làm lụng quá sức, đến già sẽ bệnh tật nhiều hơn người thường. Hắn là đàn ông mà chỉ có thể làm việc nhẹ trong nhà, không phải vì tự ái, mà vì thấy Tần Tiểu Mãn làm việc nặng nhọc, trong lòng không đành.

“Tiểu Mãn, ngươi lúc trước nói trong thôn có nhiều nhà thiếu củi phải không?”

“Ừ, sao thế?”

Đỗ Hành nói: “Ngươi lên xuống núi vậy mệt lắm, chi bằng chia bớt củi đỡ phải làm nhiều.”

Tần Tiểu Mãn nghe vậy mở to mắt, giọng nói cũng lớn hơn: “Củi đấy, nói bỏ là bỏ được à? Ngươi đừng thấy sau chuồng lợn nhà mình chất nhiều củi, nếu không nhặt thêm, số củi đó chẳng mấy chốc là hết.”

“Không phải bảo vứt đi.” Đỗ Hành bình tĩnh nói: “Ý ta là nói với những nhà thiếu củi, để họ lên núi giúp mình dọn dẹp, gom củi về, mình cho họ một hai bó làm công, vậy nhiều người cùng làm, một hai ngày là xong, mình cũng đỡ vất vả.”

Tần Tiểu Mãn nghe vậy khựng lại, đúng là làm theo cách này đỡ mệt hơn, lại không sợ bị người ta trộm nữa, công khai nhờ người giúp rồi cho họ một ít, còn hơn bị mất trắng.

Cậu cười rộ lên: “Hay lắm! Mai ta sẽ đi mời người.”

Đỗ Hành đáp: “Ừ.”

Thực ra mấy hôm nay hắn cũng tìm hiểu được tình hình nhà họ Tần. Lúc đi huyện thành, nhị thúc Tần cũng kể cho hắn nghe không ít. Cha của Tiểu Mãn khi còn sống cũng là người đọc sách, từng thi đậu tú tài.

Nhà cậu vốn rất ủng hộ ông học hành thi cử, kinh tế gia đình đủ sức nuôi một người đọc sách.

Nhưng từ khi cha Tiểu Mãn sinh khó mất, cha cậu buồn rầu, thi nhiều lần không đỗ, sau đó lại gặp tai nạn.

Lúc đó so với nhiều nhà trong thôn thì ruộng vườn nhà Tiểu Mãn cũng khá giả.

Chỉ là cha cậu mất sớm, nhà lại không có con trai, chỉ có một mình Tiểu Mãn, dù có thể làm thì cũng không làm hết việc được, dần dần gia cảnh cũng sa sút.

Đỗ Hành cảm thấy điều kiện nhà họ Tần khá tốt, nếu biết cách thì cuộc sống sẽ ổn. Thực ra, chỉ cần biết cách vận dụng nhân lực thì có thể làm tốt hơn, nhưng người ở nông thôn đa phần không được học hành tử tế, tầm nhìn hạn hẹp, không nghĩ xa được, cũng không muốn bỏ ra chút lợi ích nhỏ để đổi lấy cái lợi lớn hơn.

Ai cũng giữ chặt cái nhỏ nhoi của mình, tiếc từng đồng từng hào, không muốn để người khác chiếm lợi.

Giống như Tiểu Mãn, chỉ vì sợ mất củi, cứ liều mình liều mạng mà làm, cứ như chỉ có tự làm mới yên tâm, không biết tính toán.

Tần Tiểu Mãn nhìn Đỗ Hành, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi nghĩ chu đáo thế này, là thấy xót ta à?”

Đỗ Hành cụp mắt xuống, cười cười, không đáp lời cậu mà nói: “Lại đây, ta cho ngươi cái này.”

Tần Tiểu Mãn tò mò: “Cái gì vậy?”

Cậu đi theo Đỗ Hành vào phòng, thấy hắn lấy thứ gì đó dưới gối, rồi một nắm đồng xu rơi vào tay cậu.

“Tiền đâu ra thế!?”

Tần Tiểu Mãn trố mắt nhìn nắm mười mấy đồng xu trên tay.

“Hôm nay đi bán rau ở huyện thành.”

Đỗ Hành kể lại chuyện hôm nay cùng Tần Hùng vào thành cho cậu nghe. Tần Tiểu Mãn cười tươi rói, lộ hai hàm răng trắng: “Ngươi gan to thật đấy, dám đi nhờ xe nhị thúc vào thành bán rau.”

“Có gì đâu, nhị thúc nhìn nghiêm nghị vậy thôi chứ dễ nói chuyện lắm.”

Tần Tiểu Mãn không thể tin nổi: “Nhị thúc lúc trước còn hung dữ với ngươi lắm mà, mới mấy ngày đã thân thiết thế rồi?”

Nói xong, Tần Tiểu Mãn trả lại tiền cho Đỗ Hành. Thực ra cậu cũng ham tiền, không phải chê số tiền ít ỏi của Đỗ Hành, một hai đồng cậu cũng quý, nhưng đây là tiền do Đỗ Hành kiếm được, dù là mang đồ nhà đi bán nhưng “Đàn ông phải có chút tiền trong người, ngươi cứ giữ mà dùng, ta đâu có ở nhà suốt, lỡ có việc cần dùng tiền thì không cần phải chờ ta mới có mà dùng.”

Đỗ Hành hơi khựng lại: “Vậy… ta nhận.”

Thật ra hắn rất muốn nói sau này sẽ kiếm nhiều tiền hơn để đưa cho cậu, nhưng hắn không phải người thích nói suông, hắn thích dùng hành động chứng minh hơn.

Sống chung tuy mới được vài ngày nhưng cũng đủ để hiểu đôi chút về nhau.

Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn tuy lớn lên ở nông thôn, tiếng tăm bên ngoài cũng không tốt, bị cho là ngang ngược, chua ngoa, nhưng hắn lại thấy cậu rất tốt tính. Cậu mạnh mẽ với người ngoài, nhưng với người nhà lại rất ngoan, nhiều việc chỉ cần nói rõ ràng, cậu cũng sẽ nghe theo.

“Ngươi có muốn tắm không? Ta đun nước nóng nhé.”

“Tắm, lên núi mồ hôi ướt hết rồi.”

Tần Tiểu Mãn nhẹ nhàng bước ra bếp, cậu cảm thấy từ ngày có Đỗ Hành, ngày nào về nhà cậu cũng vui vẻ, cuộc sống thật tốt!

Vào bếp, cậu thấy trên bàn có một bát ớt băm, đa phần là ớt xanh, lẫn vài quả ớt đỏ.

“Ta hái hết ớt rồi, để thêm vài hôm nữa cây sẽ chết rét. Băm chút ớt để dành, muối dưa, xào rau đều dùng được.”

Đỗ Hành quay lại bàn, vẫn còn một ít ớt chưa băm.

“Băm nhiều vậy lỡ cay tay thì sao?”

Đỗ Hành cầm dao: “Không sao đâu, ớt chỉ thiên không cay lắm.”

Tần Tiểu Mãn nói: “Rau trong vườn ngươi cứ tự sắp xếp, măng tre thì ta cũng không chăm sóc xuể. Ngươi thích bán rau củ thì cứ đi nhờ xe nhị thúc, không được thì bỏ ra hai đồng đi vào thành cũng được, cẩn thận kẻo bị lừa. Lần sau đi thì mang măng đông đi bán.”

Đỗ Hành đồng ý: “Được.”

Tần Tiểu Mãn rất vui. Buổi tối ăn cơm rau đạm bạc mà cũng thấy ngon miệng. Ăn xong thấy chàng phu lang hiền lành của mình bưng bát đũa dọn dẹp, lau bàn sạch sẽ.

Nhất thời cậu thấy mình chẳng biết làm gì, nên đi chuẩn bị thức ăn cho lợn, rồi lùa gà vào chuồng.

Gà mái đã đẻ thêm hai quả trứng, cậu vui vẻ nhặt lên, lúc ngâm chân liền nói với Đỗ Hành sáng mai muốn ăn trứng chiên, lên núi tốn sức lắm, sáng ăn trứng chiên sẽ có sức cả ngày.

“Hai quả đấy, mỗi người một quả, ta để trên bàn bếp rồi nhé.”

“Được, trong tủ có một lọ mỡ lợn, mai ta dùng mỡ lợn chiên trứng cho ngươi.”

Tần Tiểu Mãn cười tủm tỉm.

Ngâm chân xong, hai người trở về phòng.

Tần Tiểu Mãn vào phòng cởi áo, vừa đặt lưng xuống giường thì “Ái da…”

Cậu kêu lên một tiếng, ôm vai ngồi dậy.

Cởi áo muốn xem vai bị làm sao nhưng lại không nhìn thấy.

Trong phòng không có gương, cậu thở dài, nhìn ra cửa.

“Á!”

Đang cởi áo chuẩn bị lên giường thì thấy Tần Tiểu Mãn chạy vào, Đỗ Hành giật mình, vội vàng quay lưng lại thắt vạt áo.

“Xoa thuốc rượu cho ta với!”

Đỗ Hành nhíu mày: “Bị thương à?”

“Vai hơi bị bầm tím.” Trong phòng Đỗ Hành đặt một chậu than nóng hổi, Tần Tiểu Mãn liền kéo cổ áo, tiến sát lại gần Đỗ Hành: “Ngươi xem cho ta, ta không thấy bị thương chỗ nào cả.”

Đỗ Hành liếc thấy bờ vai trắng nõn núp dưới lớp áo, tim đập mạnh, vội vàng né tránh ánh mắt: “Ngươi tự xoa không được sao?”

“Được thì đã chẳng nhờ ngươi.”

Tần Tiểu Mãn đưa lọ thuốc cho hắn: “Nhanh lên nào!”

Đỗ Hành vội vàng cầm lấy, hơi luống cuống.

Thấy ca nhi đã quay lưng lại, lại giục thêm lần nữa, hắn bất đắc dĩ, cẩn thận chấm bông vào rượu, mắt nhìn đi chỗ khác.

“Bị nặng lắm không?”

“…… Cũng bình thường……”

Tần Tiểu Mãn nhíu mày, thấy hắn cứ cúi gằm mặt, cậu liền trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi còn chưa thèm nhìn kìa!”

“Ta sợ… hun… hun người ta không tiện…”

Đỗ Hành ho khan một tiếng, nhìn Tần Tiểu Mãn đang tức giận trừng mắt nhìn mình, mặt hắn đỏ bừng: “Không có…”

May mà trong phòng tối om, không thấy rõ vẻ mặt ngượng ngùng của hắn.

Đỗ Hành từ từ nhìn vào vai cậu, chỗ bị cọ xát đã hơi trầy da, có những vết bầm tím, đậm nhạt khác nhau.

Hắn cau mày: “Mai đừng lên núi nữa.”

“Ngươi bảo ta kêu người trong thôn lên giúp mà. Không sao đâu. Mai đưa ngươi đi khám chân chỗ Thôi đại phu đã, rồi hẵng tính chuyện lên núi.”

“Ừ.”

Hai người chìm vào im lặng.

Đỗ Hành lấy lại bình tĩnh, xoa thuốc xong liền nhẹ nhàng quạt cho cậu, rồi kéo áo cậu lên: “Mai đừng làm việc nặng, để vết thương nghỉ ngơi, đừng để dính nước.”

Thấy xót Tần Tiểu Mãn vất vả, giọng hắn cũng dịu dàng hơn.

Tần Tiểu Mãn cảm thấy lâng lâng, cơn giận vừa nãy tan biến, cũng không thấy đau nữa.

Nghe Đỗ Hành an ủi, lại được hắn chăm sóc mấy hôm nay, Tần Tiểu Mãn muốn ở bên hắn lâu hơn, chẳng muốn rời khỏi căn phòng này.

Đậy nắp lọ thuốc xong, Tần Tiểu Mãn định cọ xát vào người Đỗ Hành thêm chút nữa, nhưng xoa xoa một lúc, thấy Đỗ Hành cứ đứng yên nhìn mình mà chẳng nói gì, cậu hơi hụt hẫng, bèn ôm lọ thuốc ra ngoài.

“Đi ngủ sớm đi.”

Tần Tiểu Mãn không đáp, Đỗ Hành nghĩ chắc là cậu mệt, lại đau vai nên không muốn nói chuyện.

Gió thổi bên ngoài, tuy không mưa nhưng vùng quê lại yên tĩnh khác thường. Đỗ Hành cởi giày lên giường, bình nước nóng đã được đặt sẵn trong chăn từ trước, cả người ấm áp, dễ đi vào giấc ngủ.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại một lúc, cơn buồn ngủ dần kéo đến, bỗng nhiên trên giường vang lên tiếng “soạt”, một cái đầu lông xù xuất hiện.

Đỗ Hành mở to mắt, nhìn ca nhi đang nhào vào người mình dưới ánh đèn leo lét: “Tiểu Mãn, ngươi làm gì vậy!?”