Phong Thủy Đại Sư

Chương 33: Thế giới thứ hai: Vòng hào quang của bác sĩ Kiều tiểu bạch thỏ (4)




Đỗ Minh Chu thong thả bước đi hai bước, chắn hướng gió thổi. Động tác này hoàn toàn là bản năng, hai người tự nhiên đều không chú ý.

Anh nhìn thẳng vào Kiều Quảng Lan và nói: "Cậu biết tại sao Phương Tế Hà hôn mê không?"

Kiều Quảng Lan nói: "Anh hỏi như vậy, khẳng định không chỉ đơn thuần là bệnh tim."

Đỗ Minh Chu cười nhẹ, dáng vẻ nghiêm túc so với trước kia còn đẹp trai hơn một chút, anh nói: "Nói vậy cũng đúng. Thân thể của Phương Tể Hà từ nhỏ đến lớn vẫn rất ổn. Nhà chúng tôi cũng không có căn bệnh di truyện này, tuổi của nó cũng nhỏ như thế mà xảy ra chuyện, thật ra tôi cũng thấy kỳ quái."

Kiều Quảng Lan hiếm thấy không phản bác lại, ôm cánh tay dựa vào trên tường, như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

Đỗ Minh Chu nói: "Cho nên sau đó tôi nghĩ lại chuyện này một lượt từ đầu đến cuối một ngày trước, tôi nhớ ra bọn tôi từng tình cờ gặp được một con mèo, mèo màu đen. Chuyện này không tiện nói cho người khác. Nếu không phải bác sĩ Kiều không có thời gian, tôi nghĩ hẳn cậu là một người thích hợp để nghe nó."

nhớ lại một chút chuyện này từ đầu đến cuối, nhớ tới liền tại hắn hôn mê bất tỉnh trước một ngày, chúng ta đã từng tình cờ gặp quá một con mèo, màu đen miêu. Chuyện này ta không hảo cùng người khác mở miệng, kiều bác sĩ nếu là không không có thời gian, ta nghĩ ngươi có thể sẽ là một cái rất thích hợp người nghe."

Vẻ mặt Kiều Quảng Lan trở nên nghiêm túc, ngắn gọn nói: "Anh nói đi."

Đỗ Minh Chu nhớ lại: "Lúc đó là buổi tối gần 10h, vừa khéo tôi và Phương Tể Hà đang về nhà cũ của Đỗ gia, nó lái xe, tôi thấy giữa đường có cái bóng màu đen xuất hiện thì kêu nó phanh xe. Nó không nghe lời tôi."

Chuyện này cũng đã trôi qua mấy ngày, thế nhưng giác quan thứ sáu đến từ cõi u minh khiến cho Đỗ Minh Chu cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, bởi vậy ấn tượng lưu lại cực kỳ sâu sắc.

Anh nhớ lúc đó Phương Tể Hà không dừng xe, trái lại hoàn một cước đạp cần ga hết mức, chẳng hề để ý nói với anh: "Anh à, không có chuyện gì đâu, chỉ là một con mèo, em nghiền bẹp nó là được."

Đỗ Minh Chu ngăn không cho cậu ta gạt cần tăng tốc, còn chưa kịp nói lại lần thứ hai, xe đã vụt đi thật nhanh.

Sau đó đột nhiên một tiếng kéttttt ——

Xe dừng lại cấp tốc, nếu không phải hai người đều đeo dây an toàn, nhất định đã đổ máu. Đỗ Minh Chu vừa ngẩng đâu, đã cảm thấy có thứ gì đó đã nặng nề đụng vào kính chắn gió.

Anh dựa vào ánh đèn trong xe vừa nhìn, trước mặt anh lúc này là một gương mặt cực lớn của một con mèo, đôi mắt có màu đỏ, phản quang ra ánh sáng trong đêm tối. Nó mở lớn cái miệng, lộ ra hàm răng sắc bén, liều mạng dùng móng cào cửa kính, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể phá cửa sổ vào được. Phương Tể Hà mới vừa rồi còn tỏ ra trâu bò lắm bây giờ sợ hãi đến hét lên kinh hoàng, cố lui ra sau Đỗ Minh Chu.

Kiều Quảng Lan trầm ngâm nói: "Anh nói con mèo kia màu đen, mắt màu đỏ, chắc chắn không?"

Đỗ Minh Chu gật gật đầu: "Chắc chắn. Mèo có mắt màu đỏ cực kỳ hiếm thấy, điểm này chắc chắn tôi sẽ không nhớ lầm. Hơn nữa sau đó tôi nghĩ một chút, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thế nhưng —— tiếng của xe cũng không phải là nhỏ, vậy tại sao con mèo kia không biết tránh? Tại sao nó có thể nhảy lên trước xe một cách chuẩn xác như thế? Tại sao lại không phá cửa sổ mà vào? Lại biểu hiện giống như... có thâm cừu đại hận gì đấy."

Kiều Quảng Lan không tỏ rõ ý kiến: "Cho nên là sau khi gặp được mèo. Phương Thiếu không có bất cứ dấu hiệu nào, lập tức tái phát bệnh tim rồi rơi vào hôn mê, đúng không?"

Đỗ Minh Chu nói: "Sau khi gặp phải mèo à? Sau đó vệ sĩ đuổi theo kịp, đuổi con mèo đi. Tôi và Phương Tể Hà đến nhà cũ, mọi người cùng nhau ăn cơm. Sau đó còn xảy ra một chút chuyện nhỏ, tôi cũng không biết là do tôi quá đa nghi hay là tôi hoa mắt."

Từ sau khi cha mẹ Đỗ Minh Chu qua đời. Nhà cũ của Đỗ gia thường không có ai ở, chỉ giữ lại vài người hầu giữ nhà quét tước. Chỉ có cuối tuần, người trong nhà sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm, tụ họp một chút.

Luật của nhà họ Đỗ rất nghiêm, luôn chú ý ăn không nói ngủ không nói, trên bàn cơm rất ít khi nói chuyện với nhau. Đỗ Minh Chu ngồi ở vị trí dành cho chủ nhân, vốn dĩ chẳng bao giờ để ý người khác, bỗng nhiên nghe thấy cô của anh nói một câu: "Tể Hà, bình thường không phải con không ăn cá sao? Sau hôm nay lại thích ăn tô cá chép này thế?"

Đỗ Minh Chu tùy ý ngẩng đầu liếc mắt nhìn một cái, phát hiện trên mặt Phương Tể Hà xuất hiện một đôi mắt đỏ như con mèo kia, biểu tình cực kỳ thích ý, vui vẻ từng ngụm từng ngụm ăn cá.

Cảnh tượng quỷ dị khủng bố thế này không cần nói thêm nữa, nếu thay đây là một người khác, chỉ sợ đã mất bình tĩnh tại chỗ. Thế nhưng Đỗ Minh Chu tính cách trầm ổn, lòng dạ lại thâm sâu, đã tỉnh táo lại trong thời gian ngắn. Anh nhìn qua thì thấy những người khác xung quanh vui vẻ nhìn về Phương Tể Hà cũng không có gì khác lạ cả.

Nếu thế thì nói rõ chỉ có anh mới nhìn thấy cảnh này, Phương Tể Hà hẳn đã trêu chọc phải thứ gì đó không sạch sẽ rồi?

Đỗ Minh Chu tự dưng nghĩ tới con mèo kia, hắn ổn định tâm trí lại vững vàng, giống như bình thường mà nói với Phương Tể Hà: "Cô đang nói chuyện với em đấy."

Phương Tể Hà ngẩng đầu nở nụ cười với anh: "Ngày hôm nay cá làm ngon lắm."

Lúc cậu cười, lộ ra hàm răng sắc nhọn, Đỗ Minh Chu không hề sợ hãi hay lảng tránh, mà trực tiếp nhìn thẳng gương mặt mèo kia, muốn nhìn rõ mọi chuyện.

Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, gương mặt mèo lung lay mấy lần rồi biến trở lại thành gương mặt của Phương Tể Hà.

Đỗ Minh Chu chậm rãi thở một hơi, nói: "Tôi cảm thấy không đúng, nhưng tôi nghĩ chỉ là tôi có khả năng phá bỏ ảo giác. Tôi lấy một chuỗi phật châu đặt vào phòng của nó, không nghĩ tới sang ngày thứ hai nó đã xảy ra chuyện rồi."

Anh dừng một chút, liền không nhịn được bổ sung một câu: "Cậu thấy mèo cười bao giờ chưa? Lúc đó nó kéo miệng rất lớn, lộ ra cả lợi, nhìn cực kỳ quỷ dị."

Anh vừa nói vừa quan sát biểu tình của Kiều Quảng Lan, dù sao chuyện này cũng rất quỷ dị không hề hợp lý, không biết đối phương có tin mình hay không, hay sẽ giống như những người lớn kia khi anh còn bé, xem như anh chỉ đang nói chơi mà thôi.

Thế nhưng Kiều Quảng Lan chỉ là nhún vai một cái, rất bình tĩnh mà trả lời: "Nghe anh hình dung, tôi cũng không muốn nhìn nó lắm."

Nghe những lời Đỗ Minh Chu nói này, ngược lại Kiều Quảng Lan đối với lòng can đảm của anh có thêm cặp mắt khác xưa. Người này tuổi còn trẻ đã ngồi ở vị trí cao, quả thật là có tài lắm. Thời đại này, người gặp được những chuyện quỷ dị thế này mà chưa bị dọa cho són tiểu thì cũng không nhiều.

Nguyền rủa, mặt mèo, dấu chân... Hắn trầm ngâm nói: "Anh chưa nói qua với những người khác đúng không?"

Đỗ Minh Chu cười khổ nói: "Làm sao tôi có thể nói với ai được?"

Anh lớn lên có một đôi mắt âm dương, vốn đã là dị loại trong đám người. Từ bé đến lớn đã nhìn thấy rất nhiều đồ vật người khác không thấy, thế nhưng trước giờ lời nói ra chưa từng có ai tin, trái lại khiến người nhà cảm thấy anh là người thích nói dối hoặc là tinh thần có vấn đề, lâu dần, Đỗ Minh Chu cũng không nói nữa. Hiện tại anh có thể bình tĩnh trầm ổn như thế này, nguyên nhân rất lớn cũng là do bị hồi còn bé dọa cho phát sợ luyện ra được.

Thế nhưng có thể thể hiện ra một mặt bình tĩnh, không có nghĩa là không cô đơn. Trước giờ Đỗ Minh chu không hề nghĩ tới, sinh thời còn có thể nói cho người khác nghe suy nghĩ của mình, còn có một người nghiêm túc lắng nghe, mà không phải là lộ ra vẻ mặt cười nhạo hay là kinh ngạc.

Kiều Quảng Lan nói: "Được, tôi biết rồi. Phương Tể Hà tạm thời không có vấn đề gì đâu, mà cụ thể chuyện này xảy ra trước đó là do thế nào, còn phải chờ cậu ta tỉnh táo lại rồi nói rõ. Đỗ Tiên sinh không cần phải lo lắng đâu. Nơi này là phòng hồi sức cấp cứu, trước mắt không cho người nhà vào thăm, trước mắt hay là mời anh về trước đi."

Đỗ Minh Chu nở nụ cười: "Phiền bác sĩ Kiều. Chuyện của cậu tôi cũng sẽ không nói ra."

Kiều Quảng Lan cong khóe môi: "Đỗ tiên sinh tùy ý. Anh có nói ra ngoài cũng không sao đâu, tôi không để ý."

Sau khi nói xong, Kiều Quảng Lan tiện tay đóng cửa lại, quay người dự định rời đi.

Đỗ Minh Chu nói: "Bác sĩ Kiều, chờ một chút."

Kiều Quảng Lan dừng bước lại nhìn về phía anh, nhíu mày.

Đỗ Minh Chu nghiêm túc hỏi: "Vừa nãy thật sự là cậu bị chảy máu mũi sao?"

Không biết tại sao anh còn muốn xoắn xuýt cái vấn đề này nữa, Kiều Quảng Lan tức giận nói: "Anh yên tâm, tuy rằng anh nhiều tiền, nhưng tuyệt đối không ăn vạ trước mặt Đỗ gia anh đâu."

Đỗ Minh Chu kiêu căng tự mãn, lớn đến thế này chỉ có người khác nịnh bợ chứ chưa từng giải thích cái gì cho ai. Nghe ra Kiều Quảng Lan hiểu nhầm ý tốt của mình, hơi nhíu lông mày, không nói gì khác, chỉ nói: "Vậy thì được."

Kiều Quảng Lan câu khóe miệng lên một cái, quay người đi.

Đỗ Minh Chu không nói gì nữa, nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở khúc rẽ, cúi đầu sờ sờ thuốc trong tay một chút, chậm rãi nhét lại túi áo.

Đỗ Minh Chu cũng không nói gì nữa, lặng lẽ nhìn bóng lưng hắn biến mất ở khúc rẽ,

Anh quay đầu lại liếc nhìn hướng phòng bệnh, trong mắt lóe ra suy tư.

Kiều Quảng Lan trở lại phòng làm việc. Hắn nói điều tương tự với chủ nhiệm Lý và Lưu Kiệt, thế nhưng hai người đều không quá tin chuyện này, dù sao thì trước đó Phương Tế Hà nhìn có vẻ như không có vấn đề gì lớn, thế nhưng vẫn luôn hôn mê không tỉnh.

Nhưng cho dù là như thế, chủ nhiệm Lý vẫn nói: "Đại khái là thể chất của Phương Tể Hà này khá đặc biệt, nếu tỉnh được thì đương nhiên là chuyện tốt, chỉ là nếu không tỉnh thì cũng không phải trách nhiệm của em, chuyện này em cũng không cần quá bận tâm. Em cứ giống con ruồi không đầu từ sáng đến tối, phải nói cho em bao nhiêu lần nữa đây? Không có lịch học thì đừng có chạy đến bệnh viện nữa. Nhìn mặt em trắng bệch như quỷ, làm sao bệnh nhân yên tâm để em làm phẫu thuật chứ? Lưu Kiệt, dắt sư đệ con đi ăn cơm đi! Nhìn thấy hai tên nhóc nhà con là thầy lại phiền lòng!"

Lưu Kiệt và Kiều Quảng Lan bị mắng oan một trận. Chỉ là tập mãi cũng thành quen, lúc đầu mới làm học trò của chủ nhiệm Lý, chuyện bị mắng đối với bọn họ đã như cơm bữa. Nhưng bọn họ biết lão già này nói năng chua ngoa thế nhưng nội tâm cực kỳ mềm yếu. Ông nói năng hung hung hổ hổ như thế nhưng cũng chỉ là muốn hai đứa học sinh của mình đi ăn cơm nghỉ ngơi một chút.

Lưu Kiệt nhìn sư đệ, liều chết nói một câu: "Thầy à, hôm trước có mấy người phụ nữ ở nhà Vương Vũ không tới gây rối, nhưng mà hôm nay..."

Chủ nhiệm Lý không nhịn được nói: "Để cho bọn họ làm loạn đi, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, anh cứ nghĩ cái thứ vô dụng này làm gì? Còn chưa cút đi nữa à!"

Lưu Kiệt lau mặt, vội vàng nói: "Vâng, vâng, chúng em đi... Không không không, là cút, em và Tiểu Kiều cút ngay ạ."

Anh vội vội vàng vàng dẫn Kiều Quảng Lan đi nhà ăn của bệnh viện, mãi đến tận khi ngồi vào bàn rồi, vậy mà giống như vẫn còn nghe được tiếng của ông thầy oanh tạc bên lỗ tai.

Lưu Kiệt chà xát mặt: "Tiểu Kiều, cậu muốn ăn cái gì? Hôm nay để sư huynh mời khách an ủi cậu."

Trong canteen bệnh viện hiện tại các đầu bếp chỉ làm những mốn xào đone giản. Kiều Quảng Lan nhìn thực đơn một chút, cười nói: "Chọn đại cái gì đó là được. Sư huynh, chúng ta cũng mang một phần về cho thầy chứ?"

Lưu Kiệt gật đầu: "Được. Ầy, đừng có thấy ngoài miệng thầy hay mắng cậu, thật ra trong lòng thầy thích nhất là cậu đấy. Vì chuyện của Vương Vũ và Phương Tể Hà mà mấy nay ổng đều ngâm mình ở bệnh viện, nói cho cùng cũng chỉ là vì lo ảnh hưởng tiền đồ của cậu thôi... Đến đến đến, cơm của thầy thì để cho bọn họ làm sau, chúng ta ăn trước chút đi."

Hai người tùy tiện cơm nước một chút, nhân lúc cơm đang được chuẩn bị, Lưu Kiệt còn nói: "Anh luôn cảm thấy sau lưng chuyện này rất kỳ lạ, Phương Tể Hà có Đỗ gia làm dựa lưng, sản nghiệp kếch xù, không đến mức chọc phải chuyện xấu thế này. Nhưng mà người nhà Vương Vũ rõ ràng đã yên phận được hai ngày rồi, gần đây nghe chuyện Phương Tể Hà hôn mê, đột nhiên lại đi làm loạn, nhất định là có ai đó muốn mượn nhà bọn họ bẫy cậu một trận. Cậu gần đây có đắc tội với ai không?"

Gương mặt của Kiều Giai Hưng là người đầu tiên hiện lên trong đầu, nhưng mà nguyên chủ sống nhiều năm như thế, đắc tội ai cũng không chắc chắn, có nhiều tình huống hắn cũng không biết, cũng khoong tiện đoán mò như thế.

Hắn lắc lắc đầu: "Chỉ cần Phương Tể Hà tỉnh lại, những việc này sẽ dễ nói thôi."

Nói như thế, vậy vấn đề là người đã tỉnh chưa? Lưu Kiệt cũng không tiện đả kích Kiều Quảng Lan, nên cũng không nói nữa.

Kiều Quảng Lan liếc mắt nhìn Lưu Kiệt một cái, bỗng nhiên nhíu mày một cái không dễ phát hiện, hỏi anh: "Sư huynh, anh gần đây có bạn gái à?"

Lưu Kiệt rõ ràng sợ hết hồn: "A, không, không có đâu, tại sao hỏi như vậy?"

Kiều Quảng Lan nói: "Gần đây cung gian môn* trũng xuống, ở ngay lệ đường** có một cái nốt ruồi. Cho dù anh không có bạn gái thì trong lòng cũng nhất định có người yêu thích." Hắn lục lại ký ức nguyên chủ một chút, "Trong ấn tượng của em, mấy ngày trước anh không có thế này."

*Cung gian môn hay còn gọi là cung phu thê, nằm ở vị trí cuối hai đuôi lông mày.

**Lệ đường là đường nước mắt chảy, hay còn gọi là cung tử tức nằm ở vị trí dưới mí mắt. Lưu Kiệt căn bản không biết gian môn và lệ đường là cái gì, chỉ khi nghe được câu cuối mới phản ứng được, Kiều Quảng Lan đang xem tướng cho mình. Anh thấy hắn nói một cách đàng hoàng trịnh trọng như thế, không nhịn được bật cười: "Trước giờ cậu vẫn u mê mấy thứ thần thần đạo đạo gì đó, mua mấy quyển sách, bị thầy mắng cho một trận rồi không xem nữa. Anh còn tưởng cậu cải tà quy chính rồi chứ. Sao nào, gặp chuyện này thì học lại đấy à? Còn nói như chuyên gia thế này nữa."

Ừm... Một bác sĩ đi xem bói toán, nghe qua cũng có chút kỳ quặc, chả trách nguyên chủ hay bị mắng. Mà nguyên nhân của loại suy nghĩ này hơn phân nửa chắc chắn là do bị mảnh vỡ hồn phách của Kiều Quảng Lan ảnh hưởng.

Kiều Quảng Lan biết Lưu Kiệt cũng không hiểu cái này, cũng không giải thích nhiều, cười ha hả: "Có tâm ắt tự linh. Sư huynh, chuyện này của em không giống, vấn đề là anh có tin hay không thôi."

Thật ra hắn cũng không nói gì nhiều, cung gian môn thuộc về cung phu thê, lệ đường thuộc về cung tử tức, hai vị trí này xuất hiện nốt ruồi hoặc trũng xuống thì không chỉ là người trong lòng có vấn đề, còn mang nghĩa đối phương không phải người tốt đẹp gì, tình cảm phức tạp, chết không được tử tế. Đó là một loại đào hoa sát*.

*Theo nhân tướng học, Đào hoa thường chỉ chung những người được nhiều người yêu thích. Thế nhưng đào hoa thì sẽ có 2 mặt tích cực và tiêu cực. Khi một người có vận đào hoa nhưng không cân bằng được âm dương và để cái xấu chiếm lĩnh bản thân thì sẽ sinh ra mặt tiêu cực. Với mặt tiêu cực sẽ chia ra làm 3 loại đào hoa: đào hoa kiếp, đào hoa diện và đào hoa sát. Trong đó những người thuộc đào hoa sát thì thường có nhan sắc, tài năng hơn người. Thế nhưng đôi mắt thường có quầng thâm, hung quang lồ lộ thế nên phận đời thường gặp sóng gió, yêu càng nhiều càng dễ liên quan đến họa sát thân. Có khả năng cao sẽ bị đâm chém vì tình hoặc tự tử vì tình. Nói chung là dễ chết vì tình.:))

Chỉ có điều dấu vết trên mặt Lưu Kiệt cũng mờ thế này, nói rõ còn chưa thích đến mức không phải cô thì tôi không cưới. Hơn nữa sắc mặt của anh cũng khá là yên tĩnh ôn hòa, ở ấn đường và nhân trung cũng không có hắc khí kỳ quái. Cho dù có là họa sát thân thì cũng không phải họa lớn, có thể vượt qua một cách dễ dàng nên Kiều Quảng Lan cũng không tính nói quá rõ.

Mỗi người đều có số mệnh của mình. Mặc dù có thể thông qua ngoại lực để hơi hơi thay đổi một ít, thế nhưng nếu cưỡng ép đối chọi với vận mệnh, thay đổi quá nhiều thì tóm lại cũng không tốt. Có câu nói, Thép tốt nằm trên lưỡi dao*, loại việc nhỏ này Lưu Kiệt có thể chịu đựng được. Kiều Quảng Lan chỉ nghĩ nếu Kiều Quảng Lan giúp anh chuyện nhỏ này nhất thời có thể tránh được, thế nhưng sau đó anh cũng sẽ gặp phải một chuyện khác thôi.

*Thép tốt nằm trên lưỡi dao: Nguồn lực dùng đúng chỗ thì mới tận dụng được hết tài nguyên.

Sư đệ nhỏ này tính cách ôn hòa mềm mại, không có quá nhiều chủ kiến cho riêng mình, cũng như bình thường cũng không nói nhiều. Lưu Kiệt rất ít khi nhìn thấy được bộ dáng nhiệt huyết phấn chấn cả người giống như đang phát sáng này của hắn. May mà nơi hai người ngồi là ở trong góc, nếu không ăn xong bữa cơm này thì không biết còn có bao nhiêu người vây lại đây.

Lúc đầu anh không có kinh nghiệm, lúc cùng ăn cơm với Kiều Quảng Lan toàn lựa vị trí ở ngay trung tâm, đưa tới không ít ánh mắt của mấy cô gái, còn lấy điện thoại tự chụp hình. Mãi về sau Lưu Kiệt mới biết, thực ra các cô gái kia để chế độ camera sau.

Nhưng mà lúc ấy, Kiều Quảng Lan còn chả thèm nhấc mí mắt một cái. Cả người dễ nhìn như thế nhưng lại làm thiếu đi chút tinh thần, nhưng hôm nay ngược lại nhìn cậu lại có sức sống hơn rất nhiều.

Lưu Kiệt nghe hắn nói thế, cũng lập tức bị thu hút, ghé sát mặt đến: "Nếu thế, ngoại trừ cái này, cậu còn nhìn ra cái gì khác không? Ví dụ như... Người anh yêu như thế nào, sau đó bọn anh có thể bên nhau lâu dài không?"

Anh ghé đến rất gần, Kiều Quảng Lan cũng không đẩy Lưu Kiệt ra, ngược lại nắm cằm anh nhìn cặn kẽ trên dưới một lần, phì cười: "Sư huynh, anh đẹp trai lắm."

"Phi!" Lưu Kiệt cười mắng, gỡ tay hắn ra, "Tên nhóc con nhà cậu dám chơi anh."

Anh ngồi thẳng thân thể, tim đập bịch bịch. Quả nhiên dễ nhìn đều là loại giết cả nam lẫn nữ. Vừa nãy ngồi gần nhìn Kiều Quảng Lan như thế, Lưu Kiệt cảm thấy giống như mình bị cái gì đó đầu độc luôn rồi, quả thực là đòi mạng mà.

Kiều Quảng Lan từ đâu đó móc ra ba viên một đồng tiền xu đưa tới trước mặt Lưu Kiệt: "Thổi cái đi."

Lưu Kiệt: "..."

Đây cũng quá tùy tiện, lừa người thì có tâm chút đi được không?

Lưu Kiệt dựa theo lời của hắn thổi một hơi, để xem tên nhóc này lại làm cái trò gì.

Kiều Quảng Lan không có ý định phân tích, hắn tùy tiện ném ba đồng tiền xu lên không trung.

Lưu Kiệt vốn còn cười trêu chọc, còn muốn nói —— "Tư thế này của cậu rất có khí chất thần côn* đấy", thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, con mắt của anh đã lập tức trợn tròn, lập tức ngồi ngay ngắn lại trên băng ghế.

*Thần côn: Để chỉ những người chuyên đi lừa đảo bằng hình thức xem bói.

What what what ba đồng tiền xu kia cứ thể nổi giữa không trung?!!!

Không chỉ ổn định, mà ngược lại mẹ nó còn có hai cái đứng thẳng, một cái ở giữa đang liên tục xoay tròn?

Đây là nguyên lý gì?

Dù sao nó chắc chắn không nằm trong nguyên lý của chủ nghĩa Mác – Lê-nin.

Lưu Kiệt rất hỗn loạn..

Anh cố gắng đưa tay muốn nắm lấy một viên tiền xu trong đó, thế như vật kia giống như tự có sinh mệnh, vòng một đường tránh khỏi tay anh rồi trở lại vị trí ban đầu.

Kiều Quảng Lan nhẹ nhàng mà nói: "Sư huynh, đừng có chọc chúng nó, xem bói cho anh đây."

Lưu Kiệt: "..."

Đúng lúc này, món hai người gọi được đưa lên.

Bọn họ vốn ngồi ở trong góc, sau lưng Kiều quảng Lan là bức tường, hắn xuyên qua vai Lưu Kiệt nhìn thấy có người bưng đồ ăn tới, lập tức giơ tay lên, thờ ơ chụp mấy đồng tiên xu xuống bàn một cái.

Xu rơi xuống bàn, em gái bưng thức ăn không nhìn thấy gì nên chỉ đặt đồ ăn xuống sau đó rời đi.