Phong Thần Châu

Chương 316: Một bước lên trời, hái trăng trên chín tầng mây




               Thương Hư tuy là một trong 9 nguyên soái, nhưng mười mấy ngày sống chung lại không tạo cho người ta cảm giác cao ngạo khó gần, ngược lại còn trung hậu hiểu chuyện, nhẫn nhục chịu khó.  

             "Đài Đăng Thiên, một bước lên trời, hái trăng trên chín tầng mây".  

             Thương Hư không khỏi cảm thán: "Nơi này có thể tiếp đón Cửu Thiên Tinh Môn!"  

             Lời này vừa nói ra, cả Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đều kinh ngạc vạn phần.  

             Tinh Môn là gì?  

             Võ giả được trời cao lựa chọn có thể thức tỉnh Tinh Môn ở trong đầu, một khi Tinh Môn được thức tỉnh, họ sẽ được dẫn đường bởi các vì sao, đạt được Tinh Thần linh quyết trên cõi Cửu Thiên, đạt được Tinh Thần lực để tiến hành tu luyện.  

             Hết thảy những điều này đều phải phụ thuộc vào cơ duyên, Tinh Môn không phải là thứ mà bất kỳ võ giả nào cũng có thể thức tỉnh.  

             Rõ ràng, người mở được Tinh Môn cũng chính là con cưng của trời, dù vậy, mọi thứ vẫn phải phụ thuộc vào may mắn.  

             Tuy nhiên, Thương Hư lại nói nơi này chính là đài Đăng Thiên, có thể tiếp đón Cửu Thiên Tinh Môn.  

             Nếu thực sự có thể tiếp đón được Cửu Thiên Tinh Môn, thì một khi võ giả Tinh Mệnh đã khai mở được Tinh Môn liên kết với Cửu Thiên Tinh Môn, chắc chắn sẽ đạt được sức mạnh cường đại vô hạn.  

             "Công tử, xem ra những kẻ kia đều biết uy lực mạnh mẽ của nơi này, cho nên mới tụ lại ở đây", Thương Hư nhìn về phía Tần Ninh, cung kính nói.  

             "Biết thì cứ biết đi!"  

             Tần Ninh cười nhẹ nói: "Tại đài Đăng Thiên này, muốn thành công thì phải hao tổn tâm huyết vô cùng lớn, há có thể để cho bọn họ tùy ý tiến vào như vậy chứ?"  

             Lúc này, Tần Ninh cùng nhóm của mình đang đứng ở trong góc, không hề thu hút sự chú ý của mọi người.  

             Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đài Đăng Thiên tại trung tâm, dán chặt vào đám người Thiên Ám, Vân Khánh Tiêu ở bên trong.  

             "Vân Khánh Tiêu, Thiên Ám!"  

             Một thanh âm nặng nề vang lên.  

             Giữa đám đông, một bóng người bước ra.  

             Người này cao lớn uy lực, khí thế bừng bừng, các cao thủ đi theo cũng đều là cường giả cảnh giới Linh Phách.  

             "Hai người các ngươi nán lại đài Đăng Thiên này làm gì? Bây giờ các ngươi lập tức bước xuống cho ta, nếu không, bọn ta nhất định sẽ khiến cho các ngươi tan xương nát thịt!"  

             "Hoa Thiên Hùng, ngươi thật là ngạo mạn!"  

             Vân Khánh Tiêu hừ một tiếng, nói: "Thượng quốc Thiên Hoa của ngươi nếu như thật sự có bản lĩnh thì cứ xông vào đây!"  

             "Xem ra các ngươi thật sự không biết sống chết".  

             Hoa Thiên Hùng thân là quốc chủ thượng quốc Thiên Hoa, trong mắt của ông ta lúc này tràn đầy sát khí.  

             Nhưng bên trong đài Đăng Thiên kia có cấm chế, bọn họ đều đã cố gắng mấy ngày nay, nhưng không có cách nào phá vỡ cấm chế để bước vào.  

             Còn người của đế quốc Vân Lam và đế quốc Bắc Minh lại có thể đợi ở bên trong cấm chế, an toàn tuyệt đối, căn bản không có chút lo lắng nào.  

             "Phong Lão Quái, ngươi định cứ đứng nhìn như vậy thôi sao?"  

             Hoa Thiên Hùng nhìn lão già bên cạnh, nói: "Dù gì thì ngươi cũng là quốc chủ thượng quốc Phong Hành, trong tay có lưỡi đao gió công kích bá đạo, mau ra tay đi".  

             "Ngươi cho rằng ta không muốn sao?"  

             Lão già đứng bên cạnh Hoa Thiên Hùng mặc áo vải lanh thô màu xám, trông không giống quốc chủ của một thượng quốc chút nào.  

             Thế mà ông ta lại chính là quốc chủ của thượng quốc Phong Hành uy danh hiển hách, được người ta gọi là Phong Lão Quái.  

             Phong Lão Quái nhìn về phía đài Đăng Thiên, cau mày nói: "Cấm chế ở đây chỉ có thất biến cảnh giới Thiên Võ mới có thể phá được, bằng không, cảnh giới Địa Võ chúng ta không có cách nào phá nổi".  

             Cảnh giới Thiên Võ!  

             Trong các đế quốc lớn, thậm chí là thượng quốc, thì tu vi cường đại nhất cũng chỉ là cảnh giới Địa Võ đỉnh cao, làm gì có cường giả cảnh giới Thiên Võ tồn tại đâu?  

             Cảnh giới Thiên Võ, đó là lực lượng trấn giữ bất khả chiến bại chỉ tồn tại ở cương quốc.  

             “Thanh Cư Nguyên, ngươi nói gì đó đi chứ!”, Hoa Thiên Hùng nhìn về phía một người đàn ông mập lùn ở bên phải, không khỏi nói: “Thượng quốc Thanh Hải ngươi cũng nên có biện pháp gì đó đi chứ?”  

             “Nếu như ta có cách, ta còn phải đứng đây giương mắt nhìn vào đó sao?”, Thanh Cư Nguyên không nói nên lời: “Nếu như ta có thể phá vỡ cấm chế xung quanh đài Đăng Thiên, thì ta đã giết bọn chúng từ sớm sau đó tiến vào đài Đăng Thiên rồi. Bên trong thượng quốc Thanh Hải của ta, võ giả mở được Tinh Môn không ít, nếu có thể để cho bọn họ tiến vào đài Đăng Thiên, tiếp nhận lễ thanh tẩy, một bước lên trời, thì thượng quốc Thanh Hải của ta có thể cho ra đời một thế lực lớn các cường giả, thậm chí còn có thể liên tục sản sinh ra cường giả cảnh giới Địa Võ, ngươi cho rằng ta không muốn hay sao?”  

             Ba vị quốc chủ thượng quốc vào lúc này đều vô cùng sốt ruột.  

             Xung quanh họ tụ tập không ít người của các thượng quốc, đế quốc cùng các nước nhỏ khác, tất cả đều chăm chú nhìn vào trong đài, không muốn rời đi.  

             Người của đế quốc Vân Lam và đế quốc Bắc Minh đang đứng bên trong đài, giờ phút này đã bị vây chặt, bọn họ cũng không thể đứng đợi cả đời bên trong đó mà không bước ra ngoài.  

             Đài Đăng Thiên có thể khiến cho võ giả Tinh Mệnh cùng cửu thiên tinh thần kết nối với nhau, nhận được phản hồi từ những vì sao, trợ giúp cho thực lực của võ giả tăng vọt.  

             Chuyện này so với cái gọi là truyền thừa càng cường đại hơn, chỉ cần là võ giả Tinh Mệnh, thì không có ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ ở nơi này.  

             Lúc này, bên trong đài Đăng Thiên, sắc mặt của Minh Ung, Thiên Ám, cùng với hai huynh đệ Vân Khánh Tiêu và Vân Khánh Ngữ đều vô cùng khó coi.  

             Nhưng hiện tại, càng ngày càng có nhiều đế quốc và thượng quốc tụ tập ở đây, chỉ cần họ bước ra ngoài thì chắc chắn sẽ bị những người đó vây giết.  

             Chuyện này phải xử lý thế nào mới ổn thỏa đây?  

             Cả bốn người đều không nghĩ ra được cách nào.  

             "Mọi người lo lắng cái gì chứ?"