“Năm ấy, có người trà trộn vào trong Đế Đô của đế quốc Thương Nghiễm để ám sát thuộc hạ, và kẻ đó đã sử dụng... ấn Thiên Thủ!”
Ấn Thiên Thủ!
Lời này nói ra, Tần Ninh hơi sửng sốt.
“Ấn Thiên Thủ, ấn Thiên Thủ...”
Tần Ninh lẩm bẩm, phảng phất như rơi vào trong hồi ức.
Thương Hư không lên tiếng mà chỉ yên tĩnh đứng đó.
“Ấn Thiên Thủ?”
Thiên Động Tiên cũng kinh ngạc vô cùng.
“Ông què, ấn Thiên Thủ là linh quyết gì vậy?”
“Ấn Thiên Thủ là ấn pháp do đích thân Cửu U Đại Đế sáng tạo ra, uy lực vô cùng, có thể nói là một ấn quyết danh chấn khắp Cửu U đại lục”.
Thiên Động Tiên chậm rãi nói: “Ta từng đọc được ghi chép trong học viện rằng, ấn Thiên Thủ chính là thần ấn vô thượng. Năm đó Cửu U Đại Đế sáng tạo ra ấn này, hoàn thiện cực kỳ, sau đó truyền lại cho đồ nhi của mình là tôn giả Thanh Vân”.
“Mà sau đó, tôn giả Thanh Vân cũng truyền lại nó cho cương vương Minh Uyên và viện trưởng học viện Thiên Thần”.
“Sau đó thì ta không rõ nữa...”
Nghe vậy, Thương Hư tiếp tục nói: “Ngoài bốn vị này ra thì toàn bộ Cửu U đại lục chỉ còn một người khác nữa biết”.
“Lạc hoàng, Lạc Phi Vũ!”
Thương Hư cẩn thận nói.
“Lạc hoàng!”
Nghe vậy, ông què và hai cô gái cũng sửng sốt.
Uy danh của Lạc hoàng ở trong Cửu U đại lục này không ai là không biết.
Lạc hoàng, một trong ba hoàng bảy vương, thực lực thâm hậu, thiên phú lại còn thuộc dạng mạnh mẽ.
“Nhưng đó là nhân vật từ chín vạn năm về trước rồi, cho dù có là cảnh giới Hóa Thần thì cũng không sống được lâu như vậy chứ?”, Vân Sương Nhi thắc mắc.
“Không phải ta vẫn còn sống đến tận bây giờ hay sao!”, Thương Hư cười khổ: “Cửu U đại lục này có bao nhiêu bí pháp tồn tại, không chỉ mình ta mới sống sót được đâu”.
Lời này nói ra, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cũng giật mình, mà Thiên Động Tiên thì gật đầu.
Nếu Thương Hư làm được thì không chừng những người khác cũng có thể.
“Ấn Thiên Thủ à...”
Tần Ninh cười khổ.