Phong Thần Châu

Chương 222






Tần Ninh im lặng gật đầu.  
Người đàn ông trung niên bước vào đình nghỉ mát, ngồi xuống, nhìn Tần Ninh.  
“Quả thật khó mà tưởng tượng, đàn Phù Diêu đã biến mất từ lâu lại được tấu lên trong tay của một thiếu niên trông mới 16, 17 tuổi”.  
Nghe thấy câu nói này, Tần Ninh cười nhạt nói: “Một khúc Phù Diêu là phù hợp nhất với đàn Phù Diêu, âm thanh êm dịu dùng đến ba ngày để hình dung cũng không ngoa”.  
“Chỉ là lâu lắm rồi chưa từng đánh đàn nên lạ lẫm ít nhiều”.  
Lời này vừa nói ra, người đàn ông trung niên chợt giật mình.  
“Dám hỏi công tử, không biết công tử lấy được nhạc khúc Phù Diêu ở đâu?”  
“Ở đâu? In trong đầu ta!”  
Tần Ninh thản nhiên cười, cũng không nói nhiều.  
“Ha ha…”  
Người đàn ông trung niên cười nhạt nói: “Tương truyền mấy vạn năm trước, ông tổ sáng lập ra đế quốc Vân Lam, hai vị Vân Trung Phi và Lam Thanh Thanh được người ta gọi là âm lữ, hai người dùng âm đạo nhập võ, thực lực vô cùng nổi bật”.  
“Hơn nữa, họ có may mắn gặp được tôn giả Thanh Vân uy danh lừng lẫy Cửu U đại lục năm đó, được tôn giả Thanh Vân tiến cử, có được vinh dự vô cùng khi được diễn tấu một khúc trước mặt Cửu U đại đế”.  
“Mà hai vị âm lữ này sau khi được Cửu U đại đế chỉ điểm, từ đó về sau con đường âm tu ngày một sáng láng”.  
“Nghe nói khi đó, Cửu U đại đế truyền lại cho hai vị âm lữ 4 khúc đàn sáo lớn, vậy nên mới xuất hiện đế quốc Vân Lam ngày nay”.  
“Mặc dù đã qua thời gian mấy vạn năm, 4 khúc nhạc đó vẫn được tôn sùng là 4 đại thần khúc”.  

“Bên ngoài nói rằng, 4 đại thần khúc được truyền thừa đời đời ở đế quốc Vân Lam, nhưng thực ra không phải vậy”.  
Người đàn ông trung niên nói từng câu, rõ ràng rất kiên nhẫn.  
“Khúc Cửu Thiên dẫn Phụng, khúc Phù Diêu chỉ là 2 trong số đó!”  
Người đàn ông vừa nói, vừa nhìn Tần Ninh, ánh mắt lóe sáng.  
Nhưng lúc này Tần Ninh lại hờ hững, không lên tiếng.  
Người đàn ông trung niên chắp tay nói: “Tại hạ Vân Khánh Ngữ, không biết công tử tên gì?”  
“Tần Ninh!”  
“Tần công tử, tại hạ sẵn lòng lấy bất kỳ vật báu nào để đổi lấy khúc nhạc trong tay Tần công tử, không biết công tử có truyền lại không?”  
“Đổi?”  
Tần Ninh thản nhiên bật cười: “Ông chưa đủ tư cách đó”.  
Không đủ tư cách!  
Người đàn ông trung niên kia chợt sững sờ.  
Nhưng sau đó lại bật cười lớn, thiếu niên trước mắt này thú vị thật đấy.  
“Khúc Cửu Thiên dẫn Phụng, khúc Phù Diêu là những khúc nhạc cao thâm.

Muốn ta truyền lại cho ông thì cũng được, nhưng cũng phải xem xem, ông có thiên phú này không”.  
Tần Ninh lại nói: “Nếu chỉ muốn mua lại hai khúc nhạc này trong tay ta rồi bán ra với giá cao thì ông đã nhầm rồi!”  
Lời này vừa nói ra, Vân Khánh Ngữ lại sững sờ một lần nữa.  
Tần Ninh này, thật sự rất thú vị.  
“Không biết có thể mượn cây đàn này của Tần công tử dùng một chút không?”  
Tần Ninh khẽ gật đầu, đứng lên.  
Vân Khánh Ngữ cũng không nói nhiều, hai tay gảy đàn, lay động dây đàn, tiếng đàn cũng từ đó mà tao nhã vang lên.  
Lúc thì chuyển thấp lúc lại lên cao như sơn hà cuồn cuộn, khiến lòng người rộng lớn, lại giống như dòng suối dịu dàng, chậm rãi mà chảy dài.  
“Thế nào?”  
Đánh xong một khúc, Vân Khánh Ngữ nhìn Tần Ninh rồi lại nói.  
“Bình thường thôi!”  
Lời vừa nói ra khiến Diệp Viên Viên và Lý Lan Đình đứng bên cạnh giật mình.  
Tục ngữ nói, người có hiểu biết thì nhìn bản chất, còn kẻ tầm thường thì trông mặt bắt hình dong.  
Tuy hai người không hiểu, nhưng tiếng đàn của Vân Khánh Ngữ nghe cũng mượt tai, khiến người ta cảm nhận được một hơi thở an ổn.  
Tần Ninh lên tiếng: “Ông đừng cảm thấy không phục.


Ta nghe ra, ông đã chìm đắm trong cầm luật đã hơn 30 năm, đáng tiếc, trình độ quả thật vẫn rất bình thường”.  
“Ông đã tấu khúc Phù Diêu, nhưng khúc nhạc này chưa đầy đủ, ông có thể tấu một khúc nhạc chưa đầy đủ đạt tới hiệu quả này thì quả thật là không tầm thường”.  
“Nhưng mà tiếng đàn này lại quá thủ công!”  
Lời này vừa nói ra, Vân Khánh Ngữ chợt run rẩy, chắp tay nghiêm túc nói: “Xin Tần công tử cho một lời khuyên!”  
Tần Ninh ngồi xuống, chậm rãi nói.  
Thời gian dần trôi qua, trong đình nghỉ mát, Tần Ninh đang thao thao bất tuyệt còn Vân Khánh Ngữ một bên thì đã sớm đờ người ra.  
“Cho dù là đàn hay sáo, trống… thì âm luật nhất đạo, thực ra hình thái cuối cùng đều là âm thanh của vạn vật vạn giới, tuân theo đạo tự nhiên thì mới là đại đạo!”  
Tần Ninh thở dài, nói: “Chung quy vẫn là do thế nhân quá tự đại…”  
Một hồi trò chuyện khiến Vân Khánh Ngữ như được dội một gáo nước lạnh tỉnh táo hẳn lên.  
“Đa tạ Tần công tử!”  
Lúc này, Vân Khánh Ngữ hai tay ôm quyền, vô cùng chân thật nói.  
Khó có thể tưởng tượng, một thiếu niên trông chỉ mới 16, 17 tuổi mà đã thông hiểu từng ngóc ngách của đạo âm tu như vậy.  
Đây quả thật là điều không thể tin nổi!  
Từng câu, từng chữ của Tần Ninh đều khiến người khác vô cùng kính trọng và khâm phục.  
“Ta thấy ông cũng có chút thiên phú âm tu, cũng được, ta có thể truyền cho ông khúc nhạc này!”  
Nghe thấy vậy, trái tim Vân Khánh Ngữ đập dữ dội.  
“Đa tạ Tần công tử!”  
Lần này, Vân Khánh Ngữ lại càng thêm cung kính.  
Không cần biết làm thế nào mà Tần Ninh biết được toàn bộ khúc đàn này, nhưng nếu hắn có thể truyền cho ông ta khúc Phù Diêu, vậy thì Vân gia của ông ta sẽ có thể một đời hưng thịnh!  
“Ở bên này!”  
Đúng lúc này, một tiếng quát chợt vang lên.  
Bên ngoài đình nghỉ mát, có mười mấy người ùn ùn kéo đến.  
Người đi đầu trông rất bệ vệ kiêu ngạo, bước đi xiêu vẹo như bị thương sau lưng.  
Đó chính là Vương Thành Phong bị Diệp Viên Viên quật một roi đánh bay.  
Mà lúc này, đi theo Vương Thành Phong còn có một chàng trai khoảng 17, 18 tuổi.  
Chàng trai trông rất thanh tú, giữa đôi lông mày còn mang một tia cao ngạo, lạnh lùng.  
“Vương Kiêu đại ca, chính là thằng nhãi này!”  
Vương Thành Phong chỉ tay, nhìn Tần Ninh, hận đến nghiến răng nghiến lợi.  
Ở học viện Vân Lam, có kẻ nào dám động vào gã? Đúng là tự tìm đường chết!  
“Ta muốn nhìn xem, kẻ nào lại to gan như thế, dám động vào người của Vương Kiêu ta!”  
Lúc này, Vương Kiêu bước lên, nhìn mấy người phía trước..


Truyện Ngôn Tình
“Ngươi chính là Tần Ninh?”, Vương Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói: “Nếu đã dám động vào người của ta thì bây giờ thành thực mà lăn qua đây cầu xin, nếu không…”  
Tần Ninh nhìn mấy kẻ kia thì cũng không hề dao dộng.  
“Vừa rồi ta đã nói với ông, khúc nhạc trầm bổng, uy lực có mạnh mẽ hay không thì không liên quan đến nốt cao thấp của khúc nhạc.

Bây giờ, vừa hay cho ông xem!”  
Lúc này, Tần Ninh căn bản không nhìn đến Vương Kiêu một mắt.  
Hắn ngồi xuống, hai tay gảy đàn.  
“Một khúc Đoạn tràng ly!”  
Tiếng đàn hung ác đột nhiên vang lên ngay lập tức.  
Một tiếng bụp vang lên, Vương Thành Phong đứng bên cạnh Vương Kiêu, mặt mũi tái mét, lồng ngực xuất hiện một vết máu, gã bỗng chốc hét lên thảm thiết, ngã nhoài ra đất.  
Tiếng đàn êm dịu lại một lần nữa vang lên.  
Đột nhiên, từng đòn tấn công thuận theo tiếng đàn vang lên mà hiện ra hơi thở chết chóc vô cùng kiêu ngạo.  
Ầm…  
Lúc đó, tiếng đàn trầm bổng lại bộc phát làn sóng linh khí âm luật khủng khiếp, xông thẳng ra chém giết.  
Đông đông đông mấy tiếng vang lên, mười mấy người còn chưa lại gần được đình nghỉ mát đã bị tiếng đàn đánh lui.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của Vân Khánh Ngữ trở nên kinh ngạc.

Linh khí và tiếng đàn của Tần Ninh kết hợp vô cùng hoàn mỹ.

Trừ những người đã chìm đắm trong âm nhạc hàng trăm hàng ngàn năm, nếu không thì không thể làm được!
Nhưng bây giờ, một thiếu niên chỉ 16 tuổi lại làm được điều đó!.